Dạ Vô Cương (Đêm Trường Bất Tận)

Chương 47: Chương 47: Nhạc hết người tan




Dưới bóng đêm, trong núi rừng rất tối tăm. Hôm nay cả khu vực lớn đều im ắng. Ngoại trừ những sinh vật ăn cỏ ra, rất khó gặp được một con mãnh thú nào.

Tần Minh chạy như điên. Trên đường đi qua một khu rừng rậm, hắn chợt dừng lại. Hắn cởi áo giáp, đặt chùy cán dài vàng đen xuống và đào từ trong tuyết ra một bộ Tinh Kim Giáp sáng bóng.

Đây là di vật của Vương Niên Trúc đã chết nhưng vẫn đang bị truy nã. Ở đây, Tần Minh nhanh chóng thay đổi trang phục. Hắn lo lắng ở nơi hắn muốn đi có thể có gấu con, trâu con. Nếu chẳng may chúng có linh tính quá cao, có thể nhớ kỹ dáng vẻ của hắn thì xong đời.

Ai cũng biết Vương Niên Trúc đã giết chết Huyết Xà, tiêu diệt đám người Phó Ân Đào, Phùng Dịch An của tổ tuần núi. Bây giờ nhân lúc hỗn loạn, hắn tiến vào hang ổ của dị loại cũng là hành vi rất bình thường.

Tần Minh giắt thanh trường kiếm trong như suối nước mát của Vương Niên Trúc ở sau lưng. Hắn lại tìm mảnh vải che mặt. Không có cách nào, bây giờ hắn còn chưa đủ mạnh, chỉ có thể cẩn thận hơn.

Sau đó, hắn chạy một hơi xa tám dặm, đi tới một rừng đá bị rừng rậm vây quanh. Ở đây đều là những tảng đá, có vài chỗ đều là núi đá chồng chất.

- Thối quá!” Tần Minh có phần không chịu nổi. Con gấu lớn màu trắng sống ở chỗ này thật sự không để ý gì cả. Hắn vừa tới gần thôi lại ngửi thấy được mùi phân gấu.

Sâu bên trong rừng đá có một Hỏa Tuyền được mây đỏ lượn quanh, sóng nước lấp lánh. Nó quy mô tương đương với Hỏa Tuyền ở Ngân Đằng Trấn, đều đạt tới cấp hai.

Mặc dù con gấu lớn màu trắng đã nhiều lần biến dị, đặc biệt lợi hại, nhưng nó vẫn không có tư cách tiến vào sâu bên trong núi lớn, không có cách nào chiếm Hỏa Tuyền sáng hơn.

Nhưng đối với người miền núi, đây đã là một chỗ bảo địa rồi.

Chỗ tốt như vậy lại bị con gấu lớn kia phá hỏng, khắp nơi đều là da, xương động vật. Những bộ xương nằm rải rác ở khắp nơi trên mặt đất. Ngoài ra còn có từng đống phân gấu cực lớn, hơn nữa còn ở gần Hỏa Tuyền.

Rất rõ ràng, nó căn bản chưa hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ đông, vẫn thường ở trong núi săn kiếm thức ăn.

- Chắc là một con gấu đực già rồi, quá cô độc. Cả khu vực lớn như vậy lại chỉ có một mình nó sinh sống, lãng phí cả bảo địa này.

Tần Minh tìm kiếm xung quanh nhưng ở đây thối hoắc, gần như không có gì.

Hắn quá tức giận. Hắn từ xa chạy tới đây, mạo hiểm như vậy, nhưng kết quả ngoại trừ ngửi thấy được mùi thối của phân gấu thì chẳng tìm được gì nữa.

Tần Minh thật sự rất muốn châm lửa đốt sạch chỗ này!

Cho dù có đời sau của con gấu đực già này ở đây, hắn cũng có thể trút được cơn giận, thật sự không được thì chặt hai tay gấu về.

