Thôn Vân Tỳ Hưu mượn lực lượng của Lạc Vũ và Hoàng Vũ mới xuống tới đây thấy cái tên đầu sỏ đẩy hắn ra ngoài mấy
lần này, nó làm sao mà nhẫn nại cho được.
Lúc này vừa thấy tiểu gia hỏa kia cư nhiên dám hời hợt vung lên móng vuốt, nhất thời tức muốn lộn ruột.
Không đợi Lạc Vũ ra tay, nó “ngao” một
tiếng gầm lên giận dữ, lam quang quanh thân càng thêm sáng ngời, đánh ra một cái lốc xoáy về phía phát ra ánh sáng màu đỏ, so sánh với nó mà nói tiểu tử kia nhỏ đến đáng thương.
Lạc Vũ thấy vậy lực lượng trong tay cũng mạnh mẽ tương trợ Thôn Vân Tỳ Hưu, đánh về phía ma thú màu đỏ kia.
Trước tiên thử xem nó mạnh yếu như thế nào.
Song, tuyệt chiêu sở trường của Thôn Vân Tỳ Hưu vừa mới xuất hiện.
Hồng quang đã ở trước mặt, những thạch
bích màu đỏ trùng trùng điệp điệp xung quanh nhất tề tỏa ra ánh sáng màu hồng, trong nháy mắt màu hồng đại thịnh.
Ầm, Lạc Vũ chỉ cảm thấy đột nhiên trước mắt là một mảnh toàn màu hồng.
Ngay sau đó thông qua Thôn Vân Tỳ Hưu,
nàng cảm giác được tất cả lực lượng chung quanh đột nhiên lắng đọng lại, cảm giác gì cũng đã không có.
Giống như trong nháy mắt đã tiến nhập vào một không gian phong bế một người, ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.
Mà một kích của nàng lại càng thêm giống như đá chìm dưới đáy biển.
Cảm giác như xuyên qua biển rộng, đánh về hướng hư không mờ mịt, không có một chút sức mạnh nào, hoàn toàn rơi vào hư vô.
Lạc Vũ không khỏi kinh ngạc nhướng mày tự hỏi, đây là vì sao vậy?
Mà ngay lúc Lạc Vũ còn đang kinh ngạc,
chiêu công kích của Thôn Vân Tỳ Hưu hoàn toàn bị phong kín trước mặt nó, căn bản không thể đánh về phía trước.
Thôn Vân Tỳ Hưu lập tức giận dữ, lông trên thân cũng dựng thẳng lên.
Lạc Vũ thấy vậy vội vàng khẽ vuốt lưng Thôn Vân Tỳ Hưu, an tâm một chút đừng kích động, an tâm một chút đừng kích động nha.
Hồng quang chợt lóe mà qua, ngay sau đó liền tan biến hết.
Hồng quang chung quanh bị tắt đi, Lạc Vũ ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy quanh thân bọn họ bị bao quanh bởi một quả cầu trong suốt màu hồng ánh sáng rực rỡ.
Giống như ở xã hội hiện đại người ta làm
một quả cầu thủy tinh, bên trong có chứa những vật đẹp đẽ như san hô, đồ thủ công mỹ nghệ, bất quá bây giờ công nghệ phẩm bên trong đã đổi thành người còn sống sờ sờ là bọn họ đây.
“Đây là lực lượng giam cầm, ông trời ạ, ma thú này cư nhiên biết chiêu lực lượng giam cầm.” Hoàng Vũ bị chấn kinh rồi, trong mắt đều là không thể tin, mở to trừng trừng. (*giống chiêu của Vân Thí Thiên)
Giam cầm, đây là lực lượng giam cầm.
Phong tỏa hết thảy, ngăn cách hết thảy.
Này, đây là trong truyền thuyết chỉ có Ma thần mới có được lực lượng giam cầm hết thảy hả!
Như thế nào hôm nay đụng phải ma thú này, nó cư nhiên…
Trong lúc nhất thời, quả thật Hoàng Vũ không biết chính mình là nên vui sướng hay là nên khóc đây nữa.
Thấy được truyền thuyết quả thật tồn tại, cũng rất là không đúng dịp, chính mình lại trở thành vật hy sinh trong
khi chứng kiến truyền thuyết là có thật.
Lạc Vũ nghe Hoàng Vũ nói như vậy, mi nhẹ nhàng giơ giơ lên.
Không đợi nàng có bất kỳ phản ứng gì, ma
thú màu hồng giơ móng vuốt bắt lấy bong bóng có chứa nhóm Lạc Vũ, giống
như bắt lấy một viên bi nho nhỏ.
Sau đó, ném về phía sau như ném một phế vật.
Bịch, quả bóng có chứa nhóm người Lạc Vũ
bay về phía trên thạch bích, đột nhiên mở ra một cái động, “bịch” một
tiếng rơi vào đống rác của ma thú.
Lạc Vũ bị ném ra, thạch bích màu đỏ lập tức đóng lại, trên đó ngay cả một tia khe hở cũng không có.
Cái tên toàn thân màu hồng này thấy vậy,
vỗ vỗ tiểu móng vuốt, chậm như rùa chọn lấy một viên ngàn năm Long Hỏa
Quả “dát băng dát băng” ăn.
