Thẩm Giai Vận thoáng đờ người ra, bên tai có thể cảm nhận được rõ ràng dao động không khí do mũi thương chấn động gây ra, cảm giác giống như bị phẩy nhẹ qua.
Đây cũng là lần đầu có người ngoài giúp nàng cắm đồ trang sức kia. Nàng rút châu thoa từ trong mái tóc giống như thác nước và nắm ở trong tay.
Tần Minh thu thương lại, sau đó xoay người đi trả thương.
Chủ nhân của thanh trường thương hơi xấu hổ. Trước kia, lúc hắn cho mượn trường thương còn nói xem như gián tiếp đánh với Nhiếp Duệ một trận, rõ ràng là đang lấy lòng.
Bây giờ khi nhận binh khí vào trong tay, hắn còn tâng bốc Nhiếp Duệ thế nào? Chẳng lẽ phải tâng bốc trường thương trong tay mình liên tục đánh bại song tử mạnh nhất Xích Hà Thành trong hai mươi năm qua à?
Hắn cho rằng sau khi về nhà vẫn nên giấu thanh trường thương này đi. Nếu lại dùng nó thì quá chói mắt. Mỗi lần nhìn thấy nó, đều sẽ khiến người ta nhớ tới trận chiến ngày hôm nay, chẳng khác nào đang không ngừng nhắc nhở tất cả mọi người, Nhiếp Duệ và Thẩm Giai Vận từng thua trong tay một người khác.
Mộc Thanh lại là người dám nói:
- Ngươi cố gắng cất kỹ cây thương này, nó có ý nghĩa kỷ niệm đấy.
Quý tộc trẻ tuổi cầm thương lập tức rơi vào tình trạng khó xử, cảm thấy càng xấu hổ hơn.
Cho đến lúc này, rất nhiều người mới lấy lại tinh thần. Bọn họ rất khó tưởng tượng được Nhiếp Duệ và Thẩm Giai Vận lại thua ở trong tay một thiếu niên có tố chất thân thể không bằng bọn họ.
- Thương pháp của thiếu niên kia có cảm giác như trở lại nguyên trạng, trong sự bình thản lại vẽ ra một đường ranh giới giữa sống và chết, thể hiện ra hết chân lý của phương pháp chém giết!
Có mấy quý tộc gần ba mươi tuổi đưa ra lời đánh giá. Bọn họ đều đã ba lần Tân Sinh nên ánh mắt vô cùng nhạy bén.
- Khí sát phạt nội liễm, lúc đầu giống như đi dạo trong sân đình vắng vẻ, nghe tiếng mưa xuân, đột nhiên lại liên kết với sấm sét trên bầu trời, bóng thương bạo phát nhanh như chớp, quả thật không đơn giản đâu.
Song Tử Tinh gây chấn động Xích Hà Thành không ngờ lại nếm mùi thất bại ở một nơi xa xôi, còn bị thua ở trong tay người cùng lứa tuổi. Chuyện này tất nhiên sẽ có ảnh hưởng không nhỏ. Nếu như truyền đi, sợ rằng sẽ không có mấy người tin tưởng.
Nhưng chiến tích thật sự bày ra đó, một đám quý tộc trẻ tuổi đều tận mắt nhìn thấy.
- Tư thế oai hùng hiên ngang, một thương kia lắc cho ta hoa cả mắt rồi.
Có thiếu nữ quý tộc khẽ nói.
- Ơ, ta phát hiện khi tay Thẩm Giai Vận rút châu hoa ra, đã thất thần trong giây lát đấy.
...
Thẩm Giai Vận nhẹ nhàng hạ xuống trên lưng Hắc Hổ, cùng một đám quý tộc rời đi. Đám người ở đây cũng tản ra.
Vừa rồi trước khi chia tay, Song Tử Tinh của Xích Hà Thành cố ý nói thêm với Tần Minh mấy câu. Bọn họ nói thế giới sương đêm rộng lớn vô biên, có vô số điều thần bí. Bọn họ mong tương lai khi gặp lại, mỗi người đều đã đứng trên đỉnh cao hơn.
Lúc những quý tộc trẻ tuổi rời đi, bọn họ đều nhìn Tần Minh.
Cũng có người tới bắt chuyện với hắn, hàn huyên một lát, nói nếu sau này hắn đi tới Xích Hà Thành, có thể qua tìm bọn họ.
