Vân Thí Thiên? Thật là Vân Thí Thiên?
Lạc Vũ cực kì sửng sốt, sau đó, cũng không có thời gian hỏi xem Vân
Thí Thiên tại sao lại ở chỗ này, lập tức phi thân lên cao, hướng phía
Vân Thí Thiên đang đứng mà phóng tới.
Ánh đèn u ám, ngay cả một thân ảnh đang đứng sừng sững nơi sân cũng không thấy được.
Thế nhưng Lạc Vũ trong mắt lại thấy rõ hết thảy.
Thân hình bay lên, nhanh như thiểm điện, thoáng qua mà tới.
Từng bước từng bước đã đứng tại trước mặt Vân Thí Thiên, Lạc Vũ cắn chặt môi dưới, hốc mắt đỏ.
Tóc bạc như trước, sắc mặt vẫn là lạnh như lúc ban đầu.
Chỉ là đầy mặt gió sương cũng che không được khuôn mặt tái nhợt, đen
nhánh trong mắt không che giấu được tia lờ mờ, một thân hàn khí lạnh như băng cũng khống chế không được một thân khí tức hỗn loạn. Thậm chí
trường bào đỏ sậm còn thấy rõ ràng mùi máu tươi.
Trong nháy mắt làm cho nàng hô hấp đau xót.
Thương thế của Vân Thí Thiên còn chưa có tốt, vậy mà hắn lại xuất hiện ở chỗ này…
“Ngươi…” Vươn tay, hàng nghìn hàng vạn lời nói đã đến bên khóe miệng, nhưng là cái gì cũng không nói ra được, tất cả chỉ có thể hóa thành một chữ ‘ngươi’.
Vân Thí Thiên nhìn Lạc Vũ đỏ mắt, chậm rãi vươn tay phất đi sợi tóc trước mặt Lạc Vũ.
“Rất ổn.” Thanh âm khàn khàn, nhưng là so với mùa hè chói chang còn muốn nóng hơn rất nhiều.
Lạc Vũ trở tay, ôm tay Vân Thí Thiên, run rẩy nói: “Ngươi… Ngươi không trách ta?”
Vân Thí Thiên nghe vậy mỉm cười, chậm rãi nói: “Tỷ của ta còn chưa có chết.”
“Hả…” Lạc Vũ đột nhiên mở to mắt, trong mắt hoa quang tràn ngập.
Vân Thí Thiên thấy vậy cười, tay xoa hai gò má của Lạc Vũ, nói: “Chỉ cần nàng có thể cứu tỷ ấy, ta không truy cứu.”
Đột nhiên Vân Thí Thiên cười rộ lên, hiệu quả chính là kinh người.
Giống như Thiên sơn tuyết liên nở rộ, tuyết sắc thiên hạ.
Ngắn ngủn bốn chữ ‘ta không truy cứu’, buông xuống rồi bao nhiêu yêu hận, mà lại mang trong đó bao nhiêu thâm tình.
“Thí Thiên.”
Không cách nào miêu tả tâm tình Lạc Vũ lúc này, không ngôn ngữ nào
miêu tả được tâm tình nàng lúc này đang kích động, Lạc Vũ nhào vào trong lòng Vân Thí Thiên.
Mà luồng kình khí mãnh liệt nhào tới khiến cho Vân Thí Thiên thân hình lui lại phía sau từng bước mới đem nàng ôm lấy.
Vân Thí Thiên của nàng, Vân Thí Thiên của nàng…
Vân Thí Thiên mà nàng không ngừng nhớ thương, tưởng niệm, yêu say đắm sao lại tuyệt vời như thế.
Vân Thí Thiên hít sâu một hơi, mỉm cười vuốt tấm lưng Lạc Vũ đang không ngừng kịch liệt run rẩy.
Rốt cuộc tìm được rồi, ta rốt cuộc tìm được nàng rồi.