Nhưng nếu hắn nói ở đây nghèo tới mức sạch sành sanh cũng không được. Bởi vì tình hình thật sự là quá bẩn khiến người ta chịu không nổi, hắn bị hun tới sắp nôn rồi.

Đây là lần đầu Tần Minh chịu thiệt mà không có cách nào. Trong lòng hắn đặc biệt buồn bực, muốn báo thù. Nhưng cuối cùng hắn đành bịt mũi từ bỏ, không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa.

Mãi đến trước khi hắn xoay người muốn rời đi, hắn chợt thấy trong Hỏa Tuyền có mảnh vảy lóe sáng. Hắn lập tức phấn chấn.

- Con gấu già này còn biết nuôi cá à?

Tần Minh xông đến bên Hỏa Tuyền. Ở trong cái ao vuông vắn sáu bảy trượng, hắn nhìn thấy bóng con cá.

Nhưng hắn rất nhanh hắn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, bởi vì đó chỉ là cá con.

- Con gấu già thối hoắc này thật đáng xấu hổ. Cá ở đây chắc hẳn còn chưa lớn đã bị nó vớt lên ăn sạch rồi!”

Cuối cùng, hắn xuống tay với con cá con. Những con cá ngắn chưa tới ngón tay thì không cần. Những con dài gần bằng bàn tay trở lên, hắn đều vớt sạch. Hai con lớn nhất cũng chỉ dài có bảy tấc. Cộng lại, hắn vớt được hơn hai mươi con.

Đây vốn là một loại linh ngư màu xanh lam, có vài vị trí bán trong suốt. Chúng đại khái có thể dài đến hơn một mét, sau khi trưởng thành, chúng sẽ ẩn chứa linh tính và sức sống dồi dào.

Đáng tiếc, con gấu đực kia quá sốt ruột, căn bản không thể chờ tới khi chúng lớn như vậy.

- Tuy đám cá này còn nhỏ nhưng vẫn có linh tính nhất định, xem là một loại vật đại bổ.

Tần Minh chỉ cần tiến vào trong núi, nhất định sẽ mang cho túi da thú. Hoàn cảnh sinh sống quá khắc nghiệt đã khiến hắn có thói quen này. Bây giờ, nó lại phát huy công dụng.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Hoàng Cảnh Tuấn cong môi, âm thầm chế giễu hắn.

Tần Minh không quay đầu lại. Hắn nhanh chóng xông về phía hang của con trâu rừng cách nơi này bảy dặm. Hắn thấy thời gian khá gấp, hắn nhất định phải hành động phải nhanh.

Dưới bóng đêm, núi non trùng điệp kéo dài, cả mảng rừng rậm che phủ.

Tần Minh vừa xông đến địa bàn của con trâu lớn màu vàng và lập tức kinh ngạc đến ngây người.

Sâu trong rừng rậm có một Hỏa Tuyền cấp hai, chất lỏng đỏ rực phát sáng không tụ lại ở trong ao mà được tưới vào một số Hỏa Điền lộn xộn.

Hỏa Tuyền không nóng, kém xa thân nhiệt của con người, nhưng có thể ngăn cản giá rét do gió tuyết mang đến. Trong Hỏa Điền lại có thể xanh um tươi tốt, ngàn hoa khoe sắc thắm.

- Còn là con trâu già chịu khó đấy!” Tần Minh tán thưởng.

Trong núi lớn đều bị tuyết trắng che phủ, trong không trung còn đang hoa tuyết bay. Nhưng ở khu vực này, hắn lại có thể nhìn thấy cảnh tượng bừng bừng sức sống như vậy, quả thật rất bắt mắt.

Một gốc dây leo Hỏa Lê kết đầy trái, trong đó có hai ba mươi quả đã phát sáng và tỏa ra mùi thơm mê người.

- Loại trái này có thể bổ khí bổ huyết.

Tần Minh nhanh chóng hái lấy.

Sau đó, hắn lại phát hiện một mảnh thấp bé thực vật, tuy chỉ có cao gần một thước, nhưng cây cây đều treo đầy màu tím quả mọng, mùi đau ngọt ngon miệng.

