Vèo!
Chợt thấy một khẩu súng bay qua đầu của mọi người, Huyệt Linh Lung nhảy lên bắt lấy. Sau đó chỉ nghe “bằng” một tiếng giòn dã vang lên, huyệt thái dương của Hạo Quang đã bị xuyên thủng, anh ta trực tiếp té trên người của tay đàn em. Hai mắt ở giây phút cuối cùng vẫn duy trì sự giận dữ vừa rồi.
Mọi người xung quanh nhất thời hoảng loạn, có người cả giận nói: “Con mẹ nó, không phải đã lục soát người hết rồi sao, thế nào lại có người có súng?”
Tên nhóc Ác Quỷ thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, bước về phía thi thể kia, Hắc Hoàng đã bẻ gãy cổ hai tên vệ sĩ của Hạo Quang. Cậu ta phách lối đạp chân lên mặt của Hạo Quang cười nói: “Long Bang của chúng tôi rất đồng tình với kế hoạch chia vùng ngoại ô phía tây này ra làm ba này. Hy vọng các vị lão đại cũng như vậy, dù sao ngồi dưới gốc cây đại thụ cũng được hóng gió mát. Giống như khi tôi giết chết đại ca của Bảo Long Môn này thì ba lão đại nhất định cũng sẽ bảo bọc tôi vậy!”
Khóe miệng của Trương Húc Đông nhếch lên, làm tốt lắm rồi, chuyện này đã gây khó khăn không nhỏ cho ba bang phái lớn này. Nếu như bọn họ nhất định phải tiếp tục kế hoạch này, như vậy chắc chắn phải giữ Ác Quỷ lại. Nếu bọn họ giao Ác Quỷ cho Bảo Long Môn, vậy thì còn có ai nguyện ý gia nhập với bọn họ chứ. Dù ba bang phái lớn này có lợi hại hơn nữa thì hơn một trăm lão đại ở Tây Giao này cũng không phải người ăn chay. Bọn họ đã rơi vào tình thế tiến không được mà lùi cũng không xong rồi.
Những lão đại xung quanh đều ngẩn ra, Trương Húc Đông đã sớm chú ý có vài người muốn lấy lòng lão đại của Bảo Long Môn. Đó là kẻ thù của Thiên Long Hội, dưới đầu ngón tay anh, có thêm vài tiếng súng vang lên, những tên đó cùng đàn em của chúng thậm chí còn chưa kịp thả rắm, trực tiếp bị giết chết.
A Phượng và Gấu đen đã bảo vệ Vũ Man Tử rồi, A Phượng nhỏ giọng hỏi: “Lão đại, làm sao bây giờ? Có muốn...” Cô ta đưa tay làm động tác cắt cổ.
“Mẹ nó, chẳng trách tại sao tôi lại thấy cái tên Long Bang này lại quen tai như thế, hóa ra là tên nhóc cung cấp nguồn hàng cho chúng ta kia, lá gan thật lớn mà!” Vũ Man Tử dường như nghĩ tới điều gì đó, lẩm bẩm nói: “Bất kể dùng cách nào cũng phải giữ mạng tên này lại cho tôi, nếu không kế hoạch lần này của chúng ta không những không thực hiện được, mà ngay cả mối làm ăn lớn này cũng không còn nữa!”
“Ôi chà, thiếu niên anh hùng kiệt xuất đây mà! Quả là một nhân tài!” Vũ Mẫn Tử phân tích tầm quan trọng của vấn đề,cũng là người đầu tiên đứng lên vỗ tay khen ngợi, sau đó ông ta nháy mắt với Khâu Thiên của bang Vân Hỏa cùng Vương Gia của Bang Tam Hợp.
Khâu Thiên lập tức cũng hùa theo: “Người anh em này đúng là một vũ khí lợi hại!”
Vương Gia chỉ có thể cười phụ họa, nói: “Tất cả chúng ta đều biết chuyện này xảy ra như thế nào mà đúng không? Anh Hạo Quang cùng các lão đại cãi nhau, gây gổ rồi không may mất mạng. Bang Tam Hợp tôi đây bày tỏ lòng tiếc thương sâu sắc!”
“Vậy thì, chúng ta phải giết những người này để báo thù cho anh Hạo Quang!” Người hét lớn chính là một lão đại tên Phong Ma. Ông ta quay về phía những lão đại khác, nói: “Tất cả các ông cũng không ngốc, không ai muốn chọc vào Bảo Long Môn cả, tôi nói vậy đúng chứ?”
