Hoàng Cảnh Tuấn hoàn toàn tuyệt vọng. Ngay cả huynh trưởng của hắn cũng đã thu, còn mất đi một cánh tay. Lúc này, còn ai có thể tới cứu hắn được nữa?
Trong mắt hắn, thiếu niên thợ săn cầm một thanh trường đao dính máu vẫn là người kia, nhưng đã mang một hình tượng hoàn toàn khác.
Trước đó, hắn còn muốn ép đối phương đi vào vùng Thiên Quang để hái thuốc, thậm chí còn cảm thấy đối phương quá đơn thuần và nực cười, đã sắp chết đến nơi rồi còn xin huynh trưởng của hắn trả lời câu hỏi.
Bây giờ nhìn lại, khi ấy hắn nhếch môi mơ hồ chế giễu, huynh trưởng hắn lại cười ha hả, đối phương làm sao không nhìn bọn họ như vậy?
Bông hoa ba màu sắp nở rộ hoàn toàn, ánh sáng sương mù chuyển động, mùi hoa càng thêm thơm ngát. Chỉ ngửi thôi đã khiến đầu óc người ta thấy tỉnh táo, tinh thần phấn chấn.
Tần Minh bị thu hút. Hắn xoay người đào hộp ngọc ở dưới đống đá, sợ mình sẽ bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để hái hoa. Ai biết sau khi loài hoa này nở rộ có thể nhanh chóng tàn không.
Hoàng Cảnh Đức dùng tay trái ôm lấy chỗ tay phải bị chém đứt, nửa người bên phải đều dính máu, bộ giáp cũng ướt sũng. Lúc hắn lảo đảo lùi lại, để lại trên mặt đất từng dấu chân máu.
Sau khi hắn thấy Tần Minh xoay người, hắn không nghĩ đến việc đánh lén mà chỉ liếc nhìn đệ đệ của mình rồi muốn bỏ chạy. Nếu có thể sống sót, cho dù chỉ còn một thân tàn cũng tốt.
Mặc dù Tần Minh đang nóng lòng muốn hái bông hoa ba màu, nhưng hắn làm sao có thể phạm phải sai lầm cơ bản, để cho một cao thủ ba lần Tân Sinh chạy trốn ngay trước mắt mình được?
Hắn thậm chí không quay đầu lại, cái chùy cán dài trong tay trái đã bay ra. Lực lượng toàn thân hắn mạnh tới mức nào. Hắn dùng hết sức lực ném ra, thậm chí có thể đánh lõm một lỗ trên tường thành nữa.
Hoàng Cảnh Đức kêu lên thảm thiết. Trong chớp mắt khi hắn vừa quay người, hắn đã nghe rắc một tiếng. Đó là tiếng xương vỡ.
Trong cơn đau dữ dội, hắn cảm nhận rõ ràng xương sống đã bị đập gãy. Hắn không chịu được nữa, chỉ cảm giác trời đất quay cuồng, bịch một tiếng lại ngã lăn xuống đất.
Sau khi Tần Minh lấy được hộp ngọc, hắn nhanh chóng đi về phía trước. Bởi vì bông hoa ba màu kia đang hoàn toàn nở rộ với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trông nó hoàn toàn rực rỡ và đẹp mắt.
Không có gì quan trọng hơn chuyện này. Tần Minh lao vào Thiên Quang với sương màu dày đặc chuyển động, tiến thẳng đến gần cây linh hoa đang tỏa ra mùi hương nồng nàn.
Nó mọc bên cạnh một kẽ nứt giữa đống đá vụn, chỉ cao khoảng một thước, nhưng bông hoa lại không nhỏ. Khi các cánh hoa nở ra, nó lại có thể lớn bằng một nắm đấm.
Thiên Quang phun ra từ khe đá làm Tần Minh cảm thấy trong lòng buồn bực và không thoải mái. Cả gốc linh hoa tạo ra mưa ánh sáng trong suốt như muốn nhỏ nước, hoàn toàn nở rộ.
Ở trong Thiên Quang, bông hoa có màu bạc nhưng kèm theo từng hoa văn giống như ráng đỏ. Ở vị trí mép cánh hoa lại có màu xanh lam trong suốt lấp lánh.
Cánh hoa có hình dáng giống như lá liễu nhưng nhọn hơn. Thậm chí ở sát viền còn có góc có cạnh. Nó có nhiều cánh hoa được xếp thành từng tầng và ghép lại với nhau giống như một rừng đao kiếm nhỏ, vừa đẹp lại lộ ra khí tức sắc bén.
