Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 66: Chương 66: Phân chia Tây Giao




Tất cả mọi người nhìn về phía lão đại của bang Vân Hỏa, nụ cười của anh ta còn rực rỡ hơn cả mái tóc của mình, lên tiếng: “Liên quan đến vấn đề phân chia Tây Giao!” Anh ta hơi hướng về phía hai lão đại bang phái lớn kia, tiếp tục nói: “Nói rõ hơn, chính là phân chia thành ba địa phận ở vùng ngoại ô phía Tây này.”

“Phân chia cái rắm gì chứ! Mẹ kiếp, đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi mà, làm quái gì phải thế!” Cho dù những lão đại kia ít nhiều cũng hiểu được mục đích của buổi họp này, nhưng vẫn có vài người khó có thể chấp nhận được mà ầm ĩ.

Trong chốc lát, có một vài lão đại đã bàn bạc xong vỗ bàn đứng dậy nói: “Khâu Thiên, anh đã nói phải phân chia gì đó, ý của anh là để cho gần 1000 anh em của bang Ngọc tôi đây giúp các anh làm việc sao? Chuyện này không được, các anh lợi hại, nhưng nơi này là Tây Giao, cho dù chết tôi đây cũng không đồng ý!”

“Con mẹ nó, không sai. Mọi người ở đây đều có địa bàn riêng, có mối làm ăn riêng của mình. Chúng tôi không gây chuyện mà cũng không sợ có chuyện.”

“Mẹ kiếp, ai ra đời lăn lộn mà không phải liều mạng chứ. Ở Tây Giao này ít nhất cũng có gần 100 bang hội, biết bao nhiêu băng nhóm đủ khả năng quản lý tốt cơ chứ? Các anh ngày nào cũng rảnh rỗi quá nên khó chịu đúng không?”

“Không đồng ý, cho dù bị bắn chết tôi cũng không đồng ý!”

“Bộp bộp!” Lão đại của bang Tam Hợp vỗ tay, nói: “Mọi người đừng kích động, sở dĩ chúng ta đến đây là để trưng cầu ý kiến của mọi người. Tôi muốn hỏi mọi người một câu, mục đích của việc lăn lộn ngoài xã hội là để làm gì?”

“Mẹ kiếp, chuyện đó còn cần phải hỏi sao, còn không phải vì tiền à, có tiền ai mà không mỗi ngày ôm phụ nữ ngủ, Không phải vậy thì anh chém tôi một đao, tôi bắn anh một phát súng có gì tốt cơ chứ!”

Trương Húc Đông khẽ hỏi Khô Lâu: “Lão đại của Bang Tam Hợp tên gì vậy?”

“Người đi đường gọi ông ta là Tam Vương Gia. Sau khi cha ông ta thoái vị, ông ta bèn tự xưng là Vương Gia, nghe nói làm ăn giao dịch với người Nhật Bản bên kia, cụ thể thế nào thì tôi cũng không biết rõ lắm!”

Trương Húc Đông gật đầu nhẹ, Vũ Môn có liên hệ với Nhật Bản, bây giờ bang Tam Hợp cũng có liên quan, xem ra hai băng nhóm này không phải thứ tốt lành gì. Bang Vân Hỏa kia lập tức trở nên thuận mắt hơn nhiều. Nếu tình huống tiếp theo cho phép, để cho Ác Quỷ đi nhờ vả tiếp cận băng nhóm này một chút vậy. Anh lấy điện thoại ra, nhanh chóng gửi tin nhắn ngắn cho cậu ta.

Ác Quỷ cúi đầu nhìn một lúc, sau đó nhìn về phía Trương Húc Đông, ánh mắt của hai người giao nhau như muốn nói: Cậu hiểu chưa? Hiểu!

Lúc này, Vũ Man Tử mới cười nói: “Có lẽ mọi người không biết vị này, nhưng chắc khi tôi xướng tên lên thì chắc mọi người sẽ nhận ra thôi. Để tôi long trọng giới thiệu một chút, anh ta là đại ca mới lên chức của đường chủ của Báo Đường ở Bảo Long Môn. Người anh em này bình thường thích được gọi là anh Hạo Quang ”.

Hạo Quang sờ lên cái đầu trọc của anh ta, bừng bừng khí thế nói: “Hừ, đừng tính tôi vào đấy, tôi đây đến nơi này là để làm chuyện khác. Tuy nhiên con mẹ nó các ông mau yên lặng lại cho tôi, ai còn ầm ĩ nữa thì tôi đây “chơi” hết cả nhà các người!”