“Đúng!” Những lão đại kia cũng không biết phải trả lời thế nào cả.
Ngoại thành phía tây bị chia làm ba, Trương Húc Đông đi theo Bá Vương đến dưới ngọn cờ của Bang Vân Hỏa. Tên nhóc Ác Quỷ thủ lĩnh của Long Bang đương nhiên đi theo Vũ Môn, đám người Hắc Xà thì trở thành thủ hạ của bang Tam Hợp. Mọi người đều chế độ “một bang hai chế độ”, gặp phải mối làm ăn tốt thì cùng nhau làm, lúc cần giúp đỡ thì hỗ trợ, chung quy là cuối cùng cũng đã có kết quả.
Rốt cuộc cũng rời khỏi chỗ đó, Trương Húc Đông cùng những người khác ăn cơm xong, nói mình phải đi tìm bạn gái. Trên đường bắt taxi về nhà, anh thật sự còn đi ngang qua tiệm hoa, mua một bó hoa hồng đỏ rực, vừa bày tỏ tình yêu, vừa mạng ngụ ý nhận sai.
Trong lúc chủ tiệm đi gói hoa, Trương Húc Đông gọi điện thoại cho Ác Quỷ, nói: “Mặc dù trước mắt bọn họ đã giúp cậu che giấu, nhưng không có bức tường nào không lọt gió. Chẳng mấy chốc Bảo Long Môn sẽ biết thôi, cậu phải làm tốt công tác chuẩn bị sẵn sàng ứng phó với kẻ địch.”
“Anh à, anh cứ yên tâm, lúc họ tới em sẽ thu thập ngay. Đến nhiều hơn không phải còn có Thanh Long Hội sao. Trong thời gian ngắn bọn họ không thể làm gì được chúng ta đâu!”
“Tôi biết lão già Vũ Man Tử kia nhất định sẽ vì lợi ích mà tận lực bảo vệ cậu. Lợi dụng bọn họ nhiều vào, đừng để lộ toàn bộ thực lực của mình cho bọn họ biết quá sớm!”
“Vâng vâng vâng, đã rõ rồi!”
“Còn nữa, thời gian này cậu ít gây chuyện lại đi, cứ bình tĩnh một hồi đã!”
“Được rồi, được rồi, không có chuyện gì nữa em cúp máy đây!”
Đầu dây bên kia đã xuất hiện âm thanh mơ màng, Trương Húc Đông mắng: “Mẹ kiếp, còn ngại ông đây nói nhiều quá hả. Nhưng mà gần đây phải để ý nhiều vào đấy!”
“Thưa anh, hoa của anh đã gói xong, 500 tệ!”
“Cảm ơn!”
Trương Húc Đông xuống xe trước cổng biệt thự, anh đi thẳng vào, ấn chuông cửa vài lần, phát hiện bên trong hình như không có người, anh bèn nhập mật khẩu. Tuy nhiên mấy lần đều báo sai, vì thế đành bất lực lắc đầu, xem ra anh không ở biệt thự sang trọng được nữa rồi. Tưởng Khả Hân đã đổi mật khẩu, cô gái này nổi giận lên đúng là cái gì cũng có thể làm được mà.
Sờ lấy một điếu thuốc đốt lên, Trương Húc Đông ngồi ở ven đường của khu biệt thự khẽ thở dài, nói: “Trương Húc Đông à, mày cứ không khống chế nửa thân dưới như vầy thì không quản được nữa đời sau nữa đâu. Hơn nữa bây giờ là lúc để chán nản sao?”
“Ha ha, đoán xem tôi là ai nào?” Đột nhiên có người che kín hai mắt của Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông cho là Tưởng Khả Hân, nhưng cảm giác mùi trên cơ thể không giống lắm. Nếu vừa rồi có người đánh lén anh, có lẽ anh sẽ trở thành tên lính đánh thê thảm thương nhất mất. Tuy nhiên dựa vào mùi hương anh có thể đoán được đôi tay trước mắt này là ai rồi, nhưng anh vẫn giả bộ nói: “Là người đẹp nào đang đùa giỡn với tôi vậy, tôi có thể là người xấu đấy nhé!”
“Nhanh đoán xem, rốt cuộc tôi là ai nào?”
“Em là một đóa hoa xinh đẹp phải không?”
