Dạ Vô Cương (Đêm Trường Bất Tận)

Chương 18: Chương 18: Người của Xích Hà Thành tới




Trong lúc Tần Minh đang suy nghĩ, Hứa Nhạc Bình đã tới cổng tìm hắn.

- Tiểu Tần, mau ra đây có việc gấp.

Trong lòng Tần Minh chợt hồi hộp. Lẽ nào chuyện tổ tuần núi bị diệt lại nhanh chóng bị phát hiện như vậy sao?

- Qua một canh giờ nữa, chúng ta sẽ xuất phát.

Hứa Nhạc Bình nói cho hắn biết người của Xích Hà Thành đã đến. Bọn họ muốn gặp người Tân Sinh ở các thôn xóm gần đây.

Hứa Nhạc Bình hạ giọng:

- Có người nói bọn họ đều là dòng chính quý tộc, tới giúp chúng ta càn quét núi đồng thời cũng để rèn luyện bản thân.

Tần Minh nói:

- Cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao?

Hứa Nhạc Bình trịnh trọng nói:

- Lần này ngươi phải biểu hiện cho tốt. Những người tới đều có thân phận không đơn giản. Ngươi phải tranh thủ mượn cơ hội này tiến vào Xích Hà Thành.

...

Qua một canh giờ, cả nhà Hứa Nhạc Bình trở nên náo nhiệt.

Lưu lão đầu lộ ra tinh thần phấn chấn, lưng đeo một cái đại khảm đao dày, hơn nữa còn mặc vào hộ giáp bằng da đã cũ, đeo mũ giáp Tinh Thiết, võ trang đầy đủ.

Tần Minh tiến lên nói:

- Lưu đại gia, ngài muốn làm gì vậy? Ngày hôm nay chỉ gặp mặt, không phải vào núi.

Lưu lão đầu đáp lại:

- Thích ứng trước thôi.

Dương Vĩnh Thanh cũng rất coi trọng chuyện này. Hắn đeo hai thanh đao.

- Tuy nói Thiển Dạ không đến mức xảy ra chuyện, có người ở lại giữ nhà, Lưu thúc ngươi bị tổn thương nguyên khí lại lớn tuổi như vậy...

Hứa Nhạc Bình còn chưa nói hết, đã bị Lưu lão đầu ngắt lời.

- Tuổi già nhưng chí chưa già, chí vẫn xa nghìn dặm. Hơn nữa, bây giờ ta long tinh hổ mãnh, một người có thể đánh hai người ngươi và Dương Vĩnh Thanh!

Lưu lão đầu nói thế nào cũng nhất quyết đòi đi.

Cũng không phải mỗi người đều dám bất chấp mọi giá. Ví dụ như hai người Tân Sinh khác trong thôn và Vương Khánh Lâm đang bị thương sẽ không có sự lựa chọn nào khác.

Điểm tới không xa, lại ở ngay ngã tư cách đó hơn bảy dặm.

Dưới bóng đêm tối tăm, khắp nơi đều là rừng rậm.

Có tổng cộng mười mấy thôn xóm nhận được thông báo. Người Tân Sinh đi nhanh, tất cả đều lần lượt chạy tới.

Thôn xóm nhỏ hơn giống như Song Thụ Thôn chỉ có bốn người tới. Thôn xóm lớn hơn lại có hơn mười người, nhưng chung quy chưa tới trăm người.

Người của Xích Hà Thành đã tới sớm và chia làm ba đội ngũ. Bọn họ gần như đều mặc giáp, trên thân trang bị hoàn mỹ, đang yên tĩnh chờ ở phía trước.

Người Tân Sinh của các thôn xóm cũng yên tĩnh theo. Bọn họ bị những bộ giáp sáng loáng, đao kiếm sắc bén phía trước chấn áp. Bọn họ cũng kính nể và sợ hãi tinh anh quý tộc trong thành trì sáng rực.

Ba đội ngũ đều đeo huy hiệu đặc biệt của từng gia tộc. Mỗi đội ngũ có mười mấy người. Ba người đứng đầu đội khiến người ta chú ý nhất.

Một nam tử trong đó không ngờ cao tới ba mét, mặc bộ giáp vàng đen, mái tóc đen dài quá vai, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao cho người ta cảm giác áp lực cực kỳ mạnh mẽ.