Sau đó duỗi lưng một cái, chuyển thân, ngủ.
Hoa sen ánh sáng màu hồng tại linh huyệt từng cánh từng cánh nở rộ, tiểu gia hỏa kia nằm trên nhị hoa, ngủ thật là đắc ý.
Hoàn toàn không nhìn đám người Lạc Vũ bị quăng đi như những hạt bụi.
Ở chỗ sâu trong lòng đất, thạch bích lạnh lẽo.
Chính thức vốn là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Cái tên kia xoay mình nằm ngủ, mà nhóm
Lạc Vũ bị ném như hạt bụi, “bịch” một tiếng văng lên đụng trúng vách
thạch bích, trong nháy mắt bị đụng đến đầu choáng mắt hoa.
“Đây là nơi nào vậy?” Hoàng Vũ vuốt đầu, trước mắt mơ màng.
Lực lượng giam cầm màu đỏ này giống như
hòn đá cứng rắn, mạnh đến nỗi một lam tôn như hắn đụng đầu vào nổi lên
cả cục u, lực lượng thật cứng rắn.
Lạc Vũ chế giễu cười cười, nhìn lướt qua hoàn cảnh chung quanh, nhướng mi, chậm rãi nói: “Ta rất muốn nói đây là địa lao.”
Ta rất muốn nói là địa lao? Đây là ý gì, Hoàng Vũ chăm chú nhìn mọi nơi.
Tình huống bây giờ rõ ràng rất nguy hiểm, nhưng cũng thật là hết chỗ nói rồi.
Đây là một gian phòng gọn gàng bằng đá,
nhìn qua thật giống như là từ trong thạch bích móc ra một cái động làm
thành gian phòng ở vậy.
Trong động, lúc này chứa đựng đầy đồ vật lẻ loi, bể nát.
Có hài cốt ma thú, có linh thảo bị ăn một nửa lại bị ném đi do có mùi vị không tốt, có hòn đá đỏ bị gặm vài chỗ,
có rễ cây, có đá vụn, có…
Này, này quả thực chính là bãi rác của một người.
Hoàng Vũ hết chỗ nói rồi, bọn họ ở trong mắt con ma thú này, nguyên lai chính là linh thảo rất khó ăn, là hạt bụi.
“Ngao ô…” Đôi mắt Thôn Vân là bị tức giận đến đỏ lên, giương nanh múa vuốt tru lên, ngưng tụ lực lượng đánh lên
lực lượng đang giam cầm nó.
Song, mặc cho nó có rít gào như thế nào, lực lượng giam cầm màu hồng ngay cả một tia suy yếu cũng chưa từng có.
Nhưng thật ra đem cái tên Tiểu Ngân đang
nhìn chòng chọc vào linh chi ngàn năm, ngân sâm ngàn năm, tỉnh lại tinh
thần, kinh ngạc nhìn một màn hào quang màu hồng và xung quanh bốn phía.
Nhìn thấy đồ ăn đã bị thất thần đến như vậy cũng có một mình Tiểu Ngân mà thôi a.
“Đừng hao phí sức lực, ngươi không phá vỡ được nó.”
Lạc Vũ thấy vậy vỗ vỗ đỉnh đầu Thôn Vân Tỳ Hưu, chỉ cho nó thấy những bộ hài cốt ma thú trong động này.
Những ma thú đằng kia là không cùng chủng loại với Thôn Vân Tỳ Hưu.
Nhưng…nếu không cùng chủng loại với Thôn
Vân Tỳ Hưu, không có khả năng vận dụng năng lực hệ thổ, lại vẫn có thể
lặn sâu xuống nơi này, chứng tỏ thực lực của bọn chúng…
Hay nói cách khác, thực lực của bọn chúng chỉ có thể cao hơn Thôn Vân Tỳ Hưu, chứ không có khả năng thấp hơn.
Kết quả cuối cùng vẫn là bị giam cầm cho đến chết, cũng không thể rời đi nơi này.
Thôn Vân Tỳ Hưu nhìn, giận dữ giảm xuống không ít, nhưng sát khí mạnh mẽ càng thêm dữ tợn.
“Bây giờ làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao ra ngoài được?” Quan sát đống rác một lúc, Hoàng Vũ trầm giọng nhìn Lạc Vũ hỏi.
Lực lượng giam cầm này quá mạnh mẽ, chẳng lẽ bọn họ cũng bị…
“Chi chi, chi chi.” Lạc Vũ còn chưa kịp
trả lời, Tiểu Ngân đột nhiên líu ríu kêu lên, tiểu móng vuốt hưng phấn
điên cuồng quơ loạn xạ cả lên.
Không đi, không đi, nơi này có bảo bối, không đi.
“Không đi?” Hòang Vũ được Lạc Vũ phiên
dịch, khóe miệng rút gân nhìn Tiểu Ngân đang hưng phấn: “Mấy thứ kia
chúng ta thấy được, ngươi lấy được không?”
Khắp nơi đều là bảo bối linh thảo.
