Dạ Vô Cương (Đêm Trường Bất Tận)

Chương 29: Chương 29: Trong núi đổi trời




Trước núi rừng chìm trong bóng đêm, Lăng Hư, Ly Hoa Miêu đều lóe lên và biến mất ở trong tuyết trắng mịt mờ.

Hai người bọn họ thì thôi, nhưng Vệ Mặc cao mười mét mặc bộ giáp loang lổ với phong cách cổ xưa cũng chớp mắt không thấy nữa. Động tác của hắn thật sự quá nhanh, khiến không mấy người có thể kịp phản ứng.

Chỉ có con chồn già lông màu trắng không nhanh không chậm vẫy tay gọi con lừa, chậm rãi cưỡi lừa đi về trong núi sâu.

Trong rừng rậm, các dị loại đều rút đi. Trong chớp mắt, trên không trung dãy núi rậm rạp xuất hiện vô số sinh linh biết bay. Trên sườn núi còn có rất nhiều bóng dáng đang leo lên và nhảy lên.

Trên mặt tuyết ngoài núi, bất luận là quý tộc đến từ Xích Hà Thành hay thành viên của tổ tuần núi, người Tân Sinh địa phương đều lần lượt tản đi.

Cho dù đã đi rất xa, mọi người vẫn đang bàn luận. Ngày hôm nay, bọn họ có thể tận mắt nhìn thấy được sinh linh cao cấp, chuyến đi này không tệ.

- Nữ tử mặc áo lông vũ kia có lai lịch ra sao? Ở Xích Hà Thành, ta chưa từng nghe nói qua. Nàng thật sự quá lợi hại rồi.

- Nàng đại khái chính là cao nhân được thành chủ mời từ phía xa tới.

Một số thiếu niên kích động và phấn chấn. Sau khi bọn họ nhìn thấy cao tầng thể hiện ra một số thủ đoạn, bọn họ không ngừng bàn luận xôn xao, cảm giác như mình nhìn thấy được một thế giới hoàn toàn mới.

- Đó chính là giới hạn cao nhất mà sau này chúng ta có thể đạt tới à?

- Ngươi nên tỉnh lại đi. Có người đạt tới giới hạn cao nhất gọi là thành chủ, nhưng cả Xích Hà Thành chỉ có một người. Giới hạn cao nhất của ngươi là nỗ lực hai mươi năm, sau đó tranh thủ tiến vào làm người gác cổng trong Thành Chủ Phủ đấy.

...

Trên đường đi, ngay cả là Tào Long, Ngụy Chỉ Nhu, Mộc Thanh và các quý tộc dòng chính cũng không thể ngoại lệ. Bọn họ cũng đang nói chuyện với nhau.

- Đường huynh, bây giờ ngươi đạt tới trình độ gì? Đều là đi theo tuyến đường linh thần lớn, ngươi đã cao hơn ba mét. Mà người tên Vệ Mặc kia cao tới mười mét. Ta cảm giác chiều cao của ngươi và hắn chênh lệch không phải quá xa, có phải cũng có nghĩa là thực lực cũng...

- Ngươi câm miệng cho ta!

Sắc mặt Tào Long lập tức thay đổi. Lúc này còn chưa rời xa núi lớn, hắn quát bảo thiếu niên đường đệ ngây ngô kia và nói:

- Hai mươi năm trước, Vệ tiền bối đã cao hai ba mươi mét, bây giờ biến hóa ngược lại, chúng ta căn bản không có cách nào cân nhắc được hắn đã đạt đến cấp bậc gì.

Đúng lúc này, một lão già tóc bạc có địa vị khá cao trong tổ tuần núi đi tới, hỏi:

- Có người của Vương gia Xích Hà Thành ở đây không?

Mọi người lập tức ý thức được, chắc chắn bởi vì chuyện của Vương Niên Trúc. Hắn giết chết một ổ sinh vật linh tính Huyết Xà, trong quá trình đó dường như đã âm mưu hãm hại nhiều người tuần núi.

- Niên Trúc hắn mất tích, chúng ta cũng đang tìm hắn.

Một nam tử trung niên đáp lại.

- Chẳng lẽ hắn chạy tội?

Lão già tóc bạc nói. Tuy trên mặt hắn có rất nhiều nếp nhăn, nhưng tinh thần của hắn vẫn rất dồi dào, trong ánh mắt bắn ra tia sáng lạnh.

Nếu là người tuần núi bình thường, Vương gia tất nhiên sẽ không tính là gì. Nhưng bây giờ tính chất đã thay đổi. Đây là có người phía trên hỏi đến, bọn họ cũng rất kiêng kỵ.

