“He he, lão tam, anh ta nói làm anh em với chúng ta kìa, anh có nghe không?”
Vương Đào gật đầu khẳng định: “Là anh em!”
Hoả Trư nhìn bóng dáng Trương Húc Đông và Hắc Hoàng đang xa dần, cậu ta lắc lắc, xoay xoay cái cổ rồi chỉa con dao trên tay vào Ninja: “Ê nhóc mày tên gì, tao không giết thứ vô danh tiểu tốt!”
“Koga!” Ninja trẻ tuổi phát ra hai âm rất tròn vành rõ chữ.
“Haha, nó nói nó tên Koga gì gì đó kìa, sao tôi nghe giống Ba Ba vãi!” Hoả Trư cười với Vương Đào. Tuy ngoài mặt cậu ta giả vờ thản nhiên, nhưng cậu ta biết người thanh niên trước mặt nhất định không phải hạng tầm thường mà một chiêu là có thể hạ, nhìn từ khí thế đã biết là rất mạnh, nên cậu ta vỗ vỗ vào vai Vương Đào, đồng thời nhân cơ hội nói nhỏ: “Cẩn thận, thằng này rất khó đối phó!”
Vương Đào gật đầu, tuy đầu anh ta từng bị thương dẫn đến có chút vấn đề, nhưng cũng không ngốc đến mức không biết thế nào là mạnh - yếu.
Hai tay Hoả Trư cầm chặt cán dao, cậu ta chậm rãi tiến về phía trước.
Nói thẳng ra thì trong mắt Koga hai người họ chả là thá gì, cậu ta di chuyển hai con dao trong tay, nói dứt khoát: “Cản tao, chết!”
“Trẻ trâu gáy sớm!” Hoả Trư chế nhạo rồi liếc sang Vương Đào, cả hai lập tức xông lên: “Tạp chủng, đi chết đi!”
Bốn con dao giao nhau, mới nháy mắt chiêu thứ nhất đã kết thúc. Cánh tay Hoả Trư bị rạch một lỗ dài đến 20cm, thậm chí vết cắt còn sâu đến mức có thể nhìn thấu tận xương cốt trắng tinh, mà Vương Đào lại càng thảm hơn, không quen dùng dao, bả vai anh ta bị gọt mất một mảng thịt lớn, rơi xuống mặt đất còn run rẩy ba lần.
“Cái lùm má nó, sao dao của thằng oắt này nhanh dữ vậy chứ!” Hoả Trư không phải hạng người tầm thường, Vương Đào cũng ngang ngửa cậu ta. Với thân thủ của hai người họ, vậy mà lại chịu thiệt lớn trong chiêu đầu tiên. Thực tế đã cho thấy họ vốn không cùng đẳng cấp với Koga.
“Keng!”
Vương Đào ném con dao sang một bên và lẩm bẩm: “Vẫn nên sử dụng bình nước của mình thì hơn!”
Lúc này Koga tức giận gầm lên, lập tức vung tay, hai con dao trên tay giống như cối xay gió, Hoả Trư và Vương Đào lập tức lùi lại, nhưng những nhát dao của Koga như dính chặt vào người, có lẽ bọn họ sẽ không thể nào tin được, dao của tên nhãi này vậy mà chỉ làm rách quần áo họ.
Hai người vừa lăn trên mặt đất, thì nghe thấy tiếng “ầm” phía sau, cái cây to bằng bắp đùi trực tiếp ngắt thành ba đoạn, mặt cắt vô cùng nhẵn bóng.
Sau khi cây đổ lên người và bị họ đá văng. Lúc này, phía sau lưng họ là mồ hôi nhễ nhại, Vương Đào nuốt nước bọt nói: “Coi bộ chuyến này khó bảo vệ công lý rồi”
“Máaa, thằng nhãi này có còn là người không vậy trời? Sao lại giống tuyệt thế cao thủ trong truyện của ông chú Kim Dung quá vậy chứ, ông trời ơi, ông có cần đùa con thế không, con vẫn còn trẻ mà!” Hoả Trư chửi thầm trong lòng.
“Có lão tam đây, cậu không phải sợ!” Vương Đào nghĩa khí vỗ vỗ vào vai Hoả Trư.
Chuyển cảnh, ba tên to con đã tách nhau ra, Bạo Lực đã bị chém không dưới 20 nhát dao. Lúc này, anh ta uống viên Kthree đỏ tươi vào bụng, ngay lập tức, anh ta trở nên như một con khủng long bạo chúa kỷ Jura, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn nảy nở làm quần áo anh ta nổ tung. Đột nhiên, anh ta nhổ một cái cây nhỏ lên, quét ngang qua, nháy mắt đã có không dưới bảy người chết dưới chiêu này.
Khô Lâu ở xa xa nhìn thấy cảnh này thì nuốt nước miếng, thầm rủa trong lòng: “Dcm, chắc không phải tên này không phân biệt được đâu bạn đâu thù đâu he!”
