Dạ Vô Cương (Đêm Trường Bất Tận)

Chương 19: Chương 19: Di chuyển không ngừng




Tần Minh đứng yên tại chỗ. Hắn không cảm thấy xấu hổ khi không được lựa chọn, vẫn rất bình thản.

Ngược lại, Hứa Nhạc Bình sốt ruột thay cho hắn nhưng không thay đổi được điều gì. Dương Vĩnh Thanh cũng thấy tiếc thay cho hắn. Trước đây, Dương Vĩnh Thanh còn từng trêu hắn, nói tới khi thực hiện hành động càn quét núi sẽ có quý nữ tới, bảo hắn biểu hiện cho tốt.

Ngụy Chỉ Nhu rất giỏi ăn nói, nhiệt tình chào hỏi Tần Minh, vui vẻ khen ngợi hắn, nói cũng rất muốn mời hắn cùng hành động nhưng Tào Long và Mộc Thanh sẽ không đáp ứng. Chờ sau khi càn quét núi i kết thúc, hắn có thể đi tới Xích Hà Thành tìm nàng.

Tần Minh tất nhiên sẽ không tỏ ra cao giá. Hắn cười và đáp lại, nếu như hắn rời khỏi địa phương sẽ lựa chọn Xích Hà Thành.

- Ta chọn Tần Minh.

Mộc Thanh mở miệng.

Tần Minh thoáng đờ người ra. Trước kia không được chọn, hắn không cảm thấy có gì, rất thản nhiên. Nhưng bây giờ, hắn lại thấy không được tự nhiên.

Người trước mắt không biết là nam hay nữ thì cũng thôi, bây giờ còn không biết có phải là nhân loại hay không. Hắn cùng đối phương tiến vào núi, trong lòng thật ra vẫn hơi bồn chồn lo lắng.

Hắn nghi ngờ, Mộc Thanh có phải là sinh linh cao cấp nào đó gia nhập Xích Hà Thành hay không. Nếu không thân thể nhân loại lột xác thế nào đi nữa cũng không đến mức mọc ra một cái đuôi lông xù màu vàng chứ?

Hắn có thể làm sao? Dưới tình huống này, hắn không có gì do dự, thoải mái gật đầu đáp ứng.

Mộc Thanh rất hài lòng về hắn. Đối phương nhìn thấy hắn chỉ mang theo một con dao chẻ củi thì hỏi:

- Ngươi thiếu vũ khí tiện tay à? Ngươi quen dùng loại nào?

Tần Minh nói:

- Trước mắt còn chưa quyết định.

Mộc Thanh suy nghĩ và nói:

- Trong núi có vài quái vật có vảy kiên cố, da dày thịt béo, đao kiếm bình thường có lẽ không chém được. Ta tặng ngươi một món chùy cán dài. Nếu như sử dụng tốt, nó sẽ có lực sát thương rất mạnh, có thể một chùy đánh bể đầu. Chẳng qua nó thuộc về binh khí nặng, không biết ngươi có thể sử dụng tiện tay không.

Mộc Thanh ngoắc tay ra hiệu với người phía sau. Lập tức có người đưa tới một thanh chùy cán dài được làm bằng vàng đen.

Tần Minh nhận lấy và tùy tiện vung vẩy vài cái để lại từng bóng tàn. Có tiếng xé gió vù vù phát ra. Trông hắn nhẹ nhàng giống như đang vung thương, lại linh hoạt giống như đang múa kiếm.

- Tốt!

Mộc Thanh gật đầu vì nhìn ra hắn có sức lực rất lớn.

Trong lòng Ngụy Chỉ Nhu thầm kinh ngạc. Tầm mắt của nàng rất cao. Chỉ riêng việc đối phương vung vẩy chùy cán dài nặng như vậy một cách nhẹ nhàng, lực lượng của hắn chắc hẳn phải đạt tới giới hạn sáu trăm cân này.

Trước kia, nàng sai người ta tìm hiểu qua, ở đây chỉ có hai thiếu niên có căn cơ hoàng kim, nàng còn cho rằng Hứa Nhạc Bình quá phóng đại về Tần Minh, bây giờ xem ra không sai được.