- Đã nở hoàn toàn rồi!
Tần Minh bắt tay vào gạt bỏ đống đá vụn, rồi dùng tay không đào cả gốc cây hoa ba màu ra. Từ lá cho đến rễ của nó đều có ba màu, ẩn chứa sức sống tràn trề.
Cạch một tiếng, Tần Minh đóng nắp hộp ngọc lại và thở phào nhẹ nhõm. Hắn đã thuận lợi hái được linh hoa quý giá này.
- Hôm nay đúng là song hỷ lâm môn!
Tần Minh vui mừng khôn xiết, cảm giác thu hoạch phong phú. Sau khi giết người của Kim Kê Lĩnh trút giận, hắn lại trước sau nhận được Ngọc Thiết xanh lam và loài linh hoa này.
Hoàng Cảnh Tuấn ở bên cạnh tức giận tới mức liên tục ho ra máu. Đó không phải là những lời bọn họ đã nói sao? Cho tới bây giờ, hắn đã rơi vào tình trạng dầu hết đèn sắp tắt, có thể thấy không sống được nữa.
- Cảm ơn hai người đã tặng. Ta bận rộn mấy ngày ở trong dãy núi này cũng không thu hoạch được nhiều như bây giờ.
Đây là Tần Minh thật lòng cảm kích.
Hoàng Cảnh Đức tức sắp không chịu nổi rồi. Lửa giận muốn phá tan lồng ngực hắn. Hắn vốn đã nhìn thấy được tiền đồ sáng lạn, chuẩn bị mượn linh hoa để luyện ra Thiên Quang Kình, nhưng bây giờ lại chẳng có gì hết!
Bất kể hai người bọn họ đã sắp tắt thở hay chưa, Tần Minh vẫn đi tới tặng thêm một người một đao, dứt khoát đưa bọn họ lên đường.
Khi hắn lục soát trên người bọn họ, không ngờ phát hiện ra trên người Hoàng Cảnh Đức còn có ngọn nến. Sau khi hắn suy nghĩ một lúc đã biết được cách sử dụng thế nào. Đây là dùng để bịt kín các khe hở của hộp ngọc.
- Đúng là chu đáo, cẩn thận!
Hắn khen ngợi. Làm như vậy, cho dù có loài dị thú nào có khứu giác nhạy bén, chắc hẳn cũng không thể ngửi thấy được.
Cuối cùng, Tần Minh kéo hai huynh đệ nhà họ Hoàng tới cùng một chỗ với lão già Kim Kê Lĩnh và hai kỵ sĩ Kim Kê khác. Hắn lưu luyến đặt xuống thanh trường đao và cây thương bạc xuống.
Những vũ khí này thật sự quá bắt mắt, hắn không thể mang chúng ra ngoài dùng được.
Lúc này, trong lòng đất đã rất hỗn loạn. Các loài dị thú đều xông vào. Tần Minh đi đến khu vực có tiếng gào thét cực lớn, lập tức thu hút một số sinh vật biến dị mạnh mẽ và hung ác.
Sau đó, lão già Kim Kê Lĩnh và huynh đệ họ Hoàng đã trở thành “linh dược máu thịt” cho đám dị thú.
Trên mặt đất, các loài ác điểu lượn quanh, con đại bàng màu bạc với đôi cánh dài tới mười mét dẫn theo các loài dị thú bay khác đang giám sát cả khu Đại Liệt Cốc.
Trong thế giới dưới lòng đất, ngay cả nhóm của Tào Long, Mộc Thanh và Ngụy Chỉ Nhu cũng biến sắc, tập trung cùng các lão già trong tộc.
- Trước mắt, chúng ta đã thấy các sinh vật biến dị bốn lần, thậm chí là năm lần!
- Nếu cứ cố thủ dưới lòng đất, chúng ta ít nhất ở sâu trong Đại Liệt Cốc, không phải ở chỗ lối ra. Vị trí này còn không tệ. Dị thú không thể tấn công lâu dài ở đây. Sau khi tin tức được truyền đi, chắc chắn sẽ có người từ Xích Hà Thành đến cứu.
Trong hang động dưới lòng đất, ngay cả Tần Minh cũng bị công kích. Trong tình cảnh hỗn loạn đẫm máu này, chuyện đục nước béo cò đã không còn thích hợp nữa. Một số dị thú rất tàn bạo, chúng xé nát người và ăn
Trong lúc hắn đang tìm đường ra, đã liên tiếp giết mấy con sinh vật biến dị.