Đến Hắc Hùng
Anh ta cũng uống thuốc, hai tay múa máy loạn xạ, lúc này anh ta trông giống như một chú hề đang làm trò ảo thuật tung hứng, nhưng thứ anh ta tung hứng đều là con người, anh ta ném cao nhất là mười mét. Độ cao như vậy, ai sợ độ cao sẽ bị hù cho chết khiếp.
Nhưng nói đáng sợ nhất phải kể đến Tarzan, dù tên này không uống thuốc nhưng số đầu người dưới chân anh ta đã chất thành núi. Lúc này, có không dưới hai trăm thành viên tổ chức Thần Hồn vây quanh anh ta, nhưng không một tên nào dám làm gì, bởi những cái đầu đó đều do một tay anh ta chặt, còn cả những tên đổ về hướng này cũng là một mình anh ta ngăn.
“** con đ* mẹ đi ra, mày nhào vô đi nè!” Tarzan rất tức giận, anh ta ném rìu chiến trong tay về phía những người đó, rìu chiến 200kg trực tiếp đè bẹp phần lớn người đến nôn cả ra máu, bất kể là bản thân hay vũ khí của anh ta, thì mỗi một thứ đều có sức công phá cực lớn.
Bạo Lực vô tình nhìn thấy cảnh này, và nghĩ rằng sau này cũng phải kiếm một vũ khí cực lớn, nắm đấm trong quần chiến vẫn không có sức công phá như vũ khí.
“Đại Hắc, có cần tôi giúp không!” Ám Báo từ trong bóng tối đi tới, sợi dây của anh ta đã có nhiều cánh tay hơn, cặp đùi khỏe mạnh có thể đá người ta chỉ bằng một cú, mà những cánh tay trên sợi dây đểu là anh ta xé từ xác người mà ra.
Tarzan hô lên: “Người anh em, thân thủ anh tốt thật, có dịp chúng ta PK chơi!”
Ám Báo tươi cười đá văng hai tên vừa lao tới, và xé nát một cánh tay trên người chúng mặc kệ chúng có đau đớn thế nào, anh ta hô lên: “Tôi cũng hy vọng sẽ có một ngày như vậy vào một dịp không xa, tiềm lực của ông đây đã kích phát, tôi không sợ anh đâu, lúc thấy Bạo Lực và Hắc Hùng tôi đã nghĩ sao lại có hai tên to con như vậy, nhưng khi nhìn thấy anh tôi mới biết thực ra là phải có ba tên, mà có vẻ anh còn to con hơn hai người họ! “
Không biết từ khi nào, Hồng Viên đã từ trên cây nhảy xuống, người đầy máu tanh: “Ám Báo, anh đcm rãnh vl. Để tôi nói cho anh biết một tin tốt, Quyền Thủ chết rồi, chiến tích là một trăm tám mươi mốt, và tôi đang hơn anh ta một tên. Hehehe...”
Ám Báo không buồn khi nghe tin người anh em mình chết, mà cong môi nói: “Anh ta chưa đến 200 mà đã hẻo rồi, chú mày cũng chưa tới 200 mà cánh tay đã bị thương. Anh nhất định sẽ vượt qua chú!”
Hồng Viên quả thật bị thương ở cánh tay, hơn nữa cánh tay trái của anh ta đã bị tấn công không dưới mười lần, nên có lẽ kiếp này não anh ta sẽ không còn có thể điều khiển cánh tay trái này được nữa.
Hồng Viên khinh thường nhìn Ám Báo, giơ cánh tay phải lên nói: “Cho dù tôi có một cánh tay, cũng vẫn mạnh hơn anh nhiều!”
“Haha, gáy vừa thôi, để coi cuối cùng thì ai trong chúng ta giết được nhiều người nhất!” Ám Báo chỉ vào những thành viên tổ chức Thần Hồn đông nghẹt. Mặc dù những người Nhật đó không thể hiểu hai người họ nói gì. Nhưng từ cái vẻ kiêu ngạo của họ chúng cũng có thể chắc rằng mấy tên Trung Quốc biến thái này đang coi thường họ.
Rìu chiến được Tarzan cầm lên, anh ta dựa vào đầu những người đó mà duỗi lưng nở nụ cười quái dị: “Này hai người anh em, đây là hơn 500 tạp chủng, hai người định đối phó 500 đấy à? Đừng có đùa thế chứ!”
Hồng Viên chấn động cả tim, mới phát hiện không ngờ trên người anh đều là móc câu, khó trách có thể trâu như vậy: “Đại ca, coi thường người ta vừa thôi!”
Tình hình trận chiến càng lúc càng căng thẳng, sau một tiếng số anh em tinh nhuệ mà Võ Môn đưa tới Bang Long có thể chiến đấu đã không tới ba trăm, A Phượng dù có mạnh đến đâu thì cũng vẫn là phụ nữ, so về thể lực thì kém hơn đàn ông rất nhiều. Cô ta ngồi lên tảng đá, hít thở bầu không khí đẫm mùi máu tanh, vuốt Bàng Vũ bên cạnh.