Chẳng qua nàng không cảm thấy đáng tiếc. Nàng lựa chọn Chu Vô Bệnh hồi nhỏ từng tổn thương nguyên khí. Sau khi hắn Tân Sinh, bản nguyên của hắn đang từng bước hồi phục, sẽ có tiềm lực rất lớn. Sau khi ổn định, hắn ít nhất có thể gánh vác được đỉnh sáu trăm cân, thực sự có thể xem là thiên phú xuất chúng. Dù sao ngay cả Từ Không cũng coi trọng hắn, đích thân dạy hắn.

Tào Long lại thản nhiên. Hắn đi theo tuyến linh thần lớn, trời sinh có thần lực!

Mộc Thanh nói:

- Cho ngươi thêm một thanh đoản kiếm. Nếu chẳng may bị dị loại tới gần chém giết, ngươi cần phải có một thanh binh khí ngắn sắc bén.

- Cảm ơn!

Tần Minh nhận lấy. Bây giờ, hắn cuối cùng cũng có vũ khí tốt hơn của tổ tuần núi rồi.

Tiếp theo, Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu và Mộc Thanh chọn người cũng nhanh.

Lưu lão đầu đã hơn bảy mươi tuổi, ban đầu không ai chọn hắn. Kết quả hắn tự đề cử mình, nói mình quen thuộc với địa hình trong núi lớn giống như tiến vào sân sau nhà mình. Sau đó hắn lại thành bánh trái thơm ngon, cả ba phương đều muốn hắn.

- Ta muốn cùng một đội với Tiểu Tần. Chúng ta cùng thôn lại quen với nhau, còn có thể chiếu cố lẫn nhau.

Lưu lão đầu nói.

Chẳng bao lâu, Tào gia, Ngụy gia và Mộc gia đã chọn người xong.

- Các vị, cao tầng lập tức sẽ tiến hành đàm phán lần cuối cùng với dị loại thần bí ở trong núi lớn. Lúc này chúng ta chỉ có thể yên lặng chờ đợi.

Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu và Mộc Thanh muốn dẫn người quay về Ngân Đằng Trấn. Trước mắt, bọn họ đang ở trong đó. Bọn họ bảo những người Tân Sinh được chọn trở về chuẩn bị sẵn sàng.

Sau đó, mọi người lại nhìn thấy trong rừng rậm xuất hiện mấy chục người. Bọn họ đi theo ba đội ngũ cùng rời đi. Tất cả đều là thanh niên trai tráng mặc áo giáp.

Trên đường trở về, Hứa Nhạc Bình than thở:

- Người của Xích Hà Thành xem ra thật sự chỉ cần chúng ta làm người dẫn đường, biểu hiện tương đối lịch sự khách sáo, căn bản chướng mắt thực lực của chúng ta.

Dương Vĩnh Thanh nói:

- Thiếu niên trong ba đội ngũ kia tới đây thật sự chỉ vì rèn luyện bản thân. Mà mười mấy thanh niên trai tráng kinh nghiệm lão luyện kia mới là chủ lực của ba gia tộc nhằm càn quét núi và thăm dò vùng đất thần bí.

Lưu lão đầu nhìn thoáng hơn. Đối phương nắm giữ Ý Khí Công cao cấp, chúng ta lấy gì so với người ta?

Hứa Nhạc Bình lắc đầu, nói:

- Ta từng đi qua Xích Hà Thành. Chỉ có rất ít thành viên nòng cốt trong quý tộc mới nắm giữ kinh văn cao cấp hoàn chỉnh.

Căn cứ theo sự phán đoán của hắn, phần thưởng phong phú lần này không thể lấy bí quyết của gia tộc ra, lúc đó sẽ dao động tới căn cơ của bọn họ.

- Ta đoán, chắc là sách cổ cao cấp không hoàn chỉnh do bọn họ thu thập được từ bên ngoài, cũng không phải là căn cơ trong gia tộc mình, đương nhiên người Tân Sinh ở địa phương mượn điều này chắc chắn cũng đủ tu hành đến viên mãn rồi.