Hắn không thể chạy sâu vào bên trong Đại Liệt Cốc. Hắn căn cứ theo ký ức, đi về phía khu vực những người dân trong núi đã biến mất.
Tần Minh đoán, có vài lão thợ săn có thể tìm ra được con đường thông ra ngoài. Bởi vì họ thường xuyên qua lại ở trong dãy núi này, kinh nghiệm sinh tồn và khả năng bảo vệ tính mạng rất cao. Chỉ từ việc những người này vừa lao xuống mặt đất đã đưa ra quyết định chính xác là có thể thấy được điều đó.
Một con gấu lớn màu trắng với ánh mắt hung ác, miệng đầy máu, hai chân đâm thủng hai thi thể. Sau khi khi thấy Tần Minh, nó lập tức lao thẳng tới.
- Ta không thể đánh bại được con gấu này!
Tần Minh cảm giác được sự nguy hiểm. Con thú lớn này còn mạnh hơn các sinh vật biến dị ba lần rất nhiều.
Hắn nhanh chóng bỏ chạy thật xa. Lúc hắn còn nhỏ, hắn đã từng có kinh nghiệm chạy trốn trong nguy hiểm như vậy. Khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, hắn đã kiếm ăn trong núi lớn, lúc đó đúng là tìm đường sống trong cõi chết.
Chẳng qua lúc đó hắn chỉ đối mặt với những mãnh thú bình thường, lại có đám người Lục Trạch, Hứa Nhạc Bình chiếu cố. Còn bây giờ, hắn lại gặp phải thú lớn đã nhiều lần biến dị.
Tần Minh đã lâu không phải đối mặt với cảnh tượng đẫm máu và khủng khiếp như vậy. Hắn chỉ có thể chạy trốn, không dừng lại sẽ phải chết.
May mắn là các đường hầm dưới lòng đất dày đặc, nhiều giống như mạng nhện, có vài chỗ rất hẹp.
Con gấu lớn màu trắng kia bị cản lại. Nó tức giận đập vào vách đá, khiến cả đường hầm đều chấn động mạnh, đá rơi xuống. Hai thi thể treo trên chân hắn đã thành máu thịt mơ hồ.
Tần Minh biết, lần này Kim Kê Lĩnh và Tam Nhãn Giáo chắc chắn phải chịu tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Một số ít người may mắn sống sót chạy trốn về phía địa bàn do gia tộc Hoàng Cảnh Đức chiếm giữ.
Rất nhiều con đường trong hang động dưới lòng đất đều bị máu nhuộm đỏ. Thỉnh thoảng lại có tiếng gào thét của những sinh vật biến dị cùng tiếng hét của con người truyền tới. Một khi cả hai gặp nhau, tất nhiên sẽ phải có một bên ngã xuống.
Tần Minh đi dọc theo con đường hầm chật hẹp tiến về phía trước. Sau khi hắn tiến vào một khu vực khác, hắn đúng lúc nhìn thấy một lão già của Tam Nhãn Giáo bị chết thảm, không ngờ lại bị một con trâu lớn màu vàng dùng cái sừng to dài đâm xuyên qua ngực.
Lão già này đã ba lần Tân Sinh. Hắn khá thương, do mù đường nên không phân biệt được phương hướng, cứ đi tới đi lui không thể rời khỏi được khu vực này.
Nếu không, với thực lực của hắn đã sớm chạy tới địa bàn của Hoàng gia rồi. Hắn đâu cần phải hoang mang đi loanh quanh ở chỗ này.
Trên hai cái sừng cực lớn của con trâu lớn màu vàng kia đã sớm treo năm thi thể. Cái đầu trâu khổng lồ hất mạnh. Tất cả thi thể bị hất bay, ầm ầm đập lên vách đá và để lại từng bãi máu.
Mà ở dưới chân nó còn có một số thi thể đã sớm bị chân nói giẫm nát.
Lớp da lông vàng mịn màng của nó đã sắp bị máu nhuộm thành màu đỏ. Sau khi nó nhìn thấy Tần Minh, trong mũi lập tức phun ra ánh lửa và điên cuồng lao tới.
Tần Minh thấy nó hung dữ như vậy, biết mình không phải là đối thủ. Hắn lập tức quay người chạy vào trong lối đi chật hẹp kia.