- Nhiều quả lê như vậy, lúc mệt mỏi ăn mấy quả có thể nhanh chóng hồi phục sức lực. Những thứ con trâu gài này trồng đều là đồ tốt đấy!” Tần Minh càng lúc càng có thiện cảm với con trâu lớn màu vàng.

Tuy Hỏa Điền lộn xộn này không được đặc biệt chăm sóc, nhưng ai bảo Hỏa Tuyền cấp hai có linh tính cao, tất cả thực vật đều mọc rất tốt.

Đáng tiếc là, con trâu già có nhà lớn nghiệp lớn, nó dẫn dắt một đám trâu rừng sinh sống trong dãy núi non trùng điệp này, lại không có vật chất linh tính nào có thể khiến cho người ta Tân Sinh. Chắc tất cả đều đã bị đám trâu con, trâu cháu của nó ăn hết rồi.

Tần Minh thất vọng. Hắn mạo hiểm tiến vào trong hang ổ của sinh vật biến dị nhiều lần, hắn tất nhiên cũng mong có thu hoạch, hy vọng có thể Tân Sinh lần thứ ba.

- Không thể trông cậy được vào đám gấu già, trâu gài ở đây rồi. Xem ra vẫn là Lưu lão đầu tử đáng tin hơn. Sau này, mình sẽ đi cùng hắn tiến vào trong núi vậy!

Trong Hỏa Điền còn có rất nhiều dưa và trái cây, ít nhiều cũng có chút linh tính, có thể xem là vật đại bổ đối với người bình thường. Một số trong đó đã chín. Ở trong trời băng đất tuyết này, Tần Minh nhìn thấy trái cây ngon miệng như vậy thì tạm thời không còn thất vọng nữa, trong mắt dần dần phát sáng.

Bất kể là trái cây màu đỏ hay dưa vàng kim, chỉ cần đã chín đều bị hắn hái sạch, chứa đầy cả hai túi da thú.

- Có trâu con nào không nhỉ?

Tần Minh nhìn về phía sâu bên trong hang ổ của con trâu rừng.

- Hả?

Đồng tử của hắn đột nhiên co lại. Trâu con không thấy, ngược lại có một con lừa con.

Nó rất giống tọa kỵ của lão chồn kia, nhưng chắc hẳn không phải. Bởi vì con này chỉ là một con lừa lông ngắn lừa. Nó không ngờ cũng đang ở đây trộm dưa!

Trong Hỏa Điền phía xa, miếng dưa trong miệng con lừa con rơi xuống đất. Nó cũng hoảng sợ khi đột nhiên nhìn thấy thú hai chân mặc giáp.

- Lừa con, ngươi tuyệt đối đừng kêu!” Tần Minh xoay người bỏ chạy.

Con lừa lông ngắn này không có gì đáng sợ, nhưng nó có hậu trường cứng rắn. Nếu chẳng may nói kêu lên, ai biết sẽ dẫn tới quái vật gì?

Tần Minh cho rằng nói tất nhiên là con cháu đời sau của tọa kỵ lão chồn kia. Nếu không, một con lừa con làm sao dám chạy tới đây lén trộm dưa ăn?

Tần Minh lao nhanh như bão táp, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Trong Hỏa Điền ngổn ngang, con lừa con cũng sốc. Vừa rồi, nó đã muốn nhấc chân chạy trốn, kết quả con thú hai chân kia lại chạy trốn trước nó.

Nó có tật giật mình, không dám kêu, giống như một tên lưu manh đi dạo ở đây, một đường ăn không ngừng. Sau đó, nó ợ một tiếng và vẫy đuôi, chạy đi như một làn khói.

Rất lâu sau, sâu bên trong dãy núi của trâu rừng mới có một con trâu trắng lớn ló đầu ra. Đây là sinh vật biến dị ba lần. Con trâu già nhà lớn nghiệp lớn, tất nhiên vẫn phải để trâu lại giữ nhà.

