“Người nào?” Gió thổi cỏ lay truyền đến dị thường, Quân Phi là người thứ nhất phát hiện, xoay người quát chói tay một tiếng.
“Dám ở địa bàn Thiên Khôi Tông chúng ta, đào móc bảo bối của chúng ta, các ngươi cũng thật toi gan.”
Thanh âm âm lãnh vang lên trong không khí mùa thu hiu quạnh, người của Thiên Khôi Tông từ bốn phương tám
hướng phía sau loạn thạch lộ ra thân hình, người cầm đầu đúng là Thiên
Khôi Tông chủ.
“Đây là vùng đất thuộc về Trung Võ Môn chúng ta.” Vương Hầu cơ trí lên tiếng.
Hắn vừa nhìn đến tình hình này là có thể đoán ra tại sao người của Thiên Khôi Tông lại đến đây.
Lập tức, mi sắc chuyển động, vẻ mặt trầm xuống.
“Ha ha, là của Trung Võ Môn a, thật
đúng là chê cười, ở trấn nhỏ Ngân Hồng này tất cả đều thuộc về Thiên
Khôi Tông chúng ta, Trung Võ Môn của các ngươi là cái gì vậy.” Cái tên
có gương mặt trắng bệch đi theo Thiên Khôi Tông chủ âm hiểm nhìn Vương
Hầu cười nói.
“Thiên Khôi Tông chủ, chúng ta cũng không phải chưa từng đăng ký vùng đất này.” Vương Hầu xoay chuyển đầu óc nói.
“Vậy thì sao chứ.” Thiên Khôi Tông chủ với vẻ mặt mập mạp đầy thịt nhe răng cười, lạnh lùng vung tay lên.
Lập tức, người của Thiên Khôi Tông
liền vây quanh bốn phía, trong tay cũng giơ lên một vật có màu đen như
mực, chiều dài bằng cánh tay, khẩu pháo nhắm ngay đám người Quân Phi,
Vương Hầu.
Thân hình Vương Hầu, Quân Phi lập tức di động, những người theo đến đây làm thành một vòng tròn, che lại cửa
động, đấu khí trên người lóe ra.
Thiên Khôi Tông, tung hoành tại trấn nhỏ Ngân Hồng này chính là nhờ vào chất độc có tên gọi Độc Long.
Nghe nói không biết chất kịch động
này là lấy từ con độc thú nào, nhưng chỉ cần dính nhiễm một chút, ngay
cả tím tôn cao thủ cũng không thể trốn tránh một chữ “chết”.
Bởi vậy, mới có thể tung hoành một phương này.
Mà bây giờ, lại mang theo Độc Long pháo…
Vương Hầu và Quân Phi liếc nhau, trong mắt hiện lên sát khí sắc bén.
Không có chỗ dựa là rất khó đứng trên đất Hỏa Ma này.
Phong vân rung động, chân trời vô tướng.
Hai quân đối mặt, kịch chiến hết sức căng thẳng.
Mà lúc này, phía dưới trung tâm huyệt động, hồng quang tràn ngập khắp cả huyệt động.
Những nơi hồng quang lướt qua, không
gian bốn phía đều ngưng kết thành hòn đá màu đỏ, chỉ còn lại một chút
không gian ở chỗ Hỏa Hồng tiểu thú và đóa sen hồng là có khe hở.
Hỏa Hồng tiểu thú lơ lửng ở giữa
không trung, đôi mắt tròn trịa hung hăng nhìn chằm chằm Lạc Vũ bị tảng
đá màu đỏ bao lại bên trong.
Hừ, ta biết ngươi có chiêu phân thân.
Bây giờ cả hai thân thể của ngươi đều bị biến thành hòn đá rồi, ta xem ngươi còn có thể chạy đi đâu, còn dám
la hét trước mặt ta.
Hỏa Hồng tiểu thú tức giận hừ lạnh
một tiếng, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm hai Lạc Vũ bị bao lại trong tảng đá, móng vuốt đánh vào hai tảng đá Lạc Vũ.
“Răng rắc, răng rắc.” Lập tức, hòn đá vỡ tan, thanh âm nát bấy lập tức truyền đến.
Toàn bộ hòn đá màu đỏ trong trung tâm huyệt động, bị nó vỗ một cái, toàn bộ đều nứt ra.
Từng chút từng chút một bị nghiền này, từng khối từng khối một rơi xuống.
Thật giống như những đồ vật bằng thủy tinh ở hiện đại, bị gõ một cái, toàn bộ vỡ nát rơi xuống.
Ngay lập tức, đầy đất đều là hòn đá màu đỏ.
Hỏa Hồng tiểu thú vẫn nhìn chằm chằm hai người Lạc Vũ.
Nhìn các nàng từng khối từng khối bị nứt ra, từng chút từng chút một biến thành những viên đá nhỏ.
Vỡ nát như vậy, cho dù kim la thần tiên cũng không thể hồi phục cứu lại một cái mạng.
Hỏa Hồng tiểu thú nhất thời hết giận
rồi, lầm bầm tiến lên, tiểu móng vuốt hướng về phía hai người Lạc Vũ đã
vỡ thành từng khối, giậm thêm hai đạp.
