Trong bóng đêm ảm đạm, từng ngọn núi lớn sừng sững. Các loại cây Lạc Diệp Tùng, Trăn Thụ, Hoa Thụ mọc thành từng mảng. Mặc dù có các loại cây khác nhau nhưng phần lớn chúng đều đã rụng lá, chỉ còn lại từng cành cây trơ trụi bị tuyết phủ lên.
Tần Minh đạp trên lớp tuyết đi về phía trước, vượt qua nhiều ngọn núi lớn mới tới gần Huyết Trúc Lâm.
Trước kia, hắn chưa bao giờ đặt chân tới khu vực này. Ở đây không còn được tính là khu vực phía ngoài của ngọn núi lớn nữa.
Dọc đường đi, rất nhiều loài thú núi thường lui tới. Những tiếng chim kỳ lạ không ngừng vang lên. Nhưng sau khi đến nơi này, ngoài tiếng gió lạnh thổi vù vù, những âm thanh khác không ngờ đều biến mất.
Tần Minh ý thức được sự nguy hiểm của Huyết Trúc Lâm. Các loại sinh vật trong núi đều vòng qua nơi này, rất ít khi lui tới đây.
Đây là mùa đông lạnh giá, tuyết phủ trắng khắp nơi. Nếu như trong thời kỳ Hỏa Tuyền sinh động, vạn vật sẽ lập tức sinh sôi nảy nở và sống lại, Huyết Xà sẽ ra ngoài tìm đồ ăn. Tới khi đó, sợ rằng cả khu vực gần đây sẽ càng yên tĩnh hơn nữa.
- Cảnh vật ở đây thật ra rất đẹp.
Tần Minh đứng ở bên ngoài một sơn cốc và nhìn vào bên trong.
Huyết Trúc Lâm nằm ở trong cốc. Tuy bầu trời ở đây khá u ám nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ được rừng trúc đứng thẳng trong gió tuyết. Cả một mảnh trúc màu đỏ rực lại bị tuyết trắng bao phủ, đẹp không sao tả xiết.
Trong sơn cốc đều là Huyết Trúc rất đẹp. Loại trúc này đỏ từ thân tới lá, giống như san hô đỏ mọc ở trong mặt tuyết thành rừng cây rậm rạp.
- Đây đúng là một địa phương tốt.
Tần Minh thán phục.
Thường ngày, căn bản không ai dám tới đây ngắm cảnh. Huyết Xà nổi tiếng hung hãn, làm cho những người tuần núi cũng phải vô cùng kiêng kỵ.
Trong sơn cốc không thấy có ánh sáng của Hỏa Tuyền phát ra. Nó hình như thật sự tắt rồi.
Chẳng qua Tần Minh không bước vào trong cốc một bước. Hắn cho rằng ở bên dưới vùng đất lạnh này chắc hẳn vẫn có “tro tàn”, Hỏa Tuyền ở đây chưa chắc đã hoàn toàn tắt hẳn.
Hắn đi vòng ở đây một vòng để quan sát địa thế. Sau khi hắn leo lên trên sườn núi cao và nhìn từ trên cao xuống phía xa bên dưới. Hắn quả nhiên nhìn thấy ở khu vực trung tâm của sơn cốc vẫn có chút “ánh đỏ” cực kỳ yếu ớt.
Tần Minh suy nghĩ rồi xoay người rời khỏi khu vực yên tĩnh này. Hắn đi tới khu vực có khá nhiều chim lạ và thú núi, bắt được một con thỏ ở trong tuyết.
- Thật xin lỗi.
Hắn mang con thỏ tuyết béo mập và quay trở lại gần Huyết Trúc Lâm. Hắn đứng ở trên sườn núi cao lên ném mạnh con thỏ tuyết vào khu vực “ánh sáng đỏ” ở trung tâm của sơn cốc.
Ầm một tiếng, con thỏ lớn kia bị ném xuống lớp tuyết dày, rất nhiều hoa tuyết bị bắn lên. Chỗ đó cách tro tàn của Hỏa Tuyền không xa.
Gần như cùng lúc đó, một sợi tơ hồng bắn ra. Nó lướt ngang qua mặt tuyết và lao về phía con thỏ với tốc độ khá kinh người. Trong chớp mắt, nó đã đâm vào trong cơ thể con thỏ.
Tần Minh tập trung tinh thần cao độ. Bên ngoài hiện ra gợn sóng vàng, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào khu vực trung tâm của sơn cốc không tính là quá xa.
