Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 142: Chương 142: Cuộc chiến leo thang




Không biết có phải là kẻ xấu không, nhưng cuộc chiến của họ đã vượt qua khỏi cuộc chiến bình thường trong hắc đạo, hoàn toàn có thể nói đây là một cuộc chiến nguyên thuỷ.

Trong rừng cây âm u, Trương Húc Đông cùng với Hắc Hoàng từng là vương giả trong giới lính đánh thuê, giờ đây đang đi đi lại lại trước sau nơi được canh gác, hai người bọn họ đương nhiên không dám bỡn cợt khi đối với rừng cây này, trên mặt đất bống xuất hiện vết máu đỏ dần đen lại, có cảm giác hơi lầy lội.

Sau vài phút, Trương Húc Đông mới nghe thấy có người nói chuyện, anh trốn ở sau một gốc cây to, lén lút ló đầu ra.

“Mẹ ơi, mẹ quay về đi, con với cha đều nhớ mẹ lắm!”

Giọng nói của Nam Cung Diệp mang theo một chút buồn bã xen lẫn sự bất đắc dĩ.

Lúc này lại vang lên một giọng nói mạnh mẽ:

“Con ạ, để con cho Nam Cung Trọng là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời mẹ, lúc ấy mẹ nên đưa con về Nhật Bản mới phải. Nhưng biểu hiện của con đã khiến mẹ rất thất vọng, bởi vì con không có lòng trung thành, cũng giống như không có nguồn cội, mà Nhật Bản chính là nguồn cội của mẹ, chỉ có ở đó mẹ mới có thể cảm nhận sự ấm áp của gia đình, con cho mẹ về Nhật Bản nhé!”

Nam Cung Diệp hừ lạnh một tiếng:

“Con ghét đất nước của mẹ! Sự thảo mai của Nhật Bản khiến con cảm thấy buồn nôn, ba nói với con rồi, nếu mẹ không về với con, vậy cho dù là thi thể của mẹ cũng để con mang về!”

Người phụ nữ đó cười ha hả:

“Đó là bởi vì con không hiểu Nhật Bản, nơi ấy mới là thiên đường nhân gian, cho dù là nước M hay Trung Quốc, chỉ có kẻ nhu nhược mới sống ở mấy nơi này!”

“Câm miệng!”

Nam Cung Diệp quát nhẹ:

“Nếu mẹ cứ một mực không chịu giác ngộ, vậy con sẽ không coi mẹ là mẹ của mình nữa, bây giờ mẹ chính là kẻ thù của con!”

Người phụ nữ chỉ cười nhẹ:

“Không quan tâm con có coi mẹ là mẹ con hay không, nhưng một nửa dòng máu chảy trong người con là của mẹ, có huyết mạch của Nhật Bản chúng ta, cho dù là gì chăng nữa thì đều không thể thay đổi được sự thật con là người Nhật Bản, Y Khi, Hoả Sơn, bắt cậu chủ lại!”

“Rõ!

Hai ninja kính cẩn gật đầu, giây tiếp theo đã bắn về phía trước mặt Nam Cung Diệp. Lúc này, Nam Cung Diệp đã mang vũ khí của mình ra, là một thanh thần binh “vảy ngược của rồng” đặc biệt ở Trung Quốc, tuy chỉ là đồ dỏm, nhưng vẫn có thể giết được người.

“Sao? Mẹ là mẹ của con đấy? Lẽ nào con muốn ra tay với mẹ ư? Xem ra cái tên khốn Nam Cung Trọng này vẫn cho rằng gốc gác của bản thân là Trung Quốc. Hai người đừng có ngây ra đấy, chúng ta không còn nhiều thời gian để dây dưa với nó đâu.”

Sau câu ra lệnh của người phụ nữ ấy, Y Khi với Hoả Sơn kia lập tức rút ngắn khoảng cách lại với Nam Cung Diệp chỉ cỏn năm mét, tốc độ như vậy khiến trong lòng Trương Húc Đông có chút sửng sốt.

