Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 140: Chương 140: Tiếp tục trận chiến 




“Xem coi chúng ta còn bao nhiêu Kthree, đem phát mớ thuốc đó cho những anh em có mặt, dặn họ là mỗi người chỉ có thể uống duy nhất một viên khi sắp chết. Hắc Hoàng, chuyện này làm phiền cô rồi!”

Hắc Hoàng gật đầu, cô ta trở vào xe, mang theo vali chứa những viên thuốc, một nửa trong số đó là do Mặc Cung Diệp mới đưa cho Trương Húc Đông. Lúc này, trong rừng có đến hàng ngàn bóng dáng của những tên ác quỷ, sắc mặt chúng đỏ phừng phừng, và hiển nhiên là chúng đều đã uống thứ thuốc kích phát tiềm lực đó.

Không biết Nam Cung Diệp mới ngoi lên từ đâu, chiếc mũ hip-hop của anh ta đã biến mất, chỉ còn lại hai sợi dây cáp của chiếc tai nghe khổng lồ mà anh ta luôn mang theo, khuôn mặt thì chật vật chán chường.

Nhưng anh ta vẫn rất vui khi thấy đám người Trương Húc Đông, anh ta lập tức lấy lại tinh thần: “Ôi vãi cái lờ, mấy người tới sớm ghê, tới trễ chừng nửa tiếng nữa là lụm xác tôi rồi!”

Lúc này, sắc mặt Hắc A, người ngồi trong căn biệt thự mới mua rất tệ, tên da trắng - Duy Tư khó hiểu, cậu ta hỏi: “Lão A, đã lâu lắm rồi tôi chưa thấy ông như này? Sao vậy? Căn cứ chúng ta bay màu hết rồi hay gì?”

Hắc A run rẩy không nói nên lời, không phải ông ấy sợ mà là ông ấy run vì phẫn nộ, đột nhiên ông ấy đá một cú thật mạnh vào bàn trà, rồi hét lớn: “Tập hợp tất cả đội viên ZO tại Trung Quốc lại!”

Lần này, Lão Đan - một người da đen sửng sốt: “Anh A, anh nổi điên gì chứ? Anh nói cho tôi biết coi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Anh em chúng ta là bạn già quen biết nhiều năm, còn có chuyện gì không thể nói sao?”

Hắc A sốt ruột xua tay, và bắt đầu tìm quần áo: “Thằng nhóc Tiểu Đông Tử sắp gặp nạn, tôi chưa từng nghe Satan bảo tôi mấy lời đại loại như chôn nó nơi nào, tình hình nó bây giờ chắc chắn là đang rất nguy hiểm, có thể nói là thập tử nhất sinh. Phải mau cho người đến, chúng ta phải chi viện cho nó.”

Duy Tư vừa nghe đã hiểu ngay diễn biến mọi chuyện, chưa kịp ra sân ông ta đã hét to.

Lúc này, ngoài những người như Hắc A ra, còn có một người đàn ông khác đang ngồi trong phòng khách. Dưới ánh đèn chùm lớn, thân hình mảnh mai cùng ngũ quan tinh xảo trở nên đặc biệt nổi bật, trông rất nhẹ nhàng khoan khoái, lại vô cùng đẹp mắt, rất có khí chất ngọc thụ lâm phong. Nhưng khuôn mặt ông ta có một vết sẹo ngoằn ngoèo, nó bị mái tóc dài màu trắng lẫn trong khăn choàng che đi, ông ta đã khoảng bốn mươi tuổi, nếu Trương Húc Đông nhìn thấy người này, nhất định sẽ oà khóc.

Bởi vì người này đã đóng vai trò vô cùng quan trọng trong mạng sống của anh, có thể nói anh có được thân thủ như ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ người này. Ông ta được những lính đánh thuê gọi là Bạch Sư Vương. Tuy nhiên, Trương Húc Đông có chút không biết, người này thật ra chính là cha ruột của anh, diễn viên chỉ là để ông ta che giấu thân phận.

Bạch Sư Vương nhẹ giọng nói: “Tôi cũng muốn đi giúp nó, dù sao tôi cũng đã nợ nó quá nhiều!”

