Dạ Vô Cương (Đêm Trường Bất Tận)

Chương 23: Chương 23: Tặng món quà hậu hĩnh




Sáu người đi từ phía sườn núi khác của cửa sơn cốc ra. Trong đó có bốn người đều mặc bộ giáp màu đen với trang bị vô cùng hoàn mỹ. Hộ giáp được chế tạo với kiểu dáng cao cấp hơn tổ tuần núi nhiều.

Hai người khác lại mặc giáp sắt rất bình thường đã bị mòn rất nhiều. Hai người này xem ra cũng là người địa phương. Một người trong đó hô một tiếng, ba con ác điểu vô cùng lớn lập tức chạy nhanh từ trong rừng rậm ra. Lông chim màu nâu vàng bông bông, hai chân to khỏe chạy với tốc độ rất nhanh.

Tần Minh nhận ra đây là sinh vật biến dị do Kim Kê Lĩnh bồi dưỡng ra. Ngày hôm qua, hắn còn tận mắt nhìn thấy ba người cưỡi Tẩu Địa Kê đi ngang qua núi rừng trước mặt hắn.

- Huynh đệ có bản lĩnh không tệ, một mình canh giữ ở cửa cốc giết chết Huyết Xà. Ngươi quả thật là dũng cảm quả quyết.

Một nam tử trẻ tuổi mặc hộ giáp hoàn mỹ nói.

Tần Minh không để ý tới hắn. Bởi vì người này cầm một cái cung nỏ trong tay vẫn chưa thả xuống, lúc trước còn từng muốn bắn tên giết chết hắn.

- Xin lỗi, vừa rồi ta nhất thời kích động muốn thử bản lĩnh của ngươi, quả thật đã mạo phạm rồi.

Tần Minh nhìn nam tử trẻ tuổi cầm cái cung nói:

- Bản thân ngươi tin được những lời này không?

- Ơ, ta nghe giọng nói của ngươi, ngươi có vẻ không lớn tuổi lắm. Ngươi còn trẻ như vậy đã Tân Sinh lần thứ hai, đúng là tiền đồ khó lường đấy.

Nam tử trẻ tuổi kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào gương mặt đã bị khăn đen che kín của Tần Minh.

Hắn biết rõ, ở trong vùng đất xa xôi hẻo lánh này, thiếu niên có thành tựu như vậy chắc chắn là thiên phú xuất chúng.

Nam tử trẻ tuổi cất cung lớn màu đen đi. Hắn cảm thấy thiếu niên ở trước mắt là một nhân tài, nói:

- Huynh đệ, lúc trước ta thật sự lỗ mãng. Chủ yếu là đại ca của ta bị thương ở trong núi, đang cần gấp linh vật để bồi bổ cơ thể. Ta quá quan tâm, dưới tình thế cấp bách mới ra tay với ngươi.

Tần Minh không hề dao động. Dưới tình thế cấp bách là có thể bắn chết người khác à? Lời giải thích này chẳng có sức thuyết phục gì, không ngoài trời sinh có tính máu lạnh, căn bản không để ý tới sự sống chết của người khác.

Hắn nhanh chóng cất Huyết Xà trên mặt đất vào trong túi da thú, nói:

- Nếu là hiểu nhầm, vậy ta có thể đi được chưa?

- Huynh đệ, không vội. chúng ta có lẽ có thể trở thành bằng hữu đấy. Có lẽ ngươi không biết, chúng ta đến từ Xích Hà Thành...

Nam tử trẻ tuổi rõ ràng có ý lôi kéo hắn.

Tần Minh không nói chuyện, lặng lẽ quan sát người này. Người thanh niên được nam tử trẻ tuổi gọi là đại ca hình như thật sự xảy ra vấn đề, sắc mặt có phần xanh đen.

Trong lòng hắn thoáng nghĩ. Màu da hơi đen này trông khá quen. Trước đây, sau khi hắn rơi vào trong khe nứt, hắn cũng bị bệnh nặng một đợt chẳng khác nào người này.

Nam tử trẻ tuổi cười nói:

- Huynh đệ, ngươi xem, hiểu nhầm đã được giải trừ, bây giờ chúng ta quả thật cần linh vật nhưng không phải lấy không Huyết Xà mà ngươi đã săn giết. Ta muốn mời ngươi gia nhập với chúng ta, sau này nhất định sẽ bồi thường cho ngươi.