Hừ, cho ngươi chết một cái không yên nè.
Hừ, cho người làm cách nào tiếp tục kiêu ngạo nè.
Dám la hét trước mặt ta nè, đây là hậu quả của ngươi, sau khi…
“Ngươi cái tiểu gia hỏa này, cũng
thật là độc ác quá nha.” Đạp thêm hai cái cho hả giận, phía sau Hỏa Hồng tiểu thú đột nhiên truyền đến thanh âm true tức của Lạc Vũ.
Ngay sau đó Hỏa Hồng tiểu thú chỉ cảm thấy đầu đau nhói.
Cư nhiên, cư nhiên, cư nhiên có người bắn vào đầu của nó.
Vù, Hỏa Hồng tiểu thú “vù” một cái
xoay người lại, ánh mắt sau khi thấy rõ ràng là Lạc Vũ, cơ hồ trợn tròn
đến độ muốn rớt ra ngoài.
Cư nhiên, cư nhiên còn chưa có chết, nàng cư nhiên còn chưa có chết?
Điều này sao có thể xảy ra, không phải nó đã thấy nàng vỡ nát ra thành từng khối rồi sao, sao lại còn ở nơi này?
Hỏa Hồng tiểu thú nhìn Lạc Vũ đứng ở phía sau nó, lúc này nàng lại nhìn nó mỉm cười.
Trong nháy mắt, cuồng bạo lên rồi.
Hả hả hả, sao có thể như vậy được, sao có thể được…
Lạc Vũ nhìn Hỏa Hồng tiểu thú mạnh mẽ tiến lên trên, dùng cái đầu màu hồng của nó tàn nhẫn đụng vào thạch bích màu đỏ bên cạnh.
Biểu tình cuồng bạo không dám tin của nó thật là buồn cười.
Cái con ma thú nhỏ này, thật là dễ chọc nhỉ.
Nhìn tiểu thú đập mạnh đầu lên tường đá, Lạc Vũ mỉm cười chậm rãi nói: “Ba chiêu rồi, tiểu tử kia, ngươi thua rồi nha.”
Vạn Ảnh Mê Tung, không phải nàng chỉ luyện đến cấp độ phân ra một tàn ảnh thôi đâu.
Cho dù nó tạo ra hòn đá phong tỏa khắp động không một khe hỡ, nhưng nàng chỉ cần thuấn di đến nơi của nó là được rồi.
Tiểu thú điên cuồng đụng vào tường đá nghe vậy, mạnh quay đầu lại, đôi mắt to tròn trừng lớn nhìn Lạc Vũ,
trong mắt lóe lên ánh sáng.
Không tính, ngươi chơi ăn gian, ngươi ăn gian.
“Tiểu tử kia, ngươi không giữ chữ tín a.” Lạc Vũ nhướng mày nói.
Hỏa Hồng tiểu thú vừa nghe nhất thời
nổi giận, thân thể giống như bốc cháy lên, giương nanh múa vuốt rít gào, dùng đầu đánh về phía Lạc Vũ.
Nó cũng không tin, lúc này đây nàng có thể lại chạy thoát.
“Ầm.” Mà ngay lúc Hỏa Hồng tiểu thú
nhằm về phía Lạc Vũ đánh tới trong nháy mắt, “bãi rác” cách vách phát ra một tiếng nổ lớn, cửa đá bị mở ra một cái khe.
Một đoàn ánh sáng màu bạc chói mắt bay vụt qua, trong nháy mắt tràn ngập cả không gian nơi đây.
Ánh sáng chói mắt rực rỡ ngang tài ngang sức với Hỏa Hồng tiểu thú.
Lạc Vũ cùng Hỏa Hồng tiểu thú nhất tề ngưng trọng, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Ngân quang hiện ra, một con ma thú loáng thoáng hiện ra ở bên trong, khí tức bức người.
“Tiểu Ngân.” Lạc Vũ mỉm cười, Tiểu Ngân tiến hóa rồi.
“Ngao ô…” Một tiếng huýt sáo xé trời, Tiểu Ngân hưng phấn cực kỳ quơ móng vuốt, ngân quang tản đi, lộ ra chân diện mục của nó.
Thân thể chỉ lớn bằng bàn tay, nay đã lớn bằng Hỏa Hồng tiểu thú, ánh sáng kinh người bao phủ bộ long, lúc
này rõ ràng sáng bang bạc như vầng trăng.
Trên đỉnh đầu sinh ra hai cái sừng
nho nhỏ, nhìn qua giống như sừng Kỳ Lân, lại giống như sừng của một con
Phi Long, màu trắng tinh khiết, phía trên lại có hoa văn xinh đẹp.
Bốn vó bước trên mây, ẩn ẩn có tiếng sấm nổ mạnh.
Khí thế của nó, đã có phong phạm vương giả.
Ha ha, Tiểu Ngân ta đẹp mắt không, đẹp mắt không?
Từ trong vòng ánh sáng bạc đi ra, bộ dạng Tiểu Ngân nhìn thật là đắc ý cực kỳ, cười haha với Lạc Vũ.
Lạc Vũ thấy vậy giương lên khóe miệng cười nhẹ: “Nhìn nó còn đẹp hơn ngươi.”