Trước xác của Vũ Cực: “Cãi cho lắm vào, giờ anh vẫn chết trước mặt tôi đấy thôi. Anh thích tôi sao không nói sớm một tiếng? Bộ anh không biết cãi nhau cũng có thể nãy sinh tình cảm hả?”
Cơ thể Vũ Cực lạnh toát, không thể trả lời cô.
A Phượng cười khổ nói: “Lão Vũ, anh đi trước, tôi tới sau, hồn đừng đi, chờ tôi!”
“Chị đại, chúng ta chạy đi, anh em không chống cự nổi nữa!” Một đàn em ôm chặt một chàng trai trong tay, phía sau anh ta là hơn 40 anh em, trong đó không ai ngoài 30 tuổi.
A Phượng nhìn thanh niên trong tay đàn em đó, rồi nhận lấy và đặt cạnh Vũ Cực, là Nhất Đao, từng là thuộc hạ dưới trướng Vũ Man. Lúc này, cô ta nhìn quanh nhưng không thấy Hắc Hùng, cô ta cắn răng hy vọng rằng anh ta sẽ không chết, cô ta đột ngột đứng lên và nói: “Anh Đông đối với chúng ta không tệ, Võ Môn chúng ta gia nhập Bang Long, họ không coi thường hay nói xấu chúng ta, các anh em còn có thể kiếm nhiều tiền hơn trước gấp đôi. Cho dù phải chết cũng phải chết cho thẳng lưng, các anh em muốn sống tôi không ngăn cản, nhưng nếu bằng lòng thì cứ việc theo tôi! “
Tuy A Phượng chỉ nói đại vài câu, nhưng cái loại động lực đó đã tiêm nhiễm vào đám đàn em, nhưng đương nhiên là cũng không hẳn, nhưng bởi vì lời nói của cô ta đã đánh trúng vào tôn nghiêm của người đàn ông, một người phụ nữ còn có thể liều mình mà hy sinh tính mạng, anh em tốt của họ cũng đã chết, họ sao có thể bỏ chạy?
“Giết chết con đ* mẹ chúng nó, liều mạng với chúng!” Cậu đàn em vừa ôm Nhất Đao khi nãy là người anh em tốt đã theo Nhất Đao nhiều năm cũng lập tức vùng dậy và hét lên.
“Dmn, đánh chết con đĩ mẹ tụi nó!” Những đàn em khác cũng hét lên.
Từ trong quần áo của Nhất Đao, A Phượng lấy ra cả gói Kthree mà Nam Cung Diệp đưa cho họ, cô ta nhìn đám anh em rồi hỏi: “Nghe nói ăn thứ này sẽ lập tức khỏi hết thương thế. Nhưng nếu không đủ tiềm lực thì người đó rất có thể sẽ chết, anh em có dám uống không?”
Đàn em lập tức cười toe toét nói: “Chết? Chúng ta là xã hội đen chuyên nghiệp, chứ không phải loại xã hội đen hạng 3. Ai cũng sợ chết, nhưng chúng tôi biết chết thế nào cho tôn nghiêm. Nếu thứ này giống Viagra thì tôi nghĩ cũng được thôi “
“Ai biết được!” A Phượng cười đến nước mắt chảy xuống, nhưng làm gì có ai nhìn thấy người phụ nữ này khóc, cố ta trực tiếp buốt vào bụng hai viên thuốc.
Một phút sau, một nhóm hơn năm mươi người không sợ chết, một con dao cắm vào tim đều có sắc mặt tím đen, năm trăm tên của tổ chức Thần Hồn đã bị năm mươi người này giết chết, cuối cùng có một người phụ nữ vừa dùng chân đá vào bi của ba tẻn tổ chức Thần Hồn, bởi cánh tay của cô ta đã không còn nữa.
Không biết hôm nay là ngày đặc biệt gì mà bầu trời Tương Dương đón lấy trận mưa sao băng hiếm có trong thế kỷ. Những thiên thạch chói lọi bắt đầu rơi, và họ không biết nó tượng trưng cho điều gì.
Một cô bé khoảng ba bốn tuổi đang ngồi trong vòng tay mẹ, ghé nhìn những vì sao qua cửa sổ, nước mắt lặng lẽ rơi, cô bé đột nhiên nhìn về phía mẹ: “Mẹ, mẹ nói cha con là ngôi sao, ông ấy vẫn luôn dõi theo con, nhưng nhiều sao rơi như vậy, có phải cha không cần con gái nữa rồi không?”
Người mẹ vỗ đầu con gái và nói: “Ngôi sao của cha con vẫn còn ở đây này, mấy sao rơi kia chắc chắn là những người xấu!” Bà chỉ về phía chùm sao Bắc Đẩu cho con gái xem, còn bà thì lặng lẽ lau nước mắt.