Tọa kỵ của hắn cũng khiến người ta phải liếc mắt nhìn. Đó là một con trâu lớn màu đỏ rực, lưng còn cao hơn nam tử trưởng thành một đoạn. Nó ngoại trừ hai cái sừng cong bình thường, còn có một cái sừng đâm thẳng về phía trước giống như một thanh kiếm sắc bén vậy.

Nam tử cao ba mét nhìn thấy người Tân Sinh của các thôn xóm đến, không hề khinh thường tiếp tục ngồi ở trên lưng trâu nữa. Hắn xuống khỏi tọa kỵ, nhìn tất cả mọi người và gật đầu, nói:

- Ta là Tào Long.

Hắn giới thiệu sơ qua, nói lần này có không ít cao thủ của Xích Hà Thành tới. Bọn họ có tổng cộng có mười mấy nhà giúp đỡ càn quét núi. Thanh niên của ba nhà bọn họ sẽ chịu trách nhiệm về khu vực này.

- Ta đến từ Ngụy gia, tên là Ngụy Chỉ Nhu.

Nữ tử trong ba người mở miệng. Nàng không đứng cạnh người khổng lồ Tào Long mà đứng ở trên một tảng đá.

Nàng khoác áo lông cáo màu trắng, mái tóc đen tung tay trong gió. Trên gương mặt trái xoan trắng nõn nở nụ cười rạng rỡ. Vẻ đẹp này có lực sát thương khá lớn đối với những thanh niên trẻ tuổi trong các thôn xóm.

Trong mắt những người thanh niên chỉ canh gác núi lớn, chưa bao giờ từng đi xa, quý nữ đến từ trong thành trì sáng rực giống như một tiên tử áo trắng tao nhã xuất trần. Mãi đến rất nhiều năm sau, bọn họ cũng rất khó quên.

Ngụy Chỉ Nhu trông duyên dáng yêu kiều, quả thật rất xinh đẹp. Nàng vén mái tóc bị gió thổi, nói một số chuyện liên quan tới hoạt động càn quét núi, đồng thời còn mang đến tin tức đầu tiên.

- Mùa đông này bão tuyết phong tỏa đường xá. Bên ngoài rất khó vận chuyển lương thực qua. Chẳng qua mong mọi người yên tâm, Xích Hà Thành đã sử dụng thú lớn kéo xe lương thực, chắc không bao lâu nữa sẽ đưa đến.

Điều này lập tức gây xôn xao. Người của các thôn xóm đều lộ vẻ vui mừng.

Chẳng qua cũng có người lo lắng. Vận chuyển lương thực như vậy, đến lúc đó giá lương thực có đắt không?

- Ta là Mộc Thanh.

Người cuối cùng trong ba người dẫn đội nói. Toàn thân đều được che trong chiếc áo khoác có mũ màu đen, ngay cả mặt mũi cũng bị che kín, trong có vẻ khá thần bí. Khi người này mở miệng lại khiến người ta không biết là nam hay nữ, giọng người này có thiên hướng trung tính.

Mộc Thanh nói thẳng, bọn họ không quen với tình hình trong núi lớn, cần người Tân Sinh địa phương dẫn đường.

Đây là nguyên nhân căn bản nhất khiến ba đội ngũ xuất hiện ở đây và muốn gặp mặt người Tân Sinh của các thôn xóm.

Nếu đi theo bọn họ hành động sẽ được trả công hậu hĩnh.

Tào Long đề cập, nếu như có người biểu hiện nổi trội, có thể nhận được Ý Khí Công, Minh Tưởng Thuật tương đối quý giá.

Điều này lập tức khiến cho mọi người bàn luận xôn xao. Rất nhiều người lộ ra ánh mắt nóng bỏng. Bởi vì Tân Sinh Pháp được lưu truyền ở khu vực này đều là cấp thấp.

- Thế nào mới được xem là biểu hiện nổi trội?

Có người không nhịn được hỏi.

- Cung cấp tin tức quan trọng tránh cho chúng ta xuất hiện thương vong, săn bắn được dị loại đặc biệt, phát hiện nơi nuôi dưỡng vật chất linh tính...

Mọi người phát hiện ra phần thưởng này không dễ lấy. Tinh anh của quý tộc Xích Hà Thành không chỉ tới rèn luyện thân thể Tân Sinh, còn muốn thăm dò vùng đất khá thần bí trong núi.

