Sau khi ấn chuông cửa, người đi ra lại là một cô gái không đến hai mươi tuổi, mặc bộ đồ bó sát màu xanh nhạt, lộ rõ đường cong. Trương Húc Đông nhìn một cái là có thể nhìn ra cô gái này chắc hẳn là em gái của Giải Lỗ Phong. Cô ấy vừa nhìn thấy là Trương Húc Đông và Đặng Quân thì biết ngay đây là người mà anh mình nói, nên cô ấy quan sát kỹ Trương Húc Đông từ trên xuống dưới.
Bị một cô gái nhìn như vậy, đến Trương Húc Đông cũng cảm thấy hơi ngại ngùng, nở nụ cười hiền lành: “Chúng tôi đến tìm bí thư Giải!”
“Cha tôi vẫn chưa về, anh tôi có nói với tôi rồi, hai người vào nhà trước đi!” Cô gái nhường đường để Trương Húc Đông và Đằng Quân đi vào trong nhà, sau đó cô ấy đóng cửa lại, nhìn Trương Húc Đông: “Anh chính là Trương Húc Đông mà anh tôi nói sao?”
“Là tôi!” Trương Húc Đông gật đầu.
“Quả nhiên là trông rất tuấn tú lịch sự!”
Giọng nói của cô không lớn lắm, nhưng Trương Húc Đông nghe thấy, lại chẳng thể nào ghét nổi người khen mình. Cô ấy khá giống với Giải Lỗ Phong, người nhà họ Giải đều có khí chất cao quý của dân tộc Trung Hoa. Trương Húc Đông hỏi: “Cô tên gì?”
“Giải Phong Tuyết!”
“Tuyết rơi là dấu hiệu cho năm bội thu, cái tên thật hay!”
“Cảm ơn. Hai người cứ ngồi tự nhiên, muốn uống gì không?”
Trương Húc Đông và Đặng Quân ngồi xuống, Đặng Quân vội phất tay nói: “Không cần phiền cô Giải như vậy…”
“Trà đi!” Trương Húc Đông cắt đứt lời nói của anh ta.
Ba phút sau, Giải Phong Tuyết bưng hai ly trà Thiết Quan Âm nóng hổi đặt ở trước mặt Trương Húc Đông và Đặng Quân, sau đó cô ấy cũng ngồi xuống, mắt không ngừng nhìn khắp người Trương Húc Đông, nhưng lại không nói gì cả, Đặng Quân cũng chỉ đành cười khổ, còn Trương Húc Đông cũng không biết nên nói gì với cô gái nhỏ, nhất thời bầu không khí trở nên hơi ngột ngạt.
Đối với Giải Phong Tuyết, Trương Húc Đông là một nhân vật rất bí ẩn, giống như một câu đố lớn đang ở trước mặt cô ấy nhưng lại không nói với cô ấy, ngược lại để cô ấy tự mình đoán, cảm giác này thật là khiến người khác nghẹn chết.
Còn Trương Húc Đông thì đây là lần đầu tiên gặp cô, hơn nữa cũng chỉ mới ăn một bữa cơm vào ngày hôm nay với anh cô, muốn tìm chủ đề chung cũng thật không biết nên bắt đầu từ đâu, nhưng Trương Húc Đông vẫn mở miệng trước.
“Cô Giải vẫn đang đi học sao?”
“Đúng vậy, năm nay tôi học năm ba rồi!”
“À, cô học ở trường Đại học nào?”
“Trường đại học thành phố Ngọc, sao vậy?”
“Tôi có đứa em gái cũng học ở trường Đại học thành phố Ngọc, nó tên Tưởng Khả Hân, không biết hai người có quen biết nhau không?”
“Tôi từng gặp cô ấy, là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng chúng tôi không quen thân lắm!”
“À, vậy nó có tai tiếng gì trong trường của các cô không?”
“Chuyện này thì hình như không có, nếu như thật sự có thì nghe nói cô ấy thường được một chiếc Lamborghini đen đưa đón, cụ thể thì tôi cũng không biết!”
Trương Húc Đông vui vẻ: “Chiếc xe đó là của tôi!”
“Ha ha, thật không thể tin tin vịt!”
“À, đúng rồi, có phải trường các cô có một giáo viên tên Trình Mộng Dao không, cô có biết không?”
“Đương nhiên là tôi biết cô Trình rồi, cô ấy là giáo viên đẹp nhất của Đại học thành phố Ngọc chúng tôi đấy, nhưng hình như nghe nói một năm trước cô ấy đã ly hôn rồi, chúng tôi đều cảm thấy thương tiếc cho cô ấy!”