Tần Minh thật sự muốn tát vào mặt hắn. Đây là muốn bảo mình giao ra linh vật, sau đó còn phải ra sức giúp bọn họ à?

Nam tử trẻ tuổi thấy hắn không nhiệt tình đáp lại, tay phải lơ đãng sờ chuôi đao. Những người khác đều tản ra.

Tần Minh thấy thế lại nói:

- Ở đây không phải là Xích Hà Thành, không có người nào khác nhìn, ngươi thật ra không cần nói những lời dối trá như vậy. Ta lại hỏi một câu, nếu hiểu nhầm đã giải trừ, ta có thể đi được chưa?

Sắc mặt nam tử trẻ tuổi chợt lạnh, hơn nữa quả nhiên chuyện ngắn gọn hơn:

- Không biết điều!

Tần Minh cởi bỏ hai lớp hộ giáp trên người để giảm gánh nặng cho mình vì sợ chúng sẽ ảnh hưởng tới tốc độ của mình. Hắn lại đeo túi da thú lên người và nhanh chóng buộc chặt.

Hắn nhìn xuống trường đao trong tay. Lúc chém Huyết Xà, trường đao không ngờ lại có thể xuất hiện vài vết mẻ. Mũi mấy thanh thương sắt cũng bị hỏng. Có thể thấy được mảnh vảy màu đỏ của Huyết Xà cứng tới mức nào.

Sắc mặt mấy người kia trở nên lãnh đạm. Bọn họ hoặc rút đại kiếm sau lưng ra, hoặc cầm trường cung trong tay. Nếu hai bên trở mặt, bọn họ sẽ sẵn sàng ra tay.

Chỉ có người thanh niên với gương mặt hiện ra màu xanh đen kia vẫn không hề động đậy. Hắn nhìn về phía rừng rậm ngoài xa và nói:

- Ngươi không vội chạy trốn, hóa ra là đang đợi một con Huyết Xà khác trở về. Ngươi nghĩ nó sẽ công kích tất cả mọi người, gián tiếp giúp ngươi đối phó với chúng ta à? Được rồi, ta thừa nhận ta rất cần những con Huyết Xà này, sẽ không để cho nó chạy trốn về trong sơn cốc được.

Lúc này, trong rừng rậm xuất hiện một đám mây đỏ. Con rắn lớn đỏ rực trở về. Nó không một mực truy sát tiếp nữa. Dù sao ở trong trời đông giá rét quá lâu, nó sẽ dần dần hoạt động chậm lại.

Tần Minh thấy đối phương đã nhìn thấu thì không che giấu nữa. Hắn nhanh chóng ném thanh thương sắt trong tay ra ngoài. Mấy người ở gần đó vẫn luôn đề phòng, hoặc trốn về phía sau thân cây, hoặc chuẩn bị dùng binh khí đón đỡ.

Nhưng bọn họ phát hiện ra, thanh thương sắt này căn bản không phải lao về phía bọn họ. Trong tiếng phụt phụt, ba thanh thương sắt cắm vào trong thân thể của ba con Tẩu Địa Kê và bắn ra cả mảng máu lớn.

Đúng lúc này, con Huyết Xà đến cách đó không xa. Nó nhìn thấy một đám người chặn đường thì lập tức dựng người lên, không sợ hãi phát động công kích.

Người thanh niên với gương mặt hiện ra màu xanh đen nói:

- Các ngươi đối phó với thiếu niên kia, ta tới chém con Huyết Xà này. Linh vật dĩ nhiên càng nhiều càng tốt rồi.

- Đại ca, sức khỏe của ngươi có thể chịu được không?

Nam tử trẻ tuổi trước kia mở miệng hỏi, sợ hắn xảy ra vấn đề.

Người thanh niên rút ra một thanh trường kiếm, trả lời:

- Ta chủ động tiến vào tiết điểm đặc biệt thăm dò, cũng không phải bị thương ngoài ý muốn. Ở mức độ trước mắt, ta vẫn còn có thể chịu được.

