Dạ Vô Cương (Đêm Trường Bất Tận)

Chương 33: Chương 33: Đọ sức một tương lai




Dưới bóng đêm, có thể nhìn thấy được những đường nét mông lung của dãy núi màu đen phía xa.

- Tin tức có sai lầm!

Trong núi rừng, có người thất thanh nói.

Trong rừng rậm, mấy người bao vây Tần Minh đều kinh hãi, nhanh chóng lùi lại. Chỉ thoáng cái, bọn họ đã chết hai người đồng bọn. Người thiếu niên kia quá hung tàn, chỉ chớp mắt đã từ dáng vẻ chất phác biến thành đằng đằng sát khí. Ngay cả ánh mắt trong trẻo cũng thay đổi, giống như có hai tia chớp bắn ra.

Nhất là bây giờ, Tần Minh dùng một tay cầm mâu đâm thủng ngực một người đi cùng bọn họ và hất lên giữa không trung, mặc cho máu nhỏ xuống, nhuộm đỏ cả mặt tuyết.

Cảnh tượng này làm cho mấy người sớm bao vây quanh hắn phải dựng tóc gáy. Nếu vừa rồi đổi lại là bọn họ đứng ở đó, bọn họ chắc hẳn cũng không tránh khỏi.

Khí tức của người thiếu niên đã hoàn toàn khác hẳn, mái tóc màu đen bị gió lạnh thổi bay, trên gương mặt thanh tú tràn ngập cảm giác lạnh lẽo. Cả người hắn cũng bắt đầu lộ ra uy áp.

Mấy người bất giác liên tục lùi lại. Người Tân Sinh lần đầu làm sao có thể có thực lực mạnh như vậy được? Trong hai người chết đi có một người đã bước chân vào lĩnh vực Tân Sinh lần thứ hai hơn mười năm.

- Đúng là ngoài dự đoán của ta. Trên người ngươi có bí mật không nhỏ đâu. Ngươi không ngờ nhanh chóng Tân Sinh lần thứ hai như vậy à? Người bình thường dù sao cũng phải củng cố một thời gian, ngươi không ngờ không dừng lại mà trực tiếp thăng cấp.

Tề Hoài Ân đi về phía trước. Dáng người hắn cân đối lại lộ ra cảm giác tràn trề sức lực như hổ như báo, còn rất nhạy bén. Trên gương mặt anh tuấn nhưng khá lạnh lùng bất giác nhíu mày.

Hắn ghét cái cảm giác mất khống chế này. Thiếu niên bị quan sát này vượt quá phạm vi khống chế và trở thành biến số nguy hiểm. Nhưng chuyện này đã làm tới mức như vậy, hắn không có sự lựa chọn nào khác.

Trong nhà của hắn đang vơ vét một loại vật chất linh tính vô cùng hiếm có, chuẩn bị điều phối một loại thuốc thần bí có thể sửa căn cốt, có thể tăng cao tư chất và tiềm lực của hắn, làm cho hắn trở thành một trong những người được chọn.

Nói vậy, hắn có thể ở lại bên cạnh lão già ở Lưu Quang Thành kia nghe bí pháp thêm mấy năm, đủ để thay đổi quỹ tích của cả đời hắn.

Nếu Tần Minh và Du Lương Vận có tư chất tương đương nhau, hắn sẽ vui vẻ thể hiện ra ý tốt, cùng kết giao với Tần Minh. Nhưng hắn ý thức được, thiếu niên này nhất định sẽ chắn trên con đường của hắn, hắn không nhịn được.

Trường mâu trong tay phải của Tần Minh chợt hất lên, thi thể kia bị xem như một người rơm rời khỏi đầu mâu, bị ném với tốc độ cực nhanh về phía Tề Hoài Ân.

Vù một tiếng, Tề Hoài Ân rút trường đao ra. Hình như có một tia chớp xẹt qua vùng rừng núi u ám. Hắn lấy mặt đao đánh vào trên thi thể đang nhanh chóng bay tới với động tác nhẹ nhàng, nhưng thi thể kia lại giống như gặp phải một đòn nghiêm trọng, vị trí bị thân đao chạm phải đã hoàn toàn biến dạng, bị đẩy ra dễ dàng và đập về phía thân cây lớn bên cạnh.

Rắc!