Bởi vì người chịu trách nhiệm cao nhất phía trên người tuần núi là Phó thành chủ Xích Hà Thành.

- Chúng ta đang tìm hắn. Ta tin tưởng Niên Trúc sẽ không làm chuyện như vậy.

Nam tử trung niên nói. Sau đó, hắn đi cùng lão già sang một bên và giải thích gì đó.

...

Ở Song Thụ Thôn, tuyết bay ngoài cửa sổ. Tần Minh, Lưu lão đầu còn có Hứa Nhạc Bình đang ngồi trong gian nhà ấm, ăn thịt lừa nóng bên nồi đồng, uống rượu ngon đào được từ cứ điểm của tổ tuần núi.

Tần Minh vốn không có hứng thú với rượu, bây giờ cũng nóng nảy. Hắn không ngờ được sau khi Vương Niên Trúc chết hắn mới biết được tên kia còn có thể phát huy ra tác dụng lớn như vậy.

Lại thêm thuận lợi Tân Sinh lần thứ hai, Tần Minh thong thả uống cạn, thậm chí thả lỏng.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu không ngừng suy nghĩ, trong lòng cũng không quá bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Lạc Nguyệt Thành rốt cuộc ở đâu? Hắn chung quy phải qua đó xem thử.

Trong đêm tối vào hai năm trước, lửa lớn cháy hừng hực thiêu đốt đã cắn nuốt cả thôn trang. Người thiếu niên mặc áo lông vũ bước qua bức tường đổ với dáng vẻ phiêu dật xuất trần đã ra tay với hắn một cách vô tình...

Hắn không thể quên được những hình ảnh đó.

Tần Minh thầm than khẽ. Nếu hắn không biết những chuyện cũ kia, hắn vẫn có thể sống bình thản qua ngày. Nhưng bây giờ hắn phải bước nhanh hơn.

- Tiểu Tần, ta bị ảo giác sao? Ta cảm giác tinh khí thần của ngươi càng dồi dào hơn trước, chiều cao hình như cũng tăng lên.

Lưu lão đầu mở miệng hỏi. Tuy hắn đã tới tình trạng tuổi già sức yếu, nhưng ánh mắt hắn vẫn còn rất sắc bén.

Ở trước mặt hắn và Hứa Nhạc Bình, Tần Minh không thi triển Hòa Quang Đồng Trần, trên phương diện khí chất tất nhiên có phần khác trước.

Hứa Nhạc Bình gật đầu nói:

- Đúng vậy, có chút biến hóa, ánh mắt càng sáng hơn, hình như cũng càng đẹp trai hơn.

Lần này Tần Minh Tân Sinh lần thứ hai xong, cơ thể cao lên chưa tới nửa tấc. Nếu không phải người đặc biệt quen biết thì căn bản sẽ không chú ý tới sự thay đổi này.

Hắn đã xác định được, phương pháp Tân Sinh được ghi chép trên sách lụa sẽ không khiến cho người tiếp tục thay đổi chiều cao.

Hắn cười đáp lại:

- Ta vừa mười sáu tuổi thôi, cơ thể còn chưa phát triển hết, rất có khả năng mấy ngày lại thay đổi một lần.

Sau lần này Tân Sinh, Tần Minh ngoài hai cánh tay nắm giữ lực lượng hai nghìn cân ra, khả năng mềm dẻo hay tốc độ của hắn đều tăng trên diện rộng. Đặc biệt nhất là thực lực có thể nói là tăng nhanh chóng và mãnh liệt.

Đêm khuya, mọi âm thanh đều yên tĩnh. Thiên địa giống như một vực sâu cực lớn muốn nuốt trọn tất cả tia sáng.

Ở chỗ sâu trong núi lớn đột nhiên có tia chớp màu bạc xẹt qua màn đêm tối đen như mực. Có mây nhuộm đỏ núi non trùng điệp, còn có người khổng lồ mang theo trường mâu màu đen đạp nát đỉnh núi rít gào giống như muốn gào phá sông núi, dẫn đến chỗ đó xảy ra tuyết lở khủng khiếp.

- Đã ra tay rồi!

Trên một sườn núi cao bên ngoài ngọn núi lớn, nữ tử khoác áo khoác lông cừu màu đen có mũ trùm đầu đang nhìn về phía xa. Nàng nhìn rõ ràng cảnh đêm đáng sợ khác thường, trong mắt có ánh sáng chuyển động.