Không hề nghi ngờ gì nữa, đó là một con Huyết Xà. Nó chỉ dài hơn ba thước. Quả nhiên giống như lời đồn, cơ thể nó cứng như sắt thép, có thể tung người bay lên trong thời gian ngắn, có thể giống như mũi tên sắt đâm xuyên qua mục tiêu.
- Quả nhiên là một loài sinh vật khó đối phó. Con rắn này khá nhỏ, nếu chẳng may xuất hiện con rắn lớn dài tới mấy mét, có lẽ sẽ càng khó đối phó hơn.
Tần Minh nhíu mày.
Chủ yếu nhất là trong mùa đông lạnh giá như vậy, Huyết Xà lại có thể hoạt động linh hoạt, có thể trong thời gian ngắn tiến vào trong băng tuyết. Con này sẽ rất khỏi giải quyết đấy.
Sau đó hắn nhìn thấy từ trong “quầng đỏ” kia lại xuất hiện mấy sợi tơ hồng. Tất cả đều chỉ dài mấy thước. Lần này, chúng không bắn nhanh ra giống mũi tên sắt nữa mà trườn trên mặt tuyết tới gần con thỏ tuyết, cái đầu rắn cứng lao vào trong cơ thể của con thỏ tuyết.
Loài rắn mang theo linh tính này không thể cân nhắc theo lẽ thường. Nó không sợ trời băng đất tuyết như trong tưởng tượng của hắn. Trong khoảng thời gian ngắn, nó không bị đông lạnh được.
- Ta làm vậy là thêm cơm ngoài ý muốn cho các ngươi tẩm bổ trong mùa đông à?
Tần Minh nhìn Huyết Trúc Lâm. Mấy con Huyết Xà kia rõ ràng đang hút máu nóng của con thỏ tuyết.
Loài rắn này có tên là Huyết Xà cũng có liên quan tới cách ăn của chúng. Chúng không nuốt cả con mồi giống như loài rắn bình thường.
Chúng ăn rất nhanh, có lẽ cũng vì không muốn ở lại lâu trong tuyết. chẳng bao lâu, chúng ta đã trườn về phía chỗ Hỏa Tuyền sắp tắt.
- Hả?
Tần Minh phát hiện có hai con không lập tức quay về tổ mà trái lại nhanh chóng trườn trong Huyết Trúc Lâm, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Đồng thời, hắn chú ý thấy trong “quầng đỏ” kia cuối cùng lại xuất hiện một cái đầu rắn cực lớn. Nó không ngừng phun ra lưỡi rắn đỏ giống như đang cảm ứng gì đó.
- Có hơi khó chơi đấy.
Tần Minh nhìn ra được thực lực của sinh vật có linh tính này rất mạnh lại vô cùng cảnh giác, khó đối phó hơn sinh vật biến dị khác nhiều.
Hắn suy nghĩ liệu mình có thể lấy độc trị độc, đưa chó chúng ít thức ăn có độc không? Chẳng qua khi hắn nhìn con rắn lớn kia không ăn, lại cho con rắn nhỏ ăn trước, hắn cảm thấy cách này không thực hiện được.
Tần Minh chú ý thấy hai con rắn nhỏ dài ba bốn thước kia nhanh chóng trườn trong Huyết Trúc Lâm một vòng lớn, tốc độ rõ ràng trở nên chậm hơn. Sau khi tuần tra lãnh địa xong, chúng lại tiến vào trong “quầng đỏ” nghỉ ngơi.
- Thời tiết băng giá vẫn có ảnh hưởng rất lớn đối với chúng. Đây là tin tức tốt.
Hắn đi xuống sườn núi, dọc theo đường cũ trở về.
Hắn chuẩn bị vận chuyển các loại vũ khí qua. Một khi hắn đi sâu vào trong Huyết Trúc Lâm, tất nhiên phải khoác lên ba, bốn tầng hộ giáp của tổ tuần núi. Hắn không muốn bị Huyết Xà đánh lén. Một khi đầu rắn giống như sắt thép kia đâm thủng da, ngay cả người Tân Sinh cũng chắc chắn phải chết.
Không lâu sau, hắn đã đào ra những thương sắt, áo giáp và chuyển tới, giấu ở gần Huyết Trúc Lâm.
- Muốn đối phó với Huyết Xà, thật ra thanh trường đao sắc bén của Phó Ân Đào còn hữu dụng hơn cái chùy cán dài vàng đen này.