Dương Vĩnh Thanh nói với vẻ khao háo:

- Ý Khí Công cao cấp hiếm tới mức nào. Cho dù là bản không đầy đủ, chỉ ghi lại con đường lĩnh vực Tân Sinh cũng đủ khiến người ta điên cuồng rồi.

Tần Minh khẽ nói:

- Kinh văn cao cấp quý hiếm như vậy mà ba gia tộc lớn của Xích Hà Thành còn chịu bỏ ra, có thể thấy được bọn họ coi trọng những nơi có ráng màu xuất hiện trong núi tới mức nào. Trong này rốt cuộc có ẩn tình gì?

- Sai, tổng cộng có mười mấy nhà tới.

Lưu lão đầu sửa lại.

Sau đó không lâu, bọn họ trở lại trong thôn.

...

Thiển Dạ sắp kết thúc, Tần Minh cầm theo một miếng thịt lừa đi tới trước nhà của Lưu lão đầu. Hắn nói là tới ăn cơm chùa nhưng thật ra là muốn hỏi về chuyện Huyết Trúc Lâm.

Lưu lão đầu ở đầu thôn rất gần Hỏa Tuyền. Ở trong bóng đêm, căn nhà ngói xám gạch xanh dường như được nhuộm lên ráng đỏ.

Tần Minh mới vừa bước vào cổng, đã nhìn thấy có một con chó vàng lao ra khỏi ổ chó. Nó cao tới vai của người trưởng thành, toàn thân lông vàng phát ra ánh sáng hào quang. Nó nhe ra răng nanh trắng ớn.

Tần Minh lập tức nghĩ đến con Kim Ngao của tổ tuần núi. Hắn không khỏi nhìn con chó vàng lâu hơn. Nó trông béo tốt, vạm vỡ, có vẻ như thịt này ăn không tệ đâu.

Chó vàng dường như có cảm giác. Vừa rồi, nó còn đang nhe răng, trong chớp mắt tiếp theo lại đột nhiên cụp đuôi, chui vào trong ổ chó không ra ngoài.

- Tiểu Tần đến nhà ta, sao còn cầm theo thịt làm gì?

Mặc dù Lưu lão đầu đã lớn tuổi nhưng vẫn vô cùng nhạy bén, lập tức xuất hiện ở trong sân.

Tần Minh vừa cười vừa nói:

- Lưu đại gia, ta dùng hai con Đao Giác Lộc đổi con chó vàng ngài nuôi được không?

- Ngao, ngao...

Trong ổ chó, con chó lớn kia kêu lên, cụp đuôi, nghiêng đầu nhìn về phía chủ nhân nhà mình giống như đang nói gì đó.

- Con chó già này có linh tính rất mạnh, nó rất sợ ngươi, chứng tỏ gần nhất ngươi từng tiến vào núi săn bắn, dưỡng ra sát khí rồi.

Lưu lão đầu nói.

Đồng thời, hắn cười và lắc đầu nói:

- Ta không đổi với ngươi được. Bây giờ, con chó này sắp biến dị rồi. Hơn nữa, nó còn đang báo đáp cả nhà ta, thỉnh thoảng lại tha về vài con thú hoang về.

- Linh tính của nó cao như vậy sao?

Tần Minh kinh ngạc.

Lưu lão đầu vuốt chòm râu dê, nói:

- Đương nhiên rồi. Hai tháng trước, nó đã già tới mức không thể nhấc chân lên được, một mình biến mất mấy ngày. Nhưng sau khi trở về, nó đã khỏe hơn. Nó chắc chắn còn biến dị trước Hắc Sơn Dương của nhà Dương Vĩnh Thanh đấy.

- Chó già về núi hoặc chết ở trong núi, hoặc lại khỏe lên. Đây cũng là ví dụ thực tế cho cách nói này.

Tần Minh cảm thấy kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào Đại Hoàng Cẩu.