Một trận chiến này chỉ là ngẫu nhiên và ngoài ý muốn, nhưng thật sự làm khiến cho Tần Minh chưa vào Xích Hà Thành, tên tuổi đã tiến vào trong tai không ít người trước.
Theo rất nhiều người thấy, tuy tố chất thân thể của hắn không đứng ở nhóm mạnh nhất nhưng cách đấu hóa mục nát thành thần kỳ, thủ đoạn phát huy tại hiện trường tuyệt diệu này vẫn khiến người ta có ấn tượng sâu sắc, có thể ngang với người có thiên phú chiến đấu hiếm có. Điều này tương đối đáng sợ và hiếm thấy. Hắn đương nhiên đã trở thành một ngôi sao mới đang từ từ phát sáng và bay lên.
- Không ngờ ngươi lại lợi hại như vậy, còn đánh cho Nhiếp Duệ phục. Sau trận này, Nhiếp Duệ sẽ không do dự nữa, sẽ đi theo một con đường khác đấy.
Trong Hắc Bạch Sơn, sau khi các quý tộc trẻ tuổi khác nghe được đều giật mình. Thậm chí có những người này hâm mộ tiếng tăm đến đây, muốn xem thử Tần Minh thế nào.
Tào Long, Mộc Thanh, Ngụy Chỉ Nhu đứng ra, cuối cùng cũng giúp Tần Minh ngăn chặn không ít phiền phức. Tình hình sau đó dần dần trở lại bình thường.
- Tần Minh, đầu mùa xuân năm sau, chậm nhất là chưa tới giữa hè, ngươi chạy tới Xích Hà Thành báo danh đi. Chẳng qua có điểm đáng tiếc là thực lực của ngươi bây giờ vẫn hơi thấp.
Mộc Thanh nói.
- Hả?
Tần Minh không hiểu.
Ngụy Chỉ Nhu giải thích:
- Khi đó ngươi sẽ có cơ hội tiếp xúc với kiến thức cao cấp hơn. Ngươi thậm chí có thể học được một phần Ý Khí Công cao cấp không để lộ ra với người ngoài.
Tào Long bổ sung:
- Đến lúc đó thành lớn sẽ tới tuyển người. Chỉ cần ngươi biểu hiện đủ bắt mắt, rất có khả năng sẽ nhận được cơ hội thay đổi vận mệnh của cả đời người.
Nếu không phải ngày hôm nay Tần Minh bất ngờ giao đấu với Nhiếp Duệ, Thẩm Giai Vận, cũng đánh thắng hai người, Tào Long và Mộc Thanh sẽ không nói với hắn những điều này. Bởi vì nó sẽ chẳng có ý nghĩa gì lớn.
- Nếu thật sự không được, ngươi ở lại Xích Hà Thành du học một năm, chờ đợi cơ hội của năm sau. Nếu như ngươi có thể ba lần Tân Sinh sẽ có khả năng thành công lớn hơn. Đến lúc đó, có lẽ ngươi có thể tiến vào thành lớn càng nổi tiếng hơn.
Bọn họ biết, người nắm giữ căn cơ hoàng kim thường không bao lâu sau lại có thể Tân Sinh lần thứ hai. Nhưng như vậy còn chưa đủ, trừ khi có Thần Tuệ, có năng lực đặc biệt, thiên chất hiếm thấy, nếu không rất khó được coi trọng.
Hứa Nhạc Bình, Dương Vĩnh Thanh biết sau khi mùa xuân năm nay đến, Tần Minh chắc hẳn sẽ phải thật sự rời khỏi đây.
Tần Minh tìm hiểu kỹ tình hình. Bởi vì đang nói chuyện phiếm, hắn rất tùy ý hỏi không ít vấn đề khác, nhưng đều chỉ lơ đãng kèm theo.
Ví dụ như khi nói tới vật chất linh tính nào đó có thể giúp người ta Tân Sinh, Tào Long thuận miệng nói ra một câu Khoáng Tố, Tần Minh lại nhân cơ hội hỏi thăm tường tận.
- Khoáng Tố là vật chất hoạt tính được lấy ra từ trong khoáng mạch. Khi uống nó có thể nâng cao tố chất thân thể. Nhưng có thể Tân Sinh hay không lại hoàn toàn tùy thuộc vào vận may. Dù vậy, giá của nó vẫn vô cùng đắt.
- Vì sao?
Tần Minh hỏi.