Rất nhiều cành khô bị gãy. Thi thể kia đập vào một thân cây rất cao, sau đó rơi xuống mặt đất.

Ở trong quá trình này, Tần Minh ung dung lướt ngang qua vài bước, trong tay lại một lần nữa nắm chặt chùy cán dài vàng đen vừa rơi xuống đất. Bây giờ, một tay hắn cầm trường mâu, một tay cầm chùy lớn.

Hai loại binh khí này đều không thích hợp cho người bình thường dùng một tay. Nhưng hai cánh tay hắn có lực lượng hai nghìn cân, một tay cầm binh khí vẫn cảm thấy thoải mái.

Hắn hơi bất ngờ. Tề Hoài Ân này quả thật có chút bản lĩnh. Trường đao trong tay nhẹ nhàng gẩy một cái, thi thể kia đã giống như bị một chiếc xe thiết giáp đụng phải, gãy xương đứt gân và bay ra xa sáu bảy mét.

Tề Hoài Ân nhìn về phía bốn người khác, nói:

- Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Lẽ nào các ngươi còn chờ ta tự mình ra tay, các ngươi đứng ở bên cạnh quan sát sao?

Những người này đều do hắn dẫn từ trong nhà ra, có người rất trung tâm với hắn, có người lại sợ bối cảnh của hắn, không dám không nghe theo. Lần này, mấy người cẩn thận đề phòng, chậm rãi di chuyển vòng quanh Tần Minh, chuẩn bị tấn công bất kỳ lúc nào.

Lần này, tất cả người bao vây tấn công Tần Minh đều tập trung tinh thần cao độ. Một người Tân Sinh lần thứ hai chủ công. Hắn vung vẩy trường sóc sáng như tuyết và đột nhiên bổ thẳng xuống. Tinh khí thần của hắn đều sôi trào, điều động tất cả lực lượng trên toàn thân.

Đồng thời, những người khác bao gồm cả Tề Hoài Ân đều gây khó dễ. Hắn chém ra một ánh đao đáng sợ xen lẫn với binh khí của đám người, có phần bí mật.

Tay trái của Tần Minh đập mạnh chùy cán dài vàng đen về phía trước. Keng một tiếng, thanh trường sóc nặng nề kia bị đập bay lên giữa không trung.

Người Tân Sinh lần thứ hai kia quả thật khó có thể tin nổi. Hắn nắm thanh trường sóc bằng hai tay, kết quả căn bản không thể giữ được, phần thịt giữa ngón tay đều bị chấn động tới mức vỡ ra, binh khí tuột tay rời đi. Đây là lực lượng kinh người tới mức nào. Hắn còn là người Tân Sinh lần thứ hai sao?

Cùng lúc đó, những người khác đều từng va chạm với trường mâu và chùy cán dài trong tay Tần Minh, đều bị chấn động không nhẹ. Chẳng qua bọn họ không tới mức không có lối thoát giống như người cầm trường sóc. Tất cả đều có chút không gian giảm xóc. Mặc dù cánh tay tê dại nhưng binh khí vẫn còn.

Tần Minh không chỉ có lực lượng kinh người, tốc độ cũng hơn bọn họ rất nhiều. Nếu không hắn cũng không thể ngăn cản tất cả binh khí sắc bén tấn công hắn.

Tề Hoài Ân “lướt qua”, có chút tiếp xúc đã lùi lại. Hắn ý thức được thiếu niên này hoàn toàn “không khống chế được”, căn bản không thể bị “Nắm chắc” .

Cho dù hắn đã đánh giá cao về đối phương, nhưng bây giờ xem ra vẫn quá bảo thủ.

Hắn không hề do dự, lấy ra bình thủy tinh nhỏ cao ba tấc và mở nắp bình ra, dốc chất lỏng màu đỏ bên trong vào trong miệng, không hề do dự uống cạn.

Ngày hôm nay, hắn không có sự lựa chọn nào khác, cho dù thoát đi cũng không được. Không diệt khẩu đối phương, hắn cuối cùng sẽ không có kết quả gì tốt. Sau khi con quạ đen kia biết được mọi chuyện ở đây, chắc chắn sẽ giết chết hắn.

Cho dù hiểu rõ di chứng, tác hại sau này của chất lỏng đối với mình, Tề Hoài Ân cũng không để ý. Lúc này, hắn phải nâng cao thực lực đáng kể.