Nàng nói vậy không phải để ly gián đâu nha, nàng đây là nói sự thật.
Tiểu Ngân vừa nghe nhất thời đen mặt, mạnh mẽ nhìn theo tầm mắt Lạc Vũ.
Người nào, là ai, dám xinh đẹp hơn nó, lão tử diệt nó đây nha.
Một mực nhìn qua, đối diện hai mắt của Hỏa Hồng tiểu thú.
Hai tròng mắt Tiểu Ngân lăng lăng nhìn, nước miếng phù phù chảy xuống.
Lạc Vũ thấy vậy che mặt, cái tên này
cũng quá dọa người đi, cho dù Tiểu Ngân đã tiến hóa rồi, nhưng tính tham ăn của nó vẫn không thay đổi a.
Bảo bối, bảo bối, ta thích.
Cả khuôn mặt Tiểu Ngân ngay lập tức
nhăn thành một đoàn, mừng đến cơ hồ phân không ra đâu là cái mũi, đâu là hai tròng mắt, ngân quang chợt lóe đánh về phía Hỏa Hồng tiểu thú.
Tốc độ nhanh như một tia chớp so với ngày xưa nhanh gấp đôi.
Tiểu Ngân mạnh mẽ nhảy tới, nhào vào trên người Hỏa Hồng tiểu thú.
Tiểu móng vuốt duỗi ra ôm lấy, há miệng ra táp tới Hỏa Hồng tiểu thú.
Bảo bối thật đẹp a, thật thật đẹp a, so với mấy cái nhân sâm ngàn năm tốt hơn nhiều, rất rất tốt hơn nhiều a.
Tiểu Ngân mừng đến cơ hồ không biết đông tây nam bắc là ở đâu rồi.
“Tiểu Ngân, đừng…” Lạc Vũ vừa thấy
nhất thời kinh hãi, cũng không thể làm cho Tiểu Ngân đem Hỏa Hồng tiểu
thú làm thành đồ ăn a, như vậy quả thật chính là phá hư một tuyệt đỉnh
bảo bối…
Song, tiếng kinh hô vừa mới ra khỏi miệng, Lạc Vũ đã bị tình cảnh trước mắt làm cho nghẹn lời.
Muốn cười, lại cảm thấy làm như vậy thật là không nể mặt Tiểu Ngân.
Nghẹn, thật sự là nghẹn cười sắp chết người ta rồi nha.
Trong lúc nhất thời, Lạc Vũ không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, lấy tay che mặt, xoay qua chỗ khác.
Chỉ thấy, trước mặt nàng, Tiểu Ngân hết sức phấn khởi hưng phấn cực kỳ cắn xuống một cái, tưởng muốn ăn một cái thống khoái.
Nhưng đâu có ngờ, “bịch.” Một tiếng rõ ràng vang lên.
Ôi chao, cái răng của ta, Tiểu Ngân
kêu rên một tiếng, trong khoảnh khắc ném đi Hỏa Hồng tiểu thú, tiểu móng vuốt che nọ lại cái miệng, đau đến nước mắt cũng chảy xuống rồi.
Nó, nó, cái răng của nó cái gì cũng
có thể cắn nát nha, cho dù là lợi khí chế tạo từ kim cương nó cắn một
cái cũng có thể giải quyết được.
Hôm nay thiếu chút nữa cái răng nhỏ bé của nó đã bị rơi rụng rồi.
Ôi chao, cái người này thân thể không phải chỉ là làm bằng đá thôi sao? Sao lại có thể mạnh thái quá như vậy hả?
Tiểu Ngân ôm miệng, nước mắt chảy xuống.
Mà Hỏa Hồng tiểu thú lúc này mới quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Tiểu Ngân liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên
một tia tuyệt đối khinh bỉ.
Sau đó, cái đuôi màu hồng vung một cái.
Ầm một tiếng, đem Tiểu Ngân bay ra ngoài.
Dám cắn nó, thật đúng là có dũng khí
suy nghĩ cái này, nó là hòn đá trải qua mười vạn năm ngâm mình trong
linh huyệt chứa nhiều linh khí như vậy mà được sinh ra, thân thể của nó
trải qua rèn luyện nhiều năm như vậy.
Cho dù là trời long đất lỡ, nó cũng không bị tổn thương chút nào cả.
Hôm nay, cư nhiên gặp một tên muốn ăn nó, thật đúng là gan to bằng trời mà.
Xuất sư chưa tiệp thân chết trước, thường khiến anh hùng lệ mãn khâm. (*giải thích phía dưới)
Lần đầu tiên, Tiểu Ngân hoa lệ tiến hóa, chưa phân biệt rõ ràng đã nhào lên, ôm hận rơi nước mắt.
Hỏa Hồng tiểu thú một đuôi đánh bay
Tiểu Ngân, ngay sau đó lại đem đầu mâu chống lại Lạc Vũ, tiểu thân thể
xông thẳng vọt lại đây.
Ta cho ngươi chạy trốn thoát, ta cho
ngươi biến, hôm nay ta tập trung diệt ngươi, xem ngươi như thế nào chạy
thoát, xem ngươi làm thế nào biến hóa.
Hỏa Hồng tiểu thú bão nổi rồi, tiểu thân thể nhảy từ trên cao xuống đuổi theo Lạc Vũ.