Tần Minh nhìn thấy con Huyết Xà đến và bắt đầu công kích như phát điên. Hắn hoàn toàn không do dự, xoay người bỏ chạy, xông về phía con đường đằng trước.

Những người khác tất nhiên đều ra tay. Nam tử trẻ tuổi bắn trộm hắn lúc trước đã bắt đầu giương cung về phía hắn.

Tần Minh tránh né ở trong rừng rậm, mượn các loại cây lớn che chắn, hai chân dồn sức chạy như điên. Trong tình huống này, nam tử trẻ tuổi muốn không giảm tốc độ, còn muốn không ngừng rút tên từ trong túi đựng tên ra cũng khó.

Nam tử hiện ra màu xanh đen trên mặt quả thật rất mạnh. Hắn cầm trường kiếm trong tay chống lại Huyết Xà. Hắn chém ra ánh kiếm rực rỡ, lập tức để lại ở trên thân rắn mấy vết thương.

Mấy người trước đó đuổi theo giết Tần Minh quay đầu nhìn thấy cảnh tượng này lại yên lòng.

Ở trong rừng rậm, Tần Minh rẽ trái rẽ phải, lao như tên bắn trong bóng đêm, dọc theo con đường đã sớm thăm dò. Hắn đã nhìn ra được, người này dường như rất khó đối phó.

Trong những người đuổi giết hắn có hai người đã Tân Sinh lần thứ hai. Một người trong đó có tốc độ rất nhanh, cách hắn càng lúc càng gần.

Trên phương diện lực lượng, Tần Minh đủ mạnh mẽ, nhưng dù sao không phải là người Tân Sinh lần thứ hai thật sự. Chẳng qua về phương diện tốc độ, hắn vẫn hơi kém.

Người trẻ tuổi mở miệng nói chuyện lúc trước cũng là người Tân Sinh lần thứ hai. Bởi vì hắn bắn lén vài mũi tên, cho nên có phần tụt lại phía sau.

Khi xông đến một khu vực rừng cây dày đặc, chạc cây che chắn ngăn cản đường đi, Tần Minh cẩn thận nhìn lướt qua, chọn con đường duy nhất không có vật cản để lao vào.

Rõ ràng, người phía sau cũng sẽ không vung đao chặt chém những cành cây chặn đường, truy sát theo bước chân của hắn.

- A...

Đột nhiên, người Tân Sinh lần thứ hai xông lên đầu hét thảm một tiếng, đau đớn ngã xuống mặt tuyết, gương mặt vặn vẹo.

Chân phải của hắn bị một cây thương sắt giấu trong tuyết đâm thủng khiến máu chảy đầm đìa. Mũi thương sắc bén nhuộm máu, hoàn toàn xuyên qua bàn chân của hắn, nhìn thậm chí dọa người.

Tần Minh chẳng qua đề phòng biến cố xảy ra mới chuẩn bị cho tình cảnh xấu nhất. Hắn chôn ba thanh thương sắt ở khu vực có chạc cây ngăn cản phía trước, không ngờ đã phát huy tác dụng.

Con đường duy nhất dễ đi dĩ nhiên là do hắn bẻ gãy các cành cây chặn đường gần đó, đích thân dọn ra. Chẳng qua muốn đối thủ giẫm trúng thanh thương sắt bị hắn dựng ở trong tuyết cũng cần phải có may mắn.

Người này trong lúc vô ý tránh được liên tục hai thanh thương sắt, lần thứ ba mới đạp trúng. Cứ chạy nhanh hết sức lực như thế, kết cục của hắn tất nhiên rất thảm, cả chân phải đều xong rồi.

Mấy người phía sau nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi co lại. Bọn họ dường như đã cảm thấy được chân phải của mình cũng đau nhức theo, bọn họ cũng sợ rồi.

Nam tử trẻ tuổi vẫn nói lúc trước lộ ra sắc mặt khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Mọi người đừng chạy loạn, đạp theo dấu chân của hắn đuổi theo.

Hắn cũng là một người ngoan độc. Hắn không quan tâm tới những người đi cùng bị thương, mang theo một thanh đại kiếm đuổi theo. Hắn dựa vào ưu thế về tốc độ đã dần dần kéo gần khoảng cách.

