Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 183: Chương 183: Sáu lính đánh thuê




Ra khỏi văn phòng, Lưu Kim Thủy buồn bực nói: “Nếu người đã đi rồi thì đợi lần sau đụng phải lại gọi điện thoại cho tôi, được không?”

“Tôi cảm thấy cậu ta sẽ quay lại!” Tiểu Liên hơi chần chờ nói.

“Chị Liên, bây giờ không thể tin người được, nếu cậu ta đã chạy rồi thì sẽ không quay lại nữa đâu, người ta chắc chắn sẽ nghĩ đến chị trả thù người ta, thế này trước đi, tôi về tra rõ giúp chị xem tên nhóc đó là ai, sau đó lại giúp chị tìm cậu ta báo thù!” Lưu Kim Thủy bắt đầu không kiên nhẫn làm lấy lệ với bà ta.

“Nhưng, nhưng tôi…” Tiểu Liên che má, vẻ mặt không vui, cứ vậy bỏ qua cho tên nhóc Trương Húc Đông thì quá hời cho anh rồi. Đột nhiên, ánh mắt bà ta nhìn về phía cửa thang máy, thấy Trương Húc Đông và Tưởng Khả Hân xuất hiện, hai người vẫn đang nói cười vui vẻ, lập tức chỉ vào đó: “Là cậu ta, là cậu ta, chính là tên nhóc đó!”

Lưu Kim Thủy nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn sang, lúc này cậu ta nhìn thấy trên mặt Trương Húc Đông nở nụ cười đi tới, trong lòng chợt cảm thấy kinh ngạc khó tả, vậy mà lại chính là Trương Húc Đông, đại ca của bang Long, khó trách lại dám động đến cháu ngoại của giám đốc sở Vương, liếc nhìn sáu tên lính đánh thuê vùng châu thổ phía sau, trong lòng lập tức có chỗ dựa.

Trương Húc Đông và Tưởng Khả Hân chậm rãi đi đến, nhìn thấy đám người Lưu Kim Thủy bên cạnh người phụ nữ trung niên không quá ngạc nhiên, dù sao thì cũng là cháu gái của giám đốc sở Vương không có có mấy tên ngu đi theo, thì giám đốc sở Vương này cũng tệ quá rồi, tìm mấy kẻ trong thế giới ngầm đến giúp cũng là chuyện thường, anh nói với Tưởng Khả Hân: “Khả Hân, không phải em nói là lấy đồ trong ký túc xá sao? Đi đi!”

Sắc mặt Tưởng Khả hân rất kém, bởi vì Trương Húc Đông đã ngả bài với cô ta rồi, sau này anh muốn lấy người con gái Lâm Tâm Di đó, mong bọn họ có thể là anh em mãi mãi, không có bất cứ gì khác nữa, cô ta liếc nhìn Lưu Kim Thủy và sáu kẻ ngoại quốc sau lưng cậu ta, gật đầu nhẹ nói: “Anh Đông, anh cẩn thận đấy!”

“Yên tâm, anh không sao!” Trương Húc Đông cười nói.

Trương Húc Đông không nhanh không chậm đi tới bên cạnh Lưu Kim Thủy, khẽ mĩm cười nói: “Có lẽ không phải là lần đầu chúng ta gặp mặt!” Thực sự là không phải, lúc trước Trương Húc Đông tham dự hội nghị ở ngoại ô phía tây, đã gặp Lưu Kim Thủy ít nhất hai hay ba lần.

“Thực là không phải!” Lưu Kim Thủy không có vì Trương Húc Đông là đại ca bang Long mà bị dọa, ngược lại trong lòng thầm nghĩ gian ác: Hay là xử chết hắn ở đây luôn, hôm nay có mình hắn ta thôi!

Tiểu Liên kinh ngạc nhìn Trương Húc Đông lại nhìn Lưu Kim Thủy nói: “Người anh em Lưu, hai người quen nhau à?”

Lưu Kim Thủy không để ý đến bà ta, nhìn chằm chằm Trương Húc Đông: “Thật không ngờ lại gặp mày ở đây, xem ra cô ta là người phụ nữ của mày?”