Hiện tại có đe dọa, nguyền rủa gì đó cùng một dị loại đều chẳng có tác dụng gì. Hắn chỉ có thể mong con vật này mau chóng rời đi.
Cảm giác sống chết nằm ngoài tầm kiểm soát của mình như vậy thật khó chịu, Tần Minh khao khát mãnh liệt được trở nên mạnh mẽ hơn. Ở nơi này, nếu chẳng may xuất hiện sinh vật biến dị nhiều lần nhỏ hơn, hắn chắc chắn phải chết.
- Rầm!
Sừng của con trâu lớn màu vàng còn khủng khiếp hơn cả thanh trường sao sáng như tuyết. Nó đâm cho vách đá vỡ thành năm bảy mảnh, từng hòn đã vỡ rơi xuống, bụi bặm cuồn cuộn nổi lên.
Nó mở miệng phun ra lửa, đốt nóng cả bức tường đá kia. Hơi nóng cuồn cuộn tỏa ra.
- Chẳng trách lão già Tân Sinh ba lần cũng không phải là đối thủ của nó, chết thảm trong đường hầm.
Trong lòng Tần Minh chấn động, lùi vào sâu bên trong đường hầm.
Qua một khắc, con trâu vàng mới chịu rời đi. Sau khi nó phát hiện ra thú hai chân lại không biết chết được thì không cam lòng.
Tần Minh chờ thêm một lát, đến khi bên ngoài đã yên tĩnh hơn nhiều mới lần mò ra ngoài. Lần này, tuy hắn cũng gặp một số sinh vật biến dị nhưng không quá nguy hiểm.
Cuối cùng, hắn tiến vào một khe hẹp chỉ miễn cưỡng đủ một người đi qua. Sau khi xông ra ngoài, đường có vẻ dễ đi hơn hơn. Đây là khu vực người dân trong núi tiến vào cuối cùng.
Tần Minh đi bước thấp bước cao tiến về phía trước. Ở này hoàn toàn chìm trong bóng tối. May là trên người hắn mang theo Thái Dương Thạch. Cho dù như vậy, sau khi giày vò hơn nửa canh giờ trên những đường hầm mấp mô, hắn mới đi ra khỏi khe nứt dưới lòng đất, rời khỏi khu vực Đại Liệt Cốc và đi tới trong một khu rừng rậm.
Tần Minh không khỏi khâm phục những lão thợ săn có kinh nghiệm phong phú. Nếu để cho hắn tìm đường chạy thoát thân này, hắn chắc chắn không thể nhanh chóng tìm thấy lối ra như thế.
Hắn hơi xúc động. Ban đầu, những người dân núi thăm dò khoáng sản rơi vào tình cảnh nguy hiểm nhất, nhưng kết quả cuối cùng lại là bọn họ sống sót chạy thoát.
Tất nhiên, điều này cũng liên quan đến việc bọn họ vừa tiến xuống dưới lòng đất đã bắt đầu tự cứu mình. Nếu như bọn họ cũng bị dị loại đuổi theo giống như đám người Kim Kê Lĩnh và Tam Nhãn Giáo, bọn họ làm gì có thời gian để tìm đường nữa.
Tần Minh thở phào nhẹ nhõm. Bất kể nói thế nào, hắn cuối cùng đã chạy thoát thân.
Trong núi lớn rất yên tĩnh. Lúc hắn chạy ra, gần như không gặp phải sinh vật nào.
Tần Minh bước chậm lại. Hiện tại, nhiều dị loại nguy hiểm trong núi đều xông về phía Đại Liệt Cốc. Hắn suy nghĩ rồi đột ngột dừng bước.
- Nếu ta nhớ không nhầm, hang ổ của con gấu trắng và con trâu vàng kia chỉ cách đây chưa đến mười dặm. Chúng thuộc về loại sinh vật mạnh nhất ở khu vực ngoài dãy núi này.
Tần Minh hành động dứt khoát, lập tức quay người chạy như điên về một hướng nào đó.
Lúc hắn gặp phải hai con thú lớn, hắn suýt nữa đã bị hại. Mặc dù hắn cuối cùng không bị thương, nhưng quá trình này thật sự rất nguy hiểm. Nếu như hắn không phát hiện ra lối đi hẹp kia, hắn không bị tay gấu xét nát thì cũng bị treo trên sừng trâu rồi.
Tần Minh quyết định nhân lúc hai con quái thú không ở nhà, hắn sẽ đột nhập vào hang ổ của bọn chúng.