Sử dụng binh khí cỡ lớn công kích dị loại có kích thước lớn, lực sát thương quả thật rất mạnh, có thể một búa đập vỡ đầu. Nhưng dùng để đập loài rắn nhỏ thì thật sự không hữu dụng bằng trường đao.
Tần Minh suy nghĩ. Hỏa Tuyền trong Huyết Trúc Lâm rốt cuộc bao giờ mới tắt hẳn? Thời gian càng dài, Huyết Xà càng suy yếu. Nhưng hắn lại không có nhiều thời gian. Bởi vì cao tầng và dị loại đỉnh cấp trong núi lớn sẽ kết thúc đàm phán lần cuối cùng trong mấy ngày gần đây.
- Ngày hôm nay đánh rắn động cỏ, khiến cho bọn chúng cảnh giác rồi. Ta chờ ngày mai lại tới.
Tần Minh rút đi. Tuy thời gian có hơi gấp nhưng thêm một ngày cũng chẳng sao.
- Ta chắc hẳn có thể đối phó được với ổ Huyết Xà này chứ?
Hắn vừa đi đường vừa suy nghĩ. Đám người Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong có ý muốn chiếm lấy Huyết Trúc Lâm, hắn đã tiêu diệt bọn họ.
Hắn cảm thấy mình không thể khinh thường, nhất định phải cẩn thận chú ý.
Trên đường về, hắn phát hiện ra ba con ác điểu cỡ lớn lao nhanh trong rừng với tốc độ rất nhanh. Trên lưng chúng không ngờ còn chở người, đi xuyên qua rừng rậm ngay phía trước hắn.
- Người của Kim Kê Lĩnh?
Tần Minh trốn ở phía sau một cây đại thụ. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, hắn đã đoán ra được thân phận của bọn họ.
Đó là ba con Tẩu Địa Kê biến dị, chúng đều cao bằng một người, vô cùng cường tráng, có thể chở người chạy nhanh ở trong núi rừng. Trong khu vực này, chỉ có Kim Kê Lĩnh mới có thể đào tạo được chúng.
Tần Minh từng nghe nói về Kim Kê Lĩnh. Nơi đó có Hỏa Tuyền tiếp cận cấp hai. Những đạo khấu tới sớm nhất nhưng được chiêu an cuối cùng.
Bởi vì Tẩu Địa Kê biến dị do bọn họ đào tạo ra vô cùng thực dụng. Người tuần núi có lúc cũng phải mời Kim kỵ sĩ của bọn họ tra xét tình hình trong núi lớn.
- Kim Kê Lĩnh cách nơi này rất xa. Tại sao người ở đó cũng tới đây?
Hắn nhìn theo ba con Tẩu Địa Kê đi xa. Một người trong đó mặc bộ giáp hoàn mỹ không giống như người địa phương, cũng hoàn toàn khác với hai người khác của Kim Kê Lĩnh.
- Hắn đến từ Xích Hà Thành sao?
Tần Minh chú ý thấy hộ giáp màu đen của người kia có kiểu dáng không giống với người của Tào gia, Ngụy gia, Mộc gia. Hắn chắc hẳn là người của gia tộc lớn khác.
Tần Minh thấy bọn họ rời đi không phải theo hướng tới Huyết Trúc Lâm nên tiếp tục lên đường về.
Vào lúc hắn kéo một con mồi nhanh chóng muốn ra khỏi núi lớn, lại nhìn thấy bốn người Tân Sinh khác thường.
Mặc dù hai người trong đó không mặc giáp nhưng cách ăn mặc rõ ràng bất phàm. Chiếc áo bào đen có mũ trùm đầu bằng sợi kim loại màu đen che kín toàn thân, còn che luôn cả gương mặt.
Tần Minh kinh ngạc và nghi ngờ. Hành động càn quét núi còn chưa bắt đầu, trong núi lớn này đã bắt đầu náo nhiệt. Đây cũng là người qua đường nào vậy?
Hai người Tân Sinh khác chắc là người địa phương. Bọn họ đều ngoài ba mươi tuổi. Một người trong đó cười và chào hỏi:
- Tiểu huynh đệ, ngươi có biết gần đây có khe nứt nào phát ra ánh sáng màu bạc không?
Tần Minh ý thức được đối phương đang tìm tiết điểm đặc biệt. Xem ra hai người mặc áo đen kia chắc hẳn cũng tới từ Xích Hà Thành.
- Đi về phía bên kia, đi thẳng thêm ba dặm là đến!
Tần Minh chỉ hướng cho bọn họ. Chỗ đó không phải là chỗ bí mật gì, có rất nhiều người đều đã biết tới.