Vừa nghe tên Hạo Quang này là một lão đại của Bảo Long Môn, nhất thời những âm thanh phản đối của mọi người vang lên, tuy nhiên cũng có không ít người vẫn giữ thái độ hoài nghi: “Hóa ra là anh Quang Hạo. Sau khi chúng ta phân chia ba khu vực ra thì làm ăn thế nào đây? Các anh định bàn giao thế nào? Địa bàn sau này làm sao phân chia? Có rất nhiều việc cần phải xem xét kỹ lưỡng, đừng quá vội vàng.”

“Con mẹ nó, lỗ tai của ông điếc hả, tôi không phải ở đây để quan tâm đến những chuyện chó chết này!”

Khô Lâu ở bên tai Bá Vương, nói: “Lão đại, trông tình hình này thì chúng ta chỉ có thể chấp nhận bị phân chia, cho dù Bảo Long Môn có mục đích gì, chúng ta cũng không thể đắc tội nổi.”

Bá Vương cười nói: “Sao lại không đồng ý được, đi vào nề nếp không tốt à? Hôm nay đối với chuyện này ông đây nhất định là người đồng ý đầu tiên, ai không đồng ý các cậu cứ giết chết cho ông!”

Trong lòng Trương Húc Đông cười nhạt, anh không nhìn ra được Bá Vương còn có tâm tư này, còn tưởng rằng ông ta là loại hoa cỏ đung đưa khi gặp gió nữa chứ. Hóa ra ông ta có quyết định của riêng mình, đối với loại thế lực như ông ta, trực thuộc về những băng đảng lớn kia chắc chắn sẽ có lợi.

Ba băng đảng lớn để Vũ Man Tử làm đại diện, bắt đầu xây dựng một loạt phương án phân chia. Đối với những thứ này Trương Húc Đông này thật sự không quan tâm lắm. May mà khi anh lui về phía sau, nhìn thấy Hắc Hùng cùng A Phượng lừ đừ dựa vào tượng, anh đụng vào người Hắc Hùng kia, hỏi: “Này, anh Hắc, có phải anh ngủ gục không đấy?”

Hắc Hùng mở to hai mắt ra, mặt đầy mơ màng, xem ra vừa rồi anh ta thật sự vừa mới ngủ, anh ta nói: “Anh là ai? Hử? Sao tôi thấy anh quen mắt thế nhỉ?”

Trương Húc Đông cười đáp: “Trước đây tôi cũng từng lăn lộn ở khu Đông Thành đấy.”

“Con mẹ nó, quản chuyện của anh Hùng đây làm gì, cút sang một bên!”

“Lễ phép nào Hắc Hùng!” A Phượng đổi vị trí đi đến bên cạnh Trương Húc Đông, nói: “Người anh em, đi vào cũng lão đại nào vậy?”

Trương Húc Đông bất đắc dĩ chỉ vào Bá Vương đang ngoẹo đầu ngủ say. Lão đại của anh trong trường này mà có thể ngủ như vậy, đúng là một sinh vật không bình thường của giới Hắc Đạo mà. Tuy nhiên nghĩ lại, cho dù thuộc băng đảng nào, địa bàn phân chia ở đâu đi nữa, đối với Bá Vương cũng tốt hơn nhiều so với địa bàn hiện tại của ông ta.

A Phượng cười nhẹ, đặt tay lên vai Trương Húc Đông, khẽ nháy mắt quyến rũ nói nhỏ bên tai anh: “Người anh em, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện nhé?”

Trương Húc Đông chợt giật mình, A Phượng của Vũ Môn quả nhiên là một tay chơi trong phương diện này. Nhưng mà anh cũng không thể làm ra vẻ không giống như người hầu của lão đại một thế lực được: “Ôi, chị ơi, em còn phải bảo vệ sự an toàn của lão đại.”

“Nếu có người giết anh cũng chẳng thể bảo về được đâu, vừa rồi không thấy tên lão đại kia à!” A Phượng vươn tay khẽ vỗ bờ mông đầy đặn của Trương Húc Đông, cười khẽ nói.

“Được rồi!” Trương Húc Đông làm ra vẻ miễn cưỡng đồng ý, nhưng mà anh thật sự cũng không thể chịu nổi cuộc đối thoại nhàm chán này. Bởi vì một buổi họp chợ buổi sáng thôi mà sắp đánh tan nát bàn hội nghị này rồi. Anh thấy đúng là thật mẹ nó vô nghĩa, còn không bằng đi ra ngoài tìm thú vui cùng chị đại có vóc dáng nóng bỏng của Vũ Môn này.