Một con quạ đen mắt tím đứng ở trên một cây thấp, mở miệng nói ra tiếng người:

- Nhóm sinh linh cao cấp từ bên ngoài đến kia không ngăn cản được, tối nay muốn rút đi. Nếu nhanh, trong vòng hai ngày chúng ta có thể tiến vào núi tìm kiếm chỗ có hào quang năm màu tản ra.

Ở phía sau một người một quạ còn có vài bóng đen khác. Có người nói:

- Cao tầng Xích Hà Thành và dị loại vốn ở trong núi lớn liên thủ, những sinh linh cao cấp di chuyển tới căn bản không ngăn cản được, rất có khả năng sẽ có sinh vật mạnh mẽ bị lưu lại, trở thành nguyên liệu linh tính hiếm có.

Nữ tử cao gầy khoác áo khoác có mũ trùm đầu nhìn chăm chú vào sâu trong núi lớn, không quay đầu lại mà nói:

- Du Lương Vận, đợi sau khi cuộc càn quét núi bắt đầu, ngươi giúp ta thử một người. Ừ, nếu ngươi thắng cũng đừng giết hắn. Nếu như ngươi thua thì không cần cùng ta quay về Lưu Quang Thành, vẫn quay về Xích Hà Thành của ngươi làm thiếu gia quý tộc đi.

Ở sau lưng nàng tổng cộng có mười mấy người. Một thiếu niên trong đó nghe vậy thì sửng sốt, hai tay giấu trong tay áo lập tức xiết chặt.

Hắn là quý tộc của Xích Hà Thành, thuộc về một mạch dòng chính của Du gia. Ban đầu, lúc nữ tử chọn người trong thành, trong lòng hắn vẫn đầy hy vọng. Kết quả cuối cùng, hắn thành người không có tư cách được chọn.

Cuối cùng, trưởng bối trong nhà hắn mượn quan hệ, trả giá không nhỏ mới đổi cho hắn có một cơ hội đi cùng nữ tử này tới Lưu Quang Thành.

Không vì gì khác, hắn muốn tới trước mặt lão sư thần bí khó lường của nữ tử này nghe bí pháp. Chỉ cần hắn có thể học được nửa năm, một năm cũng đáng giá.

Nhưng lúc này, hắn cảm giác được nguy cơ. Nàng rốt cuộc muốn hắn qua thử người nào, hắn sẽ không mất đi cả tư cách đi theo này chứ?

Nữ tử lộ ra bóng lưng thướt tha, vẫn nhìn chằm chằm vào sâu trong núi lớn và nói:

- Hắn tên là Tần Minh, là một trong hai người Tân Sinh đạt được căn cơ hoàng kim trong khu vực này năm nay. Người của Du gia các ngươi cũng đến. Ta nghĩ với mối quan hệ của các ngươi, các ngươi sẽ rất nhanh có thể điều tra ra được. Nhớ kỹ, ta bảo ngươi qua thử sức hắn, cho nên đừng dùng những thủ đoạn không vẻ vang gì.

- Được, ta sẽ đi tìm người điều tra.

Du Lương Vận xoay người rời đi, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo.

Quạ đen nhìn theo bóng lưng của hắn đi xa, nói:

- Lúc Du Lương Vận lần đầu Tân Sinh đã có thể vác đỉnh sáu trăm năm mươi cân, yếu hơn một nam một nữ khác trong Xích Hà Thành năm nay. Lúc hắn xây dựng căn cơ hoàng kim cũng không xuất hiện điềm báo gi khác thường.

Nữ tử gật đầu, nói:

- Tề Hoài Ân ngươi cũng đi theo đi. Ta thật ra muốn xem thử phẩm chất tính cách của Du Lương Vận thế nào. Hắn vốn không có tư cách đi theo ta qua gặp lão sư. Nếu lần này hắn biểu hiện không tốt, vậy thật sự không cần thiết phải cùng lên đường nữa. Tề Hoài Ân ngươi thuận tiện xem thử Tần Minh kia thế nào, có thể trở thành một trong những người được chọn không.

Ở trong đêm khuya này, rất nhiều người Tân Sinh bên ngoài núi lớn đều nhạy bén cảm giác được. Bọn họ lần lượt lên cao và nhìn về phía núi lớn ngoài xa.

Bởi vì trong núi có động tĩnh thật sự quá lớn. Cho dù bọn họ ở cách rất xa, vẫn có thể nghe được tiếng gầm rú đáng sợ do dị loại phát ra.

Sâu trong núi lớn hoàn toàn rối loạn. Rất nhiều trùng lạ và chim bay lên bầu trời đêm hoảng loạn bỏ chạy. Trong rừng rậm, tiếng vượn khóc hổ gầm còn không ngừng vang lên bên tai.