Bất quá có một “chủ nhân” cường đại như
thế trấn giữ, trước hết nên nghĩ biện pháp rời đi, như vậy mới có cơ hội suy nghĩ làm cách nào mới lấy được vô số linh thảo ở đây.
Thôn Vân Tỳ Hưu tức đến đỏ mắt, lệch đầu ra nhìn Tiểu Ngân.
Ngươi đây là cái gì tâm tư a? Không đi? Ngươi khoái cái tên màu hồng kia rồi hả?
Ta nói ngươi a, ngươi mới có bao lớn đã
có tâm tư này rồi, ta khinh bỉ ngươi, nhanh lên một chút, lấy ra cái nồi hình chùy, đánh nó rồi rời đi đi.
Tiểu Ngân nghe vậy quay đầu khinh bỉ liếc Thôn Vân Tỳ Hưu một cái, tiểu răng nanh trắng muốt nhe ra thị uy với Thôn Vân Tỳ Hưu.
Thí, cái tên không có chút kiến thức này, biến qua một bên đi, còn dám loạn mở miệng, ta đánh cái nồi vào đầu ngươi trước. (*chửi tục: cái mà người ta xì hơi)
Sau khi hung ác liếc xéo Thôn Vân Tỳ Hưu, Tiểu Ngân quay đầu lại, tiểu móng vuốt nắm lấy góc áo Lạc Vũ, líu ríu không ngừng nói.
Không đi, ở chỗ này tu luyện rất tốt, linh khí nơi này cường thịnh như vậy, tu luyện một ngày ở đây bằng với một năm bên ngoài.
Cơ hội tốt, tuyệt đỉnh cơ hội tốt.
Không đi, không đi, có chết cũng không đi.
Lạc Vũ nghe Tiểu Ngân nói như thế, nhất
thời chậm rãi cười: “Ta cũng đang có ý này. Nơi này quả thực là bảo vật
mà ông trời ban cho chúng ta.”
Ngay lúc lực lượng giam cầm bao quanh người nàng, nàng đã có tâm tư nghĩ đến phải làm như vậy rồi.
Hoàn toàn có thể không cần sự giúp đỡ từ
Thôn Vân Tỳ Hưu, hơn nữa cũng không cần Thôn Vân Tỳ Hưu bảo vệ, vẫn có
thể ở sâu trong lòng đất này.
Trong quả bóng giam cầm này cấp cho bọn họ không khí hô hấp tự nhiên và cũng dễ dàng hành động hơn.
Mặc dù bị giam cầm rất khó di chuyển, lực lượng cũng không thể thẩm thấu ra ngoài, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.
Nhưng lại có thể cảm giác được linh khí dồi dào.
Có thể tu luyện trong linh huyệt, đây là một tuyệt thế cơ hội mà cả đời người cũng khó gặp được.
Cho nên, sau chiêu thức thứ nhất nàng thử dò xét, nàng không chút nào giãy dụa để cho tên kia giam cầm, ném nàng vào trong này.
Hoàng Vũ, Thôn Vân Tỳ Hưu nghe vậy cũng đã tĩnh tâm trở lại.
Một người một thú này vốn thông minh, Lạc Vũ và Tiểu Ngân chỉ cần nói đến đây, bọn họ đã hiểu rõ ràng rồi.
“Chỉ là…ở bên ngoài, Vương Hầu bọn họ…”
“Cơ hội khó gặp được, tương thỉnh bất như ngẫu ngộ.” Hoàng Vũ cũng quyết định thật nhanh, lập tức vỗ tay nói. (*được mời gặp, không bằng tình cờ gặp)
Mà Thôn Vân Tỳ Hưu và Tiểu Ngân lại càng
trực tiếp hơn, bọn chúng đã nhắm mắt, vẫn tự duy trì một loại tư thế,
bắt đầu hút lấy linh khí chung quanh.
“Nhớ kỹ, ngừng lại trước quá khả năng chịu đựng, nhận lấy quá nhiều chính là đại họa.” Lạc Vũ thấy vậy trầm giọng nói. (*giống như gặp một món ăn ngon, ăn vào bụng không ngừng nghỉ sẽ bị bội thực mà chết)
Đều dựa theo thể chất của mỗi người mà
dung nạp linh khí vào trong thân thể, nếu tham lam hút nhiều, chỉ sợ
cũng sẽ bị nổ mạnh mà chết.
Nơi này có nhiều hài cốt ma thú như vậy,
cấp bậc còn cao hơn so với Thôn Vân Tỳ Hưu, cho nên trí lực cũng không
thấp, có thể có vài con hoặc nhiều con vì tham lam mà chết.
Bọn họ đều hiểu những lời Lạc Vũ nói, đều gật đầu, ngồi bất động.
Nhất thời, trong thạch động đỏ, hai người hai thú vẫn giữ một tư thế, bắt đầu thu nạp linh khí tại linh huyệt,
mượn cơ hội này để tu luyện.
Hồng quang lóe ra, hoa sen linh huyệt mở rộng cánh hoa, diễm lệ mà cao quý.
Có thể tu luyện ở nơi đây, vốn là phúc duyên vạn thế.
Lại nói, nhóm Lạc Vũ, Hoàng Vũ, Tiểu Ngân mượn cơ hội này để tu luyện dưới lòng đất.