Hắn đã sớm nhận ra tốc độ của đối phương rõ ràng không bằng hắn. Bởi vậy, hắn đoán, tuy đối phương cũng là người Tân Sinh lần thứ hai nhưng thực lực chắc hẳn phải yếu hơn bọn họ.

- Rốt cuộc là người Tân Sinh địa phương nhỏ hẻo lánh, không có Minh Tưởng Thuật, Ý Khí Công bí truyền. Cho dù Tân Sinh lần thứ hai nhưng giới hạn sẽ không quá cao.

Đây là suy nghĩ trong lòng hắn, cũng là nguyên nhân và tự tin khiến hắn có can đảm tiếp tục truy sát.

Tần Minh biết mình sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp. So với như vậy, không bằng mình chủ động hơn. Hắn bắt đầu cố ý bước chậm lại, muốn tiêu diệt một người có khả năng uy hiếp tới hắn trước.

- Ngươi lại trốn đi? Đồ không biết điều. Ta lấy mấy con Huyết Xà của ngươi mà thôi, chung quy còn tốt hơn mất cả tính mạng.

Nam tử trẻ tuổi lạnh lùng đi tới.

Về phần một người Xích Hà Thành khác và hai người của Kim Kê Lĩnh đều chỉ là Tân Sinh một lần, tốc độ của bọn họ không bằng hắn nên đều bị tụt lại phía sau, còn chưa chạy tới.

Tần Minh không đáp và xách theo chùy cán dài vàng đen xông tới. Hắn muốn đánh nhanh thắng nhanh. Hắn e ngại nhất vẫn là người thanh niên một mình đối phó với con Huyết Xà kia. Đừng thấy cơ thể hắn xảy ra vấn đề, nhưng hắn vẫn là người nguy hiểm nhất.

Trong rừng cây, tuyết đọng nổ tung, Tần Minh dồn sức ra tay. Chùy vàng đen đánh ra đòn đầu tiên đã khiến nam tử trẻ tuổi phải chấn động và bối rối. Hắn cảm giác được tay phải cầm kiếm đang tê dại.

Tốc độ của người thanh niên này khá chậm, sau khi Tân Sinh lần thứ hai nhưng tố chất cơ thể rõ ràng không bằng hắn, sao lại có sức lực lớn như vậy?

Tần Minh tập trung tinh thần cao độ, dùng hết sức ứng phó. Đừng thấy thanh chùy cán dài vàng đen nặng nề, nhưng sau khi hắn vung vẩy, nó lại giống như từng tia chớp đan xen vào nhau ở trong bóng đêm.

Nam tử trẻ tuổi rất mạnh, rõ ràng không phải là hạng người dễ xử lý. Hắn còn lợi hại hơn cả Phó Ân Đào. Sau lần đầu giao đấu thất bại, hắn nhanh chóng tiến hành phản kích.

Chẳng qua, hắn khiếp sợ khi phát hiện ra người thiếu niên ở nơi xa xôi hẻo lánh này không phải có kỹ nghệ vụng về như trong sự tưởng tượng của hắn. Đối phương rõ ràng nắm giữ phương pháp chém giết cực kỳ lợi hại. Cái chùy nặng nề kia bị hắn múa ra hoa. Chùy pháp của hắn rất kinh người, mỗi lần đều có thể lấy cách thức không thể tưởng tượng nổi cắt qua bóng đêm. Tất cả đều là sát chiêu có hiệu suất cao.

Sau đó, hắn hơi bừng tỉnh. Đây là dựa theo đao pháp để thi triển ra.

- Người này rất lợi hại. Ta phải nhanh chóng Tân Sinh lần thứ hai!

Trong lòng Tần Minh thầm nghĩ. Sau đó, chùy vàng đen trong tay hắn đột nhiên lại rời tay.

Ầm một tiếng, nam tử trẻ tuổi cảm giác trời đất quay cuồng, nước mắt chảy dài. Sau khi binh khí của hai người va chạm, đối phương lại có thể “trượt tay“. Trong khoảng cách gần như vậy, cái chùy nặng nề kia đập lên trên cằm của hắn, xương đầu của hắn lập tức bị vỡ.