Lạc Vũ thấy vậy trong tay công pháp chợt lóe đánh về hướng Hỏa Hồng tiểu thú.
Song, cũng giống như Hỏa Hồng tiểu thú không thể làm gì được nàng, công pháp của nàng cũng không làm gì được nó.
Hỏa Hồng tiểu thú trực tiếp xuyên qua cấm chế của nàng, cắn hoài không nhả ra.
Lạc Vũ thấy vậy, ánh mắt chợt lóe sáng, đột nhiên lên tiếng: “Tiểu Ngân, ngươi ngăn cản nó.”
Mà bên kia, Tiểu Ngân đang bị đau
răng, căm giận nhìn Hỏa Hồng tiểu thú, ruột gan nó nóng giận muốn nổ
tung, vừa nghe Lạc Vũ lên tiếng, “ngao ô” một tiếng, đánh lên Hỏa Hồng
tiểu thú.
Lạc Vũ nhất thời bứt người tránh khỏi Hỏa Hồng tiểu thú.
Mà Tiểu Ngân cùng Hỏa Hồng tiểu thú, lại đụng vào nhau.
Chỉ thấy giữa không trung, ánh sáng màu bạc cùng màu hồng lóe sáng, cả hai quấn quýt hòa vào nhau, nhìn qua hết sức xinh đẹp.
Tốc độ Tiểu Ngân nhanh, tốc độ Hỏa
Hồng tiểu thú tuy chậm, nhưng thân thể lại như tường đồng vách sắt, ngay cả Tiểu Ngân cũng không có biện pháp đối phó.
Chỉ thấy giữa không trung, hai tiểu
thú quyền đấm cước đá, ngân quang cùng hồng quang không ngừng chớp động, căn bản thấy không rõ lắm thân thể của chúng, chỉ có ánh sáng không
ngừng chớp động.
Bốn phía, thanh âm thạch bích vỡ tan một tiếng tiếp theo một tiếng.
Tiếng nổ mạnh ầm ầm, từ nơi này lại càng kéo dài hướng về tứ hương, nặng nề dị thường.
Lược lượng cường đại lan tràn, giống như có tính chất phóng xạ hướng về dưới nền đất lan ra bốn phương tám hướng.
Lạc Vũ chợt lóe ra tránh khỏi công
kích của Hỏa Hồng tiểu thú, thân hình chợt lóe đã đứng bên cạnh đóa sen
hồng đang sừng sững nở rộ nơi linh huyệt.
Cúi đầu cẩn thận quan sát, trong mắt Lạc Vũ hiện lên biểu tình “quả nhiên là như thế”.
Chỉ thấy hoa sen không ngừng nở rộ trong linh huyệt, ở chỗ nhụy hoa không có tim sen.
Lạc Vũ vươn tay sờ một chút linh huyệt hoa sen, lạnh như băng mà cứng rắn như Hỏa Hồng tiểu thú.
Quả nhiên, Hỏa Hồng tiểu thú không phải là linh thú giữ nhà, mà chính là tinh hoa cao nhất của linh huyệt này.
Nó đúng là sinh ra từ một hòn đá ở vị trí trái tim của linh huyệt, thân là thạch hệ ma thú, hồn là trái tim linh huyệt.s
Chính là tập hợp hai loại thiên địa linh khí mà sinh ra chung cực ma thú.
Quả thực chính là chiếm hết thiên thời, địa lợi.
Khó trách Tiểu Ngân nhìn thấy nó cũng không có biện pháp khắc chế, nó chính là một linh huyệt, chính là mấy
vạn cây, mấy chục vạn cây, mấy trăm vạn cây nhân sâm ngàn năm.
Có nó, sau này còn có thể thiếu dược liệu được sao, pé ma thú này chính là một bảo khố tập trung nhiều báo vật.
Ánh mắt Lạc Vũ chớp động, pé ma thú này, hôm nay Lạc Vũ nàng không thu phục được, nàng sẽ hối hận đến chết a.
Ý niệm trong đầu đã định, nội lực
toàn thân Lạc Vũ tập trung ở đầu ngón tay, một ngón tay đặt lên cánh của linh huyệt hoa sen, vận chuyển nội lực mạnh mẽ hấp thu.
Lập tức có một dây tơ tằm có màu hồng nhạt bị rút ra, quấn quanh trên ngón tay nàng.
Đó chính là gân và mạch của cánh và hoa sen.
Muốn thu phục Hỏa Hồng tiểu thú được
sinh ra từ linh huyệt hoa sen, dùng cách khác là không có hiệu quả, cách duy nhất chính là ra tay từ nơi đã sinh ra nó mới được.
Một sợ dây màu hồng trong suốt, nương theo lực hấp của Lạc Vũ từ trong linh huyệt rút ra, quấn quanh mà lên.
“Rống…”
Đang cùng Tiểu Ngân đánh đến long
trời lở đất, Hỏa Hồng tiểu thú cảm giác được Lạc Vũ động chạm đến căn cơ của nó, lập tức rống to một tiếng, quay đầu điên cuồng chạy về phía Lạc Vũ.
Thứ kia là lúc nó sinh ra mới có, vật đó là của nó, là của nó, không được động vào.