Không uổng công hắn liều chết đi ra từ trong cửu tử nhất sinh nơi đáy biển, không uổng công hắn, không uổng công.
Tóc bạc cùng tóc đen đan vào nhau, trong ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn dầu giống như chỉ thấy được một người.
Triền miên xen lẫn xót xa, tình ý nồng đậm.
Phía sau Vân Thí Thiên, Yến Trần cùng Yến Phi đồng dạng là một thân
chật vật rách nát, nhưng cũng đồng dạng là hỉ cực mà khóc (vui sướng đến cực điểm nên khóc), rốt cuộc cũng tìm được Vương phi rồi.
“Người kia là ai?” Khách quý ngồi bên cạnh Hải Mặc Phong kinh ngạc hỏi.
Hải Mặc Phong nhìn bóng dáng của hai người ở phía xa, hắn nơi nào biết được đó là ai.
“Ngươi muốn biết? Ta tìm…”
“Ha ha…” Hải Mặc Phong còn chưa nói hết câu, phía dưới lôi đài, gã
nam tử bị Lạc Vũ đánh va vào hòn đá đột nhiên run rẩy đứng thẳng lên,
điên cuồng cười thành tiếng.
“Hải Mặc Phong, các ngươi không chết tử tế được, ha ha…”
Hoàn toàn điên cuồng mà cười thành tiếng, trong tiếng cười hỗn loạn bao hàm vô tận điên cuồng cùng dữ tợn.
“Không tốt.” Sắc mặt Hải Mặc Phong đột nhiên trầm xuống, mạnh mẽ đứng dậy, năm ngón tay giơ lên cao hướng về phía gã nam tử to lớn kia mà
chộp tới.
Cùng khắc, Hải Mặc Phong đã nhanh, mà gã nam tử kia còn nhanh hơn, hắn hung hăng nện một quyền trước ngực mình.
“Ầm.” Lập tức, một tiếng nổ long trời lở đất phát ra.
Một cỗ lực lượng cực kì to lớn điên cuồng bắn ra từ thân thể của gã nam tử kia, điên cuồng mà bắn ra bốn phương tám hướng.
Cả bầu trời bị một cỗ lực lượng vô hình bao phủ, lực lượng vô hình
gắn kết lại thành vô sắc lãnh quang (ánh sáng không có màu sắc, lạnh
lẽo), cơ hồ là quét ngang hết thảy đóng băng hết thảy.
Tất cả vật thể, chỉ cần dính phải một chút vô sắc lãnh quang, trong
nháy mắt sẽ ngưng tụ lại thành tượng băng, sau đó kết cục chính là nứt
ra thành bột phấn.
Lôi đài trận rộng lớn trong nháy mắt đại loạn.
“Đây là cái gì xảy ra? Lấy thịt người làm đạn sao?” Lạc Vũ đột nhiên
quay đầu lại nhìn thấy gã nam tử trên lôi đài thân thể nổ tung thành
hàng nghìn mảnh nhỏ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Mà ngắn ngủi trong lúc Lạc Vũ còn đang kinh ngạc, lực lượng điên
cuồng kia đã lan nhanh mà đến, mạnh mẽ vô cùng, bao phủ hết thảy.
Vân Thí Thiên dùng một tay giơ lên, một lớp hào quang tử hồng sắc bao phủ cả bốn người.
Mà lớp hào quang vừa bao phủ bốn người, ngay lập tức đã bị vô sắc lực lượng điên cuồng mà cắn nuốt, cơ hồ là lập tức sẽ phá hủy nó.
Lạc Vũ vội vàng ôm tay Vân Thí Thiên, xuất ra một cỗ lực lượng.
Lúc này Vân Thí Thiên đang bị thương nặng, làm sao có thể ngăn cản được cỗ lực lượng mạnh mẽ kia.
Hai người hỗ trợ lẫn nhau, lớp hào quang miễn cưỡng có thể bảo vệ bốn người bọn họ chống lại vô sắc lãnh quang.
