Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 184: Chương 184: Không biết tự lượng sức mình




Tên lính đánh thuê ngã xuống đất thực ra thì vẫn có thể đi vài chiêu trên tay Trương Húc Đông, sở dĩ anh ta tấn công trước lại bị nock out là vì anh ta quá coi thường Trương Húc Đông nên mới dẫn đến kết quả này.

Mà Trương Húc Đông trước nay chưa từng khinh thường bất luận kẻ nào là kẻ thủ, cho dù đối thủ chỉ mới luyện tập, anh cũng sẽ cực kỳ chú ý, Trương Húc Đông đã trải qua trăm trận, đương nhiên biết rõ đạo lý khinh thường đối thủ chính là coi thường chính mình, thường nói lật thuyền trong mương, cũng chính là đạo lý này.

Nhìn biểu hiện của năm người kia, Trương Húc Đông biết bọn họ sẽ cố gắng hết sức, nhưng cũng chỉ cười nhạt, Trương Húc Đông hy vọng họ khinh thường mình, như vậy thì có một chọi một trăm cũng không thành vấn đề, có điều nếu như vậy thì sẽ mất đi ý nghĩa của chiến thắng, vĩ nhân đã từng nói:Trong chiến lược coi thường kẻ thù nhưng trong chiến thuật phải coi trọng kẻ thù

Lúc này, năm tên lính đánh thuê vùng châu thổ đã từ bỏ chiến thuật đơn thương độc mã, năm người trực tiếp công kích Trương Húc Đông, bọn họ không có nhiều kỹ xảo đánh nhau, đều là chiêu thức giết chóc, mười nắm đấm dường như dày đặc, nhưng Trương Húc Đông vẫn có thể tìm thấy kẽ hở để né tránh, tuy vậy đôi mắt vẫn không rời khỏi người họ.

Tấn công là cách phòng thủ tốt nhất, Trương Húc Đông hiểu điều này, nhưng anh quả thực là có thể né tránh, nhìn thực lực của mấy tên lính đánh thuê vùng châu thổ này, dù sao cũng là lần đầu anh đánh với đội lính đánh thuê vùng châu thổ, vẫn mong tìm ra được điểm yếu của họ.

Là một người khôn ngoan, hơn nữa Trương Húc Đông cũng từng là lính đánh thuê, đương nhiên biết từ kỹ thuật chiến đấu của bọn họ có thể nhìn ra được cách dùng súng ống, hành vi, tính toán… Anh muốn biết được rốt cuộc lính đánh thuê vùng châu thổ mạnh đến cỡ nào, rồi giáng một đòn chí mạng để loại bỏ những kẻ xuyên biên giới này.

Nhìn mấy phút cũng hòm hòm, Trương Húc Đông hiểu được mánh khóe của bọn lập tức bắn đầu công kích, chiêu đầu tiên khiến cả năm bị sốc, rút con dao Cát Đẩu từ ống quần ra, đột nhiên chém tới tên trước mặt tạo ra một vết thương giống như con rết lớn, người đó kinh ngạc nhìn, đây cũng là Trương Húc Đông đã nương tay, nếu nhát dao này trúng vào cổ thì phỏng chừng cái mạng nhỏ đã toi rồi.

Vẻ mặt Trương Húc Đông bình tĩnh, anh chưa từng nói anh không hiểu về vũ khí, nếu bên kia đã muốn mạng của mình, thì anh còn dùng tay không giảng giải gì nữa, so với năm tên lính đánh thuê không phải hạng thường này thì phải liều mình như vậy.

Mấy người đó đều không biết bọn họ lần này động thủ, cũng không có mang theo, vì vậy bọn họ đều cố hết sức cẩn thận với vũ khí trong tay Trương Húc Đông, nhưng mà Trương Húc Đông đâu có ngu xuẩn đến vậy, thấy một chiêu hiệu quả thì thu về, tiếp theo đó con dao cắt đẩu thành thứ anh phô trương thanh thế.

Tay trái vung ra nắm đấm đánh thẳng vào mặt một người, “bộp!” một tiếng vang giòn, khuôn mặt người đó hoàn toàn biến sắc, anh ta đột nhiên cảm thấy đầu mình sắp nứt ra, cảm thấy có âm thanh ù ù, trước mắt đen lại ngã cái “bịch” xuống đất.

Với một cú đánh như vậy, tuy nhãn cầu của người đó không bung ra nhưng chắc chắn chảy máu mũi liên tục, dù có tỉnh dậy thì cũng không thể cử động được trong thời gian dài, nhưng nếu không tỉnh lại được thì tính mạng có thể gặp nguy hiểm.