Tào Long nói:
- Bởi vì chỉ cần ngươi dùng Khoáng Tố lần đầu tiên, không quan tâm ngươi đã Tân Sinh mấy lần, nó đều có thể nâng cao thể chất của ngươi, lại có một nửa khả năng khiến cho ngươi Tân Sinh.
Ngụy Chỉ Nhu nói:
- Đây là điểm quý giá nhất của nó. Nó được một số lão già thực lực khó có tiến thêm yêu thích. Bởi vì thủ đoạn bình thường khác đã không có cách nào khiến cho bọn họ Tân Sinh, Khoáng Tố sẽ mang đến khả năng này.
Tần Minh hỏi:
- Lần thứ hai dùng có hiệu quả không?
Mộc Thanh nói:
- Cũng không phải hoàn toàn không có hiệu quả. Nó có thể có một phần mười hiệu quả so với lần đầu tiên. Ngoài ra, trừ khi ngươi có thể nhận được Khoáng Tố cấp bậc cao hơn, ví dụ như một loại Khoáng Tố có màu sáng đỏ giống ánh nắng chiều được gọi là Đại Địa Huyết. Ở Xích Hà Thành, một năm cũng không thấy được một hai bình như vậy đâu.
Từ trong lời nói của nàng có thể đoán được, Khoáng Tố rõ ràng vẫn có cấp bậc cao hơn, bình thường cũng chỉ có thể nhìn thấy ở trong thành lớn.
Tần Minh biết bọn họ chắc chắn sẽ rời đi trong hai ba ngày tới. Hắn không khỏi hàn huyên nhiều hơn, rất bình tĩnh thỉnh giáo các vấn đề.
Khi nhắc tới sản vật thần bí trong tiết điểm, Tần Minh không thể tránh khỏi muốn biết về điểm đặc biệt của Dương Chi Ngọc Thiết.
Ba người cũng cảm thấy hứng thú với đề tài này, nói chuyện cũng say mê hơn.
- Mỗi lần Thiên Quang hạ xuống đều có thể tẩm bổ ra rất nhiều thứ tốt. Có vài nguyên liệu vô cùng hiếm thấy. Sau khi bị luyện thành vũ khí thần bí lại có thể truyền lại đời sau, có thể che chở cho một gia tộc thịnh vượng. Thậm chí còn có sản vật thần bí độc nhất vô nhị có thể dùng tới trấn quốc.
Ánh mắt Tào Long vô nóng như lửa. Đây là nguyên nhân vì sao hắn tích cực tìm kiếm ở trong núi lớn, trong tiết điểm có thể tồn tại bất kỳ sản vật cấp bậc gì.
- Tuy Dương Chi Ngọc Thiết không tính là loại hiếm thấy nhất nhưng cũng vô cùng quý giá, vượt xa sắt thường, lại có tác dụng cực lớn.
Cuối cùng, ba người nhắc tới tin tức mà Tần Minh muốn biết.
Dương Chi Ngọc Thiết không cần tinh luyện trăm nghìn lần, cho dù tinh luyện một vạn lần cũng không thể thêm được gì vào. Chất liệu của nó rất tốt, sau khi luyện thành binh khí có thể xé rách vảy của thú lớn, có khả năng uy hiếp rất lớn đối với người dùng Thiên Quang hộ thân.
Đây không phải là điều quan trọng nhất. Bởi vì binh khí làm bằng nguyên liệu khác cũng đủ cứng, sắc bén không gì sánh được.
- Nếu như binh khí được làm bằng Dương Chi Ngọc Thiết bị hao tổn, không phải quá nghiêm trọng, có thể thông qua Thiên Quang chăm sóc bảo dưỡng, nó có thể chậm rãi hồi phục lại hoàn toàn.
Tần Minh kinh ngạc, loại binh khí hoặc áo giáp này còn rất thần kỳ đấy.
- Điểm thần kỳ nhất của Dương Chi Ngọc Thiết là cầm nó có thể giết chết một số thứ đặc biệt.
Những lời này làm cho Tần Minh âm thầm khiếp sợ. Hắn ý thức được mình biết quá ít về thế giới này.