“Hắc Hùng bảo vệ lão đại kia nhé, tôi đi ra ngoài có chuyện.”

Trương Húc Đông cùng A Phượng bước xuống cầu thang, tùy tiện đẩy cửa một căn phòng ra, hai người bọn họ bắt đầu hôn nhau, không biết cách âm ở đây quá kém hay là tiếng hét của mấy lão đại kia quá lớn mà có thể nghe thấy vô cùng rõ ràng.

Chẳng mấy chốc hai người đã trần truồng đối diện nhau. Trương Húc Đông sờ soạng lấy dụng cụ bảo hộ trên tủ bên cạnh, anh không muốn bị nhiễm bệnh gì cả. Tuy anh đã đọc qua thông tin về A Phượng, cũng biết người phụ nữ này khỏe mạnh, hơn nữa trên phương diện kia còn có kỹ năng rất mạnh, nhưng lại lại vô cùng kén chọn. Số đàn ông ngủ được với cô ta trong thành phố Ngọc này chỉ đếm được trên đầu ngón tay thôi. Tuy nhiên cũng cần phải phòng ngừa lỡ như.

Động tác rất cuồng dã, hành động cực kỳ khoa trương, đồng thời, còn có cả một loại hưng phấn khó tả khi làm chuyện đó trong một hoàn cảnh tồi tệ ồn ào như thế này. Trương Húc Đông phát hiện trên người A Phượng có gì đó rất thú vị, là một hình xăm xinh đẹp, hoa văn phượng hoàng chạy dọc từ lưng xuống đùi.

Kỳ thực anh vốn cho rằng phượng hoàng là một loại hình xăm. Trên người Khô Lâu xăm hình một cái đầu lâu, chủ tiệm xăm cho ông ta nói, những người sành sỏi đều biết phượng cùng hoàng thật ra là hai loại hình xăm khác nhau. Phượng là hình xăm của nữ, ẩn hiện sau lưng giống như thiếu nữ thẹn thùng. Còn hoàng lại là hình xăm của nam. Hiện nay, người ta thường xăm đầu thú ở ngay cổ, giống như một người đàn ông xuất đầu lộ diện vậy.

Trên người A Phượng là hình xăm phượng, trên người Hắc Hoàng là hình xăm hoàng, hai người phụ nữ này lại trông rất giống một cặp đấy chứ.

Ba giờ sau, sau khi Trương Húc Đông tắm xong, A Phượng cũng đã rời đi. Tự anh trở lại phòng họp buồn bực kia, tuy nhiên giờ phút này bên trong lại rất sôi nổi, những người anh em kia hút thuốc chưa đã ghiền, bắt đầu hít bột chích ma túy, còn không ngừng than thở: “Mẹ nó, đầu năm nay không có loại hàng nào tinh khiết cả!”

Lão đại bên cạnh cười lạnh nói: “Nước lọc là được rồi, ông có muốn làm một chai không!”

“Cút mẹ mày đi!”

Dưới cảnh tượng này, Trương Húc Đông có cảm giác mình là một người đàn ông đàng hoàng. Anh có cần phải hít bột, chơi gái gì để có thể nhanh chóng hòa nhập vào cái tập thể này không nhỉ.

Mãi đến hai giờ chiều, tất cả mọi người đều đã đói bụng, cuối cùng ba bang phái lớn kia mới nghĩ ra một kế hoạch có vẻ hay ho “một bang, hai chế độ“. Mà như vậy cũng tốt, không cần giải thích nhiều, kể cả những người chưa từng đi học cũng biết cách phân chia. Hơn một nửa các lão đại cũng đều giơ tay tán thành, còn một số thì không tỏ rõ thái độ, tuy nhiên cũng không phản đối nữa. Tóm lại là trong lòng luôn có chút khó chịu thôi.

Vũ Man Tử lại nở nụ cười: “Tách ra cũng có chỗ tốt, cùng nhau kiếm tiền mới vui được, cùng chơi đàn bà là mới hưởng thụ. Những lão đại không muốn ba bang phái chúng tôi cũng sẽ không cưỡng cầu, sau này gặp nhau mọi người vẫn là bạn bè.”

Hạo Quang nói: “Nếu các ông đã nói xong chuyện rồi vậy thì đến lượt tôi!” Tên Hạo Quang này cũng lạ, trông anh ta có vẻ không quan tâm gì nhiều đến việc phân chia này, trước sau cũng chưa từng phản ứng lại một câu nào cả.

