Dạ Vô Cương (Đêm Trường Bất Tận)

Chương 43: Chương 43: Là con mồi của nhau




Dưới bóng đêm, từng ngọn núi lớn hùng vỹ đứng sừng sững. Rất nhiều người đã tới trong rừng rậm khiến nơi đây trở nên ồn xào.

Người Tân Sinh của các thôn xóm đều vô cùng tức giận. Hôm nay, bọn họ tiến vào núi nhất định sẽ đầy nguy hiểm. Một khi bọn họ tiến vào trong tiết điểm đặc biệt, sống chết thế nào khó có thể đoán trước được.

- Các ngươi kêu gào ầm ĩ cái gì? Ta xem ai còn dám nói lung tung?

Một kỵ sĩ Kim Kê xuất hiện với sắc mặt lạnh lùng. Hắn nhìn lướt qua tất cả mọi người với ánh mắt lạnh như băng.

Hắn ngồi trên con Kim Kê trông rất hung dữ. Nó phát ra một tiếng kêu cao vút ngân dài.

Kỵ sĩ Kim Kê mắng:

- Các ngươi tốt nhất đều đàng hoàng cho ta. Chúng ta chỉ bảo các ngươi thăm dò một mỏ quặng thôi, đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy chứ? Tất cả đều ngậm miệng lại cho ta. Chúng ta bảo sao, các ngươi cứ làm theo lời căn dặn là được rồi!

Người Tân Sinh đến từ các thôn tức giận lại không dám nói gì. Nếu không phải có vợ con già trẻ, bọn họ thật sự muốn liều mạng với hắn. Bởi vì lời hắn nói thật sự không phải là tiếng người. Bây giờ, người bình thường đều biết Thiên Quang ở trong tiết điểm đặc biệt sẽ ăn mòn cơ thể nghiêm trọng.

- Đi thôi, ta nói trước, ai dám gây chuyện thị phi cho ta thì đừng trách đến lúc đó ta ra tay độc ác!

Kỵ sĩ Kim Kê uy hiếp.

Ở bên cạnh hắn còn có một đám người mặc áo giáp, tay cầm binh khí. Tất cả bọn họ đều là người Tân Sinh đến từ Kim Kê Lĩnh. Bọn họ dẫn theo đám người đi ra giống như đang áp giải phạm nhân.

Bọn họ lặng lẽ đi trên đường, tới bên ngoài Đại Liệt Cốc. Ở đây còn có vài người dân trong thôn đang chờ. Bọn họ là người của Tam Nhãn Giáo dẫn tới. Hai tổ chức địa phương này quả nhiên hợp tác với nhau.

Đại Liệt Cốc có diện tích rộng lớn, khắp nơi đều là đất rạn nứt, cũng có nhiều chỗ chồng chất đầy nham thạch, cây cối thưa thớt, rừng đá và khe rãnh cùng tồn tại.

Thường ngày hiếm khí có sinh vật tới đây, bởi vì nếu không cẩn thận lại có thể sẽ rơi vào trong khe đất.

Lần này, Kim Kê Lĩnh và Tam Nhãn Giáo phái rất nhiều đội ngũ tới và chờ ở đây từ lâu, bản thân lại không qua thăm dò quặng.

- Ơ?

Trong Đại Liệt Cốc, một kỵ sĩ Kim Kê khác nhìn thấy Tần Minh, trong mắt lóe lên sự u ám lạnh lẽo.

Hắn từng dẫn người qua nhà Lưu lão đầu, muốn ép Lưu lão đầu bán cỏ nhỏ màu đỏ như lửa. Sau đó, Tần Minh nói thẳng chuyện này cho Tào Long và Mộc Thanh biết, dẫn đến người này bị ăn mấy phát tát, mấy cái răng bên phải bị đánh rơi.

- Một lát nữa cố gắng chiếu cố người thiếu niên kia, để cho hắn thăm dò thêm mấy mỏ quặng!

Hắn không dám trực tiếp ra tay. Dù sao, Tào Long và Mộc Thanh đã cảnh cáo, hơn nữa bọn họ còn chưa rời đi.

Nhưng lần này là đạo khấu Kim Kê Lĩnh và cao tầng địa phương của Tam Nhãn Giáo ra lệnh cho những người dân ngoài núi tiến vào tiết điểm. Hắn có thể “thuận theo xu thế”, tùy tiện phân phó xuống lại hành hạ chết người chỉ mới Tân Sinh một lần.