Vẻ mặt Hắc A dịu lại một chút, ông ấy nói: “Lão Bạch, bởi tôi thiết nghĩ tổ chức Thần Hồn này không đơn giản, nên mới gọi ông tới đây, không ngờ lần này tôi đã đoán đúng...”

Bạch Sư Vương giễu cợt: “Tuy một tay ông nuôi nấng nó, nhưng có một sự thật không thể thay đổi là dòng máu chảy bên trong nó vẫn là của tôi, sao tôi có thể trơ mắt nhìn con trai mình bị ức hiếp chứ?”

Cuộc ác chiến diễn ra bi thảm hơn tưởng tượng gấp trăm lần, trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, đã có một số thành viên của Thiên Sát phải uống viên thuốc đỏ tươi vào những hơi thở cuối cùng. Sau thời gian ngắn hồi phục, những thành viên của Thiên Sát đó giống như những quái vật cứ lao vào nơi có nhiều đối thủ nhất.

Trương Húc Đông đến với hơn một trăm cao thủ, tuy nhiên tình hình ở đây có chút suy yếu, tổ chức Thần Hồn quá đông nhân thủ, vừa hạ một tên thì đã có ba bốn năm tên khác xuất hiện.

Vừa tiêu diệt được ba bốn năm tên thì lại có một nhóm khác xuất hiện. Theo thời gian, Trương Húc Đông giết đến thần kinh dường như muốn tê liệt, vũ khí trong tay anh liên tục thay đổi không dưới mười thanh.

“Đừng coi thường bố, yoooo!” Một tiếng… Không, phải là ba tiếng hô đồng thanh hoà lại làm một. Chỉ thấy ba tên to con gồm Hắc Hùng, Bạo Lực và Tarzan hợp lại một chỗ giống như ba xe ủi đất. Mặc dù tổ chức Thần Hồn có Ninja chiến hồn nhưng khi đối mặt với ba tên quái vật như vậy, chúng vẫn rất sợ.

Ba người đi đến đâu thì chỗ đó y như vừa trải qua cơn lốc cấp 100, mặt đất đầy xác chết. Mỗi một phút giết chóc, họ đều dùng tốc độ của trăm con người mà tiến lên. Những tên chưa chết nhưng đã mất đi bộ phận cơ thể vẫn đang co giật trên mặt đất.

Tiếng gầm giận dữ, tiếng chém giết điên cuồng của kẻ điên loạn chính là những gì đang được khắc họa dưới tán rừng nhỏ.

Trương Húc Đông nhanh chóng đối mặt với sáu gã Ninja chiến hồn. Trước đó một giây những gã này còn đang vung võ sĩ đạo mà kêu gào, nhưng khi sáu nhát chém bén ngót phớt qua, đầu của sáu gã Ninja đã biến mất, thứ đọng lại chỉ còn là cái cổ nhẵn nhụi cùng dòng máu nóng đỏ tươi phun trào.

“Hahaha, từ hồi cha sanh mẹ đẻ tới giờ, đây là lần đầu tiên tao sảng khoái đến vậy!” Ám Báo lúc này không biết tìm dây thừng đâu ra, trên sợi dây treo toàn cánh tay người. Cậu ta nâng những cánh tay lên trông như một con rết. Cậu ta lướt đến đâu, sẽ để lại đến đó không dưới sáu mươi thi thể.”

Hồng Viên nhe răng cắt đứt lỗ tai một gã Ninja chiến hồn, cậu ta nói vọng sang Ám Báo đang đứng cách đó không xa: “Tao nhắm vị trí chú mày hơi lâu rồi đấy, hôm nay chúng ta sẽ thi xem ai giết được nhiều nhất, đến lúc về ai thắng sẽ xếp cao hơn một bậc! “

“Vãi lồng, hai chú mày xem thường bố đấy à. Hai bây giết còn không nhiều bằng mình tao nữa là!” Mảnh vải trắng quấn quanh nắm tay Quyền Đầu đã nhuộm đỏ. Lúc này, dưới chân anh ta đã có hơn một trăm thi thể, mỗi một con mắt của đám thi thể đó đều lồi ra 2cm do bị anh ta đấm phọt ra ngoài.