“Tiểu Ngân, đừng đánh nó bị thương.” Lạc Vũ cũng không quay đầu lại.
Mà Tiểu Ngân vốn là một tên chỉ biết ăn, lúc này lại được Lạc Vũ dặn dò, trong lòng biết Lạc Vũ nổi lên ý định thu phục tên này.
Nó suy nghĩ một chút, mạnh mẽ xông lên, tiểu móng vuốt duỗi ra, ôm chặt lấy Hỏa Hồng tiểu thú.
Không dám dùng lực quá mạnh, lại
không thể dùng vũ khí sắc bén, không thể làm nó bị thương, như vậy cũng
chỉ có thể công kích gần người nó, không cho nó nhúc nhích.
Lão tử ôm lấy ngươi, ta xem ngươi còn có thể làm như thế nào.
Hỏa Hồng tiểu thú bị Tiểu Ngân ôm chặt, có chút sửng sốt, nó còn chưa từng bị người khác ôm qua à nha.
Bất quá nó chỉ thất thần trong nháy mắt, Hỏa Hồng tiểu thú liền nổi giận điên cuồng.
Cái tên vô lại này vây khốn nó rồi, không tốt sử dụng lực.
Buồn cười, quả thực buồn cười.
Nhất thời phản công móng vuốt đánh một quyền về phía Tiểu Ngân.
Trong khoảnh khắc, hai cái ma thú có
lai lịch phi phàm vứt bỏ công pháp chiến đấu của ma thú, bắt đầu quyền
đánh cước đá với nhau.
Buông ra, ngươi buông ra cho ta, ta diệt ngươi…
Không buông, có bản lãnh thoát ra đi…
Vương bát đản, ta cắn ngươi…
Ta cũng muốn cắn ngươi đây…
Màu hồng và màu bạc dây dưa thành một đoàn, đấu đá lung tung trên mặt đất.
Những nơi đi qua, thạch bích bị nghiền nát, bể nát như đậu hủ, bị hủy rối tinh rối mù.
Huyệt động sừng sững trải qua ngàn năm, bây giờ nhìn qua vô cùng thê thảm.
Mà cách vách bên trong “bãi rác”, lam quang bao phủ Thôn Vân Tỳ Hưu bắt đầu lóe sáng rực rỡ dần dần nhạt đi,
Thôn Vân Tỳ Hưu cũng sắp tỉnh dậy.
Về phần quanh thân Hoàng Vũ, đấu khí màu tím đang lưu chuyển xung quanh, nét mặt mỉm cười, cũng sắp đến lúc thành công rồi.
Khí tức dày đặc quanh quẩn trong “bãi rác”.
Trong động hai con tiểu thú đấu đá kịch liệt với nhau, ngoài động cũng là huyết vũ tinh phong, đao kiếm gia tăng.
Đuổi tận giết tuyệt, Thiên Khôi Tông có ý định đuổi tận giết tuyệt.
Lúc này, tứ phía đám người Quân Phi
bị vây quanh, Độc Long giơ lên, chất kịch độc ngắm bắn về hướng Vương
Hầu, Quân Phi và đám người Trung Võ Môn.
“Ngăn lại, tuyệt đối không thể để cho bọn họ tiến vào nơi này.” Quân Phi mang theo ma thú Ngân Lang của hắn,
đấu khí màu lam ngưng tụ, xông về một phương hướng, ngăn cản nơi có
nhiều Độc Long nhất.
Phía sau Vương Hầu cũng vận khởi một thân đấu khí màu lam trấn giữ cửa động.
Không thể để cho bọn họ tiến vào cái động này.
Mặc dù không biết Lạc Vũ và Hoàng Vụ đi xuống dưới làm gì?
Nhưng bọn hắn có thể cảm giác được, hai người bọn họ nhất định đang ở dưới.
Cái động sâu như vậy, nếu để người
của Thiên Khôi Tông chiếm thế thượng phong, cho dù Lạc Vũ muốn đi ra,
đến lúc đó cũng không phải là vấn đề dễ dàng rồi.
Bởi vậy, nơi này tuyệt đối không thể bị phá, hắn phải bảo vệ cho tốt.
Thu sắc vàng óng ánh, gió lớn thổi qua.
Trong một dãy núi loạn thạch, người
của Thiên Khôi Tông dùng Độc Long mở đường, cao thủ đi theo phía sau bức lên, liên tiếp tiến tới đây.
Quân Phi, Vương Hầu, gắt gao trấn thủ cửa động.
Độc khí và màu máu đỏ tươi rơi trên lá cây khô vàng, phủ lên một tầng tàn nhẫn mà xinh đẹp.
Gió thu, càng ngày càng sắc bén rồi, thổi qua rát cả da mặt.
Trong động, Tiểu Ngân và Hỏa Hồng tiểu thú vẫn kề cận tay đánh chân đá.
Hỏa Hồng tiểu thú bị Lạc Vũ giáo huấn một trận, nó vừa vội vừa giận, hơn nữa nó có một thân cứng rắn, Lạc Vũ
lại không cho Tiểu Ngân ra tay nặng với Hỏa Hồng tiểu thú, ay da không
thể làm nó bị thương, đánh nhẹ cũng không có cách nào mà đánh.