“Đây là loại lực lượng gì?” Vân Thí Thiên nhướn mày.
“Không biết.” Băng lực hung hăng như vậy, Vân Thí Thiên không biết, nàng như thế nào có thể biết.
“Băng Thánh cung.” Mà ngay lúc này, trên bàn khách quý, Hải Mặc Phong quát lạnh một tiếng, tiếng quát tràn ngập phẫn nộ.
Chỉ thấy quanh người Hải Mặc Phong bích lam quang (ánh sáng màu xanh
ngọc bích) lóe ra, một đạo đấu khí bích lam quang giống như ngưng kết
thành một bàn tay, giữa bầu trời đang đầy băng tuyết giống như từng làn
sóng cuồn cuộn mà tràn ra bốn phương.
Mà nơi nào có bàn tay lướt qua, nơi đó băng tuyết lập tức tan rã, hóa thành từng giọt nước cuốn theo cả tro bụi mà rơi xuống mặt đất.
Đồng thời, bên cạnh hắn, đám người của Hải Thần tông, còn có cao thủ
của các môn phái khác đều tự mở ra kết giới, toàn lực đối kháng.
“Hải thiếu chủ, mau nghĩ biện pháp…”
“Cứ tiếp tục như vật không được, lực lượng của độc băng của Băng Thánh cung quá mạnh…”
“A, cứu mạng a…”
Xung quanh lôi đài hỗn loạn đến cực điểm.
“Ha ha, hôm nay có Hải Thần tông thiếu chủ chôn cùng, hai người chúng ta diễn vở hài này rất đáng giá, rất đáng giá, ha ha…”
Ngay lúc này, gã nam tử kia điên cuồng mà cười thành tiếng.
Cùng khắc, giọng nói của gã nam tử vừa dứt, một tiếng nổ mạnh không
thua gì tiếng nổ phát ra từ gã nam tử truyền đến từ phía cửa của Hắc đạo trận.
Nhân lúc đang không có bất kì kẻ nào chú ý đến, gã nam tử phóng đến ngăn chặn cổng.
“Hả…”
Lúc này, rất nhiều người đã chạy ra đến phía cổng, lập tức bị đạo lực lượng cuồng bạo trực tiếp nghiền thành nát bấy.
Đồng thời, trong lôi trận, vốn là một đạo lực lượng điên cuồng phát
ra, lại trải qua một lần tự bạo, lực lượng cơ hồ không phải tăng lên
thêm một lần. Mà trải qua thêm một lần tự bạo, lực lượng trong nháy mắt
cơ hồ là tăng lên gấp đôi.
Vô sắc lực lượng điên cuồng mà phát ra bốn phía. Nơi nào nó đi qua,
không có bất cứ thứ gì còn nguyên vẹn, tất cả đều trực tiếp bị nghiền
nát bấy. Cho dù là lực lượng do Hải Mặc Phong ngưng tụ ra, cũng bị đè ép xuống.
Ào ào vũ bão, sát khí nổi lên kinh người.
Khắp nơi đều vang lên tiếng khóc, tiếng kinh hô sợ hãi.
Hô hấp trở nên khó khăn, đầu khớp xương cơ hồ bị đè ép sắp vỡ vụn.
Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên hai tay gắt gao nắm chặt, hai người hợp lực chống đỡ vô sắc lãnh quang, mà tử hồng quang mang đang tan rã mỗi lúc
một nhanh.
Lực lượng kia quá mạnh mẽ.
Máu từ trong miệng hai người từ từ chảy ra, nhưng hai bàn tay vẫn gắt gao nắm chặt.
Không phải không nghĩ đến chống đỡ, mà là bọn hắn sau khi rơi xuống
Hắc Ngân hải vực, giết chết vô số ma thú biển, tìm ra đường sống từ
trong cửu tử nhất sinh, lực lượng vốn đã tiêu hao sắp hết rồi.