Một lão già tóc hoa râm trong thôn lo lắng buồn phiền nói:

- Hy vọng có thể mau chóng tìm được sản vật thần bí kia. Nếu không ở lại lâu, chỉ sợ chúng ta là người Tân Sinh cũng sẽ mắc bệnh, thậm chí không đi ra khỏi đây được!

- Câm miệng, ta cho các ngươi nói chuyện sao?

Vút một tiếng, kỵ sĩ Kim Kê đánh ra một roi. Người Tân Sinh già lảo đảo một cái, trang phục trước ngực bị rách, gương mặt bị đánh trúng còn để lại một vệt máu.

- Người tìm được sản vật thần bí không những có thể lập tức rời đi, còn có một phần thưởng không nhỏ. Chú ý, không phải là Dạ Ngân. Đến lúc đó, chúng ta sẽ cho các ngươi Trú Kim!

Người của Kim Kê Lĩnh và Tam Nhãn Giáo không hoàn toàn ép tất cả mọi người vào đường cùng, tối thiểu bây giờ cho ra hi vọng, đưa ra lời hứa hẹn.

Một lão già của Kim Kê Lĩnh đi tới, phân phó:

- Các ngươi tiến xuống dưới lòng đất đi. Khu vực này đã được người của chúng ta và Tam Nhãn Giáo chiếm giữ. Bây giờ, khắp nơi trong lòng đất Đại Liệt Cốc có thể nói là tấc đất tấc vàng. Tất cả đều cẩn thận tìm kiếm cho ta!

Người của Kim Kê Lĩnh và Tam Nhãn Giáo chiếm đóng khu vực gần lối vào. Ở đây không tính là vị trí quá tốt. Dù sao thực lực của bọn họ quả thật kém hơn đám người Xích Hà Thành.

Tần Minh đi theo những người Tân Sinh khác cùng tiến xuống dưới lòng đất. Trong lòng mỗi người đều cầm sẵn Thái Dương Thạch đã chuẩn bị từ trước. Nếu không bên trong khe nứt này quá tối.

Đây là một hang động dưới lòng đất. Nó có rất nhiều đường hầm chằng chịt giống như mạng nhện lan tràn ra bốn phương tám hướng. Có khu vực còn có ánh sáng mờ nhạt di chuyển, khiến người ta sắp không chịu nổi. Có khu vực lại khá tối, cơ thể ở trong này sẽ không có cảm giác khó chịu.

- Các vị, ta cảm thấy chúng ta không cần thiết phải liều mạng phá hủy cơ thể, thậm chí vứt bỏ tính mạng. Cho dù tiến vào những khu vực phát sáng cũng rất khó tìm được sản vật thần bí, còn không bằng sớm xuống dưới đất tìm vài con đường an toàn. Khi tiến vào những khu vực bóng tối, cố gắng chịu đựng qua thời gian. . .

Một lão già kiến nghị như vậy.

Trên thực tế, rất nhiều người đều có suy nghĩ này.

Một nam tử trung niên nói:

- Chúng ta chia làm hai nhóm, một đám người giả vờ tìm kiếm sản vật thần bí, một nhóm người khác mau tìm kiếm đường lui, tìm những đường hầm tối tăm, tốt nhất là có thể thông ra bên ngoài Đại Liệt Cốc. Ta cảm thấy những người này cuối cùng có lẽ sẽ xảy ra hỗn chiến. Các thế lực khác nhau tranh đoạt tiết điểm đặc biệt sẽ bạo phát xung đột, sẽ giết tới đỏ mắt.

- Không sai, chúng ta phải sớm chuẩn bị!

Đám người lần lượt gật đầu.

Tần Minh vốn muốn đề nghị những người này trốn đi trước. Bây giờ, hắn phát hiện những người canh gác, sinh tồn ở trong núi lớn nguy hiểm đều có ý thức tự bảo vệ mình rất mạnh.

Sau đó, hắn bắt đầu một mình hành động. Hắn đi dạo trong khắp hang động dưới lòng đất, tìm kiếm sản vật thần bí có khả năng tồn tại.

Sau một canh giờ, trong đám người từ ngoài đến vẫn chưa xảy ra xung đột, nhưng có một lực lượng mạnh mẽ khác tham gia. Trên mặt đất xảy ra sự kiện đổ máu.