Trên mặt đất, đám người Vương Hầu đã có chút nóng nảy sau khi Lạc Vũ và Hoàng Vũ đã ra ngoài ba ngày ba đêm không về.
“Chuyện gì xảy ra?” Vương Hầu đứng bên ngoài mấy hòn núi đá nhỏ lộn xộn, mày nhăn lại thành chữ “xuyên”.
“Gần đây, nơi này không có ai tới, cũng
không xảy ra chuyện gì khác thường, với tình huống như vậy có thể xảy ra vấn đề gì chứ.” Quân Phi bình tĩnh nói.
Vương Hầu cẩn thận quan sát nơi mà Lạc Vũ và Hoàng Vũ từng đứng.
“Dấu chân không lộn xộn, không có ký hiệu đặc biệt gì, xem ra là chính bọn họ đi vào.” Đôi mắt Vương Hầu cấp bách chớp động suy nghĩ.
Quân Phi nghe vậy gật đầu: “Bọn họ không phải là người lỗ mãng.”
Nếu có chuyện xảy ra, Hoàng Vũ nhất định
sẽ để lại ký hiệu hình một nửa móng vuốt ma thú, đây là chuyện bọn họ
từng bàn bạc với nhau.
Bây giờ, không có lưu lại bất cứ dấu hiệu gì.
Như vậy chỉ có một tình huống xảy ra, có
thể chính là bọn hắn gặp chút chuyện cần giải quyết không thể trở về,
nhưng tuyệt đối không có nguy hiểm.
Vương Hầu, Quân Phi liếc nhau.
Hoàng Vũ sớm nói qua, bên dưới mớ núi đá này có kỳ hoặc.
Có thể, hai người này là đi xem kỳ hoặc ở chỗ nào rồi đi.
“Chờ một chút thôi.” Thanh âm Quân Phi lạnh trầm, Vương Hầu gật đầu, trước hết nên chờ một chút xem là có chuyện gì phát sinh.
Gió thu nổi lên, ánh sáng vàng óng ánh trên bầu trời màu lam.
Bất quá chỉ là trong nháy mắt.
Thiên địa, một mảnh cây cỏ cao cao.
Khắp nơi bao phủ một màu xanh biếc, tại ánh nắng ngày thu chiếu xuống rực rỡ, đón gió vươn cao.
Ánh nắng vàng óng chiếu khắp nơi trên núi đá, dưới ánh mặt trời đa tình, xinh đẹp rực rỡ, cũng thật tiêu điều.
Sắp qua ngày cuối thu, mùa đông nhanh chóng đến gần.
Lạc Vũ, Hoàng Vũ, Tiểu Ngân, Thôn Vân Tỳ Hưu, chỉ một lần mất tích này, chính là một tháng.
Không có bất cứ tin tức tốt nào truyền đến, cũng không có tin tức xấu nào lọt vào trong tai.
Làm Vương Hầu và Quân Phi đợi đến cuối thu, cư nhiên một chút tin tức cũng không có.
Một mặt, hai người phải gạt vợ chồng Quân Vân chuyện Lạc Vũ bị mất tích, mặt khác lại lo lắng một nhóm hai người
của Lạc Vũ. Bọn họ lo lắng đến sắp phát hỏa.
Người của Trung Võ Môn dùng mười hai giờ
trong ngày không ngừng tìm kiếm nơi núi đá lộn xộn, cơ hồ xuyên qua
những hòn núi đá đến gần bìa rừng Hắc Thạch rừng rậm.
Hành động khác thường như vậy làm cho
người cầm quyền “Thiên Khôi Tông” luôn luôn chú ý quan sát bọn họ, khơi
dậy tính tò mò của hắn.
Nhóm người Hoàng Vũ, Vương Hầu, Quân Phi
vừa mới tới đây không có chỗ dựa, nhưng vừa ra tay lại hào phóng, khai
sơn lập phái, kinh doanh mua bán đan dược.
Không có thực lực hùng hậu, cũng dám kinh doanh đan dược?
Ai chẳng biết ở Vong Xuyên đại lục buôn
bán đan dược là dễ kiếm tiền nhất, địa vị cũng cao hơn, bởi vì ai cũng
cần dùng đan dược, có thể cho ma thú, cũng có thể cho mình dùng.
Nhưng cũng không phải ai cũng có thể kinh doanh mặt hàng này được.
Hai người này đều là Phó môn chủ của Trung Võ Môn, Môn chủ lại chưa từng hiện thân.
Đấu khí dạy cho người ta lại rất là kỳ
lạ, chưa từng có nghe nói qua loại đấu khí này, đan dược lại có rất
nhiều, môn phái này vốn rất thần bí.
Lúc này, cư nhiên lại không ngừng lục soát trong dãy núi đá nhỏ kia.
Tình huống này, xem tại trong mắt người của Thiên Khôi Tông, đại biểu cho có chuyện phức tạp xảy ra.
“Tông chủ, điều tra được rồi, bọn họ đào
một cái động lớn nơi có những dãy núi đá, động sâu không thấy đáy, bọn
họ cho người ngày đêm canh giữ nơi đó, trong động khẳng định có vấn đề.”
