Dạ Vô Cương (Đêm Trường Bất Tận)

Chương 36: Chương 36: Xong việc, rũ áo ra đi




Tần Minh không lột hết vỏ đá. Trong hoàn cảnh núi rừng này, hắn không thể kích động. Nếu chẳng may ở đây phát ra một chùm tia sáng, vậy tính mạng của hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Sau khi khối đá nhỏ đi hai vòng, miễn cưỡng có thể bỏ vào trong ống tay áo bằng da thú, hắn không mở tiếp nữa.

Tần Minh đi về phía ngoài núi, để khối đá ở trong rừng rậm.

Hắn phát hiện ra, có người theo dõi ở đầu con đường rời khỏi núi. Vì sản vật trong tiết điểm đặc biệt, các tổ chức lớn đều trong coi rất chặt.

Sau đó không lâu, hắn lại nhìn thấy được nữ tử mặc áo khoác lông cừu trùm đầu với dáng người cao gầy đang đứng ở trong gió tuyết. Mái tóc nàng tung bay trong gió, nhưng vẫn không nhìn thấy được gương mặt nàng.

- Hắn quả nhiên không có việc gì.

Con kia quạ đen cũng ở đó. Nó đã phát hiện ra Tần Minh, trong đôi mắt tím có ký hiệu xẹt qua, nhìn hắn lâu hơn.

Sắc mặt Tần Minh bình tĩnh, trong lòng lại có chút dao động. Trên con đường này không biết có bao nhiêu đôi mắt đảo qua những người rời khỏi núi. Nếu lúc này hắn mang theo hòn đá, nhất định sẽ lộ ra manh mối.

Quạ đen mắt tím xoay quanh trên không trung, hận không thể cũng lao vào trong núi lớn, nói:

- Ở đây đã không thể nào hiểu được nữa. Sao có thể có tiết điểm mười màu xuất hiện? Hơn nữa còn dung hợp với ráng khói năm màu! Ta cũng thèm ăn tới sắp phát khóc rồi. Nếu ta sớm biết tình hình sẽ như vậy, đáng lẽ ta phải bảo sư phụ của ngươi đích thân tới, cũng mời cả Quạ gia gia ra khỏi thế giới sương mù đen, xem ai dám ngăn cản!

Nữ tử khoác áo khoác trùm đầu màu đen nói:

- Ngươi đừng làm loạn nữa. Bây giờ, tất cả sinh linh cao cấp đều đang giết tới đỏ cả mắt rồi, chúng ta cứ chờ đợi thời cơ thôi.

Tần Minh tìm được đám người Mộc Thanh, Tào Long ở phía bên ngoài núi. Hắn phát hiện đám dòng chính quý tộc này khá cẩn thận, chưa từng vọng động.

- Thằng nhóc, ngươi chạy đi đâu vậy? Bây giờ trong núi quá nguy hiểm.

Kỵ sĩ dê đen Dương Vĩnh Thanh hỏi hắn.

- Ta đuổi theo con Ngữ Tước kia, kết quả mất dấu.

Tần Minh cười đáp lại.

Sau khi Tào Long nghe nói, lập tức hỏi hắn bị mất dấu ở đâu? Con Ngữ Tước kia đắc tội hắn, bây giờ hắn còn chưa nguôi giận đâu.

Ngày này, sâu trong núi lớn có động tĩnh thật sự quá lớn. Ngay cả người dân bình thường trong thôn gần đây cũng đang nhìn ra xa. Cả đời bọn họ cũng chưa từng thấy được cảnh tượng rực rỡ giống như ban ngày kia.

Thiển Dạ đã sắp kết thúc, trong núi lớn vẫn chưa có kết quả.

Tần Minh rất chuyên nghiệp hỏi qua người thuê mình. Sau khi xác nhận bọn họ sẽ không tiến vào núi, hắn mới kêu lên:

- Hứa thúc, Lưu đại gia, chúng ta nên về thôi.

- Ấy, chúng ta về sớm như vậy làm gì chứ?

Lưu lão đầu còn chưa xem đủ.

Tần Minh nói:

- Quay về ăn cơm đã. Chúng ta đã nhịn đói một ngày rồi!