Trên mặt đất Đại Liệt Cốc, vượn khóc hổ gầm, các loại sinh linh biến dị lần lượt xuất hiện. Trong không trung, rất nhiều ác điểu bắt đầu lao xuống.

- Dị loại gây khó dễ!

Một vị kỵ sĩ Kim Kê canh giữ ở vị trí lối vào Đại Liệt Cốc hô lớn.

Trước đó không phải không có sinh linh biến dị thường lui tới, cũng từng xảy ra xung đột nhưng căn bản không nhiều như vậy, cũng không có tính tổ chức. Nhưng bây giờ lại hoàn toàn khác.

Một con Cự Hùng màu trắng cao năm sáu mét dẫn đầu xông tới. Không biết có phải nó mới ngủ đông tỉnh dậy không mà vô cùng nóng nảy. Nó nắm lấy hai người Tân Sinh và xé nát.

Phía khác, trong mũi của một con trâu lớn màu vàng phụt lên lửa, xông ngang xông dọc, dùng sừng đâm thủng không ít người của Tam Nhãn Giáo và hất bay lên.

Dị loại như vậy không phải số ít. Mặc dù khác loại nhưng chúng căn bản không chém giết lẫn nhau, tất cả đều lao về phía nhân loại.

Trong không trung, ác điểu biến dị lại đang trợ giúp chúng. Có con Ngân Ưng cực lớn lao xuống, lập tức mở hộp sợ của một người Tân Sinh lần thứ hai.

- Trước kia chỉ có ít dị loại, không xuất hiện trên quy mô lớn như vậy. Đây là chúng chờ chúng ta vào trận, muốn săn giết chúng ta.

Một lão già của Kim Kê Lĩnh nói và nhảy lên, tóm lấy một con cú đại bàng đã từng biến dị hai lần ở giữa không trung, vặn gãy cổ của nó.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Rất nhiều người đều tức giận. Bởi vì chỗ lối vào của Đại Liệt Cốc bị rất nhiều dị loại ngăn chặn. Chúng đang xông về phía trong sơn cốc. Còn có ác điểu trên bầu trời đang theo dõi.

. . .

- Tình hình không ổn rồi. Trên mặt đất hỗn loạn, chúng ta nhanh trốn đi. Mau dùng nham thạch chặn những đường hầm bí ẩn, cũng che giấu kỹ đường chạy trốn.

Trong thế giới dưới lòng đất, thợ săn đến từ các thôn nghe được tiếng động, bọn họ vô cùng nhạy bén, nhanh chóng hành động.

Tần Minh phát hiện ra trước tiên. Hắn không sợ hãi, không ngờ lại có thể lùi về phía con đường có Thiên Quang tràn ra. Bất luận là người của Kim Kê Lĩnh và Tam Nhãn Giáo hay dị loại đều rất khó đi sâu vào địa phương này trong thời gian dài.

Trên mặt đất, rất nhiều nhóm người Kim Kê Lĩnh và Tam Nhãn Giáo tập trung lại và tiến hành phòng ngự. Lúc này, trong lòng mọi người bàng hoàng, bởi vì khắp nơi đều là dị loại.

- Sinh linh cao cấp không đến mức đích thân tới đây. Dù sao bọn họ đã từng hứa hẹn với cao tầng Xích Hà Thành sẽ không âm thầm săn bắn. Nhưng bọn họ thả một số dị loại trung và hạ tầng qua, vậy khẳng định sẽ không thành vấn đề.

Vấn đề này rất nghiêm trọng. Tất cả mọi người hiểu rõ dị loại đã sớm muốn gây khó dễ, vẫn luôn chờ đợi cơ hội.

Trong núi, Huyết Xà, Ngân Đà, cỏ nhỏ màu đỏ rực có giá trị kinh người đối với người ngoài núi. Chúng ẩn chứa vật chất linh tính nồng đậm.

Ở trong mắt dị loại trong núi, một phần thú hai chân có căn cơ vững chắc cũng sẽ làm bọn họ đỏ mắt. Điều đó thuộc về “thảo dược” ẩn chứa linh tính dồi dào.

- Cho nên, một đám dị loại này tới không chỉ vì đang mong muốn lấy được sản vật thần bí, còn muốn săn bắn chúng ta, xem chúng ta là sinh vật linh tính?

- Không sai!

