Dạ Vô Cương (Đêm Trường Bất Tận)

Chương 30: Chương 30: Tư thế oai hùng hiên ngang




Dưới bóng đêm mờ tỏ, phía xa là bóng núi trùng điệp.

Tần Minh đã lên đường. Hai bên đường đều là rừng cây rậm rạp. Hắn đạp lên tuyết và đi nhanh về phía trước.

Ngân Đằng Trấn đang trong tầm mắt. Ở dưới chỗ sương mù loãng có ánh sáng dịu nhẹ đang chuyển động. Từ phía xa có thể thấy được đường nét của những kiến trúc trong trấn.

Trong trấn vô cùng náo nhiệt, hai bên đường phố đều có các loại cửa hàng. Trên kệ để hàng bày đủ các loại vật phẩm đang dạng. Trên đường có người đến người đi, những tiếng rao hàng gọi mua liên tiếp vang lên.

Nhất là gần nhất có rất nhiều người trong Xích Hà Thành tới. Từ quý tộc đến người thám hiểm, lại đến người Tân Sinh có thân phận không rõ ràng, tất cả đều lần lượt dừng chân ở trên trấn, khiến trên trấn đang thêm náo nhiệt.

Sau khi Tần Minh hỏi thăm qua, đã tìm được phủ đệ của lão quý tộc. Nó nằm sừng sững ở khu phía đông của Ngân Đằng Trấn. Cổng lớn màu đỏ trông rất khí thế, còn có rất nhiều đinh đồng gắn quanh. Hai bên cổng có một đôi thụy thú bảo vệ gia đình bình an.

- Tần Minh.

Ngày hôm nay, có không ít người trẻ tuổi tới từ các thôn xóm đến đây. Có người gọi tên của hắn.

Tần Minh lập tức cười và đáp lại. Hắn cùng mấy người Tân Sinh vừa tới đi về phía tòa nhà của lão quý tộc. Có người đã sớm chờ ở cổng, tiến tới dẫn đường cho bọn họ.

Phủ đệ này rất lớn, không chỉ một tầng sân viện mà đan xen trông rất thú vị, còn có những hòn giả sơn và núi đá lạ, đình đài tô điểm. Lúc này, trong vườn hoa chỉ còn lại ít thực vật xanh bốn mùa.

Ở trong mùa đông thiếu lương thực này, cuộc sống của lão quý tộc vẫn không bị ảnh hưởng. Có thể nhìn ra được hắn rất có tài lực, cũng rất hiểu cách hưởng thụ.

Phòng khách của phủ đệ rộng rãi sáng ngời. Tuy cách bố trí không thể nói là vô cùng xa hoa, nhưng vẫn hơn xa các gia đình lớn khác. Trên cột cực lớn khắc đầy những hoa văn tinh tế đẹp mắt, các đồ trong phòng đều làm bằng gỗ lim thượng đẳng. Trên vách tường treo những tranh chữ rất có ý cảnh.

Ở đây, lão quản gia cẩn thận tiếp đãi những người trẻ tuổi, nụ cười trên mặt hắn chưa từng thay đổi. Gương mặt này dường như đã được định sẵn. Hắn trước sau vẫn duy trì sự lịch sự và khôn khéo.

- Tần Minh.

- Nhị... Chu Vô Bệnh.

Tần Minh thấy Nhị Bệnh Tử, vừa mở miệng đã đổi cách xưng hô. Sau khi đối phương Tân Sinh đã có sự thay đổi rất lớn, cao cấp rưỡi người bình thường, đã là một thiếu niên vô cùng anh tuấn và khí thế. Hơn nữa ở đây rất nhiều người, hắn gọi như trước sẽ không thích hợp.

- Qua một thời gian ngắn nữa, ta sẽ đi tới Xích Hà Thành. Ngươi có sắp xếp gì không? Ngươi có muốn đi ra ngoài không?

Mái tóc từng khô vàng của Chu Vô Bệnh đã trở nên đen bóng, ánh mắt cũng sáng ngời.