Cũng nhu vậy, Trương Húc Đông chỉ cần vài chiêu đã hạ được một người, ngừi cuối cùng cũng là người dẫn đầu cả sáu người, nhưng anh ta cũng chỉ có thân thủ tốt hơn năm người kia một chút thế nhưng đã không còn ý chí chiến đấu nữa rồi, sáu người đánh không lại đối phương, anh ta chắc chắn không tin bên kia sẽ bị anh ta đánh bại vì thể lực kém.

Cho nên anh ta cũng bắt đầu phòng thủ, tựa hồ không tấn công nữa.

“Bụp bụp… Bụp bụp… Bụp bụp…” Đấm của Trương Húc Đông nhanh mà không mất đi lực, liên tục tấn công đối thủ như những giọt mưa, Trương Húc Đông khịt mũi hừ lạnh, tên cầm đầu đột nhiên bay ra ngoài như diều đứt dây, nặng nề rơi xuống đất.

Cả người rơi xuống vang lên tiếng động lớn, ngay đến hỏa thần Nam Cung Diệp còn không phải là đối thủ của Trương Húc Đông, ngưỡng mộ sức mạnh nắm đấm của anh, có thể thấy Trương Húc Đông không thuộc loại như mấy tên nước M này.

Trương Húc Đông thu tay lại, lộ ra nụ cười khinh khỉnh, đây là một chiến thuật anh đã tìm ra gần đây do chứng đau dây thần kinh tam giác, bộ não phát lệnh thông qua dây thần kinh tam giác được chuyển đến mắt, trán, răng và các bộ phận khác trên khuôn mặt, đau dây thần kinh tam giác giúp tăng cường khả năng dẫn truyền của con người, làm cho các giác quan của anh nhanh hơn, vì vậy sẽ luôn ra đòn đánh phủ đầu đối phương, tăng sức mạnh bùng nổ của mình.

Đây là một trường đại học, Trương Húc Đông tất nhiên không tiện giết ở đây, nhưng anh cũng đủ để khiến những người này nằm liệt giường hơn hai tháng, nếu như thêm một chút sức nữa cũng đủ để giết bất kỳ tên lính đánh thuê vùng châu thổ nào ngay tại đây.

Vỏn vẹn chưa đến mười phút, Lưu Kim Thủy nhìn thấy đám cao thủ mình bỏ đóng tiền ra thuê đã bị Trương Húc Đông đánh bại, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi, cậu ta không ngờ kết quả lại như vậy, cậu ta tận mắt chứng kiến tùy ý chọn ra một lính đánh thuê vùng châu thổ cũng có thể đánh bại được hai mươi tên đàn em của cậu ta.

Nhưng cao thủ mạnh mẽ đến vậy trước mặt Trương Húc Đông rõ ràng là không khá hơn gì, không phải là cậu ta hoa mắt, mà là thực lực của Trương Húc Đông quá đáng sợ, Lưu Kim Thủy bắt đầu lo sợ bản thân đối địch với bang Long chính là sai lầm lớn nhất trong đời cậu ta.

Tiểu Liên dựa lưng vào tường, lùi ra xa từng bước, bà ta đã nhìn ra được sự lợi hại của Trương Húc Đông, bắt đầu muốn bỏ chạy, bà ta không tính là kẻ thù với loại người đáng sợ như Trương Húc Đông, nhưng đi được sáu bước thì đứng yên tại chỗ.

Lúc này Trương Húc Đông đã thoải mái đi về phía bà ta, chẳng mấy chốc bà ta phát hiện ra mình đã nhầm, hóa ra là đi tới chỗ Lưu Kim Thủy, Lưu Kim Thủy càng sợ hãi đến tận xương tủy, nhưng cậu ta thầm nghĩ Trương Húc Đông chắc chắn sẽ không giết cậu ta, ít nhất là không dám ở nơi công cộng.

Nghĩ như vậy, Lưu Kim Thủy lau mồ hôi trên trán, sắc mặt cũng tốt hơn chút ít, những không có nghĩa là cậu ta không sợ nữa: “Trương, Trương Húc Đông, mày, mày, mày muốn làm gì?”

Khóe miệng Trương Húc Đông cong cong, lộ ra một nụ cười tà ác: “Mày đoán xem tao làm gì?”

