Thiển Dạ, Tần Minh cõng chùy cán dài vàng đen và mang theo thanh đoản kiếm, dưới chân sinh ra gió dường như muốn rời khỏi mặt đất. Hắn lấy tốc độ cực nhanh xông vào rừng rậm.
Hắn có cảm giác cấp bách, quý tộc của Xích Hà Thành đã tới rồi. Một khi bọn họ đặt chân vào trong núi lớn, nhất định sẽ đi vơ vét các loại vật chất linh tính.
Hắn không hy vọng Huyết Trúc Lâm bị người ta nhanh chân đến trước. Chỗ đó liên quan đến Tân Sinh lần thứ hai của hắn.
Sương đêm tản đi, trong rừng vẫn còn mờ tối. Nhưng lấy tầm mắt của hắn có thể thấy rõ cảnh vật phía xa.
- Huyết Trúc Lâm không dễ vào như vậy, chắc chắn vẫn có nguy hiểm.
Nếu không, Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong đã sớm hành động, cần gì phải chờ đến khi mất mạng còn tiếc hận.
- Ta có chút nóng nảy.
Hoa tuyết lạnh lẽo bay xuống trên người hắn, có một ít hoa tuyết còn chui vào cả trong cổ của hắn. Hơi lạnh này làm cho Tần Minh dần dần bình tĩnh.
Vừa rồi, hắn nóng lòng chạy đi có khác nào Lưu lão đầu tối hôm qua, chỉ hận không thể mọc ra hai cánh để bay vào trong Huyết Trúc Lâm nhặt Huyết Xà đông cứng.
- Tĩnh tâm.
Tần Minh bước chậm trong núi rừng, điều chỉnh hít thở.
Còn không phải là Tân Sinh lần thứ hai sao? Cho dù không có được vật chất linh tính, dựa vào điều kiện của bản thân hắn vẫn có thể thuận lợi đột phá được.
- Tâm không yên sẽ dễ phạm sai lầm.
Tần Minh bước trên lớp tuyết dày, không nhanh không chậm đi về phía trước và dần dần bình tĩnh lại.
Huyết Trúc Lâm tất nhiên khá nguy hiểm. Có người Tân Sinh lần thứ hai như Phó Ân Đào, tổ tuần núi còn mãi không dám ra tay, đủ để chứng tỏ vấn đề trong đó rồi.
Tần Minh lặng lẽ đi ngang trong rừng rậm, cuối cùng đi tới một nơi đào quyển đao phổ kia ra. Bìa da của nó đã bị quăn và sờn nhiều, rõ ràng trước kia thường có người lật xem.
Cả quyển đao phổ không dày còn mang theo từng vết loang lổ xưa cũ. Cũng không biết Phó Ân Đào lấy được nó từ đâu.
- Ta đọc những tinh hoa tâm huyết của người xưa để làm mình tĩnh tâm lại vậy.
Tần Minh ngồi xuống ngay trong rừng.
Một lát sau, hắn đã hoàn toàn bị thu hút, tập trung vào quyển sách.
Trong lúc vô tình, hắn từ trong tuyết đứng lên, một tay cầm bằng quyển sách bằng da, một tay nắm chặt chùy cán dài vàng đen vung vẩy thay cho trường đao.
Đây vốn là một món binh khí hạng nặng. Nhưng sau khi rơi vào trong tay hắn, nó lại bị hắn tùy ý vung vẩy nhẹ như chùy gỗ, dần dần lộ ra một vẻ đẹp thoải mái tự nhiên.
Muốn Tân Sinh thì cần phải luyện kinh văn tương ứng như Hắc Dạ Minh Tưởng Thuật, Ý Khí Công… Chúng có thể giúp người ta nâng cao các phương diện tố chất trên cơ thể như lực lượng, sự mềm dẻo, tốc độ…
Các loại pháp tắc chém giết thuộc về kỹ xảo đều do lợi dụng lực lượng thân thể, tốc độ… để đạt tới mục đích tăng cao hiệu suất công kích.
Tần Minh có tố chất thân thể rất mạnh đã có được căn cơ hoàng kim. Nhưng cách chém giết của hắn lại chưa từng được huấn luyện theo hệ thống, phần lớn đều là các thức vụn vặt có tính thực dụng.
Có những chiêu thức hắn được dẫn dắt từ những động tác đặc biệt trong con đường Tân Sinh Pháp hoang dã do hắn quanh năm tu luyện, cũng có những chiêu hắn học được từ một số lão thợ săn trong thôn.