- Ta rất tò mò về thành trì phát sáng phía xa, đến lúc đó ta sẽ đi xem thử.

Tần Minh nói.

Trong phòng khách có rất nhiều người trẻ tuổi. Lúc đầu, bọn họ đều khá e ngại. Bởi vì so với những gian nhà ngói gạch xám của bọn họ, ở đây có rường cột chạm trổ tráng lệ, những đồ sứ và tranh chữ cổ vừa nhìn đã biết có giá trị xa xỉ. Bọn họ cảm thấy không thích ứng được với hoàn cảnh này.

Chẳng qua theo thời gian trôi qua, bọn họ dần dần thả lỏng, ăn dưa và những trái cây, điểm tâm do quản gia sai người đưa tới.

Tần Minh tương đối thả lỏng. Trong mùa đông đầy tuyết bay này còn có thể quả mọng để ăn, hắn tất nhiên sẽ không khách sáo. Hắn vốn chỉ muốn tới cọ ăn cọ uống thôi.

- Hôm nay ta không cạnh tranh với ngươi. Thân thích của ta nói muốn dẫn ta...

Nhị Bệnh Tử hạ giọng nói nhưng bỗng nhiên im miệng.

Bởi vì, hắn nhìn thấy một lão già tóc bạc và một nữ tử khoác áo lông cừu màu đen có mũ trùm đầu đang đi xuyên qua trong sân, tiến về phía một phòng khách nhỏ hơn.

- Đó chính là quý nữ của Tạ gia. Cho dù chưa nhìn thấy gương mặt thật của nàng, nhưng nhìn dáng vẻ hình như rất xuất chúng. Ơ, sao nàng lại nuôi một con quạ đen?

Chu Vô Bệnh mở miệng nói nhiều hơn trước.

- Nàng hình như cũng không lo gả.

Tần Minh cũng thì thầm nói. Ngày hôm qua, lúc cao tầng Xích Hà Thành và dị loại trong núi lớn đàm phán, hắn đã từng nhìn thấy nữ tử này từ xa. Đối phương đã ở gần khu vực kia.

cho dù hắn nói khẽ nhưng nữ tử mặc áo trùm đầu màu đen kia rõ ràng vẫn nghe được. Nàng quay đầu và trừng mắt nhìn hắn.

Vành mũ của chiếc áo khoác lông cừu bị kéo thấp, lại có vài lọn tóc che một bên gò má trắng mịn. Tần Minh chỉ thấy được một phần gương mặt trái xoan của nàng cùng đôi môi nhìn rất đẹp.

- Hì hì hì...

Con quạ đậu trên bờ vai của nàng không ngờ lại có thể cười không khác gì nhân loại.

Tần Minh cảm thấy kỳ lạ. Chẳng qua từ sau khi hắn tiến vào phủ đệ, hắn đã thi triển ra Hòa Quang Đồng Trần để che đậy sinh cơ nồng đậm vượt xa người thường trên người.

- Chắc là sáo đen.

Nhị Bệnh Tử nói. Sau đó hắn cũng bị trừng mắt. Chẳng qua lần này là quạ đen trừng mắt với hắn.

Chu Vô Bệnh nghi ngờ, nói:

- Sao nhà mình, nàng còn mặc như vậy? À, ta hiểu rồi. Chắc lát nữa sẽ gặp chúng ta, tiểu thư quý tộc phải chú ý. Mới lần đầu gặp mặt, nàng chắc chắn sẽ không chịu lộ ra gương mặt thật đâu.

Sau đó, hắn và Tần Minh đều nữ tử kia cùng trừng mắt.

Tần Minh hạ thấp giọng hết mức nói:

- Ngươi biết nói thì lát nữa nói nhiều vào.

Hắn muốn thử xem với giọng nói như tiếng muỗi kêu như vậy, nữ tử kia có thể nghe được không.

Sau đó, đừng nói là nữ tử kia, ngay cả con quạ đen kia cũng có phản ứng. Lần này, nó không ngờ lại cười khà khà.