Trong lúc nhất thời, không biết làm
sao mà đánh nặng nhẹ, nên nó bị Hỏa Hồng tiểu thú đánh cho một thân lông bạc của nó bay tán loạn, khắp nơi trên người đều là dấu móng vuốt in
lại.
Trên hốc mắt lại bị đánh thành màu nâu, Tiểu Ngân bị Hỏa Hồng tiểu thú đánh đến hai đấm nắm chặt.
Tiểu Ngân tức giận đến giơ chân, rõ
ràng tiến hóa được một thân đầy bản lãnh, mạnh mẽ vô cùng, lại không dám dùng, nó sắp nghẹn chết, sắp nghẹn chết nha.
Tiểu Ngân đang nghiến răng nghiến lợi, một thanh âm trêu tức của ma thú truyền đến: “Quá dọa người đi.”
Tiểu Ngân nghiêng đầu nhìn lại là
Thôn Vân Tỳ Hưu, lúc này tinh khí toàn thân đã được khôi phục, đang chui ra khỏi lực lượng giam cầm của Hỏa Hồng tiểu thú và bốn vách tường đá,
trêu tức nhìn nó.
Một thân hào quang, đạt tới cấp mười bốn rồi.
Ngươi giỏi thì ngươi tới mà đánh, chỉ biết giương nanh múa vuốt.
Thôn Vân Tỳ Hưu vừa nghe, không nói hai lời, giơ lên nắm tay nhảy vào vòng chiến.
Nó bị cái con ma thú màu hồng này làm mất hết mặt mũi rồi, hôm nay đạt đến mười bốn cấp, nó còn có thể sợ ai nữa cơ chứ.
Tiểu Ngân thấy vậy buông móng vuốt ra, Hỏa Hồng tiểu thú liền chạy thoát ra ngoài.
Nhìn thấy Thôn Vân Tỳ Hưu cản đường,
Hỏa Hồng tiểu thú cũng không có dừng lại, dùng một thân đụng vào, mòng
vuốt nho nhỏ nắm thành nắm tay, vung lên đánh Thôn Vân Tỳ Hưu.
“Ầm.” Chỉ nghe một tiếng va chạm nặng nề vang lên.
Thôn Vân Tỳ Hưu bị một nắm tay nho nhỏ đấm cho một quyền, mạnh bay ra ngoài.
Tiểu Ngân xem diễn từ xa, chỉ thấy
Thôn Vân Tỳ Hưu trượt trên mặt đất, tầng tầng nham thạch bị nó kéo dài
một đường lõm thành cái hố nhỏ.
Ai vô dụng hơn ai, bây giờ đã biết rồi đi.
Cái tên hồng hồng này đừng có nhìn nó nhỏ mà khinh thường, cấp bậc của nó còn cao hơn ngươi nữa, ngu quá đi.
Tiểu Ngân đứng ở bên này giơ giơ nắm
đấm về hướng Thôn Vân Tỳ Hưu, mà bên kia tốc độ của Hỏa Hồng tiểu thú
lại không hề giảm bớt, điên cuồng đánh về phía Lạc Vũ.
“Tiểu tử kia, sức mạnh thật lớn a.”
Mà lúc này, theo sát Thôn Vân Tỳ Hưu
đi ra Hoàng Vũ mỉm cười duỗi tay ra, che lại trước người Lạc Vũ, đấu khí màu tím tràn ngập trước người của hắn.
Giống như một bức tường bằng thủy tinh.
Hỏa Hồng tiểu thú thấy Lạc Vũ sắp
thành công lấy ra “gân mạch” của nó, nó gấp đến nỗi cả thân hình đều
đánh lên bức tường thủy tinh màu tím.
Hoàng Vũ thấy vậy lập tức sử dụng tâm pháp trói buộc, trong chớp mắt đấu khí màu tím quấn quanh người Hỏa Hồng tiểu thú.
Chính lúc này Tiểu Ngân đã chạy tới, cả khuôn mặt phù thũng đánh về phía Hỏa Hồng tiểu thú.
Về phần Thôn Vân Tỳ Hưu bị một nắm
đấm đánh bay đi, tự cảm thấy mất hết mặt mũi, khí thế hung hung nổi lên, tru lên một tiếng cũng nhảy vào vòng chiến.
Hai thú một người đấu một con tiểu thú.
Chỉ nghe những tiếng ầm ầm gãy đỗ không ngừng vang lên trên mặt đất.
Nham thạch không ngừng vỡ vụn cả một phươnng này, ngay cả dưới nền đất cũng bắt đầu bung lên.
Lạc Vũ đứng bên cạnh linh huyệt hoa
sen, rút ra từng chút từng chút sợi dây kinh mạch của hoa sen, tinh thần chăm chú vào chuyện này, hoàn toàn không để ý đến tình cảnh xảy ra
chung quanh.
Hỏa Hồng tiểu thú rất hung ác, bất quá càng hung ác thì càng tốt.
Tốt có phải hay không, tốt lắm đúng không, lông của ta đều bị nó rút hết đây nè.
Nếu ngươi không tới đây tiếp một tay, ta đánh không lại nó bị trở thành người hầu của nó bây giờ, Tiểu Ngân líu ríu rống to.
