Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 169: Chương 169: Án binh bất động




Thông qua quan hệ với Giải Lỗ Phong, Trương Húc Đông tự dưng cùng chiến tuyến với Giải Liêm. Đối với người đứng đầu thành phố Ngọc, Trương Húc Đông vẫn gọi một tiếng bác Giải, nói muốn mời Giải Liêm đi uống trà, không biết đối phương có thời gian hay không.

Giải Liêm không trả lời ngay lập tức mà chọn im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói cho Trương Húc Đông biết dạo này ông ta đang bận công việc, bảo anh lựa hôm khác mà đến, nhân tiện tìm Giải Lỗ Phong chơi.

Trương Húc Đông chỉ có thể đồng ý. Khi về đến trụ sở chính, Trương Húc Đông chào hỏi mấy người anh em của mình rồi lên tầng cao nhất. Có ba quái vật không lồ ngồi trong phòng anh với dáng vẻ uể oải ỉu xìu, nhìn thấy anh tiến vào thì đứng lên gọi: “Anh Đông!”

Trương Húc Đông liếc mắt nhìn bọn họ một cái rồi nhìn sang Nam Cung Diệp đang nghe hát: “Hỏa Thần, sao anh không ở thành phố Tương Dương mà đến thành phố Ngọc?”

Thành phố Tương Dương đang bị nghiêm trị, chúng tôi không thể ở đó đợi ăn cơm tù, cho nên mới về đây.” Nam Cung Diệp cười nói: “Anh Đông, có vẻ như anh khá thoải mái khi ở đây.”

“Chẳng qua chỉ là mở đầu thôi, không lâu sau cả nước đều biến thành thế này, đến lúc đó anh không thể ở nước Trung Quốc, cho nên nhân lúc còn sớm thì ra nước ngoài du lịch hai ba tháng đi!”

“Anh không đi sao?”

Trương Húc Đông dựa vào ghế ông chủ: “Tôi làm công ty của tôi, sao phải chạy?”

“Anh Đông, tôi thấy thành phố Ngọc tốt lắm rồi, tôi không đi đâu cả!” Hắc Hùng cầm linh vị của A Phượng, dáng vẻ rất quyết tâm.

“Còn các anh thì sao?”

“Tôi với Thái Sơn định đến nước M một thời gian.” Nam Cung Diệp duỗi người nói: “Có muốn tôi mua gì về không? Tôi mang giúp anh.”

Trương Húc Đông lắc đầu: “Tạm thời thì không. Đi đường nhớ chú ý an toàn!”

“Ừ, Thái Sơn, chúng ta đi thôi!” Nam Cung Diệp đứng dậy, Thái Sơn lập tức đi theo anh ta.

Lúc này Hắc Hùng đứng lên, anh ta nói muốn đến sân Vũ Môn trước đây để tìm lại cảm giác về nhà. Phòng làm việc Nado chỉ còn lại Trương Húc Đông cùng Bạo Lực.

“A Lực, Huyết Linh Lung đâu?”

Bạo Lực nói: “Đang huấn luyện thành viên của Thiên Sát, cách nơi này không xa. Anh Đông, em đưa anh đi.”

“Ừ.”

Trương Húc Đông cùng Bạo Lực đi bộ đến một nơi, bọn họ nhìn thấy bên trong có một bóng đèn dây tóc thật to chiếu xuống, có trăm thành viên đang đứng thẳng. Tê Giác cầm roi quất lên đất: “Tổng cộng sáu tiếng đồng hồ, bây giờ mới có ba tiếng thôi, nghe kỹ cho ông, ai dám động đậy một chút thì sẽ ăn một roi!”

Nhưng người này đều là thành viện tinh anh của bang Long, nhưng dù vậy thì bọn họ vẫn cảm thấy không ổn. Tuy không thấy mặt trời nhưng ánh đèn dây tóc cũng đang phản chiếu mồ hôi trên đầu bọn họ. Nhưng dù là như vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể cắn răng kiên trì, đây là cuộc huấn luyện người còn sót lại cuối cùng là vua.