Đám người Ngụy Chỉ Nhu, Tào Long, Mộc Thanh không khỏi liếc nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ thiếu niên này đúng là có tâm hồn trong sáng, đủ mộc mạc. Trong núi xảy ra chuyện lớn như vậy, khắp nơi đều đang chú ý, nhưng vẫn không có cách nào ảnh hưởng tới tâm trạng trở về ăn cơm của hắn.

- Cũng đó, cho dù lại nhìn tới ba ngày ba đêm cũng không liên quan gì đến chúng ta. Đi thôi, chúng ta quay về ăn cơm.

Lưu lão đầu nói.

Kỵ sĩ dê đen Dương Vĩnh Thanh và Hứa Nhạc Bình cũng rời đi theo. Tuy trong núi có sặc sỡ nhiều màu, nhưng đây không phải là thế giới của bọn họ.

Buổi tối, Tần Minh đi tới đầu thôn. Hắn ngồi ở dưới tán hai cây đen trắng và nhìn về phía ngọn núi lớn. Chỗ đó sáng như ban ngày, tất cả hào quang sặc sỡ chưa từng biến mất, vẫn trong lành như vậy, khiến người ta không khỏi hướng tới và muốn tiếp cận.

- Nơi này chính là Hắc Bạch Sơn. Sau khi nó sụp đổ năm trăm năm lại không thể thấy lại quang cảnh đen trắng như trước kia nữa, đáng tiếc.

Tần Minh kinh ngạc. Hắn nhìn thấy hai nữ đứng trong tuyết, cuối cùng còn nghe thấy bọn họ nói như.

Hắn là người địa phương cũng không biết nó trước đây được gọi là Hắc Bạch Sơn. Thường ngày, hắn tiến vào núi cũng chỉ dùng cách gọi Đông Lĩnh, Tây Câu để gọi các vùng núi khác nhau. Nhưng hai nữ tử từ bên ngoài đến này còn biết rõ hơn cả hắn.

Trong gió tuyết, hai nữ tử kia trông duyên dáng yêu kiều, tay áo tung bay. Các nàng mặc trang phục rất phong phanh, bây giờ còn xa mới tới mùa hè nhiệt độ cao, khi Hỏa Tuyền sinh động nhất.

Sau khi hai người tới gần đầu thôn lại quan sát hai cây đen trắng trong Hỏa Tuyền.

- Ngược lại thôn này lại có hai cây đen trắng, chắc hẳn là hạt giống trong Hắc Bạch Sơn năm đó lưu lại và nảy mầm.

Vẫn là nữ tử nói chuyện đầu tiên mở miệng.

Nàng mặc trang phục màu trắng, ở trong bóng đêm có ánh lửa có phần bắt mắt. Nàng mang theo sương trắng mỏng manh, nhưng có thể thấy rõ trên gương mặt đầy đặn lộ vẻ non nớt, rõ ràng không lớn tuổi, cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi. Chân mày của nàng cong cong, đôi mắt to long lanh ánh nước, vô cùng xinh đẹp.

Nếu như là Tần Minh, hắn chắc chắn sẽ không lựa chọn mặc trang phục màu trắng để tiến vào núi săn bắn, làm vậy quá chói mắt, không thích hợp sinh tồn ở trong núi lớn.

Nhưng hắn nhanh chóng chú ý thấy thiếu nữ áo trắng này dường như xem nữ tử khác là chủ, trước sau đi theo phía sau nàng.

Tần Minh ý thức được một điểm không đúng, thiếu nữ áo trắng rõ ràng tụt lại hai bước, vì sao hắn lại không chú ý tới nữ tử phía trước. Thật kỳ lạ.

Nữ tử phía trước mặc trang phục màu xanh giản dị. Nàng đứng yên trong gió tuyết, cẩn thận quan sát hai cây già trong Hỏa Tuyền.

Ở xung quanh nàng có mây mù dày đặc, làm cho nàng thoạt nhìn mơ hồ, gương mặt cũng không nhìn rõ được, có khí chất vô cùng mờ ảo, giống như tiên nhân sẽ theo gió bay về.