Lưu lão đầu cười ha hả, nói:

- Lại nói tiếp, lần trước ngươi vào núi, rơi vào trong khe nứt suýt chết. Sau khi ngươi bệnh nặng một trận, rất nhanh lại Tân Sinh. Điều này thật sự có phần giống như chó già về núi lại sống sót trở về.

Tần Minh rất muốn đấm hắn một trận. Lão già này thật không biết nói chuyện, mở miệng ra toàn lời cay độc, chẳng trách năm đó không cưới được cô nương mình thích.

Lưu lão đầu khẽ nói:

- Ngươi phát hiện ra thứ đáng lưu ý trong khe nứt kia à.

Gia tộc lớn trong Xích Hà Thành đều đang tìm những tiết điểm đặc biệt, nhất định phải có ẩn ý.

Tần Minh lắc đầu, nói:

- Chưa Tân Sinh lần thứ hai, ta không tính tiếp cận khu vực kia.

Hắn thuận tiện hỏi thăm Lưu lão đầu:

- Lưu đại gia, ngài biết rõ truyền thuyết về các loại linh vật trong núi lớn, ngài nói cho ta nghe đi.

- Thằng nhóc nhà ngươi đấy. Ta đã biết ngươi tìm ta là phải có chuyện mà.

Lưu lão đầu cười, dùng ngón tay điểm vào trán hắn. Nhưng hắn nhanh chóng nói với vẻ trịnh trọng:

- Nếu linh vật dễ lấy như vậy, sao ta phải tốn thời gian đến bây giờ. Ngươi có căn cơ hoàng kim, tất nhiên có thể Tân Sinh lần thứ hai, căn bản không cần phải xông vào nơi nguy hiểm.

Tần Minh nói:

- Ngài không phải nói thiếu niên phải có nhiệt huyết sao? Lúc trẻ không xông pha, chẳng phải uổng một lần tới nhân gian sao? Ta muốn nhanh chóng Tân Sinh lần thứ hai, phải đi tới nơi càng cao hơn, ngắm nhìn phong cảnh ở đó.

- Những lời này là ta nói sao?

Lưu lão đầu nghi ngờ nhìn hắn. Ngày hôm qua lúc uống rượu, hắn đâu có say, mỗi người chỉ có nửa chén rượu cay.

- Không khác là mấy.

Tần Minh cười nói.

- Lúc còn trẻ quả thật cần phải có chí lớn, có ước mơ. Bởi vì ước mơ sẽ giảm dần theo tuổi tác, cho nên khởi điểm cần cao một chút.

Lưu lão đầu nói.

Gió lạnh cuốn theo tuyết đánh vào cửa sổ. Trong phòng Lưu gia, thức ăn trên bàn nóng hôi hổi. Các món chủ yếu là thịt lừa. Tần Minh ngồi ăn với Lưu lão đầu tới khuya. Hắn đã biết được tên một số linh vật, cũng biết một số khu vực cực kỳ nguy hiểm, đồng thời cũng biết Huyết Trúc Lâm ở đâu.

Bản thân Tần Minh cũng từng suy đoán, đám người Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong để mắt tới Huyết Trúc Lâm, có khả năng lớn là nó nằm trong phạm vi tổ tuần núi chịu trách nhiệm.

Quả nhiên, Lưu lão đầu đề cập tới, Huyết Trúc Lâm cách cứ điểm của tổ tuần núi chỉ sáu dặm.

Chỗ đó có một con rắn sống. Toàn thân nó màu đỏ giống như mã não, trong máu thịt và mật rắn của nó có ẩn chứa sức sống và linh tính dồi dào.

Nhưng con rắn này vô cùng nguy hiểm, thậm chí có thể nói là rất trí mạng. Nó có kịch độc, chỉ cần bị cắn một cái, cho dù là người Tân Sinh cũng không chịu đựng được.

- Nếu như may mắn bắt được nó thì cần chặt đầu rắn, loại bỏ tuyến độc. Nếu không đây không phải là thuốc bổ mà là canh đòi mạng.