“Có thật không.” Một trung niên nam nhân to con khỏe mạnh, ngẩng đầu hỏi.
“Thật, nhất định là bọn họ phát hiện có
thứ tốt ở đó rồi, tông chủ, ở địa bàn này, cái gì cũng là vật sở hữu của Thiên Khôi Tông chúng ta, bọn họ cư nhiên dám mơ ước chiếm lấy vật gì
đó của chúng ta…” Một tên nam nhân cằm nhọn, mặt trắng, nhìn hết sức
mảnh khảnh, tề mi lộng nhãn nói.
“Người đâu, gọi Tam Đường đi theo bổn
tông chủ.” Nam nhân với vẻ mặt đầy thịt, hiện lên một tia âm lãnh cùng
cười lạnh, đứng bật dậy nói.
“Mang theo Độc Long, Hải Hải…”
Ánh sáng vàng óng ánh chiếu lên cây cỏ.
Quân Phi, Vương Hầu kiên trì tìm một tháng, mới tìm được cửa động mà ban đầu Thôn Vân Tỳ Hưu móc ra.
Nhìn lộ ra cái động, hiển nhiên là do
Thôn Vân Tỳ Hưu móc ra, Quân Phi cùng Vương Hầu hai mặt nhìn nhau, đây
là ý gì a, Lạc Vũ bọn họ đây là đi xuống đất rồi sao?
Bên ngoài cửa động, Quân Phi và Vương Hầu còn đang kinh ngạc, bên kia người của Thiên Khôi Tông đã rầm rầm rộ rộ
tiến quân qua đây.
Mà ở Hỏa Ma, người có có quyền lớn, người đó sẽ có tất cả.
Một tia âm mưu đang thẳng tiến đến đây, nhưng ở trung tâm huyệt động vẫn yên tĩnh trước sau như một.
Lạc Vũ, Hoàng Vũ, Tiểu Ngân, Thôn Vân Tỳ
Hưu vẫn duy trì tư thế này hơn một tháng, bọn họ hoàn toàn không nhúc
nhích yên tĩnh ngồi thiền.
Chỉ là khí tức quanh thân càng ngày càng thuần hậu.
Trong không gian yên tĩnh, từng đợt
linh khí không ngừng ngưng tụ thẩm thấu vào trong thân thể Lạc Vũ, nét
mặt Lạc Vũ thoáng hiện nhàn nhạt bạch quang.
Trong luồng bạch quang, hai tay Lạc Vũ mở ra, chậm rãi phun ra một hơi dài.
Bạch quang trên mặt dần dần nhạt nhòa, ẩn vào sâu trong da thịt Lạc Vũ.
Lạc Vũ buông lỏng hai tay xuống, đôi mắt chầm chậm hé mở.
Khí tức lắng đọng lại, khuôn mặt điềm tĩnh mang theo sự lãnh đạm ưu nhã, như cây trúc cứng cỏi mà cao ngất,
lại cao quý mà thanh nhã như hoa lan.
Mở mắt ra, Lạc Vũ nhìn thoáng qua đôi tay bạch ngọc mềm mại của mình, khóe miệng chậm rãi giương lên một tia
cười nhẹ, nội lực của nàng đã thăng cấp, không thể dùng đến trăm năm
công lực để tính toán nữa rồi.
Đó là một loại khí tức cùng võ đạo đã được thăng hoa toàn diện.
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên cạnh là Hoàng Vũ, Tiểu Ngân, Thôn Vân Tỳ Hưu.
Một vòng tròn bạch quang bao quanh
Tiểu Ngân, căn bản không thấy rõ lắm hình dáng Tiểu Ngân ở bên trong,
bất quá vẫn có thể cảm giác khí tức cường đại của nó, đang không ngừng
quay cuồng.
Dựa theo khí tức này có thể thấy được Tiểu Ngân cũng sắp tỉnh lại.
Mà quanh thân Thôn Vân Tỳ Hưu được
bao bọc bởi lam quang, khí tức thu vào, nhả ra không ngừng. Sau khi tỉnh dậy chắc chắn sẽ tiến giai lên mười bốn cấp siêu cấp ma thú rồi đa.
Về phần Hoàng Vũ, trên mặt loáng thoáng có tử quang lóe ra, màu đấu khí cho thấy hắn tiến bộ không ít…
Lạc Vũ liếc mắt một cái nhìn đảo qua một người hai thú, cũng biết được tình huống hiện tại của bọn họ.
Lập tức tay áo bào vung lên, chậm rãi đứng lên, từng bước thong thả bước ra lực lượng giam cầm của Hỏa Hồng
tiểu thú, đứng ở chính giữa thạch bích.
“Thật sự là một tên phá của mà.” Bước ra khỏi lực lượng giam cầm, Lạc Vũ nhìn nhân săm ngàn năm, linh chi
ngàn năm rơi đầy trên đất, lắc đầu cảm thán.
Nàng không thể giống như Tiểu Ngân và Thôn Vân Tỳ Hưu có thể hấp thu linh khí mà không cần ăn gì trong suốt một tháng được.