Năng lực thực chiến của hắn rất mạnh, đều được luyện ra từ trong núi lớn.
Dưới bóng đêm, rừng rậm rất nguy hiểm. Hắn săn bắn trong hoàn cảnh như vậy, sẽ phải đối mặt với các loại hung cầm mãnh thú tập kích. Nếu hắn phản ứng chậm nửa nhịp sẽ phải chết.
Mặc dù hắn luyện tập chủ yếu là các thức vụn vặt, thậm chí có thể nói là con đường không chính quy, nhưng lực sát thương thực sự cực mạnh. Khi hắn liều mạng với thú hoang sẽ không tuân theo bất kỳ quy luật nào, chủ yếu là dựa vào lực lượng, tốc độ cùng với năng lực ứng biến ở hiện trường.
Chính bởi vậy, lúc Phó Ân Đào đối mặt với hắn có cảm giác rất khó giải quyết. Từ trong cách tấn công của hắn căn bản sẽ không tìm được “hình thái”, không thể nào tìm ra được dấu vết.
Bây giờ, Tần Minh đọc đao phổ lại kết hợp với những kinh nghiệm sau khi mình đọ sức với mãnh thú có được, cùng với lĩnh hội trong lúc sinh tử, hắn lập tức si mê, một tay cầm sách một tay cầm chùy, bất giác dựa vào cảm ngộ mà không ngừng thay đổi “đao thức“.
Tần Minh cảm ngộ tâm huyết của tiền bối trong đao phổ. Lúc cao hứng, hắn lại càng ra sức vung vẩy. Mặc dù không có ánh đao nhưng lại có đao ý đang tràn ngập ra, cuốn tuyết trên mặt đất không ngừng bay lên giữa không trung. Thanh chùy cán dài vàng đen kia dường như hóa thành tia chớp cắt qua khu vực rừng núi yên tĩnh này.
Hắn “vung đao” chém về phía một gốc cây lớn. Trong chớp mắt, cả thân cây rất to đã nổ nát. Cách “chém” này thật sự quá bạo lực. Mấy dị thú vốn đang ở gần đó nhìn hắn như hổ đói rình mồi hồi lâu, kết quả đều khiếp sợ đến mức cụp đuôi bỏ trốn.
Trong đó còn có một con Hắc Hổ biến dị dài hơn bốn mét. Bây giờ, nó lại quay đầu bỏ chạy.
- Ngươi còn dám ở chỗ này nhìn trộm, không đi phải không?
Tần Minh nhìn thấy một con Nhân Diện Thứu lớn hơn đồng loại của nó rất nhiều đang lượn quanh ngọn cây chỉ cách mặt đất chừng hai mươi mét, mãi không chịu rời đi.
Hắn lập tức thi triển ra Phao Đao Thức mới lĩnh ngộ được từ trong sách. “Chùy đao” hạng nặng trong tay hắn lập tức lao vào trong màn đêm, bay lên trên không trung.
- Phụt!
Giữa không trung, máu văng ra khắp nơi, lông chim bay đầy trời.
Nhân Diện Thứu biến dị giang đôi cánh rộng chừng mấy mét. Nó vốn khá hung hăng mạnh mẽ, kết quả bây giờ yếu giống như đồ sứ, bị Phao Đao Thức của Tần Minh đánh nổ!
Hai cánh tay hắn có lực lượng nghìn cân, một đòn như vậy càng không cần suy nghĩ. Chùy cán dài vàng đen đập nát con hung cầm cực lớn, khiến nó nghiền nát không còn hình dáng ban đầu. Vô số mảnh vụn máu thịt và lông chim rơi loạn về phía mặt đất.
Một phần dị loại ở phía xa nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức chạy như điên. Chúng cảm giác nhân thú hai chân này rất hung tàn, phải rời xa hắn. Chúng không thể ở lại khu vực này nữa.
- Đao pháp tốt!
Tần Minh tán thưởng. Hắn mang theo chùy cán dài vàng đen tập lại.
Quyển đao phổ này chẳng khác nào ánh đèn trong sương đêm, soi sáng con đường phía trước cho hắn. Hắn thêm vào các loại kinh nghiệm thực chiến cùng với cách chém giết có thiên về con đường không chính quy của mình vào đó và nhanh chóng thăng hoa.
