Dạ Vô Cương (Đêm Trường Bất Tận)

Chương 45: Chương 45: Một trang giấy chân truyền




Quý tộc trẻ tuổi Hoàng Cảnh Tuấn nở nụ cười nhạt. Đã là lúc nào rồi, thiếu niên này còn nhìn chăm chú vào bông hoa ba màu với ánh mắt sáng rực. Quả nhiên, hắn chỉ là một thợ săn ở khu vực xa xôi hẻo lánh, còn chưa nhận thức được hoàn cảnh của mình.

Huynh trưởng của hắn là Hoàng Cảnh Đức vẫn rất bình thản. Bất kể người thiếu niên này thật sự chất phác hay giả vờ chất phác để kéo dài thời gian đều không sao chết

- Không ngờ dưới lòng đất lại có sản vật thần bí như vậy. Một khi ăn nó có thể luyện thành Thiên Quang Kình sao?

Tần Minh hỏi.

Hắn đang thật sự khiêm tốn hỏi thăm, ánh mắt trong sáng và vô cùng thành khẩn muốn biết kiến thức mình chưa từng tiếp xúc được.

- Đầu tiên phải chọn được một loại Thiên Quang Kình phù hợp, cần luyện nó đến mức nhập môn đã. Như vậy su khi ăn bông hoa ba màu này, nó mới đạt được hiệu quả tốt nhất. À, sau khi ta về, cần phải suy nghĩ cẩn thận khi chọn một loại khác đấy.

Hoàng Cảnh Đức cười hì hì. Hắn có hỏi, Hoàng Cảnh Đức chắc chắn sẽ trả lời. Dù sao bọn họ còn nhiều thời gian, đang rảnh rỗi chẳng có việc gì.

Một thiếu niên thợ săn mới Tân Sinh lần đầu có thể gây ra sóng gió gì chứ? Hắn là người đã Tân Sinh ba lần, hắn có thể dễ dàng đập chết hắn.

- Thiên Quang Kình có rất nhiều loại, có phải lúc lựa chọn cũng có rất nhiều điều cần chú ý không?

Tần Minh rất hiếu học, còn thật sự không phân biệt trường hợp, hỏi thẳng.

Hoàng Cảnh Đức gật đầu, nói:

- Tất nhiên rồi, người Tân Sinh ba lần có thể miễn cưỡng luyện thành một loại Thiên Quang Kình đã tốt lắm rồi. Theo cảnh giới nâng cao, có thể luyện thêm càng nhiều loại Thiên Quang Kình. Nếu có thể phối hợp một cách hợp lý, còn có thể phát ra lực lượng sức mạnh khủng khiếp hơn.

Tần Minh nhíu mày, nói:

- Vậy thì phải lựa chọn thế nào, làm sao mới có thể phối hợp một cách hợp lý? Đây chắc là những chân ngôn không dễ truyền đi trong Ý Khí Công cao cấp của các nhà đúng không?

Hoàng Cảnh Đức cười khẽ và nói:

- Đúng thế, truyền thật một tờ giấy, truyền giả tới hàng nghìn quyển sách. Đây là tinh hoa nòng cốt của tờ giấy này.

Tần Minh thở dài, chân ngôn nòng cốt nhất là nội dung quan trọng, có ai sẽ dễ dàng nói cho người khác biết chứ?

Hoàng Cảnh Đức đang luyện Thiên Quang Kình nên có chút cảm xúc, nói:

- Ngươi cho rằng những Thiên Quang Kình hiếm có kia từ đâu ra? Tất cả đều là do các tiền bối không ngừng thử nghiệm, phối hợp với các loại kình pháp mới được đấy. Ví dụ như Kình Thiên Kình, Như Lai Kình trong truyền thuyết càng quý giá hơn, không biết đã phải kết hợp với bao nhiêu loại Thiên Quang Kình mới có được. Chỉ cần tiết lộ vài ba câu thôi cũng có giá trị liên thành rồi.

Hoàng Cảnh Đức nói đến đây thì lộ ra vẻ mặt khao khát. Những thứ đó cách hắn quá xa, có muốn cũng không thể chạm tới.