Trong lúc luyện công mà nửa đường tỉnh dậy, nàng sẽ ăn “rác” mà Hỏa Hồng tiểu thú ném bỏ, cho nên lực lượng tăng lên không ít…
“Ầm.” Mà ngay lúc Lạc Vũ vừa bước chân ra khỏi quang cầu màu hồng.
Hỏa Hồng tiểu thú chỉ biết ăn no lại
ngủ, ngủ rồi lại ăn, đột nhiên mạnh mở mắt, một móng vuốt đánh qua, ánh
sáng đỏ sẫm chợt lóe, đánh lên cửa động thạch bích, công kích về phía
Lạc Vũ.
Cư nhiên có người thoát ra lực lượng giam cầm của nó, quả thật là buồn cười.
Thạch bích rung rung, hồng quang hiện ra.
Lạc Vũ vừa thấy, cũng không chờ hồng quang đánh lên trên người, thân ảnh nàng chợt lóe lên.
Nhìn như chậm như rùa không có chút
sức lực nào, kì thực đã rời khỏi “bãi rãi”, trước khi hồng quang đánh
trúng trung tâm huyệt động, Lạc Vũ đã đứng trước mặt Hỏa Hồng tiểu thú.
Hoa sen màu hồng tại linh huyệt vẫn không ngừng nở rộ từng cánh hoa như trước.
Mà ở trung tâm nhị hoa, Hỏa Hồng tiểu thú ngồi chồm hổm đang đứng dậy thân mình, đôi mắt hồnf hồng nhìn chằm
chằm Lạc Vũ không chuyển mắt.
Lúc này, đứng cách nó quá gần, Lạc Vũ mới nhìn thấy được rõ ràng.
Hỏa Hồng tiểu thú có bộ dạng tựa như
hồ ly lại không phải hồ ly, trên dưới toàn thân không có một căn lông,
hoàn toàn trong suốt sáng bóng long lanh như một viên hồng ngọc công
nghệ phẩm.
Tính lộng lẫy, trơn trượt của nó, quả thực xinh đẹp đến có thể làm cho tất cả ma thú phải cam bái hạ phong. (*hạ mình chịu thua)
Ngay cả Tiểu Ngân nhìn cũng không đẹp mắt bằng nó.
Bất quá sau một lúc âm thầm thưởng thức sắc đẹp của nó, Lạc Vũ lại nhướng cao đôi mắt.
Một ma thú không có lông? Một ma thú trong suốt sáng long lanh như viên ngọc? Này…
Ông trời ạ, đây là trời sinh trời
nuôi, lấy linh huyệt làm cơ sở, lấy hàng vạn hàng nghìn hòn đá đỏ làm
vốn, rời xa thiên địa linh khí, trải qua ngàn vạn năm mới sinh sôi nảy
nở thành ma thú, là thạch hệ ma thú. (*giống như Tôn Ngộ Không là
thiên địa hình thành, chứ không phải do một con ma thú sinh ra. Thạch
thú là do hòn đá đỏ hấp thu linh khí mà thành)
Tuy Lạc Vũ là người trầm tĩnh, nhưng cũng không tránh khỏi kinh ngạc trợn tròn đôi mắt.
Một ma thú do thiên địa sinh thành, quả thực chính là thế gian khó gặp được.
Thật sự là rất rất thưa thớt, rất rất hiếm.
Đồng thời, Lạc Vũ cũng hiểu rõ, tại sao Thôn Vân Tỳ Hưu lại không chiếm được ưu thế trước mặt nó.
Nó là thạch hệ ma thú, như vậy nó chính là chủ nhân của đá.
Thôn Vân Tỳ Hưu thao túng đất đai, nó lại thao túng hòn đá, ở nơi toàn là đá này, nó muốn như thế nào chính
là như thế nào, đừng nói ngươi là Thôn Vân Tỳ Hưu, cho dù ngươi là thần
tiên tới địa bàn của nó cũng phải nghe nó.
Nhẹ nhàng phủi phủi vạt áo, nàng thật đúng là gặp phải cực phẩm rồi.
“Theo ta đi có được hay không, ta mang ngươi đi thưởng thức thế giới bên ngoài?”
Lạc Vũ nhìn Hỏa Hồng ma thú đang trừng mắt nhìn nàng. Lạc Vũ mỉm cười mở miệng, tư thái hoàn toàn ưu nhã.
Hỏa Hồng ma thú nghe vậy trong mắt lóe lên khinh bỉ, ném cho Lạc Vũ một cái ánh mắt của kẻ bề trên nhìn kẻ dưới.
Lạc Vũ thấy vậy cũng không tức giận,
mỉm cười nói: “Trong vòng ba chiêu, nếu ngươi không bắt được ta ngươi
phải theo ta đi ra ngoài, nếu ta bị ngươi bắt được sẽ ở chỗ này canh giữ bên người ngươi, được không nào?”
Lời này vừa nói ra, cái đuôi Hỏa Hồng ma thú mạnh vểnh lên, nếu nó có lông, tất nhiên ta có thể nhìn thấy nó xù lông tức giận.
Ta muốn cho ngươi biết, ngươi một kẻ
bại tướng dưới tay ta cũng dám nói những lời này, quả thật vốn là một
người không biết trời cao đất rộng là gì.