Ngụy Chỉ Nhu bổ sung:

- Nếu ở trong núi phát hiện được cảnh tượng khác thường mà lập tức báo cho chúng ta biết, cũng có thể được xem là cung cấp tin tức quan trọng.

- Ta biết một khe nứt, bên trong từng có chỉ bạc lan tràn. Người trượt chân rơi vào trong mặc dù thoát ra được cũng rất khó giữ được mạng sống. Cái này có tính không?

Tần Minh phát hiện là người của Thanh Tang Thôn bên cạnh đã tranh nói trước.

Rõ ràng, các thôn xóm gần đó cũng có người chết ở đó.

Lưu lão đầu vỗ bắp đùi và nhìn về phía Tần Minh, ý nói đã bị người ta nói trước rồi.

Ngụy Chỉ Nhu gật đầu và nói:

- Từ trường trong núi hỗn loạn, nơi ngươi nói chắc là một tiết điểm nhỏ hơn. Nếu ngươi phát hiện thêm một chỗ tương tự, ta sẽ cho ngươi một quyển sách bí quyết trung cấp liên quan tới Tân Sinh.

Nàng giải thích, những tiết điểm đặc biệt này sợ rằng đã tồn tại mấy năm rồi. Bọn họ cũng miêu tả từng nơi đã tìm kiếm, vẽ lại vị trí của nó để tránh sau này có người đi nhầm vào nơi hiểm yếu.

Tào Long nói:

- Nếu phát hiện nơi có sương trắng bốc lên, có ráng năm màu tỏa ra thì tuyệt đối không thể tới gần. Những khu vực đó sẽ càng nguy hiểm hơn. Nếu như ai có thể cung cấp manh mối như vậy, có thể được thưởng lớn một bộ Ý Khí Công cao cấp.

Rất nhiều người nghe vậy thì hít thở nặng nề. Những quyển sách cao cấp đó quá xa vời, vô cùng mờ ảo đối với bọn họ. Có ai mà không muốn có được chứ?

Một số người ý thức được chuyện những quý tộc đến từ Xích Hà Thành rèn luyện bản thân chỉ là biểu tượng bề ngoài. Bọn họ tuyệt đối còn có mục đích quan trọng khác. Những cảnh tượng khác thường trong núi liên quan đến bí ẩn mà người địa phương không biết.

Chẳng qua người Tân Sinh của các thôn xóm khá bình thản. Cho dù bọn họ hiểu rõ điều đó thì sao chứ? Bọn họ không có khả năng đặt chân vào những khu vực nguy hiểm như vậy.

Còn nữa, bất kể quý tộc Xích Hà Thành xuất phát từ mục đích gì, cuối cùng sẽ giúp bọn họ dọn sạch, chống lại những dị loại uy hiếp trong núi. Như vậy là đủ rồi.

Tào Long báo cho đám người biết, cao tầng Xích Hà Thành và sinh linh thần bí ở sâu bên trong dãy núi còn có một cuộc đàm phán cuối cùng. Lần này, cuộc đàm phán đó sẽ được tiến hành ở ngoài núi, sắp tới sẽ có kết quả.

Người Tân Sinh của các thôn xóm đều thì thào bàn tán. Tuy bọn họ sinh hoạt ở khu vực này nhưng chỉ từng nghe nói tới một vài truyền thuyết về sinh linh cao cấp. Ấn tượng sâu sắc nhất của bọn họ về sâu trong núi lớn là thần bí, không biết, khủng hoảng. Chỗ đó đầy sương mù dày đặc khiến người ta kính nể và sợ hãi.

- Chúng ta có thể nhìn thấy cuộc đàm phán ở ngoài núi không?

Một thiếu niên trong ba đội ngũ nói. Hắn có gương mặt vẫn còn non choẹt, có thể nói là nghé con không sợ cọp, muốn biết dị loại đỉnh cấp ở sâu trong núi lớn thế nào.

Ba đội ngũ vốn yên tĩnh, bây giờ bắt đầu xôn xao. Bọn họ đều còn rất trẻ, cũng có sự tò mò và muốn thăm dò.

Tào Long cao hơn người bình thường rất nhiều, vóc dáng vạm vỡ khiến người ta có cảm giác đầy áp lực. Hắn chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, những người này đã nhanh chóng im tiếng.