Hắn thở dài nói:

- Không nhắc đến những truyền thuyết kia nữa. Trở về trong hiện thực, bất kỳ loại Thiên Quang Kình có chút tiếng tăm đều đã trải qua 'muôn vàn thử thách', kết hợp với không ít loại kình pháp. Cho nên mới nói con đường của thế hệ chúng ta thật sự khó khăn. Cho dù có đặt một trang giấy chân truyền ở trước mặt, ngươi cũng phải luyện thành vô số loại Thiên Quang Kình đã được ghi chép trên đó mới được.

Tần Minh cảm thấy tê dại rồi. Trên sách lụa hình như không hề ghi chép về phương diện này. Hay là nó ở trang thứ ba? Bây giờ, hắn cũng sốc. Vậy phải làm sao đây.

Hắn hỏi:

- Chẳng lẽ những người bình thường không có cách nào tiến tới à? Nếu không có một trang chân truyền, lại không thể luyện thành Thiên Quang Kình mạnh sao?

Hoàng Cảnh Đức nói:

- Có chứ. Những Thiên Quang Kình hiếm có còn có chân nghĩa trấn giáo trong truyền thuyết còn không phải do các tiền bối không ngừng kết hợp lại sao? Ngươi cũng có thể học những Thiên Quang Kình được lưu truyền trong thế gian, luyện thêm một vài loại rồi tự mình kết hợp.

Quý tộc trẻ tuổi Hoàng Cảnh Tuấn nhìn thấy Tần Minh lại có thể thật sự trầm ngâm suy nghĩ, hắn không khỏi cong môi, không nhịn được lại nói:

- Ngươi tưởng Thiên Quang Kình chỉ là những thứ đơn giản à? Chúng rất khó luyện, mỗi loại đều cực kỳ phức tạp. Cả đời người thì có thể luyện được bao nhiêu loại chứ?

Tần Minh dường như lấy lại tinh thần, nói:

- Nếu ngươi muốn trở về chọn một loại Thiên Quang Kình mới, tại sao không ăn luôn bông hoa ba màu này ở đây? Ngươi không sợ hiệu quả của nó sẽ giảm đi à?

Hoàng Cảnh Đức nói:

- Không sao. Trong thời tiết lạnh như vậy, sau khi nó nở rộ còn có thể bảo quản được hơn hai tháng. Nếu đặt nó ở trong hộp ngọc thì có thể giữ được lâu hơn.

Hắn nhìn Tần Minh với ánh mắt dò xét, nói:

- Ngươi hỏi ta nhiều vấn đề như vậy, ngươi đang giả ngốc hay thật sự tự tin vậy?

Tần Minh thản nhiên nói:

- Chu Vô Bệnh là sư điệt của ta, Từ Không đại sư là sư huynh của ta đang ở gần đây. Ngươi nói xem ta có tự tin không?

Hoàng Cảnh Đức lập tức ngẩn người, sau đó lại cười nhạo và nói:

- Có lẽ ngươi không biết Từ Không đại sư đã dẫn theo Chu Vô Bệnh rời khỏi vùng đất hẻo lánh này từ ngày hôm qua rồi.

Tần Minh ngạc nhiên. Nhị Bệnh Tử đã đi xa, xem ra mình không có cách nào đánh hắn trong thời gian ngắn rồi.

- Nhận lấy. Lát nữa, ngươi đi hái bông hoa ba màu.

Hoàng Cảnh Đức ném cho Tần Minh một chiếc hộp ngọc. Hắn không lo Tần Minh làm hỏng cái hộp, bởi vì hắn không chỉ mang một cái trên người.

Tần Minh đón lấy, sau đó đi sang một bên, cẩn thận chôn cái hộp ở dưới đống đá với dáng vẻ rất thận trọng như sợ làm hỏng nó.

- Ngươi đang làm gì vậy?

- Ta sợ nó sẽ bị đánh nát trong lúc chiến đấu.

Tần Minh thành thật trả lời.

Hắn đã sớm nhận ra, đừng thấy Hoàng Cảnh Đức luôn tươi cười nhưng không hề lộ ra bất kỳ sơ hở nào. Hắn không thể trông cậy vào việc đánh lén. Đây sẽ là một trận đấu ác liệt.

- Ngươi giả ngây giả dại cũng chẳng thay đổi được điều gì đâu.