“Mày, đừng làm bừa, đây, đây là học, trường học!” Lưu Kim Thủy càng không ngừng nói lắp, trong lòng chửi đến cả tổ mười tám đời mẫu dạ xoa Tiểu Liên lên, nếu không phải là do người đà bà ngu xuẩn kía, cậu ta cũng sẽ không ở đây, không ở đây cũng không chạm phải Trương Húc Đông, thầm để sung trong tối thì sớm muộn gì cũng có thể xử chết Trương Húc Đông, mà giờ thì mặt mũi cậu ta mất sạch rồi.

Đám sinh viên qua qua lại lại quên mất chiều đến bọn họ có tiết gì, hoàn toàn bị thân thủ Trương Húc Đông rung động, hơn nữa rất nhiều người nhìn ra được thân phận của Lưu Kim Thủy, đại ca xã hội đen thực sự, trong mắt đám sinh viên đây là sự tồn tại không thể chọc vào được, ai kêu người ra có quyền có thế lại có thực lực cơ chứ!

Nhưng trước mặt Trương Húc Đông, cậu ta dường như còn chẳng đáng nhìn đến, hơn nữa dáng vẻ sợ sệt kia lại khiến trong lòng mừng thầm, Trương Húc Đông ha ha cười nói: “Mày sợ sao? Dáng vẻ bây giờ hoàn toàn không giống dáng vẻ vừa nãy!” Lần này, giọng nói của Trương Húc Đông đầy mỉa mai và khinh thường.

Lưu Kim Thủy cố nén sợ hãi trong lòng, nói: “Trương Húc Đông, tao biết mày là hạng người gì, cũng biết không phải là đối thủ của mày, nhưng mà bây giờ nghiêm ngặt như vậy, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mày, mày phải suy nghĩ cho kỹ!” Lời của cậu ta nói rõ ràng mạch lạc, nhưng lòng lại bất ổn như ngàn cân treo sợi tóc, trùm bang Long là gì? Cầm đầu giới xã hội đen giết người không chớp mắt, truyền thuyết nói anh ta đã xử hết mấy ngàn tên Nhật.

Trương Húc Đông cười lạnh đứng dậy: “Phải không? Vậy thì mày biết nhiều quá rồi đấy!” Lời còn chưa dứt, con dao cát đẩu trong tay anh chợt cứa về phía mặt Lưu Kim Thủy.

“Á, đừng!” Lưu Kim Thủy kinh hãi hét lên, nhắm mắt chờ chết, bên dưới vẫn còn cảm giác ẩm ướt và nóng nực, một lúc lâu sau mới mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Trương Húc Đông đang nhìn cậu ta tự mãn, thầm rủa trong lòng: Mặt mũi vứt cho chó ăn rồi.

“Khai quá!” Trương Húc Đông phẩy mũi, mắt nhìn về phía nước tiểu vàng khè dưới đất.

Lưu Kim Thủy xấu hổ cười khổ, nhưng còn khó nhìn hơn khóc, cơ mà mạng nhỏ có lẽ là giữ được rồi, lúc này cậu ta không dám nói lời nào, sợ nói sai sẽ chọc giận Trương Húc Đông, có chết cũng chẳng hiểu sao chết.

Trương Húc Đông đi một đoạn giữ khoảng cách với cậu ta, cất con dao cát đẩu vào ống quần, xua tay nói: “Cút lẹ đi, hôm nay ông đây không có tâm tình xử mày, có điều giới hạn chỉ đến như hôm nay thôi!”

Lưu Kim Thủy thở phào nhẹ nhõm, thấy Trương Húc Đông thật sự không lừa mình, mới chậm rãi dựa vào tường di chuyển người, đến khoảng cách đủ xa thì xun xoe bỏ chạy.

Mà Tiểu Liên nào dám nói nữa, trốn sau lưng Vương Bình, khuôn mặt sưng đỏ cũng đầy vẻ sợ hãi, không biết kế tiếp Trương Húc Đông sẽ làm gì với mình, nhưng đáng tiếc dáng dấp Vương Bình vốn bình thường, bị Tiểu Liên nắm lấy vai từ phía sau đến phát đau, là loại cảm giác đau đến không muốn sống

“Đứng lại!” Trương Húc Đông đột nhiên nói.

Trong nháy mắt tất cả mọi người đều dừng bước, Tiểu Liên rụt lại cổ, mà Lưu Kim Thủy thì là run rẩy cả mặt, có cảm giác ớn lạnh từ tận đáy lòng, thầm mắng trong lòng không phải tên này hối hận rồi chứ? Cậu ta liếc mắt đợi Tiểu Liên, nếu không phải tại người phụ nữ ngu ngốc này, cậu ta nào phải rơi vào tình cảnh như vậy, đũng quần ướt sũng.