Cho dù ở Ngân Đằng Trấn xa xôi, lão quý tộc thần bí kia cũng lập tức nhận được thông báo.

Hắn có mái tóc bạc với từng sợi trong suốt, sắc mặt hồng hào. Lúc này, hắn khoác thêm một chiếc áo khoác da chồn, cơ thể nhẹ nhàng giống như một luồng mỏng khói lập tức xuất hiện ở trên kiến trúc cao nhất trong phủ.

Mặc dù lúc này có sương đêm dày đặc, nhưng hắn vẫn nhìn về phía núi lớn ngoài xa và khẽ nói:

- Hy vọng trong tiết điểm đặc biệt sinh ra vật quý ta cần.

- Đánh nhau à?

Tần Minh nhảy đến trên nóc nhà và nhìn về phía núi lớn. Song Thụ Thôn ở cách không xa lắm, làm cho hắn không thể không cảnh giác và đề phòng.

Thật mặc, mặc dù một đêm này trong núi hỗn loạn nhưng vẫn chưa ảnh hưởng đến khu vực phía ngoài, có một bên nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối, khống chế tiết tấu cao độ.

Ngày tiếp theo, rất nhiều người đều đang bàn luận xôn xao là trời trong núi lớn đã thay đổi!

Không hề nghi ngờ gì nữa, người đến từ Xích Hà Thành hay người Tân Sinh địa phương sẽ được phép tiến vào trong núi để tìm tiết điểm đặc biệt, hái lấy sinh vật hiếm thấy có khả năng tồn tại.

Sau khi Thiển Dạ đến, Tần Minh ăn sáng xong lại bắt đầu luyện những phương pháp Tân Sinh ghi chép trên sách lụa, trong cơ thể hắn lập tức giống như cất giấu một lò lửa đang liên tục cung cấp lực lượng cho hắn.

Sau đó, hắn lại luyện phương pháp chém giết trên đao phổ. Bây giờ hắn vung vẩy chùy cán dài vàng đen cảm giác giống như đang tùy ý vung vẩy một que đay, rất thoải mái.

Hứa Nhạc Bình đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy Tần Minh đang nhanh chóng vung vẩy chùy vàng đen nặng nề. Hắn lập tức bị dọa cho giật mình, vội vàng nói:

- Tiểu Tần, ngươi đừng luyện chùy pháp của ngươi nữa. Nhạc phụ tương lai của ngươi phái người mời ngươi qua gặp mặt.

- Hả?

Tần Minh ngạc nhiên, trên gương mặt đầy vẻ không hiểu.

- Lão quý tộc ở Ngân Đằng Trấn nói muốn gặp ngươi.

Hứa Nhạc Bình báo cho hắn biết.

Tần Minh nghe vậy thì lập tức hiểu rõ, bình tĩnh hỏi:

- Không phải gặp một mình ta à?

- Cái này... Chắc phải chọn lựa đấy. Nhưng chỉ có hai người là ngươi và Chu Vô Bệnh đã đánh ra căn cơ hoàng kim, chắc chắn sẽ như hạc giữa bầy gà. Chẳng qua vào thời gian mấu chốt này...

Hứa Nhạc Bình nhíu mày. Sau lần trước, hắn cũng suy nghĩ kỹ, cảm thấy quyết định ban đầu của mình quả thật thiếu cân nhắc.

- Không đi thì đắc tội với người ta, đúng không?

Tần Minh hỏi.

Hứa Nhạc Bình gật đầu và nói:

- Quả thật có vẻ không nể mặt đối phương. Có người nói, quý tộc của Xích Hà Thành tới đây đều từng qua Ngân Đằng Trấn thăm hỏi hắn. Hắn hình như có địa vị thật sự không nhỏ, có khả năng đến từ địa phương rất lớn.

Tần Minh mỉm cười:

- Vậy ta lại đi một chuyến cọ ăn cọ uống. Vào thời điểm mấu chốt này, có khả năng lớn là có thể lấy được lợi đấy.

- Ngươi đấy!

Hứa Nhạc Bình cười và điểm ngón tay vào người hắn.

Hứa Nhạc Bình từng nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy hắn đi qua đó cũng chẳng có hại gì. Nhiều đại cao thủ của Xích Hà Thành đều tới, lão quý tộc còn có thể cần một thiếu niên vừa mới Tân Sinh một lần làm gì chứ? Nếu thật có “chuyện quan trọng” thì lá mặt lá trái là được rồi, lợi ích cứ lấy.

- Được, ta lập tức đi đấy, thuận tiện xem thử vì sao nữ nhi của hắn, quý nữ kia lại lo gả như vậy.

Tần Minh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.