Tần Minh đi tới nơi có địa thế khá cao cũng gần chỗ mình chôn vũ khí. Hắn trốn ở sau thân cây lớn phải mấy người mới có thể ôm trọn.
Nhóm người kia quả nhiên đi về phía Huyết Trúc Lâm. Bọn họ có tổng cộng có mười một người, động tác mạnh mẽ lại hành động giống như gió. Trong nháy mắt, bọn họ đã đến bên ngoài sơn cốc.
Mượn Địa Quang bốc lên, Tần Minh nhìn thấy rõ dáng vẻ của bọn họ. Bọn họ đều là thanh niên trai tráng khoác bộ giáp sáng bóng, cầm trường đao lóe lên ánh sáng lạnh.
Bọn họ phối hợp hết sức ăn ý, tiến lên phía trước một cách nhanh chóng cũng rất chỉnh tề. Sau khi đến cửa sơn cốc, thậm chí ngay cả tư thế bọn họ cầm đao đề phòng cũng rất giống nhau.
- Người tuần núi!
Tần Minh biết được lai lịch của bọn họ.
Bởi vì bọn họ mặc trên người hộ giáp giống hệt với đám người Phùng Dịch An, Thiệu Thừa Phong. Chỉ khác nhau là bọn họ đều cầm đao đến.
Đây cũng là bọn họ cố ý lựa chọn. Trường đao khá thích hợp để đối phó với loài rắn. Nó tối thiểu mạnh hơn loại thương sắt mà tổ tuần núi thường dùng.
Địa Quang đã biến mất. Một đám người ở cửa sơn cốc tối tăm cởi túi trên người xuống. Trong đó là một số chai lọ lỉnh kỉnh. Bọn họ bắt đầu điều chế gì đó.
Tần Minh thầm nghĩ, quả nhiên là một đám người có kinh nghiệm lão luyện. Bọn họ có lẽ có thể xử được cả ổ Huyết Xà này.
Sau đó không lâu, một bóng người chạy nhanh từ trong rừng rậm đến. Chẳng bao lâu, hắn đã xuất hiện ở trước cửa sơn cốc. Tất cả mọi người cùng nhìn về phía hắn.
Người tới thở hổn hển và nói:
- Đám người Phó Ân Đào, Phùng Dịch An kia đều không ở cứ điểm, hơn nữa kỳ lạ là mấy căn nhà gỗ trên núi đều biến mất.
Mọi người ở đây nghe vậy đều lộ ra vẻ khác thường.
- Đám người kia không phải sắp ra tay với Huyết Trúc Lâm sao? Bây giờ bọn họ chạy đi đâu lêu lổng vậy? Chẳng lẽ bọn họ đã bị quái vật trong núi hốt cả ổ.
- Gần nhất, quý tộc của Xích Hà Thành còn có tổ chức nổi danh đều tới. Có một nhóm người đã tiến vào núi. Đám người Phó Ân Đào sẽ không đá phải ván sắt chứ?
Tổ trưởng trong đội rất có uy tín. Hắn vừa mở miệng, những người khác đều im lặng. Hắn nói:
- Lúc này chúng ta không lo được nhiều như vậy. Chúng ta lẻn vào địa bàn của đám người Phó Ân Đào để giết Huyết Xà, ta vốn còn có chút lo lắng, sợ bị bọn họ phát hiện ra sẽ liều chết với chúng ta. Bây giờ bớt đi tai họa ngầm thì càng tốt.
- Ngay cả ông trời cũng đang giúp chúng ta!
Một người tuần núi nói.
Tổ trưởng Lưu Hoài Sơn có dáng người cường tráng giống như một con gấu ngựa. Hắn trầm giọng nói:
- Ta nhấn mạnh một lần nữa, nếu như tình hình không ổn thì lập tức trốn thật xa. Mỗi người tự chạy thoát thân, không cần do dự.
Những người khác tới vì bản thân Tân Sinh lần thứ hai, Lưu Hoài Sơn tới để trưởng tử của mình Tân Sinh. Nếu không sẽ chẳng ai lấy tính mạng của mình ra đánh cược cả.
Sau đó, đoàn người im lặng tiến vào trong sơn cốc và dừng lại. Dựa theo sắp xếp trước kia, tổ trưởng Lưu Hoài Sơn có thực lực mạnh nhất sẽ đi một mình về phía trước.