Tần Minh lập tức câm miệng, không nói một lời nào nữa. Nữ tử này hình như cực kỳ không đơn giản. Bộ áo khóa lông cừu trùm đầu màu đen rộng rãi cũng khó che được dáng người tuyệt đẹp của nàng. Người như vậy làm sao có thể lo gả chứ?

Những người trẻ tuổi khác cũng đang bàn tán. Bọn họ đã xác định được lão già tóc bạc kia chính là lão quý tộc. Nữ nhi của hắn hình như rất xuất sắc.

- Cảm giác cách chúng ta quá xa, chẳng có hy vọng gì rồi.

Có người trong phòng than khẽ. Tuy lúc tới đây, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng bây giờ bọn họ đã tỉnh táo lại.

Người có thể tới đây đều là người Tân Sinh, cảm nhận của bọn họ tất nhiên vượt xa người bình thường. Bọn họ có thể phát hiện ra trên người tiểu thư quý tộc kia có lực lượng không tầm thường. Ngay cả con quạ đen nàng nuôi cũng biết nói tiếng người, không tầm thường đâu.

Không lâu sau đó, lão quý tộc đích thân tới. Hắn tên là Tạ Cảnh Thụy, mái tóc bạc trong suốt, sắc mặt hồng hào, trên người mặc trang phục bằng gấm.

Những người trẻ tuổi kia nhìn thấy hắn đều đứng lên và có phần co quắp. Hắn cười ôn hòa, nói:

- Tất cả đều là hài tử tốt, vừa nhìn đã biết là người có tâm địa lương thiện, còn mộc mạc chân chất hơn đám t thiếu niên phi ưng chó săn mà ta đã gặp.

Tạ Cảnh Thụy chủ yếu là một người thẳng thắn thành khẩn. Vừa mới bắt đầu, hắn đã nói thẳng chuyện muốn gả nữ nhi là thật, nhưng cũng muốn mời mọi người giúp đỡ.

Hắn biết đám người Tân Sinh trẻ tuổi này đều sẽ tiến vào trong núi, đã sớm được các gia tộc lớn của Xích Hà Thành chọn trúng và phải dẫn đường cho bọn họ.

- Nếu phát hiện trong tiết điểm trong núi sinh ra sản vật hiếm có, vẫn mong các vị giúp lão hủ một chuyện. Các ngươi cứ thoải mái đi, không cần căng thẳng như vậy. Ta không phải bảo các ngươi đi tranh đoạt, chỉ cần truyền lời tới chỗ ta mà thôi.

Lão quý tộc Tạ Cảnh Thụy bình thản nói. Hắn có thể nói chuyện với quý tộc của Xích Hà Thành. Chỉ là hắn muốn giao dịch cùng những người này, để hắn có thể mua được một loại sản vật đặc biệt hắn cần sớm nhất. Hắn lo lắng chúng sẽ bị bán ra ngoài trước.

Bởi vì, lần này có rất nhiều tổ chức và thế lực tới đây. Tất cả đều đã sớm đánh tiếng sẽ mua sản vật hiếm có trong tiết điểm của núi lớn với giá cao hơn.

Sau đó, hắn vỗ tay sai người đưa vào một số thanh đao, kiếm sắc bén. Tất cả tuyệt đối đều có giá trị xa xỉ. Hắn bảo những người trẻ tuổi kia qua lần lượt chọn một món, xem như báo đáp bọn họ có thể tới đây.

- Nữ nhi của ta khiến ta lo lắng muốn nát tim. Ta thật sự muốn mau chóng gả nàng ra ngoài cũng phát rầu rồi. Ta chọn rể thật sự không để ý tới xuất thân.

Tạ Cảnh Thụy thở dài và nói thẳng, chỉ cần có người hợp duyên với nữ nhi của hắn là được rồi. Hắn chỉ hận không thể xử lý hôn lễ vào ngay ngày mai, lại hy vọng Tạ gia có thể khai chi tán diệp, nhân số tăng thêm.

Hắn nói xong lời cuối cùng lại có chút phiền muộn, không giống như giả vờ.

Quý nữ của Tạ gia thật sự phải lo gả như vậy sao? Rất nhiều người bắt đầu nghi ngờ.