Trương Húc Đông nhìn ra được gợn sóng trong đáy mắt Lưu Kim Thủy, anh nheo mắt lại, người này không phải rất nổi tiếng ở thành phố Ngọc, nhưng nhất định là biết thân phận của mình, biết rồi cũng không sợ hãi chút nào, lại thêm sáu người sau lưng, có thể người này giấu nghề: “Không phải, cô ấy là em gái tao!”

“Haha, đứa em gái này của mày cũng được quá nhỉ!”

Tiểu Liên vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn hai người này, vậy mà lại hàn huyên anh một câu tôi một câu, trong lòng càng kinh ngạc, rốt cục không nhịn được nói: “Người anh em Lưu, đừng phí lời với cậu ta, mau báo thù thay tôi, đánh cho cậu ta liệt nửa người không thể tự lo thân, có hậu quả gì đã có cậu tôi lo giùm!”

“Chị Liên, chị có thể đừng nói nữa được không?!” Lưu Kim Thủy hừ lạnh một tiếng, trong lòng cậu ta vốn là sợ thân phận cùng truyền kỳ của người trước mắt này, nhưng người phụ nữ ngu ngốc này vẫn ở bên ồn ào mãi không thôi khiến cậu ta bực bội, vừa nói ra câu này cậu ta đã biết có chuyện không ổn, dù sao đây cũng là cháu gái của giám đốc sở Vương, đành phải hối lỗi nói: “Chị Liên, chuyện này giao cho tôi, chị đứng sang một bên đừng để mình ngộ thương!”

Tiểu Liên nghe được Lưu Kim Thủy vậy mà lại lớn tiếng quát mình cũng ngạc nhiên không thôi, có điều bà ta cũng biết bản thân không có năng lực gì cả, chỉ có một chỗ dựa là cậu, cơ mà có vậy cũng đã đủ rồi không phải sao? Con chí săn này sao dám nói những lời như vậy với mình? Nhưng mà, lúc nghe thấy Lưu Kim Thủy xin lỗi mình, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, gật đầu đứng sao một bên.

“Trương Húc Đông, không biết chị Liên của bọn tao đắc tội gì với mày nhỉ?” Lưu Kim Thủy bắt đầu làm khó dễ, trong lòng anh ta phát hận.

Trương Húc Đông cười nói: “Lời của bà ta giống hệt mê-tan vậy, rất thối, cho nên tôi cho bà ta một bạt tai, theo mày hình phạt này nặng quá rồi hả?”

Cái nết của Tiểu Liên, Lưu Kim Thủy không chỉ lĩnh giáo một hai lần, lần nào xảy ra vấn đề hầu như nguyên nhân cũng là từ bà ta, như ai kêu người ta có giám đốc sở Vương, đánh bà ta không khác nào đánh vào mặt giám đốc sở Vương, vấn đề cái tát này chính là bị đánh.

“Trương Húc Đông, tao mặc kệ là mày là đại ca gì, nhưng chuyện hôm nay mày ra tay trước là không phải, cho nên mày nhất định phải trả cho tao một câu trả lời!” Lưu Kim Thủy lạnh lùng nói.

“Haha, mày muốn câu trả lời gì đây?” Trương Húc Đông cười hỏi.

“Không khó, chỉ cần mày dập đầu trước chị Liên ba cái ở đây, bồi thường một trăm vạn, bọn tao sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra!” Lưu Kim Thủy biết chắc Trương Húc Đông sẽ không đồng ý, cậu ta chẳng qua chỉ kiếm cớ ra tay mà thôi.

“Dựa vào đâu? Cái người giám đốc sở học Vương kia ấy à? Hay là mấy người bọn mày?” Trương Húc Đông nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng sáng, khóe miệng cười không đàng hoàng, hỏi.

“Mày có thể nghĩ theo cách này, nếu mày không làm những gì tao nói thì hôm nay mày sẽ không ra khỏi đây được!”!” Đã vạch mặt rồi, Lưu Kim Thủy biết nếu không xử Trương Húc Đông ở đây thì đợi đến khi rời đi rồi người bị xử sẽ là mình.

