Dạ Vô Cương (Đêm Trường Bất Tận)

Chương 34: Chương 34: Thật thật giả giả




Sau khi Tần Minh tiến vào trong khe nứt, mọi mệt mỏi đều tiêu tan hết. Cảm giác khi ở bên ngoài không phải là ảo giác. Nơi từng khiến cho hắn chết đi sống lại, bây giờ đã hoàn toàn khác.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên trên. Ở đây chỉ cách lối ra bốn mét. Ở gần người hắn là ánh sáng màu bạc giống như tơ nhện liên kết với nhau ở dưới đất và lan tràn ra. Khi cơ thể chạm đến chúng sẽ có cảm giác ấm áp.

Một tay Tần Minh cầm thanh đoản kiếm, một tay cầm chùy cán dài vàng đen và đi về phía trước. Lần trước, sau khi bất ngờ rơi xuống, hắn không có đi sâu vào trong. Bây giờ, hắn muốn thăm dò tìm kiếm tới cùng.

Mặt đất không bằng phẳng, có từng tảng đá với kích thước khác nhau nằm rải rác khắp nơi lại rất ẩm ướt. Trên vách đá hai bên người còn có giọt nước thỉnh thoảng nhỏ xuống.

Con đường phía trước gồ ghề lại hẹp dần. Cơ thể hắn sắp va vào vách đá hai bên. Chẳng bao lâu, hắn đi tới trước khe hẹp chỉ đủ cho một người đi qua.

Mặc dù là ở dưới đất nhưng chỗ này không quá tối, bởi vì có chỉ bạc giăng kín khắp nơi, đan xen vào nhau không theo trật tự nào, vẫn mang đến chút ánh sáng. Sau khi Tần Minh tiếp xúc với ánh sáng màu bạc vẫn không bị thương.

Hắn sướt qua vách đá, mang cho một chút hơi ẩm tiến vào một vùng đất trống. Ngay cả đá vụn trên mặt đất cũng ít đi, bằng phẳng hơn rất nhiều.

Ở khu vực này, sợi tơ màu bạc trở nên lớn hơn, giăng kín ở khắp trong không gian giống như có rất nhiều con nhện lớn giăng lưới đan vào nhau.

Không chỉ vậy, có vài sợi tơ từ trong vách đá kéo dài ra còn kèm theo màu vàng nhạt. Đồng thời, ở đây có sương trắng bốc lên.

Sau khi Tần Minh đứng ở chỗ này, hắn cảm nhận được càng rõ ràng cơ thể nhẹ nhàng, cơ thể căng thẳng đang tự động thả lỏng, ấm áp giống như đang ngâm ở trong suối nước nóng.

Hắn nhíu mày. Đây là do tiết điểm đặc biệt trong núi đang biến hóa kịch liệt gây ra à? Hay là sau khi trải qua lần hành hạ lần trước, hắn đã thích ứng được với chỗ này?

Trải nghiệm đáng sợ trước đây vẫn còn là ký ức mới mẻ đối với Tần Minh. Khi đó, tim hắn đập mạnh và phát ra tiếng động lớn giống như tiếng trống đánh dồn dập, lồng ngực cũng sắp nổ tung, tốc độ máu chảy nhanh đến mức đáng sợ. Hắn mơ hồ nghe được tiếng thác nước.

Hắn suy nghĩ tới các loại biến hóa sau khi rời khỏi đấy. Phải nói điều khác thường nhất thuộc về “con đường không chính quy” mà hắn đã luyện. Nhiều năm qua, nó chưa từng có “động tĩnh” gì. Từ sau khi hấp hối chống đỡ qua được, lúc hắn luyện lại có phản ứng đặc biệt.

Bây giờ hắn đã biết, con đường không chính quy cũng không phải là không chính quy. Nó được ghi chép ở trên sách lụa. Từ khi hắn còn nhỏ, hắn đã bắt đầu cố chấp luyện nó.

- Có người nói cho ta biết sách lụa không luyện được, bị người ta xé và đốt hơn nửa...

Sách lụa đó còn lại hai mươi trang có thể luyện được, nhưng cần có người từng luyện nó dẫn dắt nhập môn. Những người này chắc hẳn đều đã chết từ lâu.

- Không tìm được người này, không có ai giúp đỡ, ta cuối cùng lại luyện thành. Chẳng lẽ điều đó có liên quan đến chỗ đây sao?

Tần Minh cân nhắc và đưa ra các suy đoán.

- Chẳng lẽ muốn luyện được phương pháp trên sách lụa, ban đầu cần tiền bối che chở tiến vào trong tiết điểm đặc biệt cực kỳ nguy hiểm này...

Tần Minh suy nghĩ.