“Tao ghi nhớ mày rồi. Chỉ cần mày ở thành phố Ngọc thì thành thật cho tao, nếu không tao bảo đảm mày không thấy được mặt trời ngày mai đâu!” Trương Húc Đông trừng mắt nhìn Lưu Kim Thủy, đột nhiên anh cảm thấy không nên động vào cậu ta trước, bắt giặc phải bắt vua trước, còn phải tìm ra kẻ đứng sau lưng!

Trong lòng Lưu Kim Thủy phát lạnh: “Không phải hắn ta biết được người đánh lén hắn ta là mình làm đó chứ? Toang rồi, chắc chắn là biết rồi!” Nhưng mọi chuyện đã vậy rồi, dù Trương Húc Đông có biết thì mọi chuyện cũng có thể trôi qua như vậy, Lưu Kim Thủy càng hiểu rõ hơn, muốn lật đổ Trương Húc Đông không phải là chuyện đơn giản, hơn nữa còn là rất phiền phức.

Nhìn lính đánh thuê vùng châu thổ không phải là đối thủ của Trương Húc Đông, cậu ta nghĩ vẫn nên tìm những người kia đến, cơ mà thoáng cái đã biết cậu ta không nên suy tính đến chuyện này, người phía trên đoán chừng sẽ có quyết sách.

Lưu Kim Thủy đờ đẫn gật đầu, cuối cùng trực tiếp chạy từ cầu thang bộ xuống lầu.

Vẻ mặt của Trương Húc Đông trở nên nghiêm túc, vừa rồi anh cố ý nói như vậy, chỉ để xem biểu hiện của Lưu Kim Thủy, quả nhiên, từ phản ứng của Lưu Kim Thủy nhìn ra được, người tối qua chắc hẳn là do cậu ta phái đến, người ra tay chắc chắn đã nghe đến lính đánh thuê vùng châu thổ lâu rồi.

Nhưng Trương Húc Đông vẫn không dám chắc chắn, mục tiêu của đối phương là mình hay Tạ Hồng Bằng, trong đó chắc chắn còn có tin vịt không ngờ đến bên trong, dù sao thì bình yên tạm thời chỉ là để cho cơn bão càng thêm dữ dội mà thôi!

Ánh mắt Trương Húc Đông chuyển sang tập trung vào Tiểu Liên, làm bà ta lập tức run như cầy sấy, run rẩy nói: “Cậu, cậu còn muốn làm gì nữa?” Dáng vẻ của bà ta có phần nực cười, làm người ta cảm thấy Trương Húc Đông vì sắc đẹp của bà ta mà chảy nước miếng.

Trương Húc Đông hoàn toàn bị bà ta chọc cho vui vẻ: “Tôi còn có thể làm gì được nữa chứ? Có điều tôi cảnh cáo bà lần nữa, thu liễm lại một chút, nếu không cái miệng của bà sẽ bị xé thật đấy, tôi chưa lừa ai bao giờ đâu!”

“Tôi, tôi biết rồi!” Tiểu Liên nhanh chóng gật đầu trả lời, chỉ có điều tảng đá lớn trong lòng bà ta rơi xuống đất, biết Trương Húc Đông chắc chắn sẽ không làm khó bà ta nữa, nếu Trương Húc Đông thật sự xé miệng bà ta ra thì bà ta sao còn gặp người được nữa!

“Cút!” Trương Húc Đông quát lên một chữ.

“Tôi cút ngay đây, ngay và luôn!”Tiểu Liên đâu còn còn dám chần chờ, cũng mặc kệ Vương Bình, tự mình chạy trối chết.

Kịch hay lại kết thúc, những người khác cũng tản đi bốn phương tám hướng, về sau theo thống kế, buổi chiều hôm đó có không dưới một trăm sinh viên vào lúc điểm danh vắng mặt, sau bị gọi thầy cô gọi lên phê bình, không ai báo cáo, cũng không có kẻ nào oán thán trách than, tất cả mọi người đều vui vẻ về nhà.

Trương Húc Đông thật sự cho qua, dù sao đây cũng là một trường đại học, tình huống đặc biệt, anh cũng không đi quá xa, chỉ liếc nhìn sáu người của lính đánh thuê vùng châu thổ trên mặt đất rồi đi xuống lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.