Lạc Vũ thấy đôi tròng mắt tròn tròn của Hỏa Hồng tiểu thú.
Nàng phát hiện nó cũng giống như Tiểu Ngân, có thể hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của nàng, nhất thời tươi cười trên
mặt càng thêm ưu nhã.
“Sao rồi, ngươi không dám tiếp nhận
thách đấu của ta sao? Ngươi nên nhớ nơi này còn là địa bàn của ngươi a!” Lạc Vũ mỉm cười, khẩu khí lạnh lạnh.
Hỏa Hồng tiểu thú trừng lớn đôi tròng mắt tròn trịa, ta sợ ngươi? Ta không dám?
Dám nói ta không dám, ta lớn như vậy rồi ngươi là người thứ nhất dám nói ta như vậy, tiếp thì tiếp, ai sợ ai.
Đôi mắt to tròn của Hỏa Hồng tiểu thú hung hăng nhìn, tiểu móng vuống vung lên đánh về phía Lạc Vũ.
Lập tức, một cỗ lực lượng cường đại
màu hồng mạnh mẽ từ trên đỉnh đầu Lạc Vũ đánh xuống, hoàn toàn giống với chiêu giam cầm mà nó dùng để nhốt Thôn Vân Tỳ Hưu, thậm chí còn mạnh
hơn.
Lạc Vũ thấy Hỏa Hồng tiểu thú cư
nhiên còn dùng lại chiêu này, tươi cười trên mặt không giảm, mỉm cười
đứng sừng sững tại chỗ không nhúc nhích.
Hồng quang hiện ra, ánh sáng rực rỡ.
Chỉ trong chốc lát, lập tức đem Lạc Vũ nhốt lại bên trong, hình thành quang cầu giam cầm.
Sau khi ánh sáng màu hồng tản đi.
Hỏa Hồng tiểu thú nhìn Lạc Vũ bị giam cầm bên trong, cái mũi hếch lên cao cao, lạnh lùng ném ra một tiếng “hừ” lạnh.
Dám nói mạnh miệng trước mặt nó, nó
chưa từng thấy bất cứ vật gì có thể đi ra từ trong quang cầu do nó thiết lập, hơn nữa mấy con đó còn mạnh hơn nhiều so với nàng, hừ dám…
Vẻ mặt hừ lạnh chưa hiện hết trên mặt Hỏa Hồng tiểu thú, nó đột nhiên trừng lớn đôi mắt, giật mình nhìn Lạc
Vũ ở trong quang cầu.
Chỉ thấy trước mắt, Lạc Vũ bị giam
cầm trong quả bóng màu hồng trong suốt, nàng chậm rãi phất ống tay áo,
mỉm cười từng bước một đi ra.
Điệu bộ thong dong, nhàn nhã như đi dạo mát.
Không gặp một tia đấu khí nào ở bốn phía chung quanh.
Không gặp bất cứ giãy dụa, điên cuồng nào để thoát ra ngoài.
Cứ như vậy mà nhàn nhã đi ra, đem tuyệt kỹ nó lấy làm kiêu ngạo mà đối đãi như vậy, sắc mặt ung dung đi ra?
Hỏa Hồng tiểu thú trợn to đôi mắt, cơ hồ muốn rớt ra.
Lạc Vũ thấy này cười nhìn Hỏa Hồng tiểu thú nói: “Chiêu thứ nhất.”
Lần đầu tiên, lúc nàng dùng lực lượng tương trợ Thôn Vân Tỳ Hưu ngăn cản lực lượng giam ca72m của nó, nàng đã phát hiện ra được một chuyện.
Lực lượng của nàng có thể xuyên qua
lực lượng của Hỏa Hồng tiểu thú, chỉ là lực lượng của nàng chưa đủ mạnh, không có một tia phản ứng phát ra mà thôi.
Lúc đó nàng đã biết, tuyệt chiêu giam cầm của Hỏa Hồng tiểu thú không khắc chế được cổ võ của nàng.
Cũng giống như thủy ngân và nước, bọn chúng rõ ràng đều có thành phần nước, nhưng lại không hề liên quan đến
nhau, loại này không thể làm khó được loại kia chút nào.
Ngay lúc đó, Hỏa Hồng tiểu thú dùng
chiêu này đối phó nàng, cũng giống như dùng đại pháo đi bắn con muỗi làm sao mà trúng được, haha…vô dụng thôi.
Trong tai nghe Lạc Vũ nói, Hỏa Hồng
tiểu thú đột nhiên có phản ứng, thân thể bé nhỏ mạnh ngẩng cao đầu, khí
thế hùng tráng hiên ngang.
Bộ dạng của nó lúc này không giống một con hồ ly, mà là một đầu sư tử bị chọc giận.
“Hừ”, một tiếng hừ lạnh vang lên, Hỏa Hồng tiểu thú đột nhiên giơ lên hai bên móng vuốt, mãnh phất một cái.
Lập tức, hai luồng hồng quang không giống vừa rồi, như hai đạo vách tường ầm ầm bay tới Lạc Vũ.
“Bịch.” Chỉ nghe thanh âm giống như hòn đá va chạm vào nhau vang lên.