Hắn cố chịu đau bắt mình phải giữ tỉnh táo. Hắn lại cầm đại kiếm chém về phía trước. Bây giờ, hắn tuyệt đối không thể lùi bước, không thể để cho đối phương có cơ hội nhặt chùy vàng đen lên.

Rõ ràng, hắn bị một chùy này đập cho đầu óc choáng váng, ý thức không còn tỉnh táo như trước.

Chờ tới khi hắn cảm giác không thích hợp thì đã muộn rồi. Tần Minh rút trường đao trên người ra đón đỡ đại kiếm của hắn, sau đó lại một đao chém rơi cánh tay phải cầm kiếm của hắn, còn giơ chân đá hắn ra.

Tần Minh nhặt cái chùy cán dài vàng đen trên mặt đất lên. Hắn không nói lời nào, tiến lên đập một chùy vỡ đầu đối phương, sau đó cầm vũ khí của đối phương nhanh chóng qua đón ba người khác.

...

Người thanh niên với gương mặt hiện ra màu xanh đen hoàn toàn không ngoài suy đoán đã giết chết con Huyết Xà. Hắn không phải tự phụ, thực lực của hắn quả thật rất mạnh.

Lưu Hoài Sơn dẫn theo mấy người tuần núi còn may mắn sống sót chạy ngược về. Sau khi một đường chạy như điên, bọn họ trở lại bên ngoài sơn cốc. Hắn đoán con Huyết Xà kia bị tiêu hao rất lớn. Ở trong trời băng đất tuyết, cho dù nó không bị đông cứng cũng sẽ hành động chậm chạp.

Cho nên hắn truy đuổi ngược lại. Bọn họ vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng người thanh niên kia giết chết Huyết Xà ở bên ngoài sơn cốc.

Hiện trường lập tức yên tĩnh. Đám người Lưu Hoài Sơn không ngờ vẫn có những người khác xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn thuận lợi. Xem ra thực lực của bọn họ khá đáng sợ.

Người thanh niên ném con Huyết Xà xuống đất và nhìn những người đối diện này. Hắn cầm kiếm đi về phía trước. Hắn vốn chỉ lặng lẽ tiến vào khu vực này, không hy vọng sẽ có tin tức lộ ra, bởi vì hắn có đối thủ ở bên cạnh.

Tình hình của hắn bây giờ không quá tốt, hắn càng hy vọng có thể giữ bí mật hơn. Bởi vậy lúc này, hắn nổi lên sát ý.

- Bằng hữu, chúng ta không có ác ý gì. Chúng ta sẽ lập tức rút đi. Con Huyết Xà này là của ngươi!

Lưu Hoài Sơn vội vàng kêu lên, đồng thời dẫn người nhanh chóng lùi lại.

Hắn cảm giác người này quá nguy hiểm. Nếu thật sự muốn đổ máu, người chết tất nhiên sẽ là đám người bọn họ. Một mình đối phương lại có thể giết tất cả bọn họ.

Những người tuần núi này đều là người trung niên có kinh nghiệm phong phú. Bọn họ đã giương cung cài tên và chỉ thẳng về phía trước để tiến hành phòng ngự, còn nhanh chóng lùi lại.

Người thanh niên bỗng nhiên cảm giác buồn bực. Hắn thăm dò tiết điểm đặc biệt không ngờ lại tổn thương cơ thể. Bây giờ, hắn đang rất khó chịu. Cuối cùng, hắn hít sâu một hơi và khẽ gật đầu, mặc cho những người này rời đi.

Hắn phải mất một thời gian mới có thể đỡ khó chịu. Sau đó, hắn lập tức lên đường, đuổi theo về phía Tần Minh.

Tuy trong không trung có hoa tuyết bay nhưng vẫn không có cách nào lập tức che kín những dấu chân. Hắn lao nhanh như tên bắn, không lâu sau đó đã nghe được tiếng kêu thảm thiết.

Không gì phải suy nghĩ, Tần Minh công kích và giết chết hai người Tân Sinh của Kim Kê Lĩnh cùng với người yếu nhất đến từ Xích Hà Thành kia.

Hắn mang theo vũ khí của những người này và quay đầu trở lại, không ngờ nhìn thấy người Tân Sinh lần thứ hai bị bị thương sắt đâm thủng chân phải kia.