“Con người của tao tính tình không tốt, hơn nữa là cứng mềm không ăn, trừ khi tâm trạng của bản thân tốt, hay là tao thử xem sao!” Trương Húc Đông nhe răng cười nói.

“Trương Húc Đông, vậy thì mày cũng đừng trách tao, cho mày cơ hội rồi nhưng mày không cần!” Nói xong, Lưu Kim Thủy lùi sau một đoạn trước, đánh mắt cho sáu tên lính đánh thuê vùng châu thổ kia, nói: “Các anh giúp tôi xử hắn!”

Nhưng sáu người không hề ra tay, ngược lại nhìn phía Lưu Kim Thủy, người dẫn đầu nói: “Anh Lưu, người này cần một ngàn vạn!”

“Dễ nói, chỉ cần có thể tiến hắn ta, tôi cho các anh hai ngàn vạn!”

Sáu người đó vô cùng hài lòng gật đầu, bọn họ nhìn về phía Trương Húc Đông, một người nói: “Chúng ta có lẽ đã gặp nhau rồi, ở đâu nhỉ?”

Lưu Kim Thủy sững người, sáu người này là cao thủ của đội lính đánh thuê vùng châu thổ, sao bọn họ lại biết trùm bang Long được? Cậu ta sở dĩ không nói cho người của lính đánh thuê vùng châu thổ là bởi vì đây là thiên hạ, nếu như xử Trương Húc Đông ở đây bọn họ chắc chắn cũng không sống được, thế lực của bang Long thật sự quá lớn.

Trương Húc Đông nhếch miệng cười, nói: “Tôi không có ấn tượng với anh, nhưng mà lính đánh thuê vùng châu thổ các anh cũng có chút danh tiếng, tôi thực sự từng nghe đến, các anh đến từ nước M nhỉ?”

Sáu người nhất thời không thể tin được, bọn họ đều không ngờ tới Trương Húc Đông biết xuất thân của mình, ánh mắt đều dán vào anh, nhưng không ai nhớ được đã từng nhìn thấy anh ở đâu.

“Anh biết bọn tôi?” Người dẫn đầu chau mày hỏi.

Trương Húc Đông tất nhiên sẽ không dùng cái danh hiệu Satan dọa họ, dọa cho sợ rồi chạy đi mất thì không chơi được gì nữa, chỉ làm động tác bỏ đi, không chắc chắn cũng không phủ nhận.

“Nhìn ra được cậu có chút thực lực lại nhận ra chúng tôi, có lẽ cũng đã từng lăn lộ trong giới, tôi khuyên cậu nên làm theo lời của anh Lưu đi!” Người đó gật đầu nói.

Trương Húc Đông ha ha cười: “Thực lực của tôi anh nhìn không ra, hơn nữa tôi là con cháu Trung Hoa, không thể vì vài ba lời nói của anh mà nhận thua được, hơn nữa tôi cũng luôn tìm kiếm các anh, hôm nay các anh tự tìm tới cửa sao có thể bỏ lỡ cơ hội này được?”

“Nếu cậu đã không bằng lòng, vậy thì chúng tôi cũng chỉ đành ra tay. Có điều, chúng tôi sẽ không cùng ra tay nhau, sáu người chúng tôi để cậu tùy ý lựa chọn, lính đánh thuê vùng châu thổ có tôn nghiêm, tuyệt đối không bắt nạt kẻ yếu hơn!” Lời người đó khí phách vô cùng.

“Không cần nữa!” Trương Húc Đông lắc ngón tay, chỉ về phía sáu người: “Sáu người các anh lên cả đi, tôi cũng không muốn ức hiếp các anh!”

Trong phút chốc, sắc mặt cả sáu người đó trở nên vô cùng khó coi, đều đã biết bọn họ đến từ đội lính đánh thuê vùng châu thổ, nhưng Trương Húc Đông lại dám lớn lối như vậy, không phải là có thực lực vô cùng mạnh thì cũng là ở đây giả mù sa mưa, mặc kệ là loại nào thì trận đánh này cũng khó mà tránh khỏi.