Khi con lừa con xuất hiện, con trâu trắng lớn đã phát hiện ra nó nhưng không chỉ không xua đuổi, bản thân còn trốn đi. Bởi vì con trâu trắng biết địa vị của con lừa lông ngắn, không muốn quấy nhiễu nó.

- Ta không cần con vật nhỏ kia cảm giác được gì, chỉ cần lừa tiền bối biết được chúng ta vẫn chiếu cố đời sau của nó là được rồi.

Con trâu trắng lớn nói bằng tiếng trâu. Cho dù ở trong núi lớn này, nó thân làm trâu cũng phải hiểu cách đối nhân xử thế.

- Ta... Ò, lẽ nào lại có một đám lừa tới sao?

Sau khi con trâu trắng lớn tới gần Hỏa Điền, nó hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người!

Tần Minh chạy một mạch sáu dặm, phát hiện phía sau không có động tĩnh gì mới thở hắt ra một hơi. Sau đó, hắn tiếp tục chạy đi. Hắn định quay về thay bộ giáp và lấy chùy cán dài của mình.

Hắn thuận tiện lấy luôn cả Dương Chi Ngọc Thiết được mình giấu ở trong núi kia. Bây giờ có nguy hiểm, các cao thủ đều đi tới Đại Liệt Cốc, bên ngoài đã trống rỗng.

- Tiểu Tần, ngươi cuối cùng đã bình an trở về. Nếu như ngươi xảy ra chuyện, chúng ta sẽ áy náy cả đời mất!” Đám người Hứa Nhạc Bình, Dương Vĩnh Thanh vẫn luôn chờ ở đầu thôn.

- Ta không có chuyện gì, may mắn thoát hiểm, cuối cùng còn tiện đường mang theo ít thổ sản trong vùng núi về.

Tần Minh kể sơ qua về chuyện ở trong Đại Liệt Cốc.

Hứa Nhạc Bình chấn động. Dị loại săn bắn ngược có quy mô tổ chức lớn làm cho hắn thất thần đến mức nói không ra lời.

Dương Vĩnh Thanh cũng cảm thấy chấn động, nghĩ lại mà sợ. Đừng nói là đám người bọn họ, cho dù là những tinh anh quý tộc của Xích Hà Thành kia cũng chắc chắn bị lột một lớp da ở đó.

Khi biết tất cả người miền núi đều bình an ra ngoài, bọn họ lại nghẹn lời, không biết nên khóc hay cười. Bọn họ chỉ có thể than thở cuộc đời hay thay đổi, người có khả năng xảy ra chuyện nhất ngược lại đều chạy ra ngoài.

- Tiểu thúc, ngươi bình an trở về thì quá tốt rồi. Chúng ta đều lo lắng gần chết!” Văn Duệ xoa bàn tay nhỏ, trong mũi phả ra sương trắng. Hắn đứng ở trong tuyết trước cổng. Sau khi phát hiện Tần Minh trở về, hắn vui mừng tới mức nhảy dựng lên.

Hơn nửa ngày qua, hắn đã chạy ra mười mấy lần, mỗi lần nhìn thấy cổng nhà Tần Minh còn khóa, hắn đều cảm thấy mất mát, sợ tiểu thúc xảy ra chuyện.

Bởi vì hắn đã nghe Lục Trạch và Lương Uyển Thanh nói cho biết, tiểu thúc bị người của Kim Kê Lĩnh dẫn đi làm chuyện rất nguy hiểm.

Tuy Lục Trạch bị thương nặng nhưng thể chất rất tốt, bây giờ đã có thể đi ra ngoài. Hắn được Lương Uyển Thanh đỡ, đi ra.

Sau một khắc, Tần Minh cầm theo một bọc trái cây lớn màu đỏ rực và vàng óng đi vào trong sân nhà bọn họ.

Thường ngày lúc bọn họ tiến vào núi, cũng thỉnh thoảng có thể phát hiện được một số quả dại còn lưu lại từ mùa thu ở dưới lớp tuyết đọng, nhưng chắc chắn không tươi được như vậy.