Đặng Quân căn bản chẳng thể nào xen miệng nào, chỉ đành im lặng uống trà, dư quang lúc có lúc không liếc nhìn đồng hồ trên tường, rõ ràng là có hơi sốt ruột.
Trương Húc Đông và Giải Phong Tuyết trò chuyện ngày càng nhiều chủ đề, dù sao Trương Húc Đông cũng vừa đi học hơn một năm nay, anh vẫn chưa quên cuộc sống vườn trường, hai người vừa nói vừa cười, khiến cho lòng Đặng Quân không ngừng oán trách.
“Ha ha, còn nữa, hôm nào gọi tên mập kia ra, chúng ta cùng đi chơi!” Giải Phong Tuyết che miệng cười duyên, bởi vì Trương Húc Đông đã kể cho cô ấy nghe chuyện hôm nhập học đầu tiên của Trần Uy.
Chuông cửa vang lên, Giải Phong Tuyết lập tức đứng dậy nói: “Có lẽ là cha tôi về rồi!”
Mở cửa, quả nhiên là một người đàn ông trung niên mập hơn năm mươi tuổi. Sau lưng ông ta còn có một người mà Trương Húc Đông vô cùng quen thuộc, chính là Vương Thế Cường, quận trưởng của khu Tây Thành trước đây. Sau khi hỏi hang, anh mới biết Vương Thế Cường đã trở thành phó thị trưởng, ở cái tuổi này, có thể nói là tiền đồ vô hạn.
“Tiểu Trương, có phải đã đợi lâu rồi không? Bên tôi hơi nhiều việc, vừa mới tiễn lãnh đạo tỉnh đến kiểm tra, mong cậu thông cảm!” Giải Liêm nói rồi tỏ ý mọi người ngồi xuống, còn Giải Phong Tuyết thì rất hiểu chuyện mà trở về phòng mình, đây đều là những thói quen tốt.
“Bí thư Giải có thể rút ra thời gian trong lúc bận trăm công nghìn việc để gặp hai hậu bối chúng tôi đã là vinh hạnh cho chúng tôi lắm rồi, ông là người đứng đầu thành phố Ngọc này mà!” Trương Húc Đông nói mấy lời tâng bốc ông ta. Mặc dù những người có mặt đều nghe hiểu sự giả dối của những lời này, nhưng trên quan trường chỉ có thể nói như vậy, bạn không thể nào cứ mở miệng nói ra những lời như “mẹ nó”, “đm” được!
“Tôi có thể có được vị trí này nhanh như vậy, có một nửa công lao thuộc về anh bạn Trương đấy!” Vương Thế Cường nói, đúng là bởi vì trị an của thành phố Ngọc yên ổn, trị an của Tây Giao thay đổi nhiều như vậy, tất cả công lao đương nhiên là thuộc về anh, nên anh ta mới có thể lên chức phó thị trưởng chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi.
Anh bạn Trương cười nói: “Thị trưởng Vương khách sáo quá rồi, đây là kết quả khi tất cả mọi người cùng cố gắng, ai mà không muốn sống cuộc sống yên bình chứ. Đừng nói mấy câu khách sáo đó nữa, mọi người đều sống tốt mới là tốt nhất!”
“Ha ha, nói không sai, bây giờ thành phố Ngọc đã có thể nằm trong top 10 thành phố tốt nhất Trung Quốc rồi.” Giải Liêm nhìn về phía Đặng Quân, nói: “Tiểu Trương, người bên cạnh cậu là ai vậy? Trông có vẻ là người làm ăn nhỉ!”
“Thật ngại quá, cứ mãi lo nói chuyện!” Trương Húc Đông nói: “Đây là tổng giám đốc của công ty Đông Thăng, tên là Đặng Quân. Đặng Quân, đây là bí thư uỷ ban thành phố của thành phố Ngọc chúng ta, Giải Liêm, công trạng nổi bật, thanh liêm không vụ lợi, là tin vui cho thành phố Ngọc chúng ta, có dịp thì qua lại với bí thư Giải nhiều một chút!”
“Bí thư Giải, xin chào, tôi thường nhìn thấy ngài trên tivi, không ngờ hôm nay lại có duyên gặp được người thật!” Đặng Quân vội đứng dậy, cung kính cúi người, anh ta lăn lộn trên thương trường đã lâu, đương nhiên là đã rèn giũa được thái độ biết co biết giãn, nếu như bắt Trương Húc Đông làm như vậy, anh thật sự làm không được, việc này có liên quan mật thiết đến tính trời sinh và hoàn cảnh sinh tồn của mỗi người.