Vươn tay, Vân Thí Thiên gắt gao ôm Lạc Vũ vào trong ngực.
Cho dù hào quang bị phá vỡ, hắn cũng phải đứng ở phía trước nàng.
Mà Lạc Vũ bị Vân Thí Thiên gắt gao ôm vào trong ngực, không giãy giụa cũng không phản kháng mà đem toàn bộ lực lượng ra mà chống đỡ.
Vân Thí Thiên che ở trước thân thể của nàng, vậy lực lượng của nàng che ở trước người hắn.
Đời này kiếp này, người đối diện mình chính là duy nhất.
Vô sắc lãnh quang điên cuồng tản ra bốn phía, hào quang tung bay, nguy hiểm ngập trời.
Mà ngay trong lúc nguy hiểm nhất, hai người tâm ý tương thông.
Tâm tương giao, tình tương diện, mắt tương phùng, vì đối phương, không tiếc thân mình.
Ngay lúc này, đột nhiên phía sau lưng Lạc Vũ, nguyên sắc quang mang đại thịnh.
Ngân hồng tiểu cầu từ trong lòng Lạc Vũ bay ra, cùng khắc, nhẫn từ cổ Vân Thí Thiên cũng bay lên.
Hai vật tựa vào nhau mà bay lên, trên không trung không ngừng vờn quanh, va chạm.
Nương theo hai vật bay lên, nguyên sắc quang mang tỏa ra khắp nơi.
Lập tức, vô sắc băng tuyết tan ra, tất cả hóa thành bọt nước.
“Phiêu miểu tín vật.” Trong đầy trời băng tuyết tan, Hải Mặc Phong
liếc mắt thấy tại giữa sân xuất hiện đạo lực lượng khác thường, trong
mắt vốn lạnh nhạt chợt hiện lên vui vẻ.
Thân hình lóe lên, nhẹ nhàng bay đến phía tín vật.
“Phiêu miểu tín vật, cho Hải Thần tông ta mượn dùng một lát.”
Ngay trong khi còn đang nói, Hải Mặc Phong một tay duỗi ra, nắm lấy hai tín vật.
Mà hai tín vật giống như có linh tính, cư nhiên cũng không phản kháng Hải Mặc Phong sử dụng.
Một tay cầm viên cầu, một tay cầm nhẫn, Hải Mặc Phong giơ hai tay lên cao, lực lượng xanh nước biển điên cuồng tán ra.
“Phiêu miểu điềm lâm quyết.” Thanh âm lạnh như băng vang vọng tại giữa sân.
Mà nương theo thanh âm chấm dứt, hai tín vật của Phiêu miểu bộ tộc nguyên sắc quang mang đại thịnh.
Vô sắc quang mang tại giữa không trung tản ra giống như gió thổi mây
bay, cùng với lực lượng màu xanh nước biển của Hải Mặc Phong mở rộng đến khôn cùng, bao phủ cả một khoảng sân rộng lớn.
Ngọt lâm phổ hàng, thiên hạ đồng xuân. (lực lượng của ‘Ngọt lâm quyết’ bao phủ làm cho trời đất trở nên tươi mát như mùa xuân)
Nguyên sắc ánh sáng lướt qua, tất cả băng tuyết cuồng bạo lập tức tan rã, biến mất.
Giống như bóng đêm tối tăm, ngay khi mặt trời vừa ló rạng, đã rất nhanh lùi bước.
Không có từng đợt sóng trùng điệp mà đến, không có khí tức phập phồng.
Chỉ có nguyên sắc ánh sáng lướt qua, không gì cản nổi.
Đám người đang lộn xộn quanh lôi đài nhất thời tĩnh lặng xuống, ngừng xao động, ngẩng đầu cảm nhận sự dễ chịu khi được ‘điềm lâm’ bao phủ
xung quanh.
Băng lực cuồng bạo cũng hóa thành nước, ôn nhuận mà rơi xuống.