Lạc Vũ thấy vậy nhẹ nhàng cười, hai
tay kết thành một thủ pháp, ánh sáng trắng chợt lóe, sợi dây màu hồng
giống như làm bằng tơ tằm bị rút khỏi linh huyệt hoa sen trong nháy mắt, xoay tròn trên tay Lạc Vũ.
Nó có chiều dài chừng một thước, không ngừng biến dài lại biến thành ngắn trong tay Lạc Vũ, tự do co duỗi.
Mà lúc này những cánh hoa phía ngoài của linh huyệt hoa sen lập tức héo rũ, chỉ để lại tầng tầng cánh hoa ở trung gian.
Ngân Hồng Liên tơ tằm vừa bị kéo ra,
Hỏa Hồng tiểu thú biết tình hình không ổn, cũng không nổi giận cùng
Hoàng Vũ, Tiểu Ngân, Thôn Vân Tỳ Hưu, xoay người “vù” một cái chạy về
phía thạch bích.
“Thật là không biết nghe lời.” Lạc Vũ thấy Hỏa Hồng tiểu thú muốn chạy trốn, mỉm cười vung tay lên, Ngân Hồng Liên tơ tằm lập tức bay ra, bắn về phía Hỏa Hồng tiểu thú.
Tiểu Ngân, Thôn Vân Tỳ Hưu, Hoàng Vũ chỉ thấy hồng quang chợt lóe trước mắt.
Hỏa Hồng tiểu thú vẫn hung ác lúc nãy, “bịch” một tiếng bị đánh rớt từ không trung xuống mặt đất.
Mà trên người nó bị một sợ dây màu hồng gắt gao trói chặt, mặc cho nó có giãy dụa như thế nào cũng vô dụng.
Quả thật là trời sinh vật này khắc một vật kia.
Bọn họ hao phí hồi lâu khí lực, cũng không bằng một chiêu này của Lạc Vũ, giải quyết xong cả.
Ha ha, ngươi cũng có ngày hôm nay, Tiểu Ngân hưng phấn cười lên.
Cho ngươi hung ác, hừ, Thôn Vân Tỳ Hưu cảm thấy thật là giải giận.
Lạc Vũ đi qua, ngồi xổm xuống trước
người Hỏa Hồng tiểu thú, nhìn nó bị buộc chặt không cách nào di chuyển
được, trầm giọng nói: “Những lời đã nói không thể không giữ lời, đã nói
là phải làm, mới một ma thú tốt.”
Hỏa Hồng tiểu thú trừng mắt nhìn Lạc Vũ, cái răng be bé cắn chặt dây tơ tằm.
Lạc Vũ thấy vậy búng tay một cái, dây tơ tằm lập tức càng chói chặt Hỏa Hồng tiểu thú.
Hỏa Hồng tiểu thú nhất thời bị trói
đau đến nỗi “ngao ô” kêu lên một tiếng, tiểu thân thể như một tác phẩm
điêu khắc nghệ thuật hiện lên dấu vết sợi dây.
Uất ức quá, Hỏa Hồng tiểu thú cảm
thấy thật là uất ức mà, đôi mắt màu đỏ to tròn chảy ra nước mắt, từ trên gương mặt từng giọt từng giọt rơi xuống đất, ngưng kết thành hòn đá đỏ.
“Ô…ô” Từ khi nó sinh ra đến giờ chưa từng bị ai đối đãi như vậy, ô ô đau quá đi.
Lạc Vũ thấy vậy đau lòng rồi, vội
vàng ôm nó vào trong lòng dỗ: “Không khóc, không khóc, ngươi không muốn
theo ta đi cũng không sao, đừng khóc, ngoan.”
Nàng cũng thiệt là, cho dù mình thích, chưa chắc ma thú cũng thích mà.
Bị người ta ép làm chuyện mình không
muốn làm, nàng đã từng nếm qua tư vị này rất rõ ràng, tại sao hôm nay
lại phạm phải sai lầm này.
Lập tức, Lạc Vũ vung tay lên, cở bỏ dây tơ tằm đang trói Hỏa Hồng tiểu thú.
Mà bên cạnh, Tiểu Ngân đang nhảy nhót nhìn thấy Hỏa Hồng tiểu thú uất ức khóc lóc, cái đầu nó nghiêng qua một bên nhìn chăm chú, đột nhiên nhảy vào trong lòng Lạc Vũ, vươn tiểu móng vuốt lau đi nước mắt trên mặt Hỏa Hồng tiểu thú.
Không khóc, không khóc, ca ca ôm. (* ô ô dễ thương quá)
Cái pé này có bộ dạng thật là đẹp mắt, thật là làm cho người ta không nỡ để nó chịu một chút uất ức nào.
Bạch quang chợt lóe, dây tơ tằm màu
hồng quấn quanh bàn tay Lạc Vũ, Lạc Vũ buông ra Hỏa Hồng tiểu thú, nhẹ
nhàng vuốt ve dấu vết màu đỏ do bị sợ dây trói chặt, xoa đầu Hỏa Hồng
tiểu thú nói: “Tốt lắm, không khóc, buông ra, ta sẽ không ép chế ngươi
đi theo ta.”