Hắn là người Tân Sinh lần thứ hai nên gánh vác trọng trách lớn nhất. Hắn mang trên người một đống chai lọ và đi một mình một đoạn rất xa. Sau đó, hắn đốt đồ trong một số bình. Khói vàng dày đặc xuất hiện. Hắn ném tất cả về phía Hỏa Tuyền.
Còn có vài chai lọ chứa thuốc bột và nước thuốc cũng bị hắn ném chính xác qua, rơi vào trong “quầng đỏ” đã ảm đạm.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, hắn lập tức lùi lại một khoảng cách đủ xa.
Các thành viên khác của tổ tuần núi thấy thế cũng hơi căng thẳng, lùi lại về phía gần vị trí cửa sơn cốc theo.
Chỗ Hỏa Tuyền có khói đặc cuồn cuộn và phát ra tiếng động rất lớn. Đầu tiên là mười mấy con rắn nhỏ dài mấy thước lao ra. Chúng trườn qua trườn lại ở gần đó giống như đi trước dò đường.
Tiếp đó, hai con rắn lớn hơn dài bốn mét phóng ra, toàn thân phát ra ánh sáng màu đỏ. Lúc hai con rắn lớn này va chạm vào nhàu còn phát ra tiếng keng keng vang dội giống như đao kiếm chạm nhau. Vảy của chúng lập lòe phát sáng giống như làm bằng vàng ròng.
Bọn chúng lao cực nhanh về phía cửa sơn cốc. Đến cuối quá trình, bọn chúng lao lên cách mặt đất giống như hai thanh trường mâu màu máu đang phá không, phát ra tiếng tê tê ghê người. Hai con rắn lớn đã bị chọc giận.
Những người tuần núi muốn mắng lớn. Sao lại là hai con rắn lớn? Điều này hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của bọn họ.
Lưu Hoài Sơn quát:
- Đi mau, thuốc rắn và khói đặc căn bản không có tác dụng đối với Huyết Xà này!
Trên thực tế, căn bản không cần hắn nhắc nhở, một đám người tuần núi quanh năm thường lui tới ở trong núi lớn đều có kinh nghiệm phong phú. Bọn họ biết không thể làm được chuyện này nữa nên dứt khoát chạy trốn.
Lưu Hoài Sơn là người Tân Sinh lần thứ hai nên có tốc độ nhanh nhất. Mặc dù hắn chạy từ phía sau cùng lên, nhưng đôi chân to khỏe vừa bước ra, rất nhanh đã vượt qua mấy người.
Một con rắn lớn đuổi tới cách bọn họ không xa, thân rắn của nó lao lên một tảng đá xanh ngoài cửa sơn cốc, ngay sau đó bỗng nhiên bắn lên, hóa thành một đường mây đỏ kinh người bay vụt đến.
Cảnh tượng hơi kinh người, dường như còn kèm theo tiếng sấm sét.
Răng rắc!
Nó rơi vào trên thân người tuần núi cuối cùng kia. Người kia giống như bị thanh trường mâu màu máu dài hơn bốn mét đánh trúng, hai tầng hộ giáp trên thân đều vỡ nát. Đầu rắn cứng như sắt thép đâm tới khiến từng mảnh giáp nổ tung.
Người tuần núi này là một tay già đời. Hắn chuẩn bị vô cùng đầy đủ, vị trí giữa lưng còn đặt một tấm sắt rất dày. Vào thời điểm quan trọng, nó đã ngăn cản được Huyết Xà. Nếu không, hắn nhất định sẽ bị đâm xuyên qua thân thể.
Nhưng số phận của hắn không nhờ vậy mà được thay đổi. Tấm sắt bị đụng tới biến dạng. Hắn căn bản không chịu được lực va chạm lớn như vậy, ngã nhào xuống mặt tuyết.
Huyết Xà dài hơn bốn mét với tốc độ nhanh như chớp đã lập tức quấn lấy người hắn.
Nếu như là loài rắn khác, đừng nói là dài hơn bốn mét, cho dù là con rắn lớn hơn dài hơn cũng không thể trói được người Tân Sinh. Nhưng lúc này, người tuần núi đang kêu lên thảm thiết.