Tần Minh xem tới si mê, đến cuối cùng quên hết mọi thứ xung quanh, không thể thoát ra.
Hắn luyện các loại đao thức từ đầu tới cuối một lượt. Tuy không thể nói là hoàn toàn hiểu ra, nhưng nó thật sự tăng cao kỹ xảo chém giết của hắn, cũng nâng cao thực lực của hắn lên rõ rệt.
Quyển đao phổ này đáng để nghiên cứu, khiến hắn nhận được cảm ngộ sâu sắc, có giá trị cực cao!
- Nếu Phó Ân Đào luyện tập thuần thục bộ đao phổ này, vậy sẽ rất phiền phức đấy.
Tần Minh thì thầm tự nói với mình. Chẳng qua nếu Phó Ân Đào có thể hoàn toàn hiểu thấu được quyển sách này, Phó Ân Đào sẽ không dừng lại ở Tân Sinh lần thứ hai.
Đây không chỉ là một quyển đao phổ, còn có nghiên cứu một số Tân Sinh Pháp và cho hắn dẫn dắt rất lớn.
Ví dụ như trong sách nhắc tới Thiên Quang. Nó đã hiện rõ trong Tân Sinh lần thứ ba, nhưng sẽ xuyên suốt tất cả lĩnh vực Tân Sinh. Cho dù là sau khi Tân Sinh viên mãn, cũng không rời khỏi nghiên cứu thấu đáo về Thiên Quang.
Ở thời đại mặt trời biến mất này, Thiên Quang mang theo nguyện vọng tốt đẹp, mang theo mơ ước vô hạn của mọi người.
Trong sách nhắc tới Thiên Quang tất nhiên không phải ánh sáng trong không trung mà mọi người khao khát. Đó là một loại ánh sáng trong cơ thể được mọi người trao cho một cách gọi tốt.
Sau khi một người Tân Sinh lần thứ ba, hắn sẽ sơ bộ hiện rõ loại Thiên Quang, này. Nó sinh ra ở trong cơ thể, đây là biểu hiện sinh mạng nâng cao.
Đến lúc này, thực lực của người Tân Sinh sẽ được nâng cao trên diện rộng, có thể dùng tay không đối đầu với các dị loại nguy hiểm. Tất cả dĩ nhiên đều là nhờ Thiên Quang ban tặng.
Bởi vì một khi cơ thể sinh ra Thiên Quang, sẽ xuất hiện Thiên Quang Lực. Đây là một loại kình lực đặc biệt có khả năng xuyên thấu và xé rách cực mạnh.
Nói cách khác, người Tân Sinh so với thú lớn, cơ thể quá nhỏ bé, sao có thể đấu được với quái vật khổng lồ này?
Thiên Quang Kình xuất hiện có thể khiến cho người Tân Sinh xé ra lớp vảy của thú lớn biến dị. Loại kình lực này có thể đánh xuyên qua máu thịt cứng rắn của nó.
Chẳng qua ở lĩnh vực Tân Sinh, Thiên Quang Kình vẫn chỉ có thể bố trí ở ngoài thân, kéo dài đến quyền cước, còn không thể mở rộng về hướng binh khí.
Thật ra, Thiên Quang Kình chỉ là một cách xưng hô không rõ ràng, còn được chia nhỏ ra rất nhiều loại. Quyển sách này chắc hẳn từng đổi qua không ít chủ nhân. Trên mặt trang có các loại cảm ngộ, bút ký, đánh dấu… Tất cả đều xuất từ tay những người khác nhau.
Trong đó có người cực kỳ tôn sùng Thiên Quang Kình, ở lại than thở: Hận không thể luyện ra Như Lai Kình!
Đối với người Tân Sinh xuất thân từ con đường không chính quy của Tần Minh, các loại ghi chép và miêu tả trong sách đều khiến hắn chậm rãi mong chờ.
Đáng tiếc, tuy quyển đao phổ này nói tới một số tên Thiên Quang Kình mạnh mẽ lại kỳ lạ nhưng căn bản không ghi chép làm sao để có thể luyện ra.
Tần Minh xuất thần, suy nghĩ rất lâu.
Sau đó, hắn lại lật về phần sau của quyển đao phổ này, thấy có vài điều không thích hợp cho hắn đọc, hắn còn chưa đạt tới mức đó.