Khi nam tử có gương mặt xanh đen xuất hiện, hắn đúng lúc nhìn thấy được Tần Minh quay lưng về phía hắn, đang thẩm vấn người của hắn.

Ngay lập tức, máu trên toàn thân hắn chảy nhanh hơn và vô cùng tức giận. Hắn chỉ thấy một người đang bị ép cung, vậy những người khác đâu? Lẽ nào đường đệ của hắn cũng bị giết rồi?

- Nói mau, ngươi rốt cuộc có Ý Khí Công cao cấp không?

Tần Minh ngồi xổm ở đó, một tay xách theo tên nam tử bị thương nghiêm trọng kia.

Lúc này, nam tử muốn nói gì đó nhưng không thể mở miệng được. Bởi vì một cái chùy sắt đã dí sát miệng hắn. Thật ra đối phương căn bản không muốn để cho hắn mở miệng!

Nam tử không có cách nào mở miệng nhìn thấy người mạnh nhất bên mình xuất hiện và lặng lẽ tiếp cận. Đồng tử của hắn co lại, hình như muốn nói gì đó.

Kết quả ầm một tiếng, hắn đã bị đánh một chùy, tầm mắt biến thành màu đen và gần như muốn ngất đi.

Nam tử có gương mặt xanh đen phát hiện nửa thân trên của nam tử bị thương đầm đìa máu, nửa thân dưới bị chôn ở trong tuyết trông vô cùng thê thảm. Hắn không do dự nữa, bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ xông qua.

Sau đó, hắn lại rên rỉ một tiếng, cả người ngã nhào ở trong tuyết.

Lần này, người thanh niên không phải đạp trúng thanh thương sắt mà là thanh đại kiếm của đường đệ hắn.

Trước đây không lâu, Tần Minh đã cẩn thận bố trí lại chỗ đây. Nơi đây giống như vừa trải qua một trận đại chiến, cành cây gãy rơi xuống khắp nơi trên mặt đất, chỉ có vài chỗ đất trống.

Những chỗ đất trống ra đương nhiên đều chôn thương sắt, đại kiếm, trường đao… Trước mắt có thể thấy, nó đã đạt tới hiệu quả lý tưởng nhất.

Ầm một tiếng, hắn đánh một chùy kết liễu tính mạng của người trước mặt. Sau đó, hắn bình tĩnh đối mặt với nam tử bị đại kiếm đâm thủng bàn chân kia.

Người thanh niên có gương mặt hiện ra màu xanh đen kia tên là Vương Niên Trúc. Hắn có chút danh tiếng ở Xích Hà Thành. Khi lần đầu Tân Sinh, hắn đã có thể vác đỉnh năm trăm bảy mươi cân, cũng coi như một người rất mạnh.

Sau khi Tân Sinh lần thứ hai, hai cánh tay của hắn có lực lượng gần một nghìn hai trăm cân. Hắn không tầm thường như vậy, nhưng lúc này lại bị ngã ở đây, hắn làm sao có thể không hận cho được?

Nhất là trước kia hắn tưởng thiếu niên che mặt chẳng qua là một thằng nhãi quê màu, kết quả người này lại làm hắn bị thương nặng như vậy.

Tần Minh lùi lại, trực tiếp vận dụng cung tiễn của đường đệ Vương Niên Trúc chỉ thẳng vào hắn.

- A...

Sau khi bàn chân của Vương Niên Trúc bị đâm xuyên qua, đã hành động bất tiện. Cho dù hắn có thực lực rất mạnh, có thể nhịn đau nhảy lên, nhưng chung quy không có cách nào duy trì được trạng thái ban đầu. Hắn không kiên trì được bao lâu, đã bị trúng tên.

Sau đó không lâu, Tần Minh tiến lên và sử dụng chùy cán dài vàng đen đập vỡ đầu Vương Niên Trúc dã bị thương nặng, đang hấp hối.

- Không ngờ lại có thêm một con Huyết Xà, cảm ơn đã tặng lại!

Tần Minh cất con rắn lớn thứ hai vào trong túi da thú. Ngày hôm nay, hắn đã có thu hoạch thật sự quá lớn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.