Thành viên của Thiên Sát rất mạnh, chỉ trong trận chiến tàn khốc thế này, họ mới có thể phô hết sức mạnh đáng sợ của mình. Mặc dù có những tên Ninja chiến hồn xen lẫn trong đó nhưng chỉ với ba thành viên Thiên Sát cũng đã có thể ngăn cản công kích của trăm tên, thậm chí là đánh lui chúng, tất cả những điều đó đã cho mọi người thấy được ánh lửa hy vọng.

“Đệt con mẹ, biết chừng nào mới giết hết lũ tạp chủng này đây, bố buồn ngủ rồi đấy!” Huyết Ngao dùng hai con dao thép chém bay ba tên Ninja chiến hồn, lập tức sau đó lại có hai - ba chục tên khác xông lên.

“Nếu liều nữa, tôi nhất định sẽ chết, mọi người chắc cũng chỉ sống lâu hơn tôi một chút là cùng. Anh Đông mau cho anh em rút lui đi!” Khắp người Trần Uy toàn là máu, tuy cậu ta chỉ chuyên chém những tên Thần Hồn mặt không biến đỏ, nhưng cậu ta vẫn không cầm cự nổi.

Trương Húc Đông xông lên giết đám Ninja chiến hồn bám theo giúp cậu ta, một tay kia anh đẩy Trần Uy sang một bên và hét lên: “Má nó, chúng ta mà rút lui, anh em trong thôn Kinh Cức sẽ rơi vào thế nội ứng ngoại hợp, đến lúc đó toàn bộ Bang Long đều sẽ tiêu đời!”

Trần Bàng thở hổn hển mà bò dậy, cậu ta loạng choạng một lúc rồi hét lên: “Được, tiếp tục giết chết con đ* mẹ nó. Có điều, anh Đông à! Đợi đến khi trận chiến này kết thúc tôi muốn về thành phố Ngọc, sau đó dành phần đời còn lại cùng Nhất Đao giữ nhà giúp anh, và sẽ không bao giờ bước ra đánh đấm gì nữa, được chứ?”

“Haha, được thôi, nếu cậu có thể sống sót trở về, tôi sẽ cho cậu và Nhất Đao về hưởng thụ!” Trương Húc Đông ngoài mặt vẫn vui vẻ nói đùa, nhưng trong lòng thực chất đã nháo nhào cả rồi. Nếu anh em bên trong vẫn không thể ra ngoài trong một tiếng tới, thì tất cả những người bên ngoài đều sẽ chôn thây tại nơi hoang sơ, hẻo lánh, không có lấy một cục shit chim này.

Trong túi anh cũng có một viên thuốc đỏ tươi, anh lúc này cứ như kẻ nghiện đang bị mời gọi lao vào ma túy, cơn thôi thúc ấy bắt anh phải nhanh chóng uống lấy viên thuốc kia.

“Cái lồng má, nhất định không được uống, có trời mới biết uống cái thứ này vào rồi có mất mạng hay không!” Trương Húc Đông nhanh chóng hoàn hồn, nhưng anh lại giẫm phải thứ gì đó, cảm giác rất không tốt. “Là… Là mũ của Nam Cung Diệp. Chẳng lẽ thằng nhóc ấy đã...” Một linh cảm cực kỳ xấu hiện lên trong đầu Trương Húc Đông. Hình như anh đã mơ hồ nhìn thấy vài bóng người lướt qua biên giới chiến trường, trông họ không giống những người trong trận chiến này.

Dựa vào trí nhớ, Trương Húc Đông mò lấy hai con dao trên mặt đất rồi đuổi theo.

Đột nhiên, hai bóng người từ trong rừng cây bước ra, ngóng xem thì thấy hoá ra là Hỏa Trư và Vương Đào. Nhưng vấn đề là trên người hai người họ không có lấy một tý bụi, chứ nói huống chi là máu. Và hiển nhiên, vừa rồi họ chỉ đang quan sát trận chiến: “Uầy, anh đi đâu đây?”