“Đáng ghét, không để ý đến anh nữa!”
Đôi tay ngọc ngà kia buông lỏng ra, Trương Húc Đông lập tức nhìn thấy Chu Tư Đồng mặc một chiếc áo sơ mi màu đen hở hang, thân dưới là váy ngắn màu trắng, chân đi tất trắng, mang một đôi giày cao gót màu đen cao khoảng 10cm. Tóc cô ấy được buộc ở sau lưng, trông vô cùng nghịch ngợm cùng gợi cảm. Gương mặt hồng hào đang tỏ vẻ giận dữ, nhưng hiển nhiên là đang giả vờ mà thôi.
“Người đẹp à, đừng tức giận, cho em này!” Trương Húc Đông nhanh trí cầm đóa hoa hồng trên mặt đất lên, đặt ở trước mặt Chu Tư Đồng, nở nụ cười nói: “Đã sớm đoán được là Tư Đồng xinh đẹp như hoa rồi!”
“Đúng là cho tôi sao?”
“Đúng vậy!”
“Làm sao anh biết hôm nay tôi trở về? Không đúng, anh nhất định là nói dối!”
Trương Húc Đông bật cười, nói: “Hôm qua tôi đã xem buổi họp báo của em, biết hôm nay nhất định em sẽ trở lại mà!” Trong lòng anh thầm thở phào: Đúng là nguy hiểm thật, may mà tối hôm qua trong lúc ngồi nghe Bá Vương nhàm chán bàn bạc gì đó, anh mới rảnh rỗi mở báo ra đọc, nếu không thật sự anh sẽ bị bại lộ mất.
“Không ngờ anh còn để ý đến tối cơ đấy!” Chử Tư Đồng nhận lấy hoa cầm lên ngửi, nói: “Vậy thì cám ơn anh nhé. Đúng rồi, bây giờ anh có thời gian không?”
“Sao vậy?”
“Giúp tôi nấu một bữa cơm đi, tôi đói chết mất!”
“Đúng!”
Trương Húc Đông chạy đến kéo chiếc vali lớn kia lên, theo Chu Tư Đồng trở về nhà, anh đã mua đồ ăn để ở phòng bếp. Chu Tư Đồng thò đầu nhìn vào trong, hỏi anh ngày hôm đó là tình huống gì vậy, Trương Húc Đông không thể nói dối nữa, đó không phải là bản chất của anh. Sau đó anh đành nói bạn gái hiểu lầm anh với em gái nên mới như vậy.
“Bây giờ bọn anh đã làm lành chưa?” Chử Tư Đồng không yên lòng hỏi.
“Ôi chao, cứ xem như là thất tình đi. Thật ra ban đầu chỉ là hiểu lầm, sau đó lại tạo nên rất nhiều hiểu lầm khác!” Món ăn được bưng ra bàn, vừa ăn Trương Húc Đông vừa nói chuyện đã xảy ra, tránh một số chuyện về giới Hắc Đạo, rồi gần như kể lại chi tiết mọi chuyện một lần. Truyện Dị Năng
Chu Tư Đồng cắn đũa, kinh ngạc nhìn Trương Húc Đông, nói: “Vậy hóa ra anh lại là một kẻ trăng hoa à?”
Trương Húc Đông hỏi: “Tư Đồng à, em nói như vậy không đúng rồi, em với tôi đâu có chuyện gì?”
“Ừ... Hình như đúng là không có!” Chu Tư Đồng nhìn Trương Húc Đông, hỏi: “Vậy bây giờ anh không có nhà để về sao?”
Trương Húc Đông nhún vai, cười khổ nói: “Đúng vậy, thê thảm quá nhỉ?” Ngừng một chút anh nói: “Vậy tôi mua quà tặng cho em nhé, sau này chúng ta không phải là hàng xóm nữa, bữa cơm này có thể là bữa cuối cùng đấy!”
“Hả? Không đến nỗi vậy chứ? Em gái anh thật sự không cần anh nữa sao?”
“Còn em mà!”
“Cái này, cái này, cái này, như vậy sao được. Sau này thiếu anh thì cũng không phải sẽ không ai nấu cơm cho tôi ăn mà!” Chu Tư Đồng nói, dù trong nhà cô rất rộng rãi, nhưng sao có thể để một người đàn ông ở lại trong nhà của cô được. Một người phụ nữ bình thường chắc chắn cũng sẽ không làm như vậy, huống chi cô còn là một nữ minh tinh.