Hắn không trách móc nặng nề, gật đầu đáp lại:

- Có lẽ có cơ hội.

Ở đây lập tức bàn tán xôn xao.

Tần Minh cũng không bình tĩnh được. Hắn ngoài ý muốn từng nhìn thoáng qua Nguyệt Trùng, lại hoàn toàn chẳng biết gì về các dị loại đỉnh cấp khác. Hắn cũng muốn mượn cơ hội này xem thử bọn họ thật sự thế nào.

Ngụy Chỉ Nhu mảnh khảnh đứng ở trên tảng đá, chiếc áo khoác lông cao màu trắng theo gió tung bay, làm cho nàng thoạt nhìn thanh nhã xuất trần. Nàng còn cho biết một tin tức khác.

- Bây giờ cục diện tương đối vi diệu. Các ngươi có thể không biết, nhiễu loạn trong dãy núi không chỉ vì từ trường hỗn loạn gây ra, còn bởi vì một nhóm sinh linh cao cấp khác di chuyển từ phía xa tới, kéo theo cả gia đình muốn cướp một phần tài nguyên trong dãy núi.

Mọi người nghe vậy, sắc mặt đều thay đổi.

Ngụy Chỉ Nhu nói tiếp:

- Bây giờ có thêm một nhóm sinh linh cao cấp. Do bị bọn họ chèn ép, rất nhiều giống loài nguy hiểm không thể không mở rộng phạm vi về phía ngoài núi, phải chèn ép không gian sinh tồn của người ngoài núi.

Hứa Nhạc Bình hỏi:

- Nói cách khác, khu vực phía ngoài núi rừng chỉ vừa bình yên trong thời gian ngắn ngủi, sau này sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm?

- Không có gì đáng ngại. Ai cho phép bọn họ mở rộng phạm vi chứ? Chúng ta đánh lại là được rồi. Chúng ta càn quét núi chính là để giải quyết vấn đề này.

Tuy giọng nói của Mộc Thanh khá trung tính nhưng lời nói rất bá đạo.

Người Tân Sinh của các thôn xóm đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Người mặc áo khoác chùm đầu màu đen che kín người kia đã nâng cao lòng tin cho bọn họ.

Mộc Thanh cao giọng nói:

- Bọn họ xông vào khu vực không nên đặt chân, đã quên mất nỗi đau trước đây. Vậy chúng ta sẽ dùng sức mạnh làm cho bọn họ nhớ lại, để cho bọn họ hiểu rõ lực thống trị của nhân thú hai chân ở khu vực này chưa bao giờ suy yếu...

Lúc đầu, mọi người nghe được thì cảm xúc dâng trào, sĩ khí tăng vọt. Cho dù là nghe được cách xưng hô nhân thú hai chân này cảm giác là lạ, trong lòng cũng chỉ cảm thấy khác thường mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy Mộc Thanh tiếp tục say sưa nói một cách hùng hồn, phía sau áo choàng trùm đầu lộ ra một cái đuôi màu vàng tung bay, rất nhiều người lập tức không bình tĩnh được nữa.

Đây là giống loài gì vậy?

- Mộc Thanh.

Tào Long nhắc nhở hắn.

Ngụy Chỉ Nhu nói:

- Mộc Thanh là nhân loại.

Ba đội ngũ phía sau rất bình tĩnh, hình như đã sớm biết trạng thái của Mộc Thanh thế nào.

Tần Minh xuất thần, nhìn chằm chằm về phía trước.

Lưu lão đầu nói nhỏ:

- Có lẽ hắn lựa chọn một con đường thần dị. Nhưng hắn rốt cuộc có phải là người hay không, bây giờ có trạng thái thế nào thì chưa rõ.

Sau tuyến đường linh thần lớn của Tào Long, Tần Minh nhìn thấy một sự lựa chọn khác nhau.

Tào Long nói:

- Bây giờ chúng ta phải lựa chọn người thích hợp để đi cùng. Những người này sẽ hành động cùng chúng ta trong lúc càn quét ngọn núi, dẫn đường cho chúng ta khi ở trong núi. Nhưng xin yên tâm, chúng ta vẫn bảo đảm về phương diện an toàn.