“Anh Đông, anh đến rồi.”

Trương Húc Đông hài lòng gật đầu, hỏi: “Tê Giác, có đội viên nào đặc biệt xuất sắc không?”

“Lúc trước chị Linh Lung huấn luyện, em vừa tiếp nhận nên cũng không rõ lắm.” Tê Giác chào Bạo Lực, nói: “Nhưng nếu cứ kiên trì huấn luyện như vậy, thì cho dù có là Võ Đại Lang cũng biến thành Võ Tòng!”

Trương Húc Đông cạn lời. ‘Thằng nhóc này so sánh làm mình không biết phải nói gì.’ Tuy Tê Giác là thành viên gia nhập sau cùng của Thiên Sát, nhưng anh ta đã vô cùng xuất sắc, bề ngoài thì mơ mơ màng màng nhưng làm chuyện nào cũng chắc chắn. Trương Húc Đông thích tinh thần của anh ta.

Vào phòng nghỉ ngơi, anh nhìn thấy Đường Phi, Ác Quỷ, Đỗ Phong và Trần Uy cũng ở đây, bốn người đang uống bia, xem phim mới nhất. Bọn họ thấy Trương Húc Đông đến thì lập tức đứng dậy gọi: “Anh Đông!”

Trương Húc Đông khẽ gật đầu, ngồi xuống, nhìn chằm chằm Huyết Linh Lung: “Linh Lung, mọi việc thế nào rồi?”

“Vẫn còn đang tiến hành, chỉ có điều không dễ liên lạc với cướp biển Soyali, liên hệ bằng mọi cách rồi nhưng vẫn không được.”

“Cô vất vả rồi.”

“Không có việc gì, đây là chuyện tôi nên làm.”

Trương Húc Đông hỏi: “Có tin tức gì của ba công ty kia không?”

“Không có.”

Hắc Hoàng đi vào từ bên ngoài, nói: “Dương Tại Thiên thuê lính đánh thuê ở vùng châu thổ, đã có mười mấy nguời đến rồi, tin rằng sẽ có những hành động tiếp theo.”

“Lính đánh thuê vùng châu thổ? Là một bộ phận của bắc M?” Trương Húc Đông hỏi.

“Ừm, chẳng qua chỉ là mấy tên nhãi ranh, đại nhân vật thật sự đều không đến.” Hắc Hoàng nói.

“Lính đánh thuê của vùng châu thổ cũng có thể tiến vào top mười lính đánh thuê, đặc biệt là Nhãn Kính Xà, đoàn trưởng của bọn họ. Đây là một nhân vật rất ghê gớm. trước kia là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ của nước M, lập được rất nhiều công lớn. Kinh nghiệm tác chiến của người này vô cùng phong phú, hơn nữa năng lực chiến đấu cá nhân cũng không yếu.” Không thể gạt Trương Húc Đông chuyện về lính đánh thuê, anh nói: “Bảo cao thủ theo dõi Dương Tại Thiên cùng lính đánh thuê vùng châu thổ, giữ đủ khoảng cách, nếu như bị phát hiện thì có thể bị mất mạng.”

“Ừm.” Huyết Linh Lung gật đầu.

“Gọi Đặng Quân đến!”

Mười phút sau, Đặng Quân vào với cái đầu đầy mồ hôi, anh ta thở hồng hộc hỏi: “Anh Đông, sao thế?”

Trương Húc Đông ném cho anh ta một điếu thuốc rồi nói: “Cậu đi làm một bản kế hoạch chi tiết cho Bất động sản Đông Thăng, buổi tối tôi đi gặp bí thư Giải Liêm, tiện thể làm ông ta quan tâm đến công ty mới của chúng ta một chút.”

“Gấp như vậy sao?” Mồ hôi trên đầu Đặng Quân nhiều hơn vừa rồi.