Quang mang lóe ra, Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên liếc nhau, đây là uy lực của Phiêu miểu bộ tộc?
Nắm tín vật, là có thể quét ngang hết thảy?
Nguyên sắc ánh sáng, ôn nhuận mà uy lực kinh người.
Mà Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên còn không biết rằng, trong tất cả các thế gia, Phiêu miểu bộ tộc chính là ở vị trí tối thượng
Nguyên nhân chính là ở võ học của bọn họ, sạch sẽ như biển, cơ hồ có thể tẩy rửa hết thảy, ngăn cản hết thảy lực lượng.
Ôn hòa nhưng lại dù chỉ là cái giơ tay nhấc chân cũng mang đến ảnh hưởng mạnh mẽ.
Tất cả thế gia đều không bằng Phiêu miểu.
Cũng bởi vì thế, Phiêu miểu bộ tộc cuối cùng mới bị diệt.
Quá mức cường đại đôi khi cũng là một loại sai lầm.
Đặc biệt ở nơi chư hầu lâm lập, thế gia tranh đất này.
Gió lạnh thổi qua, bất chợt ấm lại lạnh.
Một hồi náo loạn, đến mãnh liệt, mà chấm dứt cũng mãnh liệt.
Gió nhẹ bay lên, hết thảy mọi việc đều trở về bình tĩnh, phồn hoa như trước.
Hải Thần tông, tiểu viện của Hải Mặc Phong.
“Nam nhân của ngươi?” Hải Mặc Phong vuốt ve đầu Tiểu Ngân, nhìn Vân Thí Thiên đang ngồi cùng một chỗ với Lạc Vũ, hỏi.
“Phải.” Lạc Vũ gật đầu, trả lời dứt khoát lưu loát.
“Như thế nào lại bị thương thành cái dạng này?” Giọng của Hải Mặc
Phong lãnh đạm như gió, một bên tay ném hai tín vật của Phiêu miểu bộ
tộc trả về cho Lạc Vũ và Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên đưa tay tiếp nhận, sắc mặt vẫn là lạnh trầm như trước, không hề có ý định nói ra.
Mà Lạc Vũ nghe thấy thế cũng thẳng tắp quay đầu lại, trừng mắt nhìn Vân Thí Thiên.
Hắn không thể bị thương nặng như vậy.
Cho dù là nhận phải một chưởng của Già Diệp Tháp, cũng không thể nào nặng thành như vậy, nội tức toàn bộ hỗn loạn rồi.
Vân Thí Thiên không chút nào để ý đến Hải Mặc Phong, cũng không thể không để ý đến Lạc Vũ.
Thấy Lạc Vũ trừng mắt thì thản nhiên nói: “Không có gì, thuyền bị đắm thôi.”
Thuyền bị đắm, hắn chống lại vô số ma thú chưa từng biết tên, giết chúng mà ra.
Vì vậy một thân thương tích, nghĩ không muốn nặng cũng không có khả năng.
Lạc Vũ không biết thuyền đắm tại Hắc Ngân hải vực có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng Hải Mặc Phong thì lại biết rõ ràng.
Lập tức, Hải Mặc Phong liếc Vân Thí Thiên, nói: “Mạng ngươi thật lớn.”
Dứt lời quay đầu về phía Lạc Vũ: “Những thứ kia của ngươi là chuẩn bị để chế thuốc cho hắn sao?”
Lạc Vũ gật đầu, nàng biết hắn hỏi chính là đám dược liệu của nàng.
Hải Mặc Phong thấy Lạc Vũ gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Cổ tay khẽ chuyển, chậm rãi cởi ra từ trên cổ tay một thiết sắc thủ
hoàn (cái này giống cái túi đựng đồ ý các nàng), đưa cho Lạc Vũ: “Trả
lại cho ngươi.”
Trả lại cho nàng? Hắn có cầm thứ gì của nàng sao?