Tuy nhiên, nhìn dáng vẻ đáng thương của Trương Húc Đông, trong lòng có chút mềm nhũn. Thành thật mà nói, sau khi gặp Trương Húc Đông, cô cảm thấy người đàn ông này không những tốt về mọi mặt, dù là nhân phẩm hay ngoại hình. Cô không bài xích anh giống như những người đàn ông khác muốn tiếp cận cô. Sau khi tiếp xúc vài lần, cô phát hiện ra anh có rất nhiều ưu điểm, còn có thể mang đến cho cô một loại cảm giác kỳ lạ nữa. Đó chắc là một cảm giác an toàn hiếm có trong vòng giải trí này.
“Em không cần phải lo lắng cho tôi, tôi lớn như vậy rồi mà còn lo không có chỗ ở sao, hơn nữa tôi là một người đàn ông mà!” Trương Húc Đông sờ điếu thuốc, hỏi: “Có để ý tôi hút thuốc không?”
Chu Tư Đồng lắc đầu, nhìn dáng vẻ hút thuốc của Trương Húc Đông quyến rũ như vậy, cô bỗng nhiên bị suy nghĩ của bản thân làm cho giật mình, cô sẽ không yêu người đàn ông này đấy chứ?
Sau khi ăn uống dọn dẹp xong, Trương Húc Đông mặc áo khoác vào, nói: “Tôi phải đi đây, sau này nếu có chuyện gì hoặc muốn ăn đồ ăn tôi nấu thì nhớ gọi điện thoại cho tôi!”
“Anh đợi đã!” Chu Tư Đồng vào phòng ngủ lấy đồ, là 20.000 tệ tiền mặt, cô nói: “Húc Đông, tôi vẫn luôn cho rằng anh là công tử nhà giàu, không ngờ... số tiền này anh cầm lấy trước đi, nhưng mà không phải cho không anh đâu, khi nào có tiền nhớ trả lại cho tôi đấy nhé! “
Trương Húc Đông cười vui vẻ, sau đó anh lại suy nghĩ một lúc, vừa rồi hình như anh đã tả mình quá thê thảm rồi. Anh lập tức cự tuyệt, nói: “Em hiểu lầm rồi, tôi không thiếu tiền, chỉ là không thể sống ở chỗ này nữa thôi!” Anh đặt tay lên vai Chu Tư Đồng theo thói quen, nói: “Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, có người bắt nạt em thì nói ngay cho tôi, tôi sẽ ra tay giúp em hả giận!”
“Đinh Đong! Tư Đồng mở cửa nào, tớ tới đây!” Ngoài cửa vang lên giọng nói của một người phụ nữ, mặc dù không nhìn thấy người đó, nhưng từ giọng nói cũng nghe thấy có vẻ rất ngọt ngào, hàm lượng đường cao, chắc hẳn là một người phụ nữ xinh đẹp, hơn nữa còn mang theo khẩu âm của người Mân Nam.
“Ôi chết, tôi quên mất hôm nay có hẹn với bạn!” Chu Tư Đồng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức vội vàng thấp giọng nhỏ: “Húc Đông, anh vào phòng vệ sinh trốn một lúc, tôi sẽ mau chóng đưa Lâm Lâm đi, quên hết chuyện này đi nhé!”
Trương Húc Đông trợn trắng mắt ngồi trên bồn cầu trong phòng vệ sinh, chán nản đọc tên các nhãn hiệu mỹ phẩm xa lạ bên trong, nào là làm trắng da, chống nắng, săn chắc, se khít lỗ chân lông,... cùng một số đồ trang điểm. Cả phòng tắm là một phòng trang điểm. Anh vốn đã học qua cách hóa trang, đối với cách sử dụng những thứ này, so với phụ nữ bình thường còn quen thuộc hơn.
Mở một khe hở cửa ra, nghe thấy tiếng cười nói không ngớt ở bên ngoài, Trương Húc Đông không khỏi nghi ngờ có phải Chu Tư Đồng đã quên mất anh rồi không nhỏ. Không thể tiếp tục như vậy được, phải nghĩ biện pháp thôi.
Trương Húc Đông soi gương, nhìn gương mặt đẹp trai của mình, chẳng trách không thoát khỏi số đào hoa, tự nhủ: “Trương Húc Đông à, có phải mày đang rất tự luyến không?”