Sau đó, hắn đi về phía trước và quan sát chỗ đặc biệt này. Hắn còn bắt đầu cẩn thận tiếp xúc với những sợi tơ to khỏe mang theo màu vàng nhạt.

Không lâu sau đó, hắn đi sâu vào bên trong. Hắn còn nhìn thấy những sợi tơ phát ra ánh sáng màu tím xuyên qua vách đá. Cảnh tượng bất phàm nhưng chúng không tổn thương tới cơ thể hắn.

...

Trong rừng rậm phía ngoài ngọn núi lớn, con quạ đen mắt tím đang bay đi. Phía trước bỗng nhiên bốc lên cả mảng sương mù màu đen ngăn cản lối đi của nó.

- Ai?

Nó lập tức cảnh giác, đôi mắt màu tím xuất hiện tường ký hiệu thần bí đang chuyển động. Nó dần dần nhìn thấy rõ cảnh tượng trong sương mù.

Một con cú mèo cực lớn, cao chừng một người đang đứng ở trên cây to. Hai cánh của nó linh hoạt như bàn tay con người đang lật xem một quyển sách da thú.

- Đã lâu không gặp, cùng uống mấy chén chứ?

Con cú mèo mở miệng nói. Sương mù vẫn chưa tản đi, nó kẹp quyển sách kia ở dưới một cánh.

- Ta đang tuần núi, không rảnh.

Quạ đen từ chối, không quá kiêng kỵ nó.

- Bây giờ ngươi có thân phận gì? Ở đây cũng không phải là lãnh địa của ngươi. Ngươi thật có tiền đồ, cuối cùng lại trông cửa cho một lão già thối?

Con cú mèo ngăn cản nó, hình như rất bất mãn về hành vi của nó, muốn ở chỗ này dạy dỗ nó. Sương mù màu đen càng dày đặc hơn, bao trùm cả rừng rậm.

Quạ đen mắt tím nói:

- Lão Miêu, ta đang có việc, gần đây coi trọng một hạt giống vẫn sống, ta phải qua xem thử. Ngươi đừng cản đường ta.

Nếu như Tề Hoài Ân biết được, nhất định sẽ đổ mồ hôi lạnh. Hắn giống như Du Lương Vận đều vẫn chưa được tán thành, đang bị kiểm tra và quan sát.

Con cú mèo nói:

- Ngươi thật sự không trở về thế giới sương mù đen hoang dã à? Dù nói thế nào, ngươi cũng được xem là tới từ danh môn vọng tộc, thế gia lớn trong loài chim. Toàn thân ngươi là huyết mạch của sinh linh cao cấp, là chim đặc biệt có lai lịch, sao có thể cam lòng sa đọa tới mức này? Lẽ nào, ngươi còn muốn một lần nữa Quan Tưởng Chân Hình, hóa thành thú hai chân và định cư dài lâu pử trong thành trì?

Quạ đen mắt tím gật đầu, nói:

- Ừ, thật ra cũng không phải là không được. Ta có thiên phú, có thể đổi Chân Hình. Không phải đã có người loanh quanh ở gần tuyệt địa trong núi sâu đầm lầy để hóa thành dị loại sao? Vì sao chúng ta không thể dùng phương pháp ngược lại, tìm kiếm ra con đường thích hợp cho mình?

Con cú mèo trách mắng:

- Còn ra thể thống gì nữa. Người không ra người, thú không ra thú, rõ ràng là quạ thế gia vọng tộc, ngươi lại muốn làm người. Ta nói cho quạ gia của ngươi biết, để hắn nhổ sạch lông trên người ngươi, ra tay giúp ngươi biến thành thú hai chân trụi lủi!

Hai người tranh cãi ầm ĩ.

- Ngươi bớt can thiệp vào chuyện của ta, đừng cản đường ta nữa. Ngươi có thể sẽ làm lỡ chuyện chính của ta đấy. Nếu chẳng may bọn họ muốn xử lý thằng nhóc kia sớm, xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì xong đời. Nếu như thằng nhóc kia có năng lực, tương lai ta còn cần nhờ hắn lấy giúp ta một món đồ ở trong Vạn Trượng Hồng Trần của nhân loại có liên quan đến con đường sau này của ta. Ngươi cũng biết chuyện trong này rồi, mau tránh ra cho ta!

Quạ đen nói.

Du Lương Vận đã từng nói với nó, đại khái hai ngày sau sẽ ra tay thử Tần Minh. Nhưng nếu có cơ hội thích hợp, hắn cũng có thể ra tay sớm.

- Ô đại sư, ngươi từ sâu trong núi lớn về à? Xảy ra chuyện lớn rồi. Không xong, những người này đều chết hết rồi.