Vũ Man Tử cười nói: “Anh Hạo Quang, anh là lão đại của Bảo Long Môn, lần này đến tham gia hội nghị không biết có ý kiến gì không?” Ngay lập tức, tất cả mọi người liền hiểu, tên Hạo Quang này là khách không mời mà tới. Những lời nói trước đó chỉ là để giữ mặt mũi cho ba bang phái lớn kia thôi, xem ra còn có mục đích khác.

Hạo Quang sờ cái đầu trọc lóc của mình, hậm hực nói: “Bảo Long Môn không có hứng thú quan tâm đến những chuyện này. Mục đích hôm nay tôi tới đây rất đơn giản, nghe nói chuyện của chị gái tôi là do lão đại ở Tây Giao các anh làm. Chỉ cần anh ta đứng ra để cho tôi báo thù, tôi sẽ đi ngay!”

Trương Húc Đông nghe thấy âm thanh xôn xao của những người bên cạnh, bọn họ đang đoán thử xem là vị lão đại kiệt xuất của bang phái nào ở Tây Giao này, lại có thể dám làm chuyện kia với chị của Hạo Quang. Tên này đã điều tra cả một tuần lễ rồi mà vẫn không phát hiện được. Trùng hợp hôm nay lại xảy ra buổi họp này, anh ta muốn đến nơi này tìm người, đồng thời dọa dẫm để bảo đảm vị trí của mình.

“Anh Hạo Quang đúng không? Chị của anh là tôi làm đấy, lúc đó cô ấy rất happy cơ mà, anh nên cảm ơn mới phải!” Ác Quỷ đột nhiên đứng dậy, mở một nụ cười xấu xa độc quyền lộ ra hai hàm răng trắng bóc.

“Là mày?” Hạo Quang hung hăng nhìn chằm chằm Ác Quỷ, làm cho các lão đại xung quanh không nhịn được phát ra âm thanh thán phục.

Trương Húc Đông bất lực cười khan, tên này lại còn không đứng đắn như vậy nữa chứ, nhất định lại là ngón tay gian ác của cậu ta gây họa rồi. Tuy nhiên trong lòng anh cũng có một suy nghĩ ác độc hơn nữa.

Ác Quỷ gật đầu, dáng vẻ vô cùng bất đắc dĩ, nói: “Anh Hạo Quang, à không, về lý tôi phải là chồng của chị anh, vậy tôi gọi anh là Hạo Quang nhé. Anh thấy tôi đã làm cho chị gái sung sướng, quá trình cụ thể thế nào thì chắc chắn anh cũng không muốn biết. Nhưng đã thế này rồi thì anh cũng không cần quá nóng giận, trông anh cứ như sắp đến kỳ mãn kinh ấy, lỡ như nói trước bước không qua thì thế nào nhỉ. Thôi được rồi, tôi cũng không có ý định gì đâu, hôm nay trước sự chứng kiến của đông đảo anh em thế này, tôi phải cho anh chút thể diện chứ nhỉ. Chúng ta cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi, ok?”

Hạo Quang siết chặt nắm đấm rộp rộp, cả người bị tên nhóc Ác Quỷ này chọc cho tức xỉu, anh ta nói: “Tốt lắm, lá gan thật lớn nhỉ. Xem ra những năm gần đây Bảo Long Môn chưa cho mày thấy sự lợi hại của bang phái này nên mày dám đè đầu cưỡi cổ Bảo Long Môn đấy à! “

Ác Quỷ lại lắc đầu, đáp: “Hạo Quang à, sao tôi dám làm vậy được? Hơn nữa cũng là người lớn rồi, thế thì không lịch sự lắm đâu. Anh thử hỏi chị anh xem, tôi đã dùng vẻ ngoài tương đối lịch sự của mình vuốt ve cô ấy. Anh nên hỏi cho đàng hoàng rồi mới đến hỏi tội tôi chứ nhỉ?”

Tên nhóc này thấy Hạo Quang tức giận đến nỗi không nói được lời nào, tiếp tục nói: “Anh ngay cả chị của mình còn không bảo vệ nữa là. Tôi không biết nếu có ngày mẹ anh bị chơi đùa, có phải anh lại đến ngoại ô phía tây này của chúng tôi hỏi một vòng xem ai là cha dượng của anh không, tôi có thể hiểu như vậy đúng không? “

“Hôm nay mày đừng mong sống sót mà bước ra khỏi đây!” Hạo Quang phẫn nộ, mặc dù ngay cả ba đại ca của ba băng đảng lớn cũng không biết phải làm thế nào, nhưng Ác Quỷ đã nhìn ra ý tứ trong mắt của Trương Húc Đông, giết chết anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.