Ở đó, Tần Minh căn bản không hề dừng lại. Trong nháy mắt va chạm với đòn công kích của tất cả mọi người, hắn tất nhiên sẽ lập tức nắm lấy điểm yếu nhất.

Người Tân Sinh lần thứ hai bị kia hắn đánh bay trường sóc đã trở thành mục tiêu bị hắn chọn đầu tiên.

Cơ thể hắn giống như một ảo ảnh tránh trường đao, sắt chùy cổ, kiếm sắc bén của những người khác tấn công tới, quả thật giống như đang thuấn di. Hắn đánh một chùy về phía mười ngón tay của người Tân Sinh lần thứ hai đang rỉ máu, lùi lại cực nhanh.

Người này cố gắng né tránh, đồng thời có bạn đồng hành bên cạnh giúp đỡ, hắn vẫn không thể nào hoàn toàn tránh được. Bên sườn vai phải bị trúng phải một đòn nghiêm trọng của chùy cán dài vàng đen. Chỗ đó lập tức lõm xuống, nứt ra. Phần xương ngực bên phải bị gãy, đâm vào nội tạng. Hắn kêu thảm và bay ngang ra ngoài.

Tuy hắn còn chưa chết nhưng đã mất đi khả năng chiến đấu. Hắn nằm trên mặt đất, há miệng thở dốc, không đứng dậy nổi. Vai phải của hắn biến mất, một cánh tay cũng không thấy, bay xuống ra ngoài.

Sự bá đạo và lực lượng mạnh mẽ, còn có cách đánh khủng khiếp này làm cho sắc mặt mấy người khác trắng bệch. Bọn họ rốt cuộc gặp phải một quái vật nào vậy?

Cho dù bọn họ thần phục Tề gia, già trẻ trong nhà cũng đang ở trong thành trì kia, nhưng bây giờ bọn họ đều sợ hãi, dự cảm được đây là một đối thủ không thể chiến thắng. Bọn họ rất muốn rút lui.

Lúc đối phương lần đầu tiên Tân Sinh, hắn rốt cuộc đã đánh ra căn cơ hoàng kim thế nào vậy? Bây giờ, sau khi đối phương Tân Sinh lần thứ hai, loại lực lượng và tốc độ này khiến bọn họ khó có thể với tới, quả thật giống như người ở hai cấp bậc khác nhau.

- Các ngươi không cần sợ hãi, ta có thể đối phó với hắn. Các ngươi ở bên cạnh chú ý phối hợp, giúp ta ngăn chặn lão này!

Tề Hoài Ân mở miệng, cầm theo trường đao đi tới.

Hắn không chỉ có gương mặt ửng đỏ, phát sáng, ngay cả cơ thể cũng giống như bị nướng chín, phàm là vị trí nào lộ ra đều phát ra màu đỏ óng ánh, có quang vụ màu đỏ lưu chuyển.

Tần Minh nhìn chằm chằm vào hắn, căn bản không sợ hãi. Đối phương là người Tân Sinh lần thứ hai, cho dù uống xong loại thuốc thần bí nào đó, chẳng lẽ còn có thể khiến cho cơ thể sinh ra Thiên Quang, nhảy vào lĩnh vực Tân Sinh ba lần sao? Điều này căn bản không thực tế. Cho dù cơ thể muốn lột xác cũng cần thời gian một hai ngày mới có khả năng hoàn thành.

- Loại lực lượng mạnh mẽ bất phàm này thật sự quá tốt đẹp, khiến người ta muốn chìm đắm trong đó.

Tề Hoài Ân than thở.

Hắn nhìn chằm chằm vào Tần Minh, nói:

- Ta thừa nhận, ham muốn lợi ích khiến ta mất phương hướng, hai mắt của ta không còn sáng suốt, trong lòng bị bụi trần che phủ. Nhưng cho dù lại tới lần nữa, ta đại khái vẫn sẽ lựa chọn như vậy.

Trong lúc này, hắn không ngờ lại muốn trút hết cảm xúc của mình ra.