- Oa, lần này không phải quả hồng trong núi mà là quả mọng đỏ ta thích nhất. Tiểu thúc, ngươi thật lợi hại!” Gương mặt Văn Duệ đỏ bừng, vừa ăn vừa vui vẻ kêu lên.

Văn Huy hơn hai tuổi lại ôm cổ Tần Minh hôn chụt một cái, nói năng ngọng nghịu biểu đặt niềm vui của mình.

Trong lồng sắt, con sóc biến dị lông đỏ rực nhảy lên nhảy xuống, thèm ăn tới mức sắp khóc rồi. Nó nhìn với vẻ tha thiết và kêu chít chít không ngừng.

- Chào ta đi, ta sẽ cho ngươi ăn quả hồng.

Tần Minh cười nói.

Kết quả, con sóc này thật sự đứng ở trong lồng liên tục chắp tay thi lễ chào hắn. Mỗi lần chào, nó lại kêu một tiếng, hình như đang đếm hết.

- Ngươi còn thật sự thành tinh à?

Trong lòng Tần Minh thầm nghĩ.

...

Người tiến vào núi mãi không về, tất nhiên khiến các phương lo lắng. Các gia tộc lớn vẫn còn lại một số đội ngũ ở trong Ngân Đằng Trấn. Bọn họ ý thức được có chuyện xảy ra.

Sau khi Tần Minh trở về, lại bảo Hứa Nhạc Bình đi Ngân Đằng Trấn đưa tin. Trên thực tế, lão thợ săn của những thôn khác lấy lại tinh thần, cũng đi báo tin.

Chẳng bao lâu, một số ác điểu bị thả vào trong bầu trời đêm, đội ngũ của các nhà cũng bắt đầu cầu cứu Xích Hà Thành, báo cho bọn họ biết bên này xuất hiện nguy cơ cực lớn.

Màn đêm buông xuống, bên Xích Hà Thành có cao thủ đi tới. Cứu người như cứu hỏa, loại chuyện như vậy không thể chậm trễ được. Nếu muộn một giây lại có thể chết rất nhiều người.

Dị loại trong núi không muốn chém tận giết tuyệt, sợ dẫn tới Xích Hà Thành trả thù đẫm máu. Lúc Thâm Dạ, bọn chúng bắt đầu rút lui chứ không đợi cao thủ của Xích Hà Thành chạy tới, tình hình nguy hiểm tự động được giải trừ.

Các nhà đều có tổn thất, chẳng qua là nhiều hay ít mà thôi.

Ở trong khu vực gần Đại Liệt Cốc, cho dù là đám người Tào Long, Mộc Thanh, Ngụy Chỉ Nhu cũng bị giảm quân số.

Có vài gia tộc giảm quân số tới hai ba phần, nhiều còn lên tới bốn năm phần ví dụ như Hoàng gia. Đương nhiên thảm nhất vẫn là Kim Kê Lĩnh và Tam Nhãn Giáo. Ở chỗ lối vào kia, bọn họ suýt nữa đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Đến cuối cùng, hai nhà này chỉ còn lại mấy lão già toàn thân đẫm máu, đỡ nhau trốn ra được.

Sau khi hai vị đầu lĩnh của đại khấu Kim Kê Lĩnh nghe được tin tức thì giận đến mức suýt nữa xông qua, thậm chí mắng đám người kia vô dụng, còn không bằng một đám người miền núi.

Sau khi mấy nhân vật nòng cốt của Tam Nhãn Giáo ở khu vực này nghe xong cũng bối rối, suýt nôn ra máu.

Ngày tiếp theo, bởi vì đám người Tào Long, Mộc Thanh, Ngụy Chỉ Nhu sắp rời đi, đám người Tần Minh và Lưu lão đầu tới tiễn. Bởi tiết điểm đặc biệt xuất hiện, cuộc tranh giành sản vật thần bí diễn ra khiến hành động càn quét núi này phải kết thúc, nhạc hết người tan.