Ngữ Tước biến dị vỗ cánh kêu to.

Quạ đen mắt tím tránh thoát khỏi sương mù màu đen, xuất hiện ở bên ngoài, nói:

- Xảy ra chuyện gì?

- Ô đại sư, chuyện ngươi giao phó cho ta, ta nghiêm túc đi làm. Chỉ là trong quá trình có một con gấu chó cao ba mét dẫn theo một đám thú hai chân truy sát ta. Ta sợ hãi chỉ đi một lát, một đám người bên ngươi đã nằm ngay đơ. Sau khi ta trở về, ta ngửi thấy được mùi máu của bọn họ để lại, nhưng không biết bọn họ chết thế nào.

Quạ đen mắt tím bay theo nó tới gần nơi xảy ra chuyện để tìm kiếm. Sau khi cẩn thận cảm ứng, nó đặc biệt mẫn cảm với khí tức sinh tử. Nó nhắm mắt một lát sau lại mở ra, lẩm bẩm:

- Tề Hoài Ân chết rồi. Ở đây không có tử khí của thiếu niên kia. Thú vị thật, Tề Hoài Ân rốt cuộc là bị người ngoài giết chết, hay ra tay với thiếu niên kia dẫn đến mất mạng?

Nó vỗ cánh, bảo Ngữ Tước rời đi.

- Nếu thiếu niên kia quả thật lợi hại như vậy, tự mình đi tới bước này, hắn không qua Lưu Hà Thành cũng được. Bây giờ ta cũng không cần phải dính vào nữa.

Quạ đen mắt tím bay đi.

Du Lương Vận đang ở trong tuyết báo cáo với nữ tử:

- Tề Hoài Ân muốn thử Tần Minh, nói hắn cuối cùng vẫn kém một đường. Trong núi lớn rất hỗn loạn. Trước khi ta qua, trong khu rừng rậm này đã bạo phát xung đột mãnh liệt...

Quạ đen mắt tím bay trở về và đậu trên một cây thấp, nói:

- Tề Hoài Ân chạy tới cứu người, bản thân đã chết, hơi đáng tiếc.

- Ngươi ở lại.

Nữ tử khoác áo khoác lông cừu trùm đầu màu đen nói với Du Lương Vận.

- Hả?

Du Lương Vận ngây người, sau đó lập tức hành đại lễ với sắc mặt vô cùng kích động.

Sâu trong núi lớn, ráng khói năm màu xông lên tận trời dần dần ảm đạm.

Lăng Hư và Vệ Mặc cùng đứng dậy. Mỗi người bỏ lại chén rượu và vò rượu trong tay.

Lăng Hư sử dụng trường đao vỗ nhẹ lên người. Giày da thú lập tức rách ra một phần, ngón chân cũng lộ ra một đoạn. Tiếp đó, hắn vỗ một chưởng vào trước ngực. Trang phục màu trắng của hắn nổ nát và lộ ra thân thể dong dỏng cao nhìn không quá cường tráng. Nhưng khói ráng ở phía xa chiếu xuống lộ ra từng đường cao cơ bắp trên người hắn, dường như mạ lên một lớp viền ánh sáng màu vàng.

Hắn khiến mình trông rách nát, lại dùng ngón tay phất qua. Trên cơ thể lập tức xuất hiện vết máu, trình độ làm giả rất cao siêu.

Vệ Mặc mở miệng:

- Lăng thành chủ luôn sáng sủa bóng mượt, chú trọng dáng vẻ về ngoài không ngờ lại có thể làm cho mình thành như vậy. Người bên ngoài nhìn thấy chắc hẳn sẽ bàn luận xôn xao đấy.

Cho dù hắn nói như vậy nhưng bản thân cũng ra tay. Hắn tháo một mảnh giáp trên bộ giáp màu đỏ xuống và nhét vào trong ngực, cũng làm cho mình vô cùng chật vật.

Ở khu vực vùng núi khác, Ly Hoa Miêu giam cầm một con mèo rừng màu đen cực lớn, ghét bỏ bôi ít máu của con mèo mun lên trên người mình, lại rắc một số vật chất linh tính phát sáng.

Cách đó không xa, Đường Lang Thú cũng làm chuyện tương tự.

Không hề nghi ngờ gì nữa, cao tầng Xích Hà Thành và dị loại trong núi không cam lòng để những cường giả khác chạy tới tranh đoạt sản vật hiếm thấy trong tiết điểm đặc biệt với bọn họ, hai bên đã liên thủ với nhau.

Nếu như những cao thủ ám sát một cách đơn giản thô bạo, chắc chắn sẽ không được, đến lúc đó sẽ khiến cho nhiều người tức giận, tổ chức lớn sẽ tìm bọn họ trả thù.