Tần Minh đứng dậy. Hắn không tiện ngồi ở bên bờ Hỏa Tuyền nữa, cũng chào hỏi hai nữ tử.

Các nàng gật đầu đáp lại. Nữ tử áo xanh này mở miệng trước:

- Thôn này tên là gì?

- Song Thụ Thôn.

Tần Minh báo cho nàng biết. Đồng thời hắn nhân cơ hội hỏi:

- Hắc Bạch Sơn trước kia có cách nói gì sao?

Giọng của nữ tử áo xanh rất nhẹ, êm tai dễ nghe nói:

- Một nửa địa giới tối đen, một nửa địa giới sáng như ban ngày, ở giữa bị sương mù dày đặc ngăn cản, đã từng là tuyệt địa, về sau sụp đổ.

- Thiếu niên à, rất hiếm thấy đấy. Tiểu thư nhà ta cuối cùng lại nói nhiều với ngươi như vậy.

Thiếu nữ áo trắng vừa nhìn đã biết là người có tính cách rất hoạt bát. Nàng và nữ tử áo xanh không giống như quan hệ chủ tớ bình thường. Dù sao nàng còn dám nói đùa như vậy.

Nữ tử áo xanh không nói gì nữa, cuối cùng nhìn hai cây đen trắng một lát rồi xoay người đi về phía núi lớn. Tuy nàng đi lại nhẹ nhàng, nhưng niềm tin của nàng hình như rất kiên định.

- Hai vị tiểu thư xưng hô thế nào?

Tần Minh ở phía sau hỏi.

Thiếu nữ áo trắng cười khẽ:

- Thiếu niên, ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa. Chúng ta sẽ nhanh chóng biến mất, chúng ta và ngươi cách xa cả núi biển vô hạn đấy.

- Ta chỉ hỏi thăm tên mà thôi, vô hạn xa là bao nhiêu? Lẽ nào các ngươi thường ngày không ở nhân gian?

Tần Minh nói.

Thiếu nữ áo trắng cười nói:

- Ôi, ngươi thật sự mộc mạc đáng yêu. Với con đường ngươi đi lại thấy được, khi ngươi sừng sững trên đỉnh núi còn có thể có chút khả năng ở trong vài trường hợp nhìn thấy chúng ta từ phía xa đấy.

- Lắm miệng, không quản được cái miệng à.

Nữ tử áo xanh trách cứ.

Tần Minh nhìn theo bóng lưng các nàng rời đi mà cảm thấy bất đắc dĩ. Đây là người thế nào vậy? Ở trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, hắn thật muốn đánh cho thiếu nữ áo trắng kia nói, hỏi nàng đang nói năng xằng bậy gì vậy.

- Ngươi trở về gọi Kim Bằng, ta muốn vào núi.

Nữ tử áo xanh nói.

- Được rồi!

Thiếu nữ áo trắng xoay người đi về một hướng khác.

Con ngươi của Tần Minh co lại. Tốc độ của thiếu nữ áo trắng kia rời đi quá nhanh, thậm chí có phần thái quá. Trước người nàng có sương trắng lất phất chuyển động ngăn cản tất cả gió tuyết, lại dần dần bao bọc lấy toàn thân nàng. Chỉ trong nháy mắt, nàng đã biến mất ở cuối chân trời.

Ngày tiếp theo, Tần Minh rất có trách nhiệm làm người dẫn đường cho đội ngũ. Bởi vì đám người Mộc Thanh, Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu cuối cùng không ngồi yên được nữa, bắt đầu thăm dò tiết điểm ở khu vực phía ngoài núi lớn.

Trước đây, trước sau có bốn tổ chức trả giá đắt bằng một phần thành viên bị quang vụ ăn mòn, đã lấy được sản vật thần bí.

Tất cả người Tân Sinh đều nóng nảy. Bọn họ đều đang cẩn thận tìm kiếm. Khắp nơi trong núi đều có bóng người muốn xông về phía không gian tiết điểm trong lòng đất nguy hiểm.