“Sao vậy? Không kịp sao?” Trương Húc Đông hỏi.

Còn bốn đến năm tiếng nữa, hẳn là kịp, chắc chắn tôi sẽ làm người chuẩn bị cho thật tốt.” Đặng Quân hành động giống như lập quân lệnh.

Trương Húc Đông hài lòng gật đầu, nói: “Linh Lung, cô đi điều tra người của Bất động sản Dương Quang, tôi muốn tài liệu chi tiết về bọn họ.”

“Việc này cần tốn chút công sức.” Huyết Linh Lung nói thẳng.

“Tôi chỉ cần tài liệu cá nhân của các lãnh đạo cùng với vòng quan hệ của bọn họ, điều này có tác dụng lớn đối với sự phát triển sau này của chúng ta.”

“Tôi biết phải làm gì rồi.”

Trương Húc Đông hơi mỉm cười, anh rất tin tưởng vào năng lực làm việc của Huyết Linh Lung. Anh nhìn mấy người đàn ông cường tráng ở bên ngoài, nói: “Lâu rồi không gặp cao thu, hay là chúng ta ra ngoài luyện tập một chút?”

“Được.” Tất cả mọi người trở nên hứng thú ngay lập tức.

Bọn họ thay đồ, Trương Nhất Đao cũng tới, Trương Húc Đông đi đến trước mặt cậu ta, nói: “Nhất Đao, có phải đàn em của cậu có một người gọi là Cương tử không? Giúp tôi liên lạc với cậu ta một chút!”

“Sao vậy anh Đông?” Trương Nhất Đao khó hiểu.

“Một tên tìm tôi gây rắc rối, tôi bảo cậu ta trói tên kia lại, vốn dĩ tôi định hù dọa cậu ta một chút nhưng giờ lại hết hứng rồi, cậu gọi bọn họ làm bọn họ xử lý, tôi không muốn nhìn thấy cậu ta ở thành phố Ngọc nữa.”

Ánh mắt của Trương Nhất Đao lóe lên một tia khát máu, cậu ta dùng ngón tay cái làm động tác cắt cổ, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông cười: “Không cần thiết, đưa đến chỗ nào đấy cũng được, nhưng đừng để cậu ta trở về, còn cụ thể thì cậu tự phân phó.”

“Em biết nên làm thế nào.” Trương Nhất Đao gật đầu.

Sau khi thay quần áo được một lúc, mọi người đứng ở bên ngoài, để lại một khoảng đất trống to lớn ở giữa. Vẻ mặt của mỗi người đều không giống nhau, nhưng trong mắt đều có ý chí chiến đấu cùng phấn khích. Hiển nhiên rất ít khi bọn họ có thể nhìn thấy cuộc so tài như thế này.

Sáu người Trương Húc Đông, Hắc Hoàng, Huyết Linh Lung, Đường Phi, Đỗ Phong cùng Tê Giác đứng ở giữa. Còn Trần Uy thì ngồi ở một bên hét to: “Tới tới, đặt cược đi nào, cược càng nhiều thì kiếm được càng nhiều!”

Trương Húc Đông nhếch môi nói với năm người: “Bắt đầu đi!” Nói rồi, anh giơ nắm đấm đến Đường Phi nhưng bị Đỗ Phong cản lại, một cú đá từ trên không đá vào cổ tay của Trương Húc Đông, nháy mắt, sáu người đều hành động. Cuộc hỗn chiến như thế này thì không có đồng mình, ai cũng là kẻ địch, để xem ai trụ lại lâu hơn.

“Xem ra anh Đông tiến bộ không ít.”

“Có thể là do chuyến đi đến nước H, cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn anh ấy sẽ thắng lợi, nếu không thì… ha hả…”

“Tôi thấy được.”