Trên cơ thể cân đối của Tề Hoài Ân có ánh sáng màu đỏ di chuyển. Trên gương mặt không tính là thành thục đầy vẻ không cam lòng, còn có khát vọng đối với lực lượng. Hắn tiếp tục nói:

- Ngươi biết không, ta đến từ một thành trì còn nhỏ hơn Lạc Hà Thành rất nhiều. Nhưng lúc ta Tân Sinh đã có thể vác được đỉnh 720 cân, có thể nói là khiến cả một vùng phải kinh ngạc, vượt xa người thứ hai cùng trang lứa rất nhiều. Nhưng quý nhân đi ngang qua chỗ đó, ta thậm chí không có tư cách được chọn, ta rất mất mát!

Tần Minh không ra tay, lẳng lặng lắng nghe.

Tề Hoài Ân nhìn về phía bầu trời đêm, nói:

- Bây giờ, ta cuối cùng có được cơ hội. Cả nhà vì ta bỏ ra một mỏ quặng, đổi được một loại linh vật rất lợi hại để giúp đỡ ta sửa lại căn cốt, nâng cao tư chất, ta mới có cơ hội đi theo bên cạnh lão sư của quý nhân học tập năm mười năm. Ngươi biết điều này có nghĩa thế nào không? Ta nhờ vậy mà thay đổi số mệnh, bước lên trời cao biển rộng, cả đời tuyệt đẹp. Nhưng sự xuất hiện của ngươi đã chặt đứt con đường ta bay lên. Ngươi sẽ trở thành người được chọn, ta lại mất đi tư cách. Mà lùi lại một bước, ta chính là lục bình không có rễ, sẽ lấy thân phận của người tùy tùng để tới đó, chỉ có thể ở chỗ đó dự thính bốn năm, không có cách nào khiến cho ta hoàn toàn thay đổi số mệnh, ta không có sự lựa chọn nào khác!

Tần Minh bình tĩnh nhìn hắn, nói:

- Ngươi đang tiến lên, phấn đấu vì bản thân, muốn đặt chân vào thiên địa càng trống trải hơn, nhìn thấy cảnh đẹp vô hạn. Ta ở đây chỉ vì muốn bảo toàn tính mạng, sống sót.

Tề Hoài Ân vung trường đao trong tay lên, nói:

- Đúng, lập trường khác nhau, chúng ta gặp nhau ở đây chính là một sai lầm. Nhưng ta đã không còn đường lui. Hoặc là ta giết ngươi làm cho ta cá nhảy long môn, theo dòng suối nhỏ lao vào trong biển vàng rực rỡ, rộng lớn vô bờ, tạo ra một đợt sóng vàng của bản thân ta. Hoặc là hôm nay ta phải chết ở đây, kết thúc mọi chuyện, giết!

Hắn hét lớn một chữ giết và tung người đến gần, trường đao trong tay chém ra ánh sáng chói mắt, chém nổ những cây cối xung quanh.

Những người khác cũng phối hợp theo, cùng công kích mạnh mẽ về phía trước.

Trong chớp mắt này, Tần Minh một mình đối mặt với bốn cao thủ vô cùng ung dung, không hề có cảm giác cấp bách, liên tiếp đón đỡ các đòn công kích của bọn họ.

- Sao có thể như vậy được?

Tề Hoài Ân không dám tin. Hắn rất khó tiếp nhận được sự thật này. Hắn uống thuốc màu đỏ có tác dụng phụ, nâng cao lực lượng toàn thân của hắn lên đáng kể, cũng không thể quét ngang được đối phương à?

Lúc hắn lần đầu Tân Sinh đã có thể vác được đỉnh 720 cân. Sau Tân Sinh lần thứ hai, lực lượng của hai cánh tay hắn tăng lên gấp bội, bây giờ đã đạt tới gần một nghìn chín trăm cân.

Khi đạt đến mức độ này, hắn còn không áp chế nổi đối phương, trái lại tay phải bị chấn động tới mức tê dại. Đối phương rốt cuộc là quái vật gì vậy? Người này hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng của hắn.

- Người này... còn là người nữa sao?

Sắc mặt mấy người khác trắng bệch. Bọn họ hiểu quá rõ về bản lĩnh của Tề Hoài Ân. Tất cả đều đi ra từ cùng một chỗ, bọn họ hiểu hơn sau khi hắn uống xong thuốc màu đỏ sẽ vô cùng khủng khiếp. Nhưng kết quả hắn vẫn không địch lại, vẫn không thể chèn ép được thiếu niên kia!