Chẳng qua, trong cảm ngộ của người xưa để lại ở phần đầu, hắn phát hiện một loại bí pháp rất thực dụng tên là Hòa Quang Đồng Trần. Nó có thể bảo vệ bản thân bình an.
Sau khi hắn cẩn thận nghiên cứu thì không khỏi toát mồ hôi lạnh. Hắn đồng thời cảm thấy may mắn vì mình có thể phát hiện ra ghi chép này.
Dựa theo các tiền bối thuật lại, ánh mắt của sinh linh cao cấp rất đáng sợ, có thể liếc mắt đã nhìn thấu sức sống trong cơ thể của những sinh linh khác mạnh hay yếu. Cho dù là ở trong đêm khuya, cũng có thể “nhìn thấy” khí trường của những sinh vật đó mạnh hay yếu.
Điều này rất đáng sợ. Sinh linh cấp thấp chẳng có bí mật nào đáng nói đối với sinh vật cao cấp.
Nhất là sau khi trong cơ thể người Tân Sinh hoặc dị loại sinh ra Thiên Quang, đối với sinh linh cao cấp đơn giản giống như từng đám lửa trong đêm tối.
- Phải mau chóng luyện thành thôi!
Hắn lau mồ hôi lạnh và đột nhiên cảm giác ở trong núi lớn rất nguy hiểm.
Thật may vì Hòa Quang Đồng Trần chỉ là một loại bí pháp có tính thực dụng, không phải sách cổ cao thâm khó luyện, tối nghĩa khó hiểu gì đó.
- Quan sát hư tĩnh, thân như cây khô, tâm như tro lạnh, che đậy sức sống, dần dần có xu hướng yếu đi, cũng có thể khiến thần khí u ám.
Hắn chậm rãi lĩnh ngộ và đã xem như đã nhập môn.
Tần Minh ngồi im lặng ở đây thật lâu, lặng lẽ lĩnh ngộ và phỏng đoán. Hắn dần dần lục tìm ra được càng nhiều manh mối hơn. Hòa Quang Đồng Trần có thể che giấu đi một phần sức sống, làm cho bản thân dung nhập vào trong người bình thường.
Hơn nữa, nó có thể khống chế được “mức độ” này. Sau khi luyện tới mức độ nhất định, cho dù sau khi cơ thể Tân Sinh ba lần sinh ra Thiên Quang, nếu như cần thiết vẫn có thể che giấu được.
Đến đây, Tần Minh thở hắt ra một hơi.
Chẳng qua hắn cẩn thận suy nghĩ lại thấy buồn cười. Có lẽ bản thân mình có ý thức nguy cơ quá mạnh. Cho dù sinh linh cao cấp đi ngang qua đây, có thể liếc mắt nhìn thấu được sức sống của hắn mạnh hay yếu, chắc hẳn sẽ không để ý? Dù sao, hắn chỉ mới Tân Sinh một lần. Ở trong mắt dị loại, hắn vẫn chỉ là một thành viên của “chúng sinh” trong núi lớn này.
Sau đó, hắn lại nghĩ đến cao tầng Xích Hà Thành. Nếu bọn họ có thể đàm phán cùng sinh linh thần bí trong núi lớn, như vậy chắc hẳn cũng có năng lực cùng cấp.
- Ham nhiều nhai không nát. Ngày hôm nay học bây nhiêu là đủ rồi. Ta cần phải củng cố, tinh thông, nắm vững tất cả mới được!
Tần Minh đứng dậy và tìm một nơi bí mật để chôn đao phổ xuống.
Không hề nghi ngờ gì nữa, ngày hôm nay hắn đã có thu hoạch cực lớn. Sau khi hắn nghiên cứu tinh thông những đao thức kia, lại cộng thêm cảm ngộ của mình, thực lực của hắn đã có sự nâng cao rõ rệt.
Tần Minh tự nói:
- Nếu như bây giờ để cho ta gặp phải đám người Phó Ân Đào, Phùng Dịch An kia và lại tiến hành đánh một trận, ta nghĩ mình sẽ đánh dễ dàng hơn rất nhiều.
Quan trọng nhất là quyển sách này đã khiến cho hắn tăng thêm kiến thức, hiểu được rất nhiều điều mà trước đây hắn chưa từng được tiếp xúc tới.
- Phó Ân Đào này thật ra cũng không tệ, còn tặng ta một quyển sách hay.
Sau khi hắn đi ra khỏi cánh rừng rậm, lại tiến về phía Huyết Trúc Lâm.