Hoàng Cảnh Tuấn trẻ tuổi hơn bước về phía trước, nói:

- Ta lại dạy cho ngươi một bài học trước.

- Ngươi không làm được đâu. Ngay cả Nhiếp Duệ và Thẩm Gia Vận còn không phải là đối thủ của ta. Ngươi còn xa mới bằng bọn họ.

Tần Minh nói thật.

Trên mặt Hoàng Cảnh Tuấn lộ ra nụ cười lãnh đạm nói.

- Chẳng lẽ ngươi nghe mấy người trẻ tuổi ở Xích Hà Thành tâng bốc vài câu, lại thật sự cho rằng mình vô cùng ghê gớm chứ?

Hắn mỉm cười nói:

- Ngươi là một người Tân Sinh lần đầu cũng dám ra vẻ tay đây ở ngay trước mặt ta. Trước khi đạt tới lĩnh vực Tân Sinh lần thứ hai, ngươi chẳng là gì đối với ta hết!

Keng một tiếng, hắn rút ra một thanh trường đao với ánh sáng lạnh phát ra xung quanh, nói:

- Ngươi am hiểu thương pháp, kết quả thậm chí không có nổi một binh khí nào cho ra hồn.

- Ta dùng binh khí gì cũng giống nhau hết.

Tần Minh nói xong lại rút một thanh trường đao sáng như tuyết từ sau lưng ra. Thanh này còn có chất lượng cao hơn thanh của Hoàng Cảnh Tuấn.

Dù sao đây cũng là vũ khí của người ba lần Tân Sinh bên Kim Kê Lĩnh.

Sắc mặt Hoàng Cảnh Tuấn lạnh lùng. Hắn không nói gì nữa, đột nhiên tăng tốc, lao thẳng về phía Tần Minh. Thanh trường đao trong tay hắn lóe lên ánh sáng chói mắt, chém thẳng xuống.

Hắn nghĩ sau khi mình Tân Sinh lần thứ hai đã có lực lượng gần một nghìn hai trăm cân, đủ để nghiền ép thiếu niên thợ săn này. Chỉ cần một đao là có thể chém ngã được đối phương.

Tần Minh chỉ làm hai động tác. Đầu tiên, hắn dùng sống đao đánh ngang, đập mạnh vào mặt đao của đối phương mà không hề giữ lại sức. Hoàng Cảnh Tuấn lập tức bị chấn động tới mức cánh tay run rẩy, cản bản không thể nắm chắc được chuôi đao, bất giác thả lỏng tay.

Hơn nữa, lực lượng lớn kia xé rách phần thịt ngón tay của hắn, khiến tay hắn be bét máu. Hắn rất chấn động, đồng thời cũng vô cùng kinh hoàng, lùi lại cực nhanh.

Động tác thứ hai của Tần Minh là vung đao về phía trước. Cho dù Hoàng Cảnh Tuấn đã phản ứng rất nhanh và nhảy ngược lại, nhưng vẫn không thể hoàn toàn tránh được.

Trong những tia lửa tóe ra khắp nơi, bộ giáp hoàn mỹ trên người Hoàng Cảnh Tuấn nổ nát. Những mảnh giáp nhuốm máu bắn ra tung tóe, rơi vãi khắp nơi.

Một vết thương khủng khiếp xuất hiện, kéo dài từ vai đến bụng của Hoàng Cảnh Tuấn, suýt nữa chém hắn làm đôi. Hắn kêu thảm và ngã nhào xuống đất. Ở chỗ vết thương lớn trên bụng lộ ra, có thể nhìn thấy được một phần nội tạng.

- Quá yếu!

Tần Minh đánh giá, sau đó không thèm để ý đến hắn nữa, nhìn về phía Hoàng Cảnh Đức đối diện.

- Ca...

Hoàng Cảnh Tuấn run rẩy kêu lên. Tuy còn chưa tắt thở nhưng hắn biết nếu mình không được cứu chữa lập tức, hắn chắc chắn sẽ không sống nổi.

Hoàng Cảnh Đức cầm một cái thương bạc trong tay lao thẳng tới. Trên gương mặt hắn đã không còn vẻ bình thản và ôn hòa nữa.