“Đệt! Dừng tay lại cho ông!”

Trương Húc Đông hét lớn một tiếng rồi đi ra khỏi gốc cây, Hắc Hoàng ở ngay phía sau anh, sự xuất hiện của hai người họ, khiến Nam Cung Diệp kích động xen giật mình.

“Satan, sao anh lại chạy tới chỗ này rồi?

Trương Húc Đông cười nói:

“Cái thứ như anh không nghĩa khí gì cả, nói thế nào chúng ta cũng là bạn bè, với lại xem tình hình này tôi tới đúng lúc thật!”

Dứt lời, anh nhìn về phía người phụ nữ kia:

“Bà chính là số hai của tổ chức Thần Hồn?Cần Trạch Do Mỹ?”

Cần Trạch Do Mỹ dường như lại không nghe thấy Trương Húc Đông nói, chỉ lạnh lùng nói với Y Khi và Hỏa Sơn:

“Xử lý hai kẻ yếu ớt này đi, rồi đưa cậu chủ về điểm tập kết của chúng ta!”

Vừa dứt lời, bà ta cuối cùng lại nhìn về phía Nam Cung Diệp, sau đó tiến vào biến mất trong rừng cây.

Hai ninja có thiên phú cực cao kia ở lại, họ kéo vải đen trên mặt ra, để khuôn mặt đỏ, trong đó bỗng xuất hiện một tia chớp phóng về phía Trương Húc Đông.

Vèo!

Cánh tay Y Khi run lên, ngay lập tức xuất hiện năm chiếc phi tiêu bay ra từ trong tay áo, cả người anh ta cũng lao lên ngay sau đó, Trương Húc Đông tức giận hét lên một tiếng, tránh đi những chiếc phi tiêu nọ, mũi chân dùng sức trực tiếp nhảy ra sau Y Khi, đánh ra một quyền mạnh, Y Khi chỉ cảm thấy sau gáy bỗng choáng, thân người không khỏi đổ về phía trước, cùng lúc này Hắc Hoàng cũng ra tay, súng bạc trong tay di chuyển “pằng” một tiếng bắn vào giữa trán Hỏa Sơn.

“Anh Tám!”

Y Khi thấy Hỏa Sơn bị người phụ nữ kia xử lý bằng thủ đoạn ti tiện, đó chính là sự nhục nhã lớn nhất đối với những ninja chiến hồn như họ, mặt mày dữ tợn lập tức rút kiếm Samurai tiến tới.

“Satan, cho anh dùng này!”

Nam Cung Diệp ném “vảy nghịch của rồng” của mình cho Trương Húc Đông, còn anh ta thì ngã ngửa ra sau.

Trương Húc Đông nhận được một thanh kiếm dài không quá ngắn, trông khá kỳ lạ so với dao găm:

“Hỏa Thần, anh không sao chứ?”

Nam Cung Diệp mạnh miệng gật đầu nói:

“Tôi không sao, chỉ là không cẩn thận bị đâm một chút, vẫn chưa chết được đâu!”

Dưới ánh sáng không biết từ đâu, Trương Húc Đông nhìn thấy bên trái cơ thể cùng với chân trái của Nam Cung Diệp đã nhiễm một màu đỏ tươi:

“Hả? Ánh sáng này ở đâu ra vậy?”

Ngay chính lúc Trương Húc Đông đang kinh hãi, một cơn lạnh lẽo xoẹt qua, gò má Trương Húc Đông bỗng xuất hiện một vết máu.

“Hắc Hoàng, cô sao thế?”

Sau khi Trương Húc Đông nghiêng người, lại nhìn thấy Hắc Hoàng ở bên cạnh giờ phút này có vẻ mặt cực kỳ đau đớn, cả người thành hình chữ “đại”, súng trong tay sớm đã rơi trên mặt đất, dáng vẻ vừa có chút buồn cười vừa hơi kỳ lạ

“Hì hì...”