Sau khi Huyết Xà quấn lấy hắn thì ra sức xiết chặt, vảy vàng kêu keng keng vang dội. Trong chớp mắt, bộ giáp trên thân người tuần núi lại nổ nát. Tiếp đó, rất nhiều xương khớp trên toàn thân hắn bị gãy. Hắn bị nó đớp một cái vào mặt, máu thịt chỗ bị cắn lập tức bị tan chảy.
Người tuần núi này lập tức mất mạng!
Trong quá trình ngắn ngủi, Huyết Xà đã thể hiện ra hết sự đáng sợ của mình. Cơ thể nó cứng như sắt, lực lượng lại kinh người. Nó tung người bay trong giây lát ngắn ngủi lại giống như một mũi tên sắt xé gió, kịch độc càng khó hóa giải hơn. Tất cả những thứ này đều là trí mạng.
Một con rắn lớn khác cũng tung người lao ra khỏi sơn cốc, xông vào trong rừng rậm. Người tuần núi thứ hai bị nó đuổi kịp. Ở đó vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Con rắn lớn ở cửa sơn cốc bỏ lại xác chết, tiến vào trong núi rừng tiếp tục truy sát!
Khi người tuần núi thứ tư bị Huyết Xà quấn lấy, tổ trưởng Lưu Hoài Sơn đột ngột xuất hiện. Hai tay hắn cầm trường đao sắc bén bỗng nhiên chém về phía thân rắn.
Đây là một cú chém hết sức lực của một người Tân Sinh lần thứ hai. Ánh đao sáng như tuyết xẹt qua, một phần vảy giống như vàng ròng trên thân rắn bị nghiền nát. Nó bị một đao khủng khiếp kia chém rách, xuất hiện một vết thương không tính là quá sâu, máu đỏ chảy ra.
Điều này có hơi đáng sợ. Đổi lại thành sinh vật biến dị lần thứ hai hoặc là người Tân Sinh lần thứ hai nào khác đối mặt với một đao mạnh mẽ này, thân thể tất nhiên đã đứt thành hai đoạn.
Hai tay Lưu Hoài Sơn nắm chuôi đao liên tục chém ra. Nhưng rất đáng tiếc không thể chém ở cùng một chỗ. Huyết Xà tránh né, hắn chỉ có thể để lại những vết thương ở các vị trí khác nhau.
Huyết Xà bị đau lập tức thả người tuần núi có vẻ như không sống được ra. Nó điên cuồng tấn công về phía Lưu Hoài Sơn.
Cùng lúc đó, nó phát ra tiếng tê tê gọi một con rắn lớn khác ở cách đó không xa. Bóng dáng màu đỏ xông tới với tốc độ cực nhanh.
Lưu Hoài Sơn thầm than một tiếng và bỏ lại con rắn lớn bị thương. Hắn không quay đầu lại, xông vào trong rừng rậm. Hắn vốn đã nắm được cơ hội tốt nhất còn không thể giết chết được một con Huyết Xà, nên hắn không thể không quyết đoán từ bỏ.
Hai con rắn lớn không chịu bỏ qua, cùng đuổi theo hắn. Chẳng qua tốc độ của con rắn lớn bị thương càng lúc càng chậm. Sau khi cơ thể của nó xuất hiện vết thương, đã không thể thích ứng được với môi trường trời băng đất tuyết này.
Nó ngừng lại và phát ra vài tiếng tê tê, cuối cùng trườn theo đường cũ trở về trong sơn cốc.
Lúc này, Tần Minh mặc bốn tầng giáp, dùng khăn đen che mặt chỉ lộ ra đôi mắt. Hắn đứng ở sườn dốc bên cạnh cửa sơn cốc, đang lẳng lặng chờ đợi.
Ở trên mặt tuyết trước mặt hắn là mấy thanh trương sắt cắm, còn có một thanh trường đao. Thanh chùy cán dài vàng đen được hắn cõng ở trên thân.
Một lát sau, hắn nghe được tiếng động, nhìn thấy một con Huyết Xà dài hơn bốn mét trở về. Nó dĩ nhiên đã bị thương, trên thân rắn có ba chỗ bị rớt vảy.
Tuy nó vẫn là màu đỏ, trên thân rắn phát sáng, nhưng rõ ràng ủ rủ, tốc độ không nhanh như trước kia.