Trước kia, bọn họ liên thủ với nhau để xua đuổi nhóm sinh linh cao cấp di chuyển đến, muốn tu hú chiếm tổ chim khách, chém một con dị loại vô cùng mạnh mẽ và rút lấy linh tính nồng đậm trên toàn thân nó, mượn điều này để cho nổ một tiết điểm đặc biệt, bố trí ráng khói năm màu dẫn tới các phương tranh đoạt.

Lăng Hư, Ly Hoa Miêu và dị loại cao đẳng trong núi lớn lại chặn giết lẫn nhau, tiến hành đánh giả, ngăn chặn lẫn nhau và chờ ở bên ngoài chiến trường.

Đương nhiên, bọn họ cũng không thể hoàn toàn đánh giả. Ví dụ như lão chồn đã bị đối thủ thật sự cản lại. Còn có vị sơn chủ thần bí kia chạy đến trung tâm chiến trường và tham gia vào cuộc chiến.

Hiệu quả xem như không tệ. Đã có cao thủ chết trận ở gần chỗ ráng khói năm màu. Còn có vài dị loại cao cấp từ bên ngoài đến và cường giả của tổ chức lớn bị thương không nhẹ.

...

Sâu bên trong khe nứt, Tần Minh bắt đầu tập luyện phương pháp trên sách lụa. Hắn phát giác toàn thân càng thông suốt, thư thái hơn. Từ đầu đến chân hắn dường như có luồng nhiệt thần bí đang gột rửa.

Ở đây có các loại sợi tơ phát sáng đan xen vào nhau. Nó gây nguy hại rất lớn cho những người Tân Sinh lần thứ hai như Vương Niên Trúc, cần sinh vật có linh tính như Huyết Xà bổ dưỡng bản thân.

Bây giờ, Tần Minh ở chỗ này lâu không chỉ không có việc gì, còn cảm thấy thể chất của bản thân mơ hồ được nâng cao.

- Lẽ nào phương pháp ghi chép trên sách lụa tương đối thích hợp tu luyện ở những nơi này?

Hắn hơi nghi ngờ.

Nhưng bây giờ không ai có thể giúp hắn giải đáp. Những người năm đó kẻ chết, người tàn lại biến mất, sách lụa cũng ố vàng. Nó đã thành di vật được để lại không biết bao nhiêu năm trước.

Trong lòng đất đột nhiên chấn động mãnh liệt. Tần Minh suýt nữa ngã lăn xuống đất.

Bên ngoài, chuyện ráng khói năm màu ở khu vực trung tâm dần dần ảm đạm. Các dị loại cao cấp và cao thủ của tổ chức thần bí đang giằng co. Tình hình rất tệ, chẳng ai có thể tiến vào được bên trong chỗ tiết điểm kia.

Vào lúc này, tất cả ánh sáng rực rỡ trong tiết điểm lại đột nhiên tản đi. Ở phương xa phát ra một ráng khói năm màu hoàn toàn mới, còn có phần kinh người hơn ở đây.

- Tại sao lại có thêm một chỗ nữa?

- Không đúng, sản vật hiếm thấy sinh ra đang chạy dọc theo địa mạch linh tính, đổi chỗ rồi!

Đám người Lăng Hư, lão chồn vốn còn định “tiếp tục“. Bây giờ tất cả đều ngây người, cũng không cần che giấu gì nữa. Ráng khói năm màu thật sự xuất thế rồi!

Ầm ầm!

Đột nhiên, khắp dãy núi đều dao động càng kinh người hơn trước. Hào quang phát ra càng thêm chói mắt. Cả bầu trời đêm tối đen như mực cũng bị xé toang, hoàn toàn bị chiếu sáng, vậy mà lại xuất hiện một quang cảnh càng kinh người hơn trước.

- Ta nhìn thấy gì? Mười màu à? Từng sợi tơ ánh sáng kia lại giống như cột lớn chống đỡ màn đêm. Đây là lần đầu ta nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ. Rốt cuộc sắp có sản vật hiếm thấy nào xuất hiện trên thế gian vậy?

Ngay cả sinh linh cao cấp cũng há hốc mồm. Điều này vượt ra ngoài sự tưởng tượng của bọn họ.

Chỉ một thoáng, bất kể là đang bị thương nặng tới mức nào, tất cả cường giả đều lập tức biến mất. Ngay cả chỗ ráng khói năm màu thật sự xuất thế cũng không xem, trực tiếp xông về phía nơi có quang cảnh càng khác thường hơn kia. Nơi đó có mưa ánh sáng vô tận bốc lên và rơi xuống, thu hút ánh mắt của mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.