Lúc này, một người đàn ông đi ra từ sau cây, trong tay anh ta không biết là cầm cái gì, nhưng Trương Húc Đông liếc mắt một cái đã nhận ra ngay, đây là Cáo Vàng Đang Bay của băng nhóm lính đánh thuê Lôi Nặc.

Cáo Vàng không thay đổi mấy, chỉ không còn nửa mặt rồi. Nhìn từ vết thương chắc hẳn là bị người ta tóm được rồi thành dáng vẻ thế này, lúc này anh ta đang hăng nắm dây thép trong tay, miệng nói tiếng Anh:

“Satan, lâu lắm không gặp, tôi tìm cơ hội này khổ lắm đấy!”

“Cáo Vàng?”

“Có vẻ anh vẫn nhớ tôi, lần trước làm khách ở chỗ của anh, không ngờ bị hai con bé bệnh hoạn quấn lấy, thế mà lại biến mặt của ông đây thành thế này. Cáo Vàng tôi ít nhiều cũng từng trải qua bao sóng gió, không thể ngờ là sẽ bị lật thuyền trong mương. Nhưng, điều khiến cho tôi không quên được chính là làn da trơn mịn của hai đứa nó!”

Nói xong, Cáo Vàng Đang Bay đã tiếp cận Hắc Hoàng:

“Nữ vương Hắc Hoàng, không ngờ cô cũng có ngày này!”

“Mẹ nó, là mày giết Thiên Sứ, hóa ra mày còn...”

Cơn giận trong lòng Trương Húc Đông dâng tới cùng cực, không ngờ tên súc sinh Cáo Vàng này còn làm vậy với họ.

“Đối thủ của mày ở đây cơ mà!”

Y Khi dùng kiếm Samurai chỉ vào đầu Trương Húc Đông, lúc này anh chỉ đành cố nén lửa giận trong lòng, trước tiên phải đối phó với kẻ này đã.

“Hắc Hoàng, tôi tới cứu cô đây!”

Trương Húc Đông hét lên, anh đã tính toán ổn rồi, cho dù là bị cái tên Y Khi này đánh lén, anh cũng chịu, dù gì tính mạng của Hắc Hoàng cũng đang bị đe dọa.

“Không cần phiền tới anh, thù mới hận cũ của tôi và Cáo Vàng cùng nhau tính!”

Hắc Hoàng bình tĩnh đáp, lúc này tứ chi của cô ta dần dần khép lại.

Cáo Vàng bắn đạn dây thép tới, phát ra tiếng “vèo vèo”, cười nham hiểm:

“Hắc Hoàng, đây là dây thép tốt nhất thế giới, cho dù cô dùng tứ chi túm lấy, cũng không thể giãy được, hay là cô giơ tay chịu trói đi!”

“Ai...ya...”

Trong tiếng hét thảm thiết của Hắc Hoàng, chỉ nghe thấy một tiếng “vút”, lúc này Hắc Hoàng rách rưới chật vật đã tự bắt lấy dây thép, cô ta mất đi làn da, tứ chỉ chảy máu đầm đìa giữa không khí, hành động như vậy khiến Cáo Vàng không khỏi líu lưỡi.

Một viên thuốc đỏ như máu của cô ta đã bị Hắc Hoàng nuốt mất, giây tiếp theo cô ta trực tiếp tóm lấy cổ Cáo Vàng, không ngừng dùng sức rồi nói:

“Mày có thể giết số hai mươi hai, nhưng mày không phải là đối thủ của tao!”

“Khậc cốp” cổ Cáo Vàng trực tiếp bị đứt doạn, trước khi sắp chết, trên mặt anh ta xuất hiện vẻ mặt khó tin, đến chết anh ta cũng không hiểu được vì sao trước đây Hắc Hoàng vốn chỉ mạnh hơn mình một chút có thể mạnh tới mức này.