Về phần nơi sâu nhất trong núi lớn vẫn sáng như ban ngày, cao tầng của tổ chức lớn còn có những dị loại cao cấp bị giày vò suốt một ngày một đêm, mắt cũng đỏ lên.

Bọn họ vốn đến để bắt lấy sản vật thần bí. Lúc đầu, bọn họ dường như đang kiên trì câu cá, kết quả bây giờ để cá chuồn mất.

Hai nơi kỳ quan dung hợp làm một còn không ngừng di chuyển. Có đôi khi nó sẽ chìm vào trong đất rất lâu mới xuất hiện, mang theo ánh sáng chói mắt và sương mù.

Cho đến tận bây giờ, vẫn không có người nào có thể tới gần và nhìn rõ xem đó cuối cùng là gì.

Cuối cùng, những người này đều bất chấp mọi giá, chống đỡ sự ăn mòn đáng sợ, tiến sâu vào trong không gian tiết điểm dưới đất, chuẩn bị chặn đường nó trong địa mạch linh tính do Thiên Quang tạo ra.

Cho dù là những kẻ bày ra bố cục này như Lăng Hư, lão chồn cũng không còn tâm trạng nào câu cá nữa. Bọn họ ngược lại “đánh tổ” cho mình, đều lao đầu vào trong tiết điểm, tiến vào thế giới dưới đất.

Bọn họ có cảm giác, sau khi hai loại sản vật thần bí kia dung hợp, có khả năng hoàn thành biến hóa cuối cùng và lập tức xuất thế. Bọn họ nhất định phải dồn hết sức lực ra tay.

Điều đó khiến cho cuộc cạnh tranh càng thêm ác liệt. Có sinh linh cao cấp trực tiếp chết ở dưới đất cũng không có khả năng lên được nữa.

Bọn họ biến mất ở trên mặt đất. Người ở phía ngoài núi lớn đều thở hắt ra một hơi.

- Lão Vương, ngươi đừng quá đáng. Ta đã đoạt được gốc cây có linh tính này, ngươi còn muốn trắng trợn cướp của ta sao?

Phía xa, một lão già toàn thân đẫm máu trốn từ trong tiết điểm ra, trong tay cầm lấy một gốc cây nhỏ cao gần một thước đang tản ra sương mù màu tím.

- Cản hắn lại. Lão thất phu Tào gia đào được Duyên Thọ Thụ. Nó có khả năng kéo dài tính mạng mười năm đấy!

Lão già họ Vương phía sau quát lớn và đuổi theo.

- Thất thúc, đến bên này, ta xem có ai dám ngăn cản chứ?

Tào Long hét lớn. Hắn ngồi ở trên lưng con trâu đỏ còn cao hơn người trưởng thành, trong tay cầm một thanh giáo lớn phát ra ánh sáng lạnh lập lòe.

- Điệt nhi tốt, ngươi mau dẫn người tới giúp ta ngăn cản bọn chúng.

Một lão già mặc bộ giáp màu đen rách nát chạy tới. Trong quá trình này, hắn hự hự ăn cái cây nhỏ kia, thậm chí ngay cả phần rễ dính bùn đất cũng không bỏ qua, đều nhai nát và nuốt vào.

- Lão thất phu Vương gia, ta đã ăn vào trong bụng, ngươi có thể làm gì được chứ?

Lão già Tào gia cười to.

- Các vị, xé bụng của hắn ra. Dược hiệu vẫn còn ở đó!

Lão già họ Vương kêu lên.

Có sáu bảy lão già tới gần đó. Ánh mắt của bọn họ trông rất dọa người. Đối với bọn họ, vật kéo dài tuổi thọ còn đáng quý hơn bất kỳ sản vật thần bí nào khác.

- Vương lão thất phu, ngươi đúng là xấu từ chân tới đầu. Chẳng trách đứa con út của ngươi Vương Niên Trúc làm nhiều việc ác, trở thành tội phạm bị truy nã. Đó là bởi vì bản thân ngươi cũng chẳng tốt lành gì!

Thất thúc của Tào Long rất kích động. Hắn nhìn những lão già tiến tới gần và nói:

- Các ngươi thật sự muốn ra tay thì đừng trách ta khiến các ngươi buồn nôn tới chết!