Người dẫn đánh mắt nhìn cho một trong năm người còn lại, người đó lập tức hiểu ra, bước lên phía trước dò xét Trương Húc Đông vài lần, nhưng ngoại trừ nhìn anh có phần điển trai ra thì không thấy anh mạnh là bao, trong mắt hiện lên sự khinh thường và mỉa mai.

“Hàzzzz!” Sau khi gầm lên dữ dội, người này đã lao về phía Trương Húc Đông.

Bọn họ thuộc loại chơi theo vóc dáng cao to này, chú trọng đến mức độ phát triển của cơ bắp, nên thường thấy các võ sư quyền anh của mình trên TV, nhưng kỹ năng chân của họ thì kém hơn, tất nhiên, không loại trừ khả năng họ có thể luyện kỹ năng tay của họ lên đỉnh, nhưng những người như vậy rất ít, có điều đối với những người bình thường, to con quyết định trình độ của sự lợi hại.

Tất nhiên, trong mắt Trương Húc Đông, những đòn tấn công bằng nắm đấm này không phải là quá lợi hại, anh đã từng đấu với hàng trăm võ sư quyền anh nước ngoài, số người thực sự có thể so bì với anh không quá một bàn tay, vì vậy anh cũng có thể nói là biết rất nhiều về quyền anh ở nước ngoài.

Mặt khác, đối phương biết rất ít về một quốc gia vốn có từ ngàn đời như Trung Hoa, trong chiến đấu, người xưa có câu nói rất hay, biết mình biết địch, trăm trận trăm thắng, trong hơn một năm trở về đây thực lực của Trương Húc Đông đã tăng lên rất nhiều, người đánh lén anh không ít, trải qua vô số cửa sinh tử, bang Long có được vị thế như hôm nay cũng chẳng phải ngẫu nhiên mà được.

Nắm đấm cực lớn rít gào, mang theo cuồng phong sắc bén, Trương Húc Đông tất nhiên sẽ không lựa chọn lấy cứng đối cứng, tuy không nhất định là không vượt qua được anh ta, nhưng chắc chắn sẽ khiến bản thân bị thương rất nhiều, trước mặt còn có năm đối thủ, vì vậy hắn rất lựa chọn tránh đi, trực tiếp đột phá phần giữa.

Trong chiến đấu tay đôi, có ba đường trên, giữa và dưới, phòng thủ của đường giữa tương đối yếu, bởi vì có rất nhiều cách để giải nơi này, Trương Húc Đông có xu hướng kiếm nghiêng. Đối với đối thủ như vậy, hắn nhất định phải hạ tốc độ nhanh nhất, đây chính là thầy anh, cũng là cha anh, Bạch Sư Vương trong lúc huấn luyện lấy làm điểm chú ý đầu tiên nói với anh.

Trương Húc Đông tránh khỏi nắm đấm của anh ta, cả người từ dưới cánh tay của anh ta luồn tới, gần như toàn bộ cơ thể của anh sắp dính vào tên lính đánh thuê vùng châu thổ, đến giây tiếp theo anh lập tức giơ tay đánh vào khuỷu tay của anh ta, lúc cánh tay của đối phương thoáng cong, anh trực tiếp đấm vào phía bên trái của đối phương.

Người nọ lảo đảo, chỉ cảm thấy bên tai ù ù một tiếng, giống như sấm sét, cả người có chút mơ hồ, trong lòng thầm kêu không ổn, nhưng còn chưa kịp phản ứng, Trương Húc Đông đã đá vào bụng dưới của anh ta, cả người nặng hơn 180 pound bị Trương Húc Đông trực tiếp đá bay ra ngoài.

“Ụa…” Người nọ nôn ra một ngụm máu, ngã xuống đất mất sức chiến đấu, năm người còn lại tim đập nhanh, khó trách Trương Húc Đông lại nói muốn một chọi sáu, thì ra trong lòng người ta đã có tính toán, sự tự tin này cũng chẳng phải mù quáng, là thực lực thật sự, chợt tất cả mọi người đều bỏ đi sự khinh thường với Trương Húc Đông, chuẩn bị đánh một trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.