Sắc mặt Trương Húc Đông rất khó coi: “Bọn tao thì dốc sức liều mạng, còn lũ bại hoại tụi bây nãy giờ làm đéo gì?”

Hai người mỉm cười bước tới, Hoả Trư nói: “Lão A kêu bọn tôi đến giúp anh, chúng tôi chỉ có nhiệm vụ theo sau anh, nếu anh đã không sao, thì coi như chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Ác chiến giữa mấy anh đâu có liên quan gì đến hai anh em chúng tôi. Lão tam, anh nói xem có đúng không?”

Vương Đào khẽ gật đầu: “Cậu ấy nói không sai!”

Trước khi Trương Húc Đông kịp nổi giận, Hắc Hoàng đã từ rừng lao ra, thương tích trên người cô ta cũng chẳng kém gì Trương Húc Đông: “Trong đó có mấy tên cao thủ lận. Satan, một mình anh đi có thể sẽ rất nguy hiểm!”

“Chậc chậc, có bọn tôi ở đây, anh ấy có thể nguy hiểm gì được chứ. Mà cô thân là đàn bà, không lo ở nhà chăm con, chạy tới đây dỗ dành đám đàn ông hôi thối như bọn tôi làm gì!”

Hắc Hoàng phớt lờ cậu ta mà nhìn về phía Trương Húc Đông. Trương Húc Đông nhìn vào sâu trong rừng và hỏi: “Hoả Thần ở trong đó à?”

“Hình như là sau khi nói vài câu gì đó với một phụ nữ, thì đi vào!” Hắc Hoàng gật đầu.

“À, nghe nói cầm đầu tổ chức Thần Hồn đợt này là một phụ nữ. Chẳng lẽ lại là cô ta? Nếu chúng ta bắt được ả, có lẽ mọi nguy cơ sẽ được hoá giải!” Vừa dứt lời, Trương Húc Đông đã cảm giác được sau lưng đang có người theo dõi, đó là một loại sát khí cường đại, Hắc Hoàng, Hỏa Trư và Vương Đào cũng quay đầu sang.

Đó là một Ninja, hơn nữa lại khá trẻ. Trong tay cậu ta lúc này là hai thanh kiếm samurai, cậu ta đang nhìn bốn người bằng ánh mắt khinh thường, bằng vốn tiếng Trung không chuẩn, khó nghe của mình cậu ta nói: “Trương Húc Đông? Tao, mạng mày, của tao! “

“Đ đ~ mẹ, mày biết nói tiếng Trung không đấy? Không nói được thì để bố dạy mày. Mả cha nhà mày, cái quân mặt lồng tụi bây sao không yên thân ở xó Nhật Bản của tụi bây mà đến Trung Quốc bọn tao tìm chết làm đéo gì. Trương Húc Đông, anh cứ đi đi, thằng nhãi này để tôi và lão tam đối phó!” Hoả Trư vừa mắng, vừa cởi áo vứt xuống đất, làm lộ ra hình xăm kỳ lạ trên người cậu ta, trông nó như ngọn lửa đang phừng cháy.

“Lão tam sẽ đối phó với nó!” Vương Đào giơ bình nước của anh ta lên vẫy vẫy trông rất oai.

“Nhóc này rất lợi hại!” Hắc Hoàng bình tĩnh nói.

“Mẹ kiếp, anh không đi ông đây cũng kệ!” Hoả Trư nhặt hai con dao trên mặt đất lên, ném cho Vương Đào một cái rồi cười nhe răng: “Dùng cái này đi, cái bình của anh pha - ke vãi lồng!

“Ờ!”

“Ơ đệt, chần chừ đéo gì nữa? Không muốn thắng à? Đứng đây ngẩn người thì được cái nịt nhé!” Hoả Trư quay lưng về phía Trương Húc Đông mà mắng, Vương Đào cũng gật đầu.

“Làm phiền hai người anh em!” Trương Húc Đông nghiến răng: “Nữ Vương, đi thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.