“Ba người các cậu mất trí rồi sao?” Trương Húc Đông bị Đường Phi, Đỗ Phong cùng Tê Giác hợp lại vây đánh, chỉ có thể phòng ngự chứ không thể tấn công. Còn Hắc Hoàng cùng Huyết Linh Lung cũng tiến hành chiến đấu, sau hơn hai mươi chiêu thì Huyết Linh Lung đã để ra nhiều sơ hở.

“Anh Đông, nhanh phát huy thực lực mạnh nhất để ba người bọn em nhìn chút!”

“Đúng đấy!”

“Được thôi, các cậu đừng đắc ý!” Nói rồi, Trương Húc Động lập tức vọt đến như tia chớp, nắm đấm, chân, khuỷu tay cùng đầu gối,... anh dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Mọi người chỉ chảy một ít mồ hôi cùng bị thương nhẹ. Nghiêm trọng một chút thì Huyết Linh Lung đang thoa thuốc đau khớp cho Trương Húc Đông, mặc dù mặt của cô ta không có chút cảm xúc nào nhưng cũng có vẻ vô cùng dữ tợn.

“Anh Đông, anh luyện như thế nào vậy? Dạy bọn em được không?” Tê Giác kêu lên.

Trương Húc Đông cười ha hả: “Đến rừng rậm nguyên thủy vật lộn với dã thú, có thể tăng khả năng công kích, lực phòng ngự cùng sự nhanh nhẹn của cậu. Nhưng mà không phải chỉ cần một hai tháng thì đã thành công, mà phải luyện tập quanh năm suốt tháng.”

“Má, không đến mức khổ như vậy chứ. Em thấy em nên luyện tập chậm rãi.”

Trần Uy rút súng bên hông ra, cười một cách khinh thường, nói: “Cũng tàm tạm thôi, vẫn là vũ khí hiện đại tốt hơn.”

Trương Húc Đông mặc quần áo rồi đứng lên, nói: “Được rồi, các cậu làm chuyện của mình đi, tôi có việc đi trước. Lão Đặng, nhớ rõ bản kế hoạch mà tôi muốn.”

Đặng Quân gật đầu nói: “Đang tiến hành.”

Trương Húc Đông nhìn Hắc Hoàng, nói: “Nữ vương, cô đến đây với tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

“Ừm.”

Hai người lên xe, Trương Húc Đông nói: “Dạo này bên Khả Hân thế nào rồi?”

“Thành tích học tập của cô ta không tồi, phỏng chừng sẽ thi lên thạc sĩ. Anh yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô ta an toàn.”

Trương Húc Đông gật đầu: “Cám ơn, hiện tại lại có thêm đoàn lính đánh thuê vùng châu thổ, phỏng chừng những ngày yên bình không còn nhiều nữa, cô chăm sóc cô ấy giúp tôi.”

“Ừm.”

“Nữ vương, cô thấy giả cả thế nào, nếu không đủ thì cô cứ nói, tôi sẽ không trả giá.” Trương Húc Đông dừng một chút rồi nói.

“Tiền nhiều lắm rồi, nhiều hơn nữa thì cũng không có tác dụng gì, đủ tiêu, nếu không đủ thì tôi sẽ tìm anh.” Hắc Hoàng cười lạnh nói.

Trương Húc Đông thở dài một cái, nhìn bóng lưng đang dần xa của Hắc Hoàng. Anh khởi động xe, một tia sáng bay xa mấy trăm mét.

“Kế hoạch như thế nào?” Ăn cơm tối xong, Trương Húc Đông hỏi Đặng Quân.

“Cũng tàm tạm, tuy không tỉ mỉ nhưng nội dung tổng thể thì không thành vấn đề. Nếu đến lúc đó có chỗ nào không rõ, thì chúng ta giải thích cho anh ta là được.” Đăng Quân nói.

“Tăng tiền thưởng cho nhân viên tăng ca!”

“Tôi sẽ làm.”

Sau khi đổi sang một chiếc xe van bình thường, Trương Húc Đông đưa Đặng Quân đến chỗ Giải Lỗ Phong, cũng chính là tầng dưới nhà của Giải Liêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.