Hắn nhấn mạnh là không miễn cưỡng, nếu không muốn thì có thể tự mình rời đi ngay bây giờ.

Đồng thời, Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu, Mộc Thanh lại nói rõ ràng, trong quá trình càn quét núi sẽ có phần thưởng bao gồm vật chất linh tính, Ý Khí Công cao cấp… vô cùng hậu hĩnh. Bọn họ tuyệt đối sẽ không keo kiệt.

Những người Tân Sinh ở đó không ở lại trấn giữ trong thôn, bản thân đều đã có sự lựa chọn. Cho nên bây giờ không có ai rời đi.

Tần Minh dĩ nhiên cũng theo đám đông, không có gì đặc biệt.

Ngụy Chỉ Nhu nhìn Tào Long và Mộc Thanh mỉm cười. Ở trong mắt đám người, nụ cười này trông thật rạng rơ và đẹp mắt, còn có cảm giác ngọt ngào thoát tục. Nàng nhìn hai người và lắc danh sách trong tay, muốn lựa chọn trước.

- Mỗi lần chọn một người. Ngươi tới trước đi.

Tào Long mở miệng bảo nàng chọn trước. Mộc Thanh cũng không có ý kiến gì.

Ngụy Chỉ Nhu cười và gật đầu, nói:

- Vậy ta không khách sáo nữa. Ngụy gia chúng ta rất muốn chiêu mộ thiếu niên có căn cơ hoàng kim.

- Nhà ai mà không phải vậy chứ!

Mộc Thanh nói. Sau đó, hắn và Tào Long thì thầm, bàn xem ai trong hai người sẽ chọn trước.

Ngụy Chỉ Nhu nhìn danh sách và nhíu mày với vẻ khó xử không biết lựa chọn ai. Cuối cùng, nàng gọi tên hai người và nói:

- Ai là Chu Vô Bệnh, ai là Tần Minh?

- Một lần chỉ có thể chọn một người thôi.

Mộc Thanh nhắc nhở nàng.

Ngụy Chỉ Nhu mỉm cười:

- Ta biết. Ta chỉ muốn nhìn qua bọn họ mà thôi.

Chu Vô Bệnh đứng ra. Hắn cao gấp rưỡi người bình thường, cơ thể vô cùng rắn chắc và mạnh mẽ.

Hắn vốn không phải tên này. Bởi vì thời niên thiếu, hắn yếu ớt lại nhiều bệnh nên được phụ mẫu đổi tên thành Chu Vô Bệnh. Nhưng mãi đến khi thân thích phía xa trở về mới chữa trị được cho hắn, khiến hắn Tân Sinh ở giai đoạn tuổi hoàng kim.

Tần Minh kinh ngạc. Khí chất của Nhị Bệnh Tử có thể nói là thay đổi cực lớn. Trước kia, hắn xanh xao vàng vọt, tóc vàng giống như cỏ dại mùa thu. Bây giờ, tóc hắn vừa đen vừa dày, trông rất có tinh thần.

Tần Minh bước ra và bình tĩnh đứng ở đó, cao hơn Nhị Bệnh Tử một chút.

- Hai vị đều có căn cơ hoàng kim, ta đều muốn mời.

Ngụy Chỉ Nhu cười và nhìn về phía bọn họ.

Nhị Bệnh Tử xưa đâu bằng nay. Tuy quý nữ có khí chất xuất trần này nở nụ cười có phần lóa mắt, nhưng hắn vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại.

Lúc này, một người thanh niên đi từ trong rừng ra, nhanh chóng bước tới bên cạnh Ngụy Chỉ Nhu nói nhỏ.

Cho đến lúc này, mọi người mới ý thức được người của ba nhà tới đây không chỉ gồm những thiếu niên ngây ngô trong ba đội này, mà còn có những người khác.

- Chu Vô Bệnh trước kia yếu ớt nhiều bệnh. Sau khi hắn Tân Sinh, lực lượng không ngờ vẫn luôn chậm rãi tăng lên. Hắn lại do Từ Không dạy ra à?

Ngụy Chỉ Nhu kinh ngạc khẽ nói với người thanh niên kia. Sau đó, đôi mắt đẹp của nàng nhìn về phía Nhị Bệnh Tử, mỉm cười và vẫy tay với hắn. Nàng đã quyết định chọn người này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.