Mộc Thanh nói:
- Ở trong thế giới tối tăm rộng lớn bao la này có bao khu khu vực Hỏa Tuyền? Tuy từng thành lớn kia chói lòa, nhưng ở dưới bóng đêm vô biên, chúng chỉ có thể xem là con đom đóm yếu ớt. Cả khu vực càng rộng lớn hơn lại hoàn toàn tối đen, âm u giống như vực sâu, luôn có chút vài thứ không thể nói rõ. Có đôi khi cần dùng một số vũ khí được chế tạo bằng Dương Chi Ngọc Thiết tương đối hiếm có mới có khả năng đối phó được.
Tần Minh nhờ nàng nói tỉ mỉ hơn, bởi vì hắn thật sự không hiểu gì cả.
Mộc Thanh nói tỉ mỉ:
- Ví dụ như có vài thứ ngươi dùng mắt thường không nhìn thấy được, dùng trường thương bình thường đâm qua cũng không có tác dụng gì, mũi thương giống như đâm vào trong không khí. Nếu như đổi lại thành vũ khí được chế tạo bởi Dương Chi Ngọc Thiết, một thương đâm xuống không chừng lại đâm ra một chuỗi hoa máu kỳ lạ, đâm chết một thứ gì đó.
Tần Minh than thở:
- Ta ở nơi xa xôi hoàn toàn không biết gì về những điều này, thế giới tối đen bao la thật sự quá thần bí.
Ngụy Chỉ Nhu mở miệng:
- Vì sao có vài Mật Giáo thờ phụng thần linh? Cũng bởi vì có các thứ không biết, thần bí, có một số vật không thể nói rõ, không có cách nào giải thích được.
Lưu lão đầu vỗ ngực, nói:
- Thật may ở chỗ chúng ta không có.
Mộc Thanh cười nói:
- Lão nhân ngươi làm sao biết được là không có chứ? Đó chính là tồn tại mà người bình thường cũng không nhìn thấy được mà thôi.
- Ngươi đừng dọa ta sợ, người càng già thì càng nhát gan. Ta còn muốn sống thêm mấy chục năm nữa đấy.
Tào Long nói:
- Yên tâm đi, cho dù là chúng ta cũng chưa từng thấy qua.
Tần Minh suy nghĩ và hỏi:
- Người phương ngoại có phải đều rất lợi hại không?
Ngụy Chỉ Nhu gật đầu, nói:
- Có vài con đường của người phương ngoại vô cùng huy hoàng, khó có thể bằng được.
- Bọn họ mạnh tới mức nào?
Tần Minh hỏi. Hắn rất muốn biết điều đó. Bởi vì người thiếu niên kia mặc áo lông vũ từng khiến hắn bị thương nặng kia chắc hẳn là người phương ngoại.
Mộc Thanh nói:
- Ngươi đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Bây giờ, ngươi chỉ cần nỗ lực nâng cao bản thân là được rồi. Chờ sau khi ngươi tiến vào thành lớn, thực lực lại được nâng cao hơn, nếu được kiểm tra ra có thiên chất đặc biệt, ngươi cũng có thể đổi lại con đường.
Mặc dù các nàng nói không nhiều, nhưng đủ chứng tỏ người phương ngoại đáng sợ.
Hơn nữa, nghe theo ý của các nàng, bản thân bọn họ hình như đều đã sửa lại con đường.
Tần Minh cân nhắc qua cũng biết bọn họ không phải là người Tân Sinh bình thường. Một người đã sớm đi theo tuyến đường linh thần lớn, một người mọc đuôi, cùng với đám người Ngụy Chỉ Nhu tất nhiên cũng có chỗ đặc biệt.
Tần Minh lại chịu đựng một đêm, cuối cùng tiến vào mộng đẹp. Điều này làm cho hắn có cảm giác được giải thoát, không thể ngủ thật sự quá đau khổ.
Trong lúc đó, Thú lớn của Xích Hà Thành kéo xe lương thực vượt qua gió tuyết chặn đường núi, cuối cùng đã vận chuyển được lương thực qua. Cả khu vực lập tức sôi trào.
Tuy giá lương thực hơi đắt nhưng cân nhắc đến vấn đề chi phí vận chuyển, đây vẫn được tính là giá tốt, về bản chất vẫn là để hóa giải tình cảnh khó khăn.
- Mọi người không cần tranh nhau mua. Mọi người cứ yên tâm, giá lương thực sẽ không tăng cao, phía sau sẽ còn tiếp tục đưa tới.
...