Tần Minh nói:

- Trừ khi ngươi uống thuốc kích thích và lập tức sinh ra Thiên Quang, đặt chân vào lĩnh vực Tân Sinh lần thứ ba, bằng không tất cả những gì ngươi làm chỉ là vô ích thôi.

Cùng lúc đó, hắn không hề nương tay, trường mâu trong tay phải đâm thủng ngực một người trong đó và hất bay ra ngoài, treo ở trên một cây đại thụ.

Ầm!

Trong nháy mắt tiếp theo, hắn vung chùy đánh bay một trường đao của đối thủ khác, cũng đập lõm ngực của đối phương. Tuy đối phương không lập tức tắt thở nhưng chắc chắn không sống nổi.

Tề Hoài Ân phát điên, liên tục công kích hắn. Kết quả tay cầm đao hơi run rẩy, chùy cán dài vàng đen của đối phương căn bản không hề chấn động, hắn không ngăn cản được.

Vào lúc này, Tần Minh ném trường mâu trong tay ra. Người trợ thủ cuối cùng của Tề Hoài Ân bị đâm xuyên qua. Người kia ngã vào trong tuyết, há miệng thở dốc. Hắn rất khó tin nổi một đám người bọn họ được Tề Hoài Ân dẫn dắt và bao vây tấn công một người, không ngờ lại thất bại. Tất cả bọn họ đều chết ở đây.

Tần Minh bình tĩnh thi triển phương pháp chém giết trên đao phổ, không phải chiếu theo đao thức cố định chém ra mà dựa theo hiểu biết của bản thân để vận dụng linh hoạt, không cứng nhắc, thường là một chiêu thần kỳ ngoài dự đoán của mọi người.

Sau nhiều lần công kích, Tề Hoài Ân tuyệt vọng phát hiện ra hắn thậm chí đấu không lại về các phương diện vận dụng kỹ xảo, chiêu thức đánh thần kỳ và thi triển các loại đòn sát thủ của đối phương, bị đối phương nghiền ép toàn diện.

Ầm một tiếng, cả người Tề Hoài Ân bay ngang ra ngoài. Hắn bị Tần Minh đập một chùy vào vai, làm chỗ đó nổ nát và bắn ra sương máu.

- Ngươi rốt cuộc đạt tới trình độ gì? Lực lượng toàn thân của ngươi lớn tới mức nào?

Tề Hoài Ân không cam lòng hỏi.

Tần Minh không để ý đến hắn, chuẩn bị tiến lên bổ thêm “chùy đao“.

Tề Hoài Ân cười thảm:

- Ngươi không nói ta cũng biết. Ngươi có thể ngăn chặn ta tới mức này, khi ngươi Tân Sinh lần đầu, hai cánh tay chắc hẳn phải đạt tới lực lượng nghìn cân, Tân Sinh lần thứ hai dĩ nhiên có thể vác đỉnh hai nghìn cân, ta nói không sai chứ?

Những người khác còn chưa tắt thở, cho dù đang ho ra máu, giãy giụa vì sống sót cũng đều cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên anh tuấn kia. Trong lòng bọn họ quá chấn động. Trước khi chết, bọn họ cuối cùng lại nghe được tin tức như thế. Lại có người có thể đạt tới mức này!

- Ta tiễn các ngươi lên đường.

Tần Minh bình tĩnh nói. Hắn đi tới bên cạnh mỗi người và bổ thêm một chùy đao, hoàn toàn kết liễu tính mạng của bọn họ.

Hắn cẩn thận dọn dẹp chiến trường, thu dọn tàn cục. Sau khi bảo đảm xóa hết tất cả dấu vết, lúc này hắn mới xoay người đi về phía khe nứt ngày xưa.

- Hả?

Tần Minh cảm thấy kỳ lạ. Trước đây, chỗ tiết điểm này từng khiến cho hắn bị bệnh nặng một trận. Bây giờ hắn vừa tới gần, cơ thể hắn lại thả lỏng, thoải mái. Sau khi hắn đi tới đây, cảm giác mệt mỏi sau cuộc chiến đấu nhanh chóng biến mất.

Hắn cẩn thận nhìn lướt qua núi rừng gần đó rồi không hề do dự, tiến vào trong khe nứt. Hắn lại nhìn thấy từng luồng ánh sáng màu bạc đan xen dưới đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.