- Tiểu huynh đệ dẫn đường cho chúng ta, sau này ta sẽ cho ngươi một miếng Dạ Ngân.
Nam tử hỏi đường kia vừa cười vừa nói.
Tần Minh lùi lại hai bước, nói:
- Ta sợ chỗ đó. Khe nứt ở đó rất nguy hiểm. Hơn nữa, ta không có thời gian để quay trở lại nơi đó. Đã nhiều ngày nay, ta không bắt được con mồi nào, lão nương ta đã sắp đói chịu không được rồi.
- Chúng ta đi thôi.
Một nam tử mặc áo bào màu đen nói, nghe giọng điệu của hắn còn rất trẻ.
Tần Minh nghe vậy cũng muốn rời đi.
Nhưng nam tử áo bào đen kia nói một câu tiếp theo khiến cho hắn cứng người.
- Giải quyết hắn đi. Chuyện chúng ta xuất hiện ở đây không thích hợp để cho quá nhiều người biết.
Nam tử mặc áo bào màu đen thoải mái nói một câu đã lập tức quyết định số phận của một “thiếu niên thợ săn“.
Tần Minh ngạc nhiên. Đây là Ngưu Quỷ Xà Thần từ đâu tới vậy? Chỉ một lời đã muốn quyết định sống chết của người khác. Hắn cũng quá coi thường tính mạng của người bình thường rồi.
Hắn từng gặp đám người Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu, Mộc Thanh cùng với những người đi từ Xích Hà Thành tới. Những người đó đều rất bình thản, bất kể có phải đang duy trì sự lịch sự và khách sáo cơ bản của quý tộc hay không, nhưng bọn họ biểu hiện ra ngoài không có gì đáng ngại, không khiến cho người ta thấy phản cảm.
Lúc này, người áo bào đen này thật sự quá “sát phạt quyết đoán”, không có chút cảm xúc gì, lại bảo vì hai người Tân Sinh ở địa phương dẫn đường bọn họ cho bọn họ giết người.
- Hai vị đại ca, chúng ta đều là người địa phương, không thể làm như vậy được.
Tần Minh nói.
Một người cười và nói:
- Thật xin lỗi huynh đệ, chúng ta nhận lệnh đi cùng hai vị khách quý này vào trong núi. Chúng ta phải nghe theo mọi mệnh lệnh của bọn họ.
- Các ngươi là...
Tần Minh hỏi.
- Chúng ta đến từ Tam Nhãn Giáo.
Hai người địa phương kia đều tiến về phía hắn.
Trong phút chốc, Tần Minh giống như một con báo săn nhanh nhẹn xông qua, chỉ để lại một tàn ảnh. Thanh đoản kiếm trong tay trái của hắn rạch qua cổ họng của hai người nhanh như chớp.
Hai nam tử Tam Nhãn Giáo ngạc nhiên và khủng hoảng, khó có thể tin nổi. Bọn họ cho rằng mình gặp phải một thợ săn bình thường. Bởi vì Tần Minh bắt được con mồi không lớn, chẳng qua là một con dê rừng. Kết quả bọn họ tự nhiên bị cắt cổ, đối phương quá nhanh.
Khi hai người mặc áo đen nhìn thấy Tần Minh xông tới, lại phát hiện hắn rút một thanh chùy cán dài vàng đen rất nặng từ sau lưng xuống, bọn họ nhất thời biến sắc.
Thanh chùy cán dài vàng đen trong tay phải của Tần Minh đánh về phía đầu của một người trong đó, thanh đoản kiếm trong tay trái lại đâm về phía một người mặc áo đen khác.
Nếu đối phương đã quyết định muốn giết chết hắn để bảo đảm hành tung không bị người khác biết tới, vậy hắn nói gì cũng vô ích, chỉ có thể dốc hết toàn lực giết ngược lại.
Ngay lập tức, giữa ba người lại vang lên tiếng binh khí kim loại va chạm vô cùng chói tai.
Vừa tiếp xúc, Tần Minh đã biết được trình độ của bọn. Một người trong đó là người Tân Sinh lần thứ hai, một người khác không đáng để lo ngại, cơ thể chỉ mới Tân Sinh qua một lần.
Hắn dùng hết sức ứng phó với đòn công kích mạnh mẽ của người Tân Sinh lần thứ hai, chỉ có người này mới uy hiếp được tưới hắn.