“Tiểu Đặng cũng chẳng lớn lắm, đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, mau ngồi đi, đã vào nhà rồi thì đều là người mình cả!” Giải Liêm cười nói.
Trương Húc Đông nói: “Bí thư Giải, tôi và Lỗ Phong là bạn bè nên tôi nói thẳng nhé, Đông Thăng chúng tôi vừa bước chân là lĩnh vực bất động sản, nghe nói Tây Giao sắp cải tạo khu phố cũ à?”
“Ôi, tin tức thật là nhanh!” Giải Liêm nhìn về phía Vương Thế Cường, anh ta từng quản lý khu vực phía tây, hơn nữa lần này anh ta chịu trách nhiệm chính hạng mục cải tạo khu phố cũ này, nhưng sức cạnh tranh lớn nhất vẫn là ba công ty Dương Quang, Lam Thiên, Trung Khoa, còn bất động sản Đông Thăng thì bọn họ chưa từng nghe nói đến, hoặc là nên nói là Truyền thông Giải trí Đông Thăng thì hơn.
Vương Thế Cường cũng hơi ngây ra, nói: “Tôi thật sự chưa từng nghe nói đến bất động sản Đông Thăng, là cho các anh vừa thành lập à?”
“Không sai, đã đạt đến mức công ty bất động sản tầm trung rồi, chỉ thiếu một bước vào có thể chen lên phía trước, đương nhiên Đông Thăng là của anh Trương, anh ấy là ông chủ!” Đặng Quân vừa nói, mọi người đều hiểu ra, có những lời không cần nói quá rõ ràng, đây là cách bàn bạc của nước Trung Quốc, gọi tắt là “toạ thiền.”
“Làm ăn một cách đàng hoàng là việc đúng đắn, không cần phải mỗi ngày đều chém giết nhau, các cậu muốn làm ngành này, chúng tôi sẽ giúp đỡ, hơn nữa đây còn là công ty của Tiểu Trương, tôi mà có thể giúp đương nhiên là sẽ không từ chối!” Giải Liêm cười ha ha nói.
“Bí thư Giải nói rất đúng!” Vương Thế Cường phụ hoạ nói.
“Hai người quá lời rồi, dù sao chúng tôi vẫn chỉ là công ty bất động sản tầm trung, còn rất nhiều thứ chưa hoàn thiện, nhưng tôi tin trong tương lai không xa, chúng tôi nhất định có thể gây dựng nên một công ty bất động sản lớn. Thực ra hôm nay chúng tôi đến là vì có một việc muốn nhờ bí thư Giải giúp đỡ!” Trương Húc Đông nói thẳng lần nữa.
“Tiểu Trương, chuyện này không vội!” Giải Liêm cười, nói: “Hai người đã ăn bữa tối chưa?”
Trong lòng Trương Húc Đông hơi khó chịu, thầm mắng ông già này, sao vừa mới nghe mình cần nhờ giúp đỡ là lập tức nói sang chủ đề khác, nhưng trong một lúc Trương Húc Đông cũng không rõ dụng ý của Giải Liêm, anh ghét nhất là giao thiệp với loại người thế này, nhưng lần này vẫn cần phải qua lại, nên cần sự kiên nhẫn lớn, muốn một nhân vật có địa vị lớn thế này nghiêng về phía mình, chắc chắn không thể nào chỉ dùng hai ba câu nói là có thể dàn xếp được.
Nhưng anh vẫn cười cười, nói: “Tôi đã ăn rồi. Sao vậy, hai người vẫn chưa ăn à?”
“Ha ha, đúng là chưa ăn, hai người cũng qua ăn một chút đi, coi như là ăn khuya. Hôm nay cứ mải lo đón tiếp lãnh đạo, bụng đã kêu rột rột từ lâu rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói!” Giải Liêm đứng dậy nói: “Tiểu Lý, dọn cơm canh lên đi!” Ông ta nói với người làm trong nhà.
Trương Húc Đông cũng ngại nói là các ông cứ ăn, chúng tôi ngồi đây được rồi, nên đành phải hùa theo nói: “Vậy thì làm phiền bí thư Giải rồi!”
“Đều là người mình, đừng khách sáo như vậy. Cậu Tiểu Đặng nữa, cậu cũng cùng ăn đi!” Giải Liêm chỉ vào trong nhà ăn, nói.