Hai luồng hồng quang mạnh mẽ lóe sáng, sau đó ngưng kết thành cây cột bằng đá đỏ.
Bên trong cây cột đỏ trong suốt không phải Lạc Vũ còn có thể là ai.
Thạch hệ ma thú, lấy lực lượng biến thành hòn đá, đây chính là sở trường của chúng nó.
Hỏa Hồng tiểu thú liếc mắt một cái nhìn Lạc Vũ bị bao phủ trong hòn đá, trong mắt hiện lên một tia hừ lạnh.
Tiểu móng vuốt đánh về hướng hòn đá
ngưng kết nhốt Lạc Vũ bên trong, Hỏa Hồng tiểu thú hé miệng nhe nanh,
“dát băng dát băng” đem Lạc Vũ và cột trụ cùng nhau cắn.
Lão tử đây ăn ngươi, xem ngươi còn có bản lãnh gì.
Hỏa Hồng tiểu thú cắn để trút giận, nhưng lúc nó đang giương nanh múa vuốt thì…
“Đây là chiêu thứ hai.” Một thanh âm mỉm cười, ôn hòa vang lên từ sau lưng nó.
Đôi mắt Hỏa Hồng tiểu thú nhất thời nhướng hết cỡ, ầm một cái xoay người lại.
Chỉ thấy ở phía sau, Lạc Vũ đang tựa người vào thạch bích, hai tay ôm ngực mỉm cười nhìn nó.
Hỏa Hồng tiểu thú tức muốn tạc mao, mặc dù là nó không có mao để nổ. (*lông)
Đây là chuyện gì xảy ra?
Không phải mới vừa rồi nó rõ ràng đem nàng ăn rồi sao, sao lại có thêm một người nữa? Người này có thể biến
thành hai người được sao?
Cho tới bây giờ Hỏa Hồng tiểu thú
chưa từng thấy như vậy, đôi mắt tròn tròn không khỏi trừng lớn một chút, nó tức giận đến hồng quang bao bọc thân thể lại càng thêm chói mắt bức
người, giương nanh múa vuốt, sát khí làm cho người ta run sợ.
“Còn có một chiêu cuối cùng rồi nha.” Vẻ mặt Lạc Vũ tươi cười nhìn về phía Hỏa Hồng tiểu thú.
Hỏa Hồng tiểu thú vừa nghe không nói
hai lời, cả thân thể mạnh mẽ nhảy phốc lên, đứng ở giữa không trung,
tiểu móng vuốt quơ khắp nơi.
Trong nháy mắt, hồng quang chói mắt mở rộng, từ bốn phương tám hướng tràn về phía Lạc Vũ tấn công.
Lúc này đây, lão tử xem ngươi còn có thể biến đi đâu.
Ta đem tất cả nơi này đều biến thành đá, xem ngươi chạy đâu cho thoát, ngươi có giỏi thì chạy trốn thoát cho ta coi.
Cặp mắt hỏa hồng tiểu thú dữ tợn hơn rồi.
Hồng quang lóe ra, đập vào mặt mà đến, sát khí bức người.
Lạc Vũ nhẹ giơ giơ lên mi, trong mắt có chút giật mình.
Mà ngay vào giờ khắc này, ở trong “bãi rác” cách vách, Tiểu Ngân được bao vây trong ánh sáng màu bạc càng thêm đại thịnh.
Cơ hồ có thể rõ ràng nhìn thấy, Tiểu Ngân đã trưởng thành ở bên trong.
Ngân quang đại thịnh, ánh sáng nâng
lên Tiểu Ngân mạnh mẽ bay ra khỏi lực lượng giam cầm, ánh sáng hướng về
phía không trung càng ngày càng mở rộng, lóa mắt đến nỗi làm cho người
ta cũng không dám trợn mắt nhìn.
Tiểu Ngân rốt cục hấp thu hết linh khí cần thiết, hoàn thành lần tiến hóa đầu tiên rồi.
Mà lần tiến hóa này tuyệt đối không
phải là vội vàng lớn lên như lần trước, lúc này đây ẩn chứa vô cùng lực
lượng và diện mạo có chút thay đổi.
Ánh sáng không ngừng chớp động, khí tức bức người mà đến.
Toàn bộ thạch động bị bao phủ trong tầng ánh sáng màu bạc chói mắt.
Cùng khắc, ở trên mặt đất, Vương Hầu và Quân Phi đang thương nghị chuyện phái người canh giữ ở nơi đây, bọn họ sẽ đi xuống tìm.
Lúc này, người của Thiên Khôi Tông nhảy ra từ bốn phương tám hướng, bao vây bọn họ.
“Thả chất độc.” Thiên Khôi tông chủ đè thấp thanh âm nói.
Lập tức, đám người Thiên Khôi Tông
xưng hùng xưng bá ở trấn nhỏ Ngân Hồng này, cầm vũ khí các loại vũ khí
độc địa, từ bốn phương tám hướng nhắm ngay đám người Vương Hầu, Quân
Phi.
Gió thu thổi bay, cuối mùa thu trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Cây cỏ bay lên đầy trời, từng mảnh vàng óng ánh.