Mặc dù Koga là một kỳ tài ngàn năm khó gặp của phái Koga, nhưng phải đối mặt với một người đàn ông bị mình chém liên tiếp mà vẫn có thể đứng lên, chàng trai trẻ Koga vô cùng ngạc nhiên, thầm nghĩ người này có phải người không vậy? Là người sao có thể đứng lên ngay như thế?
Cả người Hỏa Trư run lập cập, cậu ta ngẩng đầu hít một hơi thật dài, vô cùng thoải mái, lúc này mới nhặt con dao thứ mười lên, phần trên của con dao đã có vết nứt, giống như cậu ta lúc này, vô cùng chật vật.
“Đừng hòng, người khác nói là dẫm lên xác mà đi, nhưng tao, tao sẽ không bao giờ để mày đi qua!” Hỏa Trư khó khăn nói ra những lời muốn nói, nhưng khi thấy Koga đang nhìn mình một cách khó hiểu, cậu ta lau vết máu trên mặt, nói: “Mẹ kiếp, mình nói chuyện với thằng nhãi ranh này làm gì, nó có hiểu mình nói gì đâu!”
“Ô!” Koga phát ra một âm thanh kỳ quái, anh ta lại tấn công thêm lần nữa, đôi giày gỗ gõ lên mặt đất phát ra tiếng “cộc cộc”, đột nhiên một trận gió nổi lên, đám bụi trộn lẫn máu trên mặt đất bị cuốn bay, Hỏa Trư kinh ngạc, bóng người Koga đã đến trước mặt cậu ta, hai kiếm trên tay giống như hai con rắn dài hung dữ, há miệng chỉ chực cắn người.
“Con mẹ nó, ông đây không để mày đi đâu!” Hỏa Trư hét lớn, bất chấp ánh sáng lạnh lẽo của hai thanh kiếm, đâm thẳng con dao trên tay vào tim Koga, lần này rất khác, dao của cậu ta không gặp lực cản nào, nhưng cậu ta cảm giác được cánh tay rung mạnh, trực tiếp đâm vào ngực Koga.
Đánh giá nhát dao xuyên qua ngực Koga, hẳn là đã đâm vào tim, điều này khiến Hoa Trư hơi bối rối, không ngờ mình có thể giết chết người thanh niên này, chẳng lẽ lúc nãy tên nhóc này bị mất cảnh giác?
“Mẹ nó, ông đây giết được nó rồi! Ha ha, không phải mày giỏi lắm sao? Cuối cùng vẫn chết dưới tay Hỏa Trư tao, ông đây là đệ nhất thiên hạ, tên tạp chủng khốn khiếp!” Hỏa Trư cười đắc ý bởi vì Koga đã ngã xuống trước mặt cậu ta, đột nhiên cậu ta thấy bụng ớn lạnh, như thể cái bụng này không còn thuộc về mình nữa.
“Phập!”
Hỏa Trư ngã xuống mặt đất, nhưng cơ thể tách ra làm đôi, nhìn nửa người mình cách đó khoảng hai mét, rất xa không thể với tới, nội tạng vương vãi khắp nơi, mắt cậu ta mờ đi: “Đây chính là chết không toàn thây trong truyền thuyết sao? Mẹ nó!”
“Quân tiếp viện của chúng ta đâu? Sao còn chưa đến?” Thần Nguyệt Tật Phong vẫn không ra tay, đang nấp sau tường, lo lắng nhìn tình hình bên ngoài căn phòng.
Vụ Ẩn Nhất Long nhún vai, nói: “Đại nhân Vương Nhẫn, quân tiếp viện của chúng ta bị chặn đánh, thương vong quá nửa, cho dù những người còn lại có thể xông vào cũng đấu không lại được, họ chắc chắn không phải đối thủ của nhiều người bang Long như vậy!”
Ánh sáng từ kiếm lóe lên trước mặt Thần Nguyệt Tật Phong, cửa sổ trực tiếp bị chém làm đôi, đổ ầm xuống mặt đất: “Cần Trạch Do Mỹ đâu?”
Vụ Ẩn Nhất Long tiếc nuối nói: “Hình như là đi trực thăng về trước rồi, trực thăng phải quay về!“. Тìm tru