Dứt lời, ôm lấy Hỏa Hồng tiểu thú đặt trên mặt đất.
Hỏa Hồng tiểu thú không ngờ Lạc Vũ
lại thả nó đi, đôi mắt to chớp chớp, đột nhiên cái đuôi vung lên đánh
bay Tiểu Ngân, một lần nữa nhảy vào lòng Lạc Vũ.
Ai nói ta nói chuyện không giữ lời, một lời ta nói ra là nhất ngôn cửu đỉnh, đi thì đi, hừ.
Người khác muốn nó đi, thì nó sẽ không đi, người khác không muốn nó theo, nó lại càng muốn theo.
Lạc Vũ cảm giác được tâm tư của Hỏa Hồng tiểu thú, trong lúc nhất thời dở khóc dở cười.
Tính tình tên này thật là quật, bất quá nàng lại cực kỳ thích mới chết chứ.
Mà Tiểu Ngân bị đánh bay đi, quay đầu lại nhìn tiểu thú đang nằm trong lòng Lạc Vũ, chỗ mà nó thích nhất, tức giận đến thổi râu mép, trừng mắt.
Cái tên này dám đoạt đi chỗ ngủ của nó, nó vốn là của lão đại, phản, phản hết rồi.
“Tiểu Ngân, nếu không đi ngay, nơi
này sẽ sụp.” Lạc Vũ nhìn Tiểu Ngân giương nanh múa vuốt muốn nhảy lại
đây, tâm tình cảm thấy thật tốt, cười cười nói với Tiểu Ngân.
Nơi này bị nó và Hỏa Hồng tiểu thú đánh nhau một trận, cũng sắp bị phá hủy rồi.
Hang động này bị sụp đổ bất quá chỉ là trong một khoảnh khắc mà thôi.
Tiểu Ngân vừa nghe lập tức tỉnh ngộ, nhiều bảo bối như vậy, không thể được, không thể bị hủy trong này được.
Lập tức, túm lấy ma thú to con bên
cạnh là Thôn Vân Tỳ Hưu, ánh mắt ném về phía Hỏa Hồng tiểu thú, ý bảo:
ta sẽ tính sổ với ngươi sau, sau đó Tiểu Ngân chạy xung quanh tìm ngàn
năm linh chi, ngàn năm nhân sâm.
Mà Hỏa Hồng tiểu thú thì ném cho Tiểu Ngân một cái ánh mắt khinh bỉ.
Nó cùng thiên địa đồng sinh, trải qua hàng vạn năm mà thành, dám xưng làm ca ca của nó, hừ.
Hỏa Hồng tiểu thú chuyển thân, ở trong lòng Lạc Vũ tìm một vị trí thoải mái, đi ngủ.
Đánh một hồi mệt mỏi, nên nghỉ ngơi một hồi.
Lạc Vũ thấy vậy quay đầu nhìn về phía Hoàng Vũ đang mỉm cười, hỏi: “Tím tôn?”
Khóe miệng Hoàng Vũ giương lên, gật mạnh đầu đáp: “Tím tôn.”
Lạc Vũ nhất thời cùng Hoàng Vũ nhìn nhau liếc mắt một cái, hai người nhất tề cười vui vẻ.
Một chuyến hành trình xuống đất này, thu hoạch thật là không nhỏ.
“Răng rắc, răng rắc…” Thanh âm suy sụp chậm rãi truyền đến, thạch bích bắt đầu rung rung rơi xuống từng khối.
Ngân quang và lam quang không ngừng xẹt qua trong động, Tiểu Ngân cùng Thôn Vân Tỳ Hưu thu lên các loại linh thảo.
Chỉ trong chốc lát, trên lưng Thôn
Vân Tỳ Hưu chất đống toàn là linh thảo, mà trên lưng Tiểu Ngân lại bọc
lấy một đống lớn dược thảo.
Khá lắm, dùng mấy thứ này luyện chế thành đan dược, muốn mua cả Phong Lâm quốc cũng còn được nữa à.
Lạc Vũ thấy Tiểu Ngân để lại hai phần không mang theo, lập tức gật đầu: “Đi.”
Lam quang chớp động, Thôn Vân Tỳ Hưu mang theo hai người hai thú và một đống lớn thu hoạch hướng về phía trên mặt đất mà đi.
Linh huyệt ở nơi đây cũng không bị
lấy đi, nơi đây trải qua hàng ngàn năm phồn vinh, vật chứa linh khí,
tuyệt đối không thể lấy hết.
Bay nhanh mà tẩu, dưới đất ầm ầm vang lớn, bắt đầu suy sụp.
Mà lúc này ở phía trên, đám người
Vương Hầu, Quân Phi bị vây quanh bốn phía bức lui đến cửa động, nếu lui
ra phía sau nữa sẽ bị té xuống.
Trước người bọn họ là người của Thiên Khôi Tông đằng đằng sát khí xông tới.
“Ở phía trên có người?” Lạc Vũ ôm Tiểu Hồng, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
“Là nhóm Quân Phi, có sát khí.” Hoàng Vũ lóe ra tia sắc bén.
Lạc Vũ vung tay áo, lam quang đột nhiên đại thịnh, từ dưới nền đất tận trời mà ra.