Nếu trước đó, hắn có khả năng còn phải chiến đấu vất vả với đối phương một thời gian. Nhưng hôm nay, sau khi hắn xem đao phổ, nó đã trợ giúp hắn thật sự quá lớn. Tuy không nói là trí tuệ được khai sáng, nhưng làm cho kỹ năng chém giết của hắn được tăng trên diện rộng.
- Keng!
Sau mấy lần va chạm, trường đao trong tay người mặc áo đen có thực lực rất mạnh kia bị chùy vàng đen đập cho bắn lên cao, cánh tay hắn cũng tê dại.
Cùng lúc đó, đồng tử của hắn co lại. Bởi vì chùy cán dài vàng đen nặng nề bị đối phương dễ dàng ném tới nhanh như tia chớp, lấy tốc độ mà hắn khó có thể bì kịp đập về phía trước ngực của hắn.
Hắn còn muốn tránh né nhưng đã không kịp, phần ngực bị đập lõm xuống, miệng nôn ra máu, mắt thấy không thể sống nổi.
- So đao với ta à?
Tần Minh nắm chặt chùy cán dài vàng đen và sử dụng đao thức. Lúc này, hắn thậm chí không nhìn người này, xoay người lao về phía một người mặc áo đen khác.
Người kia chấn động. Hắn vừa bị đánh cho phải lùi lại, bạn đồng hành thoáng cái lại mất mạng. Chuyện này thật sự quá nhanh. Một thiếu niên thoạt nhìn giống như thợ săn này làm sao có thể khủng khiếp như vậy?
Hắn biết mình chắc chắn không phải là đối thủ nên xoay người lao về phía trong rừng rậm, muốn bỏ chạy.
- Phao Đao Thức!
Tần Minh thốt ra mấy từ này. Ầm một tiếng, chùy cán dài vàng đen bay ra ngoài, đầu của nam tử áo bào đen mới chạy không xa lập tức vỡ nát giống như dưa hấu.
Tần Minh không hề do dự, nhanh chóng thu dọn chiến trường và lấy tuyết mau sạch vết máu trên chùy cán dài vàng đen. Sau đó, hắn kéo con mồi lên đường về.
Chẳng qua hắn cảm thấy không yên lòng. Bây giờ, người tiến vào núi nhiều như vậy, đường nào cũng có, hắn không thể rời khỏi Huyết Trúc Lâm quá lâu.
Sau khi ăn cơm xong, hắn lại lặng lẽ quay về núi lớn.
- Cứ qua một ngày, Hỏa Tuyền sẽ càng ảm đạm hơn, lại càng có lợi cho ta. Nhưng ta cũng phải cẩn thận người ngoài xông tới tranh đoạt linh vật.
Tần Minh nói thầm. Trước mắt, hắn chỉ có thể canh giữ ở chỗ này.
Mãi đến tới gần khuya hắn mới rời đi. Bởi vì không ai lựa chọn ra tay vào thời điểm này. Bóng đêm lúc khuya không ảnh hưởng nhiều tới loài rắn, nhưng người Tân Sinh lại bị hạn chế.
Ngày tiếp theo, hắn tiến vào núi lúc còn sáng sớm, phát hiện “quầng đỏ” ở trung tâm sơn cốc quả nhiên ảm đạm hơn rất nhiều.
Sau khi phát hiện ra điều này, hắn quyết định chờ thêm một thời gian nữa, nhưng chậm nhất là phải ra tay trước khi Thiển Dạ hôm nay kết thúc.
Sau một canh giờ, cả vùng núi bỗng nhiên trở nên rực rỡ, Địa Quang vô tận bốc lên, mưa ánh sáng xuất hiện đầy trời. Cả dải đất gần đó sáng rực.
Địa Quang xông lên cao kèm theo hào quang lưu chuyển. Cảnh tượng kỳ lạ này làm cho Tần Minh nhìn tới sững sờ. Nó quả thật vô cùng đẹp mắt.
Nhất là ở đây, trong rừng trúc đỏ rực với màn tuyết trắng xóa, trông nó thật sự trong trẻo, đẹp mắt, hình thành một cảnh đẹp tuyệt đẹp khác hẳn với thường lệ.
- Hả?
Cũng đúng là vào lúc này, Tần Minh phát hiện có một nhóm người đang ở phía xa đi tới.
Hắn không luống cuống, trái lại rất bình tĩnh lùi vào trong bóng tối. Như vậy cũng tốt, nếu như người này tới vì linh vật của Huyết Trúc Lâm, vậy cứ để cho bọn họ đi trước dò đường.