Khi nó sắp tới gần sơn cốc, Tần Minh rút một thanh thương sắt trên mặt đất lên. Sau khi hít sâu một hơi, hắn bỗng nhiên phát lực ném về phía con Huyết Xà.
Tiếp theo, hắn lại nhanh chóng nhổ thanh thương sắt từ trong tuyết lên...
Huyết Xà bị chọc giận. Mấy thanh thương sắt bay với tốc độ vô cùng khủng khiếp tới. Hai thanh trong đó khiến vảy của nó bị nghiền nát. Trên thân rắn xuất hiện vết thương còn nghiêm trọng hơn vết đao trước đó.
Nó lao lên một gốc cây cao hai mươi mấy mét, sau đó bắn cực nhanh xuống giống như một đám mây đỏ chói mắt lướt qua bóng đêm, lấy tư thế lao xuống muốn đâm thủng cơ thể máu thịt của mục tiêu.
Tần Minh vốn muốn rút đao, nhưng bây giờ đột nhiên thay đổi ý định. Hắn siết chặt chùy cán dài vàng đen và bỗng nhiên đập xuống cái đầu rắn kia.
Huyết Xà bắn nhanh đến giống như cầu vồng vắt ngang qua mặt trời. Chẳng qua nó không đâm trúng cơ thể máu thịt mà đụng phải cái chùy vàng đen nặng nề kia.
Keng một tiếng, giữa không trung phát ra tiếng kim loại va chạm chói tai, đồng thời có tia lửa bắn ra. Con Huyết Xà dài hơn bốn mét lập tức rơi xuống đất, thân thể đang kéo căng ra như cán bút lập tức cuộn lại, quật mạnh vào trong tuyết.
Đổi lại thành con rắn khác, Tần Minh sẽ không vận dụng chùy cán dài vàng đen, bởi vì thân rắn trơn trượt, cũng không thích hợp để đập. Nhưng con rắn lớn như vậy chủ động phóng tới với lực lớn thần kỳ, hắn tất nhiên cầu còn không được.
Con rắn lớn màu máu bị thương nặng, đầu nó bị đập lõm xuống, xương dĩ nhiên đã vỡ. Nhưng nó còn chưa chết ngay.
Tần Minh lập tức rút ra thanh trường đao cắm ở trong tuyết, giẫm nổ tuyết đọng trên mặt đất và nhanh chóng xông đến gần. Hắn phát ra lực lượng mạnh nhất liên tục chém xuống.
Ở trong tiếng keng keng, mảnh vảy màu đỏ tróc ra, một cái đầu rắn bị chém xuống!
- Đây là 'quân lương' có thể khiến cho ta nhanh chóng Tân Sinh lần thứ hai.
Trong lòng Tần Minh còn có chút kích động, không ngờ lại thu được linh tính sinh vật như vậy.
- Tê tê!
Những con Huyết Xà nhỏ hơn ở gần cửa sơn cốc đều từ ba thước đến bảy thước. Tất cả đều bắt đầu trườn về phía bên này. Có con còn bắn người lên giống như mũi tên sắt lao nhanh tới.
Tần Minh liên tục vung vẩy trường đao sắc bén. Trong lúc đó, hắn ra tay hết sức lực, từng đao chém chúng. Trên mặt đất lại có thêm sáu xác rắn.
Hắn lấy ra một túi da thú và bắt đầu nhặt chiến lợi phẩm của mình.
Bỗng nhiên, trong lòng Tần Minh sinh ra tiếng chuông cảnh báo. Cơ thể hắn nhanh chóng lướt ngang sang bên để tránh né. Một mũi tên sắt lấy tốc độ vô cùng khủng khiếp bắn tới, cắm vào nơi hắn vừa đứng.
Còn có hai mũi tên sắt không ngờ lướt qua bộ giáp trên người hắn và tóe lửa, cắm trên thân cây to cách đó không xa. Chúng cắm thật sâu vào trong thân cây.
Tần Minh cầm đao đứng đó, nhìn mấy người cách đó không xa và nói:
- Con người quả nhiên không giống nhau. Bọn chúng canh giữ ở chỗ này, ta chỉ ở đây chặn giết rắn, các ngươi lại muốn chặn giết người.