Trước kia, hắn nhìn Tần Minh với tâm trạng từ trên cao xuống, cho nên không thèm để ý. Lúc hắn vui vẻ trò chuyện, không thiếu phần chế giễu. Nhưng khi thấy được sự nguy hiểm của Tần Minh, hắn lập tức bạo phát ra lực lượng của mình.

Tần Minh không hề sợ hãi. Trước đây, hắn đã từng giao đấu với những người ba lần Tân Sinh nên có kinh nghiệm rồi. Lần này, hắn cầm thanh trường đao của lão già Kim Kê Lĩnh để nghênh chiến với kẻ địch.

Keng một tiếng, hắn chém ra một đao lại đẩy mũi thương đang đâm thẳng tới sang một bên, khiến nó chệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Hắn lại tiện tay đẩy một đao ra phía trước. Ánh đao sáng như tuyết chấn động, cuồn cuộn giống như từng đợt sóng trắng xóa giữa biển trời, muốn nhấn chìm đối thủ.

Ánh mắt Hoàng Cảnh Đức lạnh lùng. Một tay hắn cầm thanh thương, tay còn lại phát ra Thiên Quang trắng tinh đánh về phía một bên mặt đao, cố gắng đẩy nó sang một bên.

Kết quả, hắn quả thật đã đánh trúng vào mặt đao nhưng không thể hoàn toàn đẩy được nó ra. Lực lượng của một đao kia quá mạnh. Ánh đao kia lập lòe lại khiến hắn mơ hồ có ảo giác như có những đợt sóng trắng ở phía ranh giới giữa biển trời đang ầm ầm đánh qua.

Hoàng Cảnh Đức vội vàng tránh né. Nhưng cho dù là vậy, một phần trên giáp ngực của hắn vẫn vỡ nát. Sau khi một đao kia quét trúng hắn, không ngờ còn có uy lực mạnh mẽ tuyệt đối như vậy. Từ có có thể thấy được lực lượng trong đó lớn hơn hẳn dự đoán của hắn, còn cao hơn người đã ba lần Tân Sinh như hắn.

Trên ngực hắn xuất hiện một vết máu mờ.

- Sao có thể thế được?

Hoàng Cảnh Tuấn nằm trên mặt đất vô cùng đau đớn. Hắn cảm thấy không thể tin vào mắt mình. Huynh trưởng của hắn là một cao thủ đã ba lần Tân Sinh, không ngờ lại thua khi đối mặt với người này?

Nhưng hắn rõ ràng nhìn thấy lúc đối phương chiến đấu không hề có Thiên Quang lộ ra. Điều này có nghĩa là hắn còn chưa đạt tới Tân Sinh lần thứ ba. Sao hắn có thể có thực lực kinh ngươi như vậy được?

- Ta quá sơ suất. Ta không ngờ được một kẻ chưa từng luyện thành Thiên Quang Kình lại có thể mạnh đến thế, hoàn toàn có thể địch nổi người đã Tân Sinh ba lần.

Sắc mặt Hoàng Cảnh Đức trở nên nghiêm trọng, hai tay nắm chặt thanh thương bạc và tập trung cao độ. Hắn dùng phong thái sắp đánh một trận quyết sinh tử, dồn hết sức lực đối phó.

Sau khi Hoàng Cảnh Tuấn nghe thấy lời đánh giá này của huynh trưởng mình. hắn ôm vết thương và ho khan, máu chảy ra càng nhiều hơn. Hắn thật sự không thể tiếp nhận được sự thực một thiếu niên thợ săn lại có thể mạnh đến mức thái quá như vậy.

Sắc mặt Tần Minh cũng trở nên trịnh trọng. Tuy Hoàng Cảnh Đứ này còn trẻ hơn lão già Kim Kê Lĩnh rất nhiều, nhưng trên phương diện thực lực lại mạnh hơn.

Quả nhiên, sau khi hai bên giao đấu hết lần này tới lần khác, Hoàng Cảnh Đức hung hãn và mạnh mẽ hơn trước nhiều. Thanh trường thương trong tay hắn dường như hóa thành một con rồng bay lượn trong tầng mây. Nó nhe nanh múa vuốt muốn sống lại, không ngừng đâm về phía những chỗ hiểm của Tần Minh.

Đồng thời, bàn tay còn lại của Hoàng Cảnh Đức thỉnh thoảng biến thành tay đao, lúc tới gần sẽ bất ngờ chém tới.