“Cảm ơn bí thư Giải!” Đặng Quân cũng biết chuyện này không dễ dàng thành công, nên nhìn qua Trương Húc Đông, Trương Húc Đông khẽ gật đầu một cái, tỏ ý bảo anh ta đừng làm bậy. Mặc dù trong phương diện đánh nhau, anh ta chỉ là tép riu, nhưng trên phương diện đối nhân xử thế, cư xử với quan chức thế này, anh ta vẫn khéo đưa đẩy hơn Trương Húc Đông. Chỉ là Đặng Quân vẫn chưa biết Giải Liêm này là người thế nào, nên trong một lúc anh ta vẫn chưa biết nên dùng cách nào để ứng phó.
Một hàng người ngồi bên bàn ăn, Giải Liêm hỏi người làm: “Tiểu Tuyết đã ăn chưa?”
“Cô chủ đã ăn rồi, lúc nãy tôi đã hỏi cô ấy, cô ấy bảo mọi người ăn đi, không cần gọi cô ấy!” Tiểu Lý nói.
Giải Liêm gật gật đầu, nói: “Vậy được rồi, cô đi làm việc của mình đi, chúng tôi bàn chút việc!” Tiểu Lý rất biết nhìn tình hình mà xoay người rời đi.
Trong giây lát, Giải Liêm nhìn Trương Húc Đông một cái rồi nói: “Con gái lớn rồi cũng chẳng bớt lo, sợ nó bị người có mưu đồ xấu lừa gạt, thời gian trước có một đối tượng, bây giờ thằng nhóc đó đã bị tôi ném vào trong tù để tự kiểm điểm rồi!”
Đặng Quân nhìn Trương Húc Đông một cái, anh khẽ gật đầu, nói: “Vẫn còn nhỏ mà, bây giờ yêu đương vẫn còn hơi sớm, học hành mới là việc quan trọng nhất!”
“Ha ha, hai chúng tôi có tư tưởng khác nhau, haiz. Đúng rồi, Tiểu Trương, cậu uống rượu không?” Giải Liêm cười ha ha hỏi.
“Tối nay không uống đâu, lúc về còn phải lái xe, uống rượu lái xe bị phạt rất nghiêm trọng đấy, tôi không muốn để bí thư Giải đến cục cảnh sát bảo lãnh tôi đâu, ha ha…” Trương Húc Đông cười nói. Anh biết Giải Liêm cũng chỉ là khách sáo thôi, anh chẳng nhìn thấy chai rượu nào cả, thói trịch thượng này khiến Trương Húc Đông hơi buồn nôn.
Giải Liêm cũng cười nói: “Vậy thì ăn đồ ăn đi!” Dừng một chút, ông ta lại nói: “Thế Cường, cậu và Tiểu Trương quen thân hơn tôi, bảo cậu ấy đừng có khách sáo đấy!”
“Trước giờ tôi không hề biết khách sáo!” Trương Húc Đông cười nói.
Giải Liêm nhìn Trương Húc Đông một cái, rồi quay đầu hỏi Đặng Quân: “Tiểu Đặng, nghe giọng của cậu không giống như người bản địa nhỉ?”
“Quê tôi ở Nam Ninh, lúc tôi bảy tám tuổi đã dời đến thành phố Ngọc, nên ít nhiều gì giọng nói cũng còn chút ảnh hưởng từ nơi đó!”
“Ồ, Nam Ninh là một nơi rất tốt, vậy Tiểu Đặng cậu tốt nghiệp trường nào?”
“Harvard!”
“Cậu học ngành gì? Mấy năm trước làm việc ở đâu?”
“Không, sau này tôi tự mình học, trước đây làm trong công ty của võ môn của thành phố Ngọc, sau này thì đến Đông Thăng…”
Trương Húc Đông bỗng chốc hiểu ra, bề ngoài thì có vẻ Giải Liêm đang hỏi han ân cần Đặng Quân, thực ra là đang đi một vòng gián tiếp nghe ngóng chuyện của anh, nhưng anh có lòng tin với Đặng Quân, tin anh ta biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
“Thì ra là xuất thân từ Harvard, tôi học MIT, nói ra thì chúng ta cách nhau cũng không xa lắm nhỉ!” Giải Liêm cười ha ha nói.
“Hậu bối như tôi làm sao dám so với bí thư Giải, ở thời đại của ngài, có thể ra nước ngoài du học đương nhiên là giỏi hơn rất nhiều so với hậu bối là tôi đây. Hơn nữa ngành học của tôi cũng không liên quan đến công việc của tôi, tôi chỉ là kiếm miếng cơm thôi, còn ngài thì đã là bí thư của thành phố rồi, thật là xấu hổ quá!” Đặng Quân lắc đầu cười khổ nói. Đọc t