Tuy đã xử lý Cáo Vàng, nhưng Hắc Hoàng cũng ngã trên mặt đất, đau đớn truyền tới từ tứ chi tuyệt đối không phải loại đau đớn mà người thường có thể chịu được, tuy rằng cô ta là nữ vương Hắc Hoàng, có dùng Kthree cũng vậy thôi.

“Nữ vương!”

Trương Húc Đông hét lên một tiếng, Y Khi bật người vọt tới, đâm anh vài nhát kiếm tựa như sấm sét, nhưng là do Hỏa Sơn sơ ý, đã bị Hắc Hoàng một súng bắn chết, mà với thân thủ Trương Húc Đông lúc này, chắc chắn có thể để anh chuẩn bị toàn lực mà ứng phó.

“Mẹ nó, phiền toái rồi!”

Trong lòng Trương Húc Đông thầm mắng, tuy thời gian này tiến bộ rất nhanh, nhưng đối diện với cao thủ có Chiến Hồn, anh vẫn hơi bất lực, anh vỗ mặt mình, để chính mính cố gắng bình tĩnh đối phó với cao thủ này.

Mà thảm nhất không phải là mấy người Trương Húc Đông họ, mà là một chỗ khác trong rừng, nơi đây là bãi tu la đẫm máu, mùi máu tươi nồng nặc của thi thể bốc lên, đôi tay của thi thể đó chỉ còn lại hai đầu ngón tay, toàn thân đều là vết thương.

“Ha ha, mày chết sớm quá, tao giết nhiều hơn mày một người đấy!”

Hồng Viên nở nụ cười quái đản, nhìn thấy Ám Báo nằm giữa cái xác ấy, Ám Báo đã chết mười phút trước, ánh mắt của cậu ta nhìn Hồng Viên, máu tươi đọng lại bên khóe miệng cậu ta. Giờ phút này, trên mặt cậu ta vẫn hung hăng kiêu ngạo như cũ.

“Đợi tao nhé!”

Ngón tay Hồng Viên mềm nhũn, lúc này cậu ta ngã xuống cạnh người Ám Báo, hai ngón tay bám lấy quần áo Ám Báo, cũng nhắm hai mắt lại.

Chỗ bọn họ đang nằm, chẳng có thành viên nào của tổ chức Thần Hồn còn sống, có cũng là có một đám thi thể chồng lên nhau, khoảng ba tầng, Tazran khe lắc đầu, nước mắt đã rơi xuống, anh ta có chút không hiểu được, là cái thứ gì đã khiến bọn họ có thể dùng sinh mạng chiến đấu đến cuối cùng, có thể là vinh quang và tôn nghiêm của cường giả, ai lại nói ra những gì khác được chứ?

Trận chiến này đã tới giây phút cuối cùng, Nhất Đao, Vũ Cực, đến cả A Phượng cuối cùng đều chết rồi, mấy người anh em Võ Môn cũng không có ai may mắn sống sót, mà hơn một trăm người Trương Húc Đông đưa tới, cũng chết gần hết, sót lại chẳng được mấy người.

Hắc Hùng ngồi giữa hai xác chết, mà người anh ta ôm trong lòng chính là A Phượng, người anh ta đầy thương tích cũng đang khóc nức nở như một đứa trẻ, trông vừa bất lực lại bàng hoàng.

Trên người tên béo Trần Uy dựa vào cái cây như bị sơn bằng máu, trong tay cầm hai thanh kiếm gấp khúc, nhưng ánh mắt cậu ta vẫn hung hăng chằm chằm trừng đám kẻ thù đi qua người mình, cứ nhìn thấy một kẻ đi lẻ, cậu ta lập tức sẽ nhấc kiếm lên đâm vào cơ thể đối phương.