- Người trẻ tuổi, ta nghe nói qua hai người các ngươi đều có căn cơ hoàng kim, tương đối không tệ. Các ngươi có nghĩ tới chuyện thay đổi con đường khác không?

Tạ Cảnh Thụy với vẻ mặt ôn hoà đi tới trước mặt Tần Minh và Chu Vô Bệnh, chủ động nói chuyện với bọn họ.

Sau đó không lâu, Nhị Bệnh Tử được lão quản gia dẫn đi tới sân sau gặp tiểu thư quý tộc kia. Nhưng hắn rất nhanh đã trở về.

- Là nữ tử áo đen kia à? Thế nào?

Tần Minh nhỏ giọng hỏi hắn,

- Trên người mặc trang phục màu đen với tư thế oai hùng hiên ngang, cực kỳ xinh đẹp. Nhưng, ôi, nàng không thích hợp với ta, ngươi có thể cân nhắc.

Nhị Bệnh Tử nói xong không ngờ lại vội vàng rời đi.

Tần Minh căn bản không phải tới để xem mắt. Nhưng hắn nhận được một cái cung đặc biệt do lão quý tộc tặng, hắn còn được đặc biệt chỉ định ra sân sau gặp tiểu thư quý tộc. Theo phép lịch sự, hắn không tiện rời đi trước.

Hắn suy đoán, nữ tử áo đen thần bí vừa rồi đã từng trừng mắt với hắn hai lần, chắc chẳng có mấy thiện cảm. Có lẽ hắn cũng sẽ giống như Nhị Bệnh Tử, gặp mặt xong là xong.

Một lát sau, Tần Minh được người dẫn ra sân sau.

Trong sân sau của phủ đệ, một nữ tử áo đen đang luyện kiếm, ánh sáng lạnh dày đặc, thật sự là tư thế oai hùng hiên ngang.

Tần Minh lập tức bối rối.

Không phải nữ tử này khó coi mà ngược lại vô cùng xinh đẹp, không giống với những nữ tử mềm yếu bình thường. Nàng có một anh khí hiếm thấy, đó là một vẻ đẹp khác.

Nhưng mặt nàng quá lớn, không nhỏ hơn cái chậu rửa mặt là mấy. Nàng gầy và cao gần năm mét, thanh kiếm lớn trong tay cũng dài hơn ba thước.

Nhị Bệnh Tử hình như không nói dối, hắn nói là tình hình thực tế, chẳng qua không nói tới chiều cao và thể trọng.

Nữ tử tên là Tạ Linh Tịch, thanh kiếm lớn trong tay còn dài hơn chiều cao của Tào Long.

Tần Minh ý thức được lão quý tộc nói có cách giúp hắn sửa lại con đường là có ý gì. Đây là muốn cho hắn đi theo tuyến đường linh thần lớn?

- Có phải ngươi cũng cảm thấy ta giống như một quái vật?

Tạ Linh Tịch hỏi.

Tần Minh lập tức lắc đầu và nói:

- Không, ngươi đi theo con đường thành thần, thuộc về một đại đạo bất diệt, hơn nữa tương lai sau khi cự linh thần thể thành công, ngươi vẫn có thể biến trở về hình dáng ban đầu.

- Thành thần gì chứ? Nếu thật sự có thần nói, sao không để kéo mặt trời ra, làm cho nó mọc lên lần nữa?

Nữ tử cười nhạo và tiếp đó luyện kiếm.

Tần Minh xoay người, muốn rời khỏi đó.

- Hai năm trước, ta đã từng thấy ngươi. Chúng ta từ Lưu Quang Thành đến, trên đường đi qua Lạc Nguyệt Thành đã trải qua Xích Hà Thành. Trên đường đi, ta từng phát hiện ra các ngươi. Khi đó, ngươi đã sắp chết rồi.

Tạ Linh Tịch với dáng người cao gầy tới gần năm mét đột nhiên nói.

Tần Minh thoáng đờ người ra, sau đó chậm rãi xoay người lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.