Đám người Tào Long, Mộc Thanh, Ngụy Chỉ Nhu đều đã thu thập hành trang, chuẩn bị lên đường trở về. Kết quả là trong núi lớn truyền tới tin tức, ở một khu vực Đại Liệt Cốc phát hiện có nhiều chỗ tiết điểm đặc biệt, hơn nữa còn có tiết điểm đang lần lượt được tìm ra.
Ngay lập tức, ba đội ngũ vội vàng tiến vào trong núi. Bọn họ mời đám người Tần Minh, Lưu lão đầu dẫn đường.
Lần này, một số lão già đều đi theo đội, ví dụ như vị thất thúc ăn Duyên Thọ Thụ của Tào Long.
Hắc Sơn Dương đang được Dương Vĩnh Thanh cưỡi vừa nhìn thấy hắn, lập tức ra sức tiểu.
Đại Hoàng Cẩu được Lưu lão đầu cưỡi cũng có phản ứng, lại lập tức ỉa.
Sau khi Tào lão thất nhìn thấy, tức tới mức suýt lệch mũi. Hắn la hét sau này phải ăn thịt Hắc Sơn Dương và thịt chó vàng.
Những người khác đều rất buồn cười nhưng chỉ có thể nhịn.
- Sau khi đưa chúng ta tới chỗ đó, các ngươi không cần tham dự. Chỗ đó quá nguy hiểm!
Tào Long nói.
Không hề nghi ngờ gì nữa, đây chính là lần hành động cuối cùng của bọn họ trước khi đi, hơn nữa rất có khả năng sẽ xảy ra đại chiến. Khi tiết điểm dày đặc xuất hiện, các phương sẽ giết tới đỏ mắt.
Trên thực tế, sau khi Lưu lão đầu dẫn đội đến Đại Liệt Cốc, lập tức kéo theo Tần Minh, Hứa Nhạc Bình, Dương Vĩnh Thanh xoay người bỏ chạy thẳng về thôn.
Lưu lão đầu nói:
- Chín mươi chín bước đã qua, vẫn luôn bình an, còn thiếu bước cuối cùng này là kết thúc. Ta tuyệt đối phải rời xa chỗ đó, bảo vệ giới hạn an toàn cuối cùng, không xảy ra chuyện là được rồi!
Mặc dù Tần Minh có phần tự tin sau khi tiến vào tiết điểm, hắn sẽ không bị những Thiên Quang kia ăn mòn, có thể bình yên vô sự ở bên trong đó. Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống.
Trong những tiết điểm này, đừng nói người của Xích Hà Thành sẽ giết tới đỏ mắt, chắc hẳn dị loại trong núi cũng sẽ bị thu hút qua.
Nhưng có vài tổ chức địa phương không làm người, ra lệnh cho các thôn xóm nhất định phải phái người đi cùng bọn họ tiến vào trong núi hành động.
Người truyền lời là một người Tân Sinh của Kim Kê Lĩnh. Hắn cưỡi Tẩu Địa Kê nhanh chóng chạy đến. Lần này, hắn chỉ có thể xem là lâu la nhận lệnh hành sự. Kim Kê Lĩnh có đạo khấu thật sự tới.
Trong giai đoạn cuối cùng, bọn họ cũng đỏ mắt, muốn cướp đi sản vật thần bí trong Hắc Bạch Sơn.
- Chuyện này không phải do một nhà chúng ta quyết định. Chúng ta liên thủ với Tam Nhãn Giáo. Bản thân các ngươi cân nhắc kỹ rồi làm. Nếu các ngươi thật sự không phái người ra, sau này sẽ phải giải thích đấy!
Điều này hiển nhiên là đang uy hiếp, nếu bọn họ không tuân theo, sau này sẽ bị trả thù.
- Các thôn xem nhân khẩu rồi phái người ra, nhưng phải là người Tân Sinh.
Tần Minh lập tức biết những người này sợ Thiên Quang trong tiết điểm, muốn tìm người thay bọn họ đi vào vơ vét. Bọn họ đúng là không xem người Tân Sinh trong các thôn xóm làm người, không quan tâm tới tính mạng của bọn họ.
- Ta đi cho!
Tần Minh cố ý đẩy đám người Lưu lão đầu, Hứa Nhạc Bình, Dương Vĩnh Thanh trở lại. Thôn của bọn họ nhỏ như vậy, một người đi là đủ rồi.
Hắn bình tĩnh đi theo người Tân Sinh của Kim Kê Lĩnh tiến vào trong núi, nhưng sát ý dần dần trào dâng trong lòng.