Hắn nhìn về phía Đại Hoàng Cẩu dưới thân Lưu lão đầu, lại liếc mắt nhìn Hắc Sơn Dương của Dương Vĩnh Thanh, nói:

- Nếu các ngươi thật sự muốn ép, lão tử sẽ lập tức xé bụng dê, uống nước tiểu dê. Đến lúc đó các ngươi lại ăn loại thuốc kéo dài tuổi thọ này!

Đám người Lưu lão đầu đều kinh ngạc đến ngây người. Người này đúng là tàn nhẫn. Chẳng qua hắn nhìn chăm chú vào Đại Hoàng Cẩu làm gì?

Bên cạnh, Hắc Sơn Dương của Dương Vĩnh Thanh lập tức xè xè đái ra. Nó rõ ràng đã sớm thông linh, cảm giác chuyện lớn không ổn.

Đại Hoàng Cẩu dưới thân Lưu lão đầu cũng có phản ứng, lập tức ỉa.

- Ta. . . Các ngươi có phản ứng lớn như vậy làm gì chứ?

Tào lão thất nổi giận.

- Được rồi, nếu Tào lão thất ngươi ngoan độc như vậy, chúng ta xoay người rời đi. Bây giờ chúng ta ở đây nhìn, xem ngươi có dám làm như vậy không?!

- Đủ rồi!

Tào Long động, phát động con trâu lớn xông qua, trong tay cầm thanh giáo lớn đâm về phía lão già họ Vương.

- Người trẻ tuổi, ta biết ngươi lợi hại nhưng. . . A!

Trường đao trong tay lão già Vương gia bị đánh bay, tay hắn đầy máu, bản thân cũng bay ngang ra ngoài.

- Điệt nhi tốt lắm, ngươi không ngờ lại lợi hại như vậy, đúng là không uổng công học ở tòa thành lớn!

Tào lão thất vừa chấn động lại vui mừng.

Ngay lập tức, mấy lão già đều rút đi.

Tào Long đánh ngã nhân vật trưởng bối làm cho các phương kiêng kỵ, không dám tới gần. Điều này cũng dẫn đến bọn họ ở đây khá an toàn.

Trong lúc này, Tần Minh hỏi thăm người của Mộc gia, Tào gia, Ngụy gia, sản vật thần bí có những gì, đặc tính ra sao.

Đối với người ở Xích Hà Thành lúc này, những điều đó đều đã là tin tức công khai, không có gì bí mật. Bọn họ tùy tiện nói mấy câu cũng sẽ khiến cho đám người Tần Minh, Hứa Nhạc Bình được tăng thêm kiến thức.

- Sản vật linh tính như thực vật, địa dịch… được ngắt lấy và thu thập, phiền phức là sản vật đặc biệt bị vỏ đá bao quanh, sẽ trông bình thường không có gì đáng chú ý. Nếu không cẩn thận sẽ bị bỏ qua.

Tần Minh biết được thêm rất nhiều kiến thức hữu dụng, cũng giải thích một số nghi ngờ của hắn.

Trừ khi bản thân sản vật đặc biệt lại rực rỡ chói mắt, phát ra ánh sáng thiên địa, nếu không sau khi bóc ra, sẽ có ít Thiên Quang tản ra, sau đó bình tĩnh lại.

Tần Minh cân nhắc, hắn có thể chém khối đá nhặt được ra xem, không có vấn đề gì lớn.

Lúc Thiển Dạ kết thúc, hắn trốn ở trong hang tuyết bóc vỏ đá ra. Quả nhiên có vài tia Thiên Quang tản ra, tiến vào trong thân thể của hắn.

Dưới lớp vỏ đá thoáng lộ ra một ánh sáng ngọc màu trắng, trong suốt lấp lánh.

- Chẳng lẽ đấy là Dương Chi Ngọc Thiết mà bọn họ đã nói tới?

Tần Minh chỉ đơn giản nghe qua vài câu, biết nó thuộc về nguyên liệu hiếm có, vũ khí luyện thành có nhiều sắc thái thần bí.