Ngay lập tức, sắc mặt người Tân Sinh của Kim Kê Lĩnh và Tam Nhãn Giáo đều trở nên rất khó coi. Bọn họ chiếm địa bàn ở vị trí đầu lối vào này không phải là đứng mũi chịu sào sao?

- Sinh linh cao cấp ở sâu trong núi lớn không dám để cho dị loại phía dưới tiêu diệt tất cả người tiến vào núi. Làm như vậy sẽ hoàn toàn chọc giận đám người Lăng Hư thành chủ, sẽ bị trả thù một cách đẫm máu. Nhưng nếu chỉ làm cho người Tân Sinh ở đây giảm quân số một phần năm, một phần tư, thậm chí hơn phân nửa cũng không sao.

Nhất thời, sắc mặt tất cả mọi người trắng bệch. Nếu cứ thật sự tiếp tục phát triển như vậy, tình hình sẽ rất tệ. Rất nhiều người chắc chắn không có cách nào sống sót rời khỏi núi lớn.

- Lùi vào trong hang động đi. Chúng ta không có cách nào ở lại trên mặt đất được nữa. Dựa vào hai nhà chúng ta căn bản không phải là đối thủ của những dị loại này!

Một lão già của Tam Nhãn Giáo nói.

- Đi, mau xuống dưới lòng đất!

Những người này lập tức hành động.

Bọn họ lợi dụng lối đi hẹp để tiến hành phòng ngự. Chỗ này dễ thủ khó công khiến những dị loại kia khó có thể xông qua được.

Chẳng qua, lối đi trong lòng đất giống như mạng nhện. Một phần dị loại vốn thích ứng với cách chiến đấu trong lòng đất đang tìm đường, muốn dẫn theo các sinh vật biến dị khác đi đường vòng xông tới.

Nhất thời, bất kể trên mặt đất hay trong lòng đất đều hỗn loạn.

Rất nhiều người Tân Sinh của Kim Kê Lĩnh và Tam Nhãn Giáo đều lần lượt xông về phía các đường hầm khác nhau, hy vọng có thể tìm được một con đường thông ra ngoài Đại Liệt Cốc.

Dù sao, nơi này chính là khu vực lối ra.

. . .

- Trùng hợp như vậy à?

Tần Minh liếc nhìn người quen kia. Đó là kỵ sĩ Kim Kê muốn ép Lưu lão đầu bán vật chất linh tính kia. Trước đó, người đó còn từng lộ ra ác ý với hắn ở lối vào.

- Là ngươi à?

Kỵ sĩ Kim Kê đã sớm bỏ qua tọa kỵ, một mình đi loạn ở trong lối đi dưới lòng đất mong tìm được đường thoát.

- Qua đây!

Hắn nhìn về phía Tần Minh và ngoắc tay, nói:

- Ngươi có phát hiện ra sản vật thần bí nào không? Còn nữa, ngươi cũng nghe được động tĩnh phía trên. Địa thế ở bên này thế nào, ngươi nói tỉ mỉ cho ta nghe.

Tần Minh lười đáp lại, không nhanh không chậm đi tới.

- Ngươi muốn chết à? Sao đi chậm quá vậy? Ta đang hỏi ngươi nói đấy!

Trong mắt kỵ sĩ Kim Kê lộ vẻ hung ác.

Kỵ sĩ Kim Kê có ác ý rõ ràng. Trước kia, kỵ sĩ Kim Kê đã muốn tìm người thu xếp cho Tần Minh thăm dò mỏ khoáng nhiều hơn, để cho hắn bị Thiên Quang không ngừng ăn mòn mà chết. Bây giờ, kỵ sĩ Kim Kê cảm thấy giết luôn hắn ở chỗ này cũng không sao, có ai có thể biết được chứ? Sau đó cứ đổ cho những dị loại kia là được rồi, người chết không thể đối chứng.

Cho nên, hắn không hề che giấu, thậm chí quất một roi qua. Hắn có thể đoán được, thiếu niên này và Lưu lão đầu chắc hẳn đã mách lẻo với Tào Long và Mộc Thanh. Bởi vì lúc đó chỉ có hai người này mà thôi.

Tần Minh tất nhiên không thể nào để cho hắn đánh trúng được. Tần Minh cầm theo chùy cán dài vàng đen đón đỡ.

- Ngươi còn dám phản kháng?

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, lại muốn ra tay.