Tuy nhiên hắn không có lần nào đột phá được tầng phòng ngự của Tần Mình. Lần nào hắn cũng bị những tầng ánh đao ngăn cản.

Điều khiến hắn chán nản nhất là tay trái của Tần Minh còn cầm theo một cây búa lớn, nhiều lần đánh chính xác vào tay đao của hắn, khiến tay hắn luôn cảm thấy đau đớn không ngừng.

Hai người giao chiến lâu lại vô cùng kịch liệt. Tần Minh đối mặt với người Tân Sinh ba lần đã có Thiên Quang hộ thân, hắn cũng không có thủ đoạn nào tốt hơn. Hắn chỉ có thể liên tục tấn công, dựa vào lực lượng mạnh mẽ và đao pháp tinh diệu tuyệt luân để ép đối phương phải sử dụng Thiên Quang phòng ngự hết lần này tới lần khác, do đó nhanh chóng tiêu hao sức lực.

Phía xa, bông hoa ba màu phát ra ánh sáng rực rỡ, vài cánh hoa bắt đầu hé mở. Ở chỗ đó lại càng điên cuồng phun ra ánh sáng sương mù dày đặc hơn. Linh hoa rõ ràng đã sắp nở rộ.

Cho dù ở khoảng cách xa, người ta vẫn có thể ngửi thấy được mùi hoa. Nhất là các cánh của bông hoa ba màu càng lúc càng trong suốt và phát ra ánh sáng chói lòa, cuối cùng lại có vô số mưa ánh sáng chuyển động, trông vô cùng thần bí và phi phàm.

- Loại linh hoa này rốt cuộc có thể giúp người ta luyện thành mấy loại Thiên Quang Kình à? Thật đáng mong chờ!

Tần Minh nhìn với ánh mắt nóng như lửa.

Ý chí chiến đấu của hắn càng dâng cao hơn. Hắn hy vọng có thể sớm kết thúc trận chiến đấu. Hắn còn phải đi hái bông hoa ba màu sắp nở rộ hoàn toàn kia. Hắn đã bạo phát tất cả lực lượng.

Chỉ trong nháy mắt, Tần Minh chém ra một đao mạnh nhất. Hắn dường như đi vào trong một đêm mưa, sấm vang chớp giật, mưa lớn trút xuống. Hắn ở trong màn đêm tối đen, đao ý trên người cậu sôi trào, lực lượng tâm linh đang thăng hoa. Trường đao lướt qua giống như muốn chém đứt cả bầu trời tối đen như mực, chém đứt những tia chớp đang chạy loạn khắp trời.

Trên mặt Hoàng Cảnh Đức hiện rõ vẻ hoảng sợ. Bởi vì một đao này của đối phương thật sự đáng sợ. Nó dường như mang theo tia chớp vô tận và mưa bụi, muốn cắt nát cả hang động dưới lòng đất, chém tan mọi thứ ngăn cản ở phía trước.

Hắn vội vàng tránh né, nhưng thanh trường đao vẫn càng lúc càng gần, khiến hắn căn bản không có cách nào tránh được. Hắn dùng thương bạc để đón đỡ, nhưng lại bị một lực lượng khủng khiếp đánh văng ra

Một đao kia đã đến trước gương mặt tái nhợt của hắn.

Hoàng Cảnh Đức hét lớn, hai tay cầm thương chắn ngang ở trước trường đao. Sao hắn có thể cho phép đối phương chém đứng mình được?

Keng một tiếng, hắn cảm thấy dường như có một ngọn núi lớn đè xuống. Thanh trường thương màu bạc của hắn bị hất văng ra. Đồng thời, vai hắn đau đớn, cánh tay phải rơi xuống đất, máu bắn ra tung tóe.

Cho dù hắn tạm thời giữ được mạng sống nhưng hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu. Hắn lảo đảo lùi lại, nửa người đều dính máu đỏ.

- Ngươi… chẳng phải ngươi chỉ am hiểm dùng thương thôi sao?

Hoàng Cảnh Tuấn ngã gục trên mặt đất, tuyệt vọng hỏi ra điều mình nghi ngờ.

- Ta dùng đao cũng không tệ.

Tần Minh đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.