Đương nhiên, tuy rằng Dương Chi Ngọc Thiết hiếm có nhưng không phải vô giá. Mỗi lần Thiên Quang hạ xuống đều có thể thu thập được một số nguyên liệu phẩm chất tương tự.

Cho dù là cùng một nơi cũng có thể thu thập được nhiều phần Dương Chi Ngọc Thiết.

Hắn bóc vỏ đá xong lại chôn xuống. Sau khi xác định bên trong không phải là vật chất linh tính gì có thể ăn trực tiếp, vậy không cần sốt ruột, sau này lại tới lấy.

Trời đã tối, Tần Minh kết thúc nhiệm vụ dẫn đường và chuẩn bị đi ra khỏi núi lớn.

Ầm!

Đất rung núi chuyển, phía xa phát ra hào quang vô lượng còn chói lòa hơn trước. Ánh sáng làm cho đôi mắt người ta thấy đau đớn, khiến người ta nhìn qua không khỏi rơi nước mắt.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Tất cả mọi người chấn động.

Sâu trong núi lớn có mười ánh sáng năm màu, có sản vật thần bí xuất thế lại bị người ta cướp được, cũng lao từ khe nứt trong lòng đất ra ngoài.

Một nữ tử lướt ngang với tốc độ cực nhanh trong núi rừng. Nhưng nàng căn bản không che giấu được thân hình. Bởi vì sản vật đặc biệt trong vào tay bị vỏ đá bao phủ nhưng vẫn có dao động mãnh liệt lan tràn ra bốn phương tám hướng, trước sau vẫn phát sáng. Xem ra còn phải mất một thời gian nữa, nó mới có khả năng hoàn toàn tắt được.

Trong lúc này, nàng gọi ra một con chim lớn màu vàng và lập tức nhảy lên lưng nó. Con chim lớn chở nàng lao lên không trung, muốn trốn đi thật xa.

Nhưng có chừng sáu sinh linh cao cấp như Nguyệt Trùng và sinh linh sinh ra có hình người cánh chim, nữ tử đứng ở trên lưng con chim xanh… chặn đường nàng.

- Là nàng?

Tần Minh kinh ngạc. Đó chính là nữ tử áo xanh mà hắn nhìn thấy ở đầu thôn tối hôm qua. Nàng còn rất trẻ tuổi, nhưng không ngờ lại mạnh như vậy. Nàng dám cướp miếng ăn từ trong miệng một đám sinh linh cao cấp.

Nữ tử áo xanh bị sáu đại cao thủ áp chế, lại bị ép về phía núi rừng.

Tần Minh xoay người bỏ chạy, đồng thời thi triển ra Hòa Quang Đồng Trần tới mức tận cùng. Bởi vì hắn cách bọn họ không quá xa.

- Xích!

Nữ tử áo xanh dừng lại ở giữa không trung và dùng tay bẻ gãy khối đá dài một thước trong tay, lấy từ trong đó ra sản vật thần bí.

Trong tay nàng phát ra ánh sáng mạnh mẽ, ánh sáng mười màu đan xen ở trong hư không, xé rách màn đêm.

Vật kia có quang vụ ở phía ngoài cùng thứ gì đó chói mắt. Nó cuối cùng lại bị nàng ấn về phía một nốt ruồi son trong suốt ở giữa chân mày.

Quầng sáng chói lòa lại có thể tiến vào trong đó. Nàng đứng ở trên lưng con chim lớn màu vàng vẫn không bị ép phải hạ xuống núi rừng, lao cực nhanh sát phía trên núi rừng về phía xa.

- Đuổi theo!

Tất cả cường giả của các tổ chức lớn và các dị loại cao cấp đều đuổi theo.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Tần Minh mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn đi từ trong rừng rậm ra, ẩn mình ở trong bóng đêm dày đặc tiến về phía trước. Hắn đã tìm được khối đá bị bẻ gãy làm đôi kia.

- Hả?

Hắn kinh ngạc. Sau khi trải qua Thiên Quang trong khe nứt ăn mòn và thử thách, hắn đã thích ứng và có một loại cảm nhận đặc biệt, khối trong tay trái đá hình như có chút dao động yếu ớt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.