Người đứng đầu nhỏ của thành phố Ngọc là Khô Lâu, bây giờ cả người đang bị che phủ không dưới hai mươi chỗ bị thương, một thanh kiếm đầy vết máu, khẩu súng còn lại đầy vết đạn, nhưng ông ta đã không còn sức để dùng kiếm hay bóp cò, mệt tới mức như chết đi.

Kiếm của Đường Phi liên tục nhỏ máu, cậu ta có sự nhẫn nại mạnh mẽ vô cùng, người có mặt ở đây không ai có điểm này giống cậu ta, bởi vì cậu ta bị thương mới bộc phát tiềm năng, cho nên cậu ta mới có thể đứng vững tới bây giờ, hơn nữa toàn thân chỉ có ba chỗ bị thương, cậu ta cứ như đang viết ra một giai thoại truyền kỳ.

Huyết Ngao cũng chết rồi, cả người anh ta bị kiếm Samurai chém nát như một tổ ong vò vẽ, máu tươi bên trong còn tí tách rơi ra ngoài, rõ ràng là vừa mới bị xử lý.

“Ông đây đệt mẹ mày!”

Chứng kiến anh em của mình chết thảm đã khơi đậy sự tấn công cuối cùng của Côn Bằng, cánh tay của ông ta cứ như không còn là cánh tay nữa mà là hai cây thép, không biết bao nhiều thành viên của Thần Hồn bị ông ta chém đứt xương cốt, cảnh tượng trong phạm vi năm trăm mét phía sau ông ta vang lên tiếng kêu thảm thiết, tất cả đều là người của tổ chức Thần Hồn.

Côn Bằng tàn nhẫn vô cùng, ông ta khiến bao nhiêu kẻ ngã xuống, lập tức cầm kiếm trên mặt đất lên, chém chết từng thành viên của Thần Hồn, mỗi một kiếm đều đâm vào mắt của họ, xuyên qua đầu họ.

Bạo lực dùng qua thuốc, nhưng sau khi phát huy tiềm lực, ông ta cảm thấy bản thân rất khó chịu. Khi ngồi trên thi thể nghỉ ngơi, ông ta đã hiểu, hóa ra loại tiềm lực được kích động này giống như là lấy đi mọi sức lực trong cơ thể con người, sau đó sẽ rơi vào sự mệt mỏi cùng cực, nếu không phải đang ở chỗ không thích hợp, ông ta đã sớm ngủ gục rồi.

Hắc Hoàng không rõ tung tích, Bạo Lực không thể chiến đấu được nữa, những người như Ám Báo, Hồng Viên, Quyền Thủ đều chết rồi, như vậy một kẻ nửa vời trong tổ chức Sát Thiên cuối cùng đã bộc phát thực lực siêu phàm của chính mình, đó chính là Huyết Linh Lung, cô ta bị hủy hoại nhan sắc mà trong lòng vặn vẹo, giờ phút này đã có thêm mấy vết thương, tàn dư của Sát Thiên đều do cô ta dẫn dắt chiến đấu.

Lão Tam bị Koga đâm xuyên qua trái tim, đương nhiên sau đó kẻ ấy cũng trả giá bằng một cánh tay, Hỏa Trư đang chiến đấu cực khổ, cậu ta không ngừng bị ngã rồi đứng dậy, bởi vì cậu ta nhớ rõ lời mà Hắc A từng nói với mình, cho nên cậu ta tuyệt đối không để mình chết trong tay thiếu niên Nhật Bản này, về phần Hắc A nói với cậu ta cái gì, chỉ có chính cậu ta biết.

“Tôn nghiêm! Đàn ông!”

Hỏa Trư lại một lần nữa đứng lên trong máu me, miệng không ngừng lặp lại bốn chữ này, thân hình to lớn của cậu ta đã bị chém hơn mười nhát, cho dù là người mạnh mẽ cũng đã sớm ngã trên mặt đất, nhưng chỉ có một tên giang hồ đầu sỏ mới kiên trì như cũ đến vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.