- Tần Minh, ngươi phải sớm rời khỏi khu vực này đi. Ở đây thật sự quá xa xôi. Ngươi đáng lẽ phải tiến vào thành lớn, đi vào trong đó để giao lưu học tập nhiều hơn. Bên kia vật hoa thiên bảo, địa linh nhân kiệt...

- Đúng vậy, thế giới phía xa rực rỡ nhiều màu, thành trì rực rỡ vô cùng phồn hoa, có thể nhìn thấy các loại sinh linh, thậm chí có thần linh hóa thành nhân loại qua lại. Mọi vật đều vượt xa sự tưởng tượng của ngươi.

- Tuy Hắc Bạch Sơn vào năm trăm năm trước có danh tiếng chấn động thế gian, nhưng bây giờ không được...

Trước khi chia tay, bọn họ đều khuyên Tần Minh sớm ra khỏi nơi này.

Trong lúc đó, Tần Minh còn nhìn thấy đám người Nhiếp Duệ, Thẩm Giai Vận. Bọn họ cũng nhiệt tình đi qua chào hỏi.

Cuối cùng, những người này đều đi xa.

...

Màn đêm buông xuống, Tần Minh cầm theo một túi bao dưa và trái cây tới gặp Lưu lão đầu tử.

- Hỏa Lê, Tử Dương Quả, Bạch Ngân Qua? Thằng nhóc ngươi chạy đến hang ổ của sinh linh biến dị mạnh mẽ nào à? Không phải quái vật biến dị bốn lần trở lên sẽ không chủ động xử lý Hỏa Điền. Ngươi thật là giỏi đấy!” Lưu lão đầu tử kinh ngạc đến mức mí mắt giật giật.

- Để cho ta suy nghĩ xem. Con gấu già kia chắc chắn không làm được. Nó lười biếng lại tàn bạo, lôi thôi muốn chết. Tuy Sơn Quân kia rất mạnh nhưng rất ít ăn chay. Con trâu già kia là cần cù nhất. Ngươi sẽ không đi qua chỗ đó chứ?

Lưu lão đầu giật mình.

Tần Minh không thể không bội phục. Lão già này đúng là quá quen với các khu vực trong núi lớn, thuộc lòng như lòng bàn tay.

Cũng chính bởi vì vậy, hắn mới đến đây.

Tần Minh nói:

- Lão gia tử, ta bị con gấu và con trâu kia bắt nạt thảm, suýt nữa đã bị chúng giết chết ở trong Đại Liệt Cốc. Bao giờ chúng ta đi tới nơi có vật chất linh tính mà ngươi đã nói?

Lưu lão đầu liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Ngươi bị sinh vật nhiều lần biến dị hãm hại còn có thể không sao à? Thằng nhóc ngươi chắc chắn nhân cơ hội lục soát hang ổ của người ta, được lợi còn khoe mẽ à.

Sau đó, hắn ý thức được thực lực của Tần Minh chắc chắn đã nâng cao đáng kể, nếu không làm sao có thể vội vàng muốn đi tìm vật chất linh tính? Đây là muốn lại Tân Sinh nữa đấy.

- Ngươi đã Tân Sinh lần thứ hai?

Hắn hạ thấp giọng hỏi.

- Đúng vậy, dạo này luôn nóng lên, cũng sắp hoàn thành rồi. Ngài thì sao?

Tần Minh hỏi.

- Cho ta thêm hai ngày, ta chắc hẳn cũng sắp rồi.

Lưu lão đầu đóng cửa phòng lại và nói tiếp:

- Chú ý, tạm thời không được để lộ ra chuyện hai chúng ta Tân Sinh lần thứ hai.

- Được!

Tần Minh gật đầu.

Hai người nhìn nhau cười.

...

Hai ngày sau, Tần Minh và Lưu lão đầu tập trung lại và nghiên cứu rất lâu, chuẩn bị tiến vào núi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.