Lưu lão đầu báo cho hắn biết. Con rắn này ngoài có kịch độc ra, cơ thể còn cứng như sắt, lực lượng lớn thần kỳ. Nó lại có thể bay nhảy. Cho dù con rắn này chỉ dài mấy mét cũng nguy hiểm hơn rất nhiều con thú núi khác. Nó có thể bắn nhanh giống như mũi tên sắt và lập tức đâm vào trong thân thể của đối thủ.

Cho nên có người gọi nó là Huyết Xà, cũng có người gọi nó là Tiễn Xà.

Nếu như ở trong núi phát hiện ra Huyết Xà dài hơn một trượng thường lui tới, lựa chọn tốt nhất là lập tức trốn thật xa.

Lưu lão đầu nhớ lại lúc hắn còn trẻ, ở đó có hang rắn tồn tại. Mấy chục năm qua, chắc chắn đã sớm xuất hiện Huyết Xà biến dị lần thứ hai.

Tần Minh nói:

- Đừng xuất hiện con rắn nào lợi hại hơn thì tốt.

- Đao kiếm chém vào trên thân Huyết Xà cũng chưa chắc có thể chém đứt được, sẽ toé ra tia lửa. Trong sinh vật cùng cấp, nó cực hung dữ, gần như không có điểm yếu gì.

Lưu lão đầu nói đến đây thì bỗng nhiên đứng bật dậy, suýt nữa hất bay cái bàn. Vợ hắn giật mình nhảy dựng, cũng suýt nữa dọa đứa cháu nhỏ nhất của hắn khóc.

- Lão già đáng chết, ngươi làm gì vậy?

Lão thái thái trừng mắt nhìn hắn.

Lưu lão đầu đỏ mặt giống như trở lại thời thanh xuân, kích động vung vẩy cánh tay và nói:

- Sao ta lại quên mất chuyện này chứ? Bây giờ trong núi lớn xảy ra vấn đề, nếu như Hỏa Tuyền trong Huyết Trúc Lâm tắt, Huyết Xà chỗ đó đều sẽ bị đông cứng, chẳng phải mặc cho người ta nhặt à?

Hắn hận không thể mọc ra hai cánh để bay vào trong núi lớn xem thử.

Tần Minh lập tức nói:

- Nếu không, hai chúng ta tiến vào núi trong đêm, nhặt Huyết Xà có linh tính?

- Được!

Lưu lão đầu ra sức gật đầu. Nhưng hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, lại cụt hứng ngồi xuống, than thở:

- Ta đã ý thức được đám người Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong kia canh gác núi lớn, nóng lòng khát vọng Tân Sinh lần thứ hai. Bọn họ làm sao có thể không nghĩ tới linh vật trong khu vực của bọn họ chứ?

Lão già lộ ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, mừng hụt và kích động, ngồi ở chỗ đó vỗ bắp đùi tới mức sắp bầm tím rồi. Hắn tức giận bất bình mắng đám người trong tổ tuần núi.

- Đám chó kia đúng là tốt số. Chẳng lẽ lại sắp xuất hiện thêm một hai người như Phó Ân Đào. Nếu cuối cùng bọn họ gặp phải thời cơ tốt như vậy, ta thật sự phải chia cho bọn họ một thìa nước phân, xối đầy mặt bọn họ thơm lừng.

...

Cả ngày này, Tần Minh có thể nói là di chuyển không ngừng, nửa đêm lại mạo hiểm gió tuyết tiến vào trong núi lớn. Hắn lấy một con dao đốn củi giết đám người Phó Ân Đào, Phùng Dịch An, tiếp đó lại đi gặp quý tộc Xích Hà Thành. Sau đó, hắn nghe Lưu lão đầu nói khoác cả đêm, trò chuyện với hắn về đủ chuyện thần bí và những trải nghiệm ly kỳ trong núi lớn.

Tần Minh về đến nhà đã rất buồn ngủ, hắn nhanh chóng chìm vào giấc mộng đẹp.

Ngày tiếp theo, hắn dậy rất sớm và nhanh chóng giải quyết bữa sáng, sau đó tiến thẳng vào trong núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.