Tần Minh không có thói quen bị động, sao có thể tha thứ cho hắn lại giẫm lên “vạch đỏ“. Tần Minh nhanh như tia chớp, mang theo chùy lớn đẩy về phía trước.

Ầm một tiếng, mắt kỵ sĩ Kim Kê nổ đom đóm. Hắn đau đớn khó chịu nổi. Chùy kia tiếp xúc thân mật với miệng và mũi của hắn, khiến răng cửa của hắn rơi xuống, mũi cũng lõm vào. Hắn cảm giác trời đất quay cuồng, suýt nữa thì ngã xuống đất.

- Xin lỗi, ta trượt tay, không nắm chắc được cán búa.

Tần Minh nói.

- Ta. . . yet ngươi!

Răng Kỵ sĩ Kim Kê rơi ra khiến hắn nói chuyện lọt gió. Trong lúc hắn sốt ruột tức giận, mắng chửi người cũng không rõ ràng.

Hắn có nhịn đau trên mặt, nước mắt chảy dài, trong lòng tức giận. Hắn phun một ngụm đờm sang bên cạnh, rút trường đao muốn giết chết thiếu niên này.

Hắn là người Tân Sinh lần thứ hai, tất nhiên cho rằng mình có thể dễ dàng giết chết một thằng nhãi vừa Tân Sinh một lần.

Nhưng trường đao của hắn còn chưa chém ra, tay phải đã đau như bị xé rách. Hắn bị cái chùy cán dài vàng đen kia đập trúng, máy chảy ra be bét, trường đao còn rơi luôn xuống đất. Cơ tay phải của hắn co giật, xương gãy vặn vẹo rất giống với cái chân con Kim Kê mà hắn cưỡi lên.

- Ngươi đã dùng tay này đánh một Hoàng Nê Chưởng vào Lưu lão đầu đúng không? Vậy ngươi cũng nếm thử Ô Kim Quyền của ta đi.

Tần Minh không chậm trễ, cầm theo chùy cán dài vàng đen đập cho hắn mấy chùy. Tất cả đều đập lên mặt hắn, lập tức làm cho mặt hắn hóa thành bánh thịt, xương trán cũng bị đập lõm vào trong, lúc này mới chết và ngã xuống đất.

Trước khi chết, kỵ sĩ Kim Kê này không sao tin nổi. Sao người này có thể biến thái như vậy? Hắn là người Tân Sinh lần thứ hai, sao bất kể lực lượng hay tốc độ đều không nhanh bằng thiếu niên kia? Trước khi ý thức của hắn tan rã, hắn chợt hiểu ra đối phương đã Tân Sinh lần thứ hai, hơn nữa còn mạnh hơn hắn nhiều!

Tần Minh kéo thi thể của hắn vào một khu vực vô cùng trống trải. Ở đây có Thiên Quang chuyển động, trước mắt vô cùng an toàn.

- Hả?

Hắn bỗng nhiên xoay người lại. Hắn nhìn thấy một lão già đi từ trong một lối đi khác ra, đang lặng lẽ tới gần hắn.

- Ngươi là ai? Ngươi đang làm gì vậy?

Sắc mặt của lão già thâm trầm.

- Ta là người của Tam Nhãn Giáo. Ta vừa nhìn thấy người này bị Thiên Quang ăn mòn và ngất xỉu trên đất, ta mới qua cứu hắn.

Tần Minh đáp.

Ầm một tiếng, lão già giẫm nổ mặt đất rắn chắc và lao nhanh tới. Trên thân hắn hiện ra gợn sóng ánh sáng trắng. Đây là cơ thể người có Thiên Quang, hiển nhiên là người đã ba lần Tân Sinh.

Hắn không dễ bị lừa như vậy. Sau khi phát hiện ra manh mối không đúng, hắn lập tức ra tay. Cho dù là một thiếu niên, hắn cũng sẽ ra tay giết chết.

Tần Minh biết mình gặp phải kẻ địch lớn rồi. Đây là một đối thủ có thực lực mạnh mẽ nhất từ trước tới nay. Hắn còn chưa từng đối đầu với người ba lần Tân Sinh.

- Liều mạng. Ta giết chết đại cao thủ ba lần Tân Sinh như ngươi, không chừng có thể xử lý tất cả đám người của Kim Kê Lĩnh ở đấy!

Tần Minh nảy sinh ý định ác độc. Hắn quyết định dùng hết sức lực ứng phó, công kích và giết chết lão già này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.