Lạc Vũ kinh ngạc, thuận tay cầm lấy.
Mà vừa cầm lấy, lập tức cảm giác được có một cỗ khí tức nồng hậu ập
tới, giống như cảm giác mà Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng đem đến cho nàng.
Rõ ràng nàng nghe không hiểu chúng nó nói gì, nhưng lại có thể rõ ràng ý tứ của chúng.
Rõ ràng đây là nhân thủ hoàn, mà Lạc Vũ trong nháy mắt lại cảm giác được vật ở bên trong nó.
Đúng là kì lân quả của nàng, mà trong đó còn có thêm cả một gốc cây vô sắc thảo.
Vô sắc thảo- loại dược liệu cuối cùng cần phải có để luyện chế thuốc cho Vân Thí Thiên.
“Thí Thiên, dược đầy đủ rồi, dược đầy đủ rồi…” kinh ngạc trôi qua trong nháy mắt, Lạc Vũ mừng như điên.
Dược liệu đã đầy đủ rồi, rốt cuộc có thể chữa khỏi hoàn toàn cho Vân Thí Thiên rồi.
Gắt gao nắm nhẫn trong tay, tâm tình Lạc Vũ vui sướng đến mức lệ nóng doanh tròng, rốt cuộc đã đầy đủ rồi, rốt cuộc có thể chữa thương hoàn
toàn cho Vân Thí Thiên rồi.
Mà Vân Thí Thiên ở bên cạnh, nhìn Lạc Vũ kích động như thế, không khỏi hai tay gắt gao đem Lạc Vũ ôm vào trong lòng.
Không có bất cứ từ ngữ cảm kích nào, chỉ có cực nóng trong tim, xâm nhập cốt tủy.
Dược này có bao nhiêu khó tìm hắn đương nhiên biết, mà bây giờ dược liệu đã đầy đủ trong tay Lạc Vũ rồi.
Việc này phải hao phí bao nhiêu tâm tư, hàm chứa bao nhiêu thâm tình, hắn không nói, nhưng hắn rõ ràng.
Lạc Vũ của hắn, đời này kiếp này, không bao giờ thay đổi.
“Có công tất có thưởng, cái này là thưởng cho ngươi vì đã đánh
thắng.” Hải Mặc Phong nhìn Lạc Vũ kích động, tiếng nói lãnh đạm như gió.
Mau cầm, mau cầm, trữ vật thủ hoàn, thứ tốt, thứ tốt.
Hải Mặc Phong vừa nói xong, Tiểu Ngân mãnh liệt nhảy lên từ trong tay hắn, cầm lấy thủ hoàn hướng phía trong lòng Lạc Vũ mà rơi xuống.
Cái này là thứ tốt, lão cha ta từng cầm, có thể đựng được rất nhiều
đồ ở bên trong, mà người khác lại không thể lục soát ra cái gì.
Tiểu Ngân kích động.
“Đoan trang.” Thanh âm lạnh lạnh vang lên.
Trong nháy mắt, sắc mặt Tiểu Ngân giống như bị rút gân, nó, nó, nó như thế nào có thể đoan trang?
Thế nhưng, Tiểu Ngân lập tức thu hồi tư thế, đem trữ vật thủ hoàn
phóng tới tay Lạc Vũ, sau đó lấy một loại tư thái của quý phụ (phu nhân
quý phái) mà phóng trở về.
Vân Thí Thiên vốn tính tình lạnh như băng cũng nâng lên một chút mi, chuyện gì vậy?
Hắn khi vừa lên bờ thì gặp đám người Quân Nhiêu Thiên, tới trường đấu lại gặp Lạc Vũ, nhưng mà vẫn còn chưa nghe chuyện Tiểu Ngân.
“Ta đã giải trừ cầm chế trên đó rồi, lấy huyết thấm vào nó sẽ thuộc
về ngươi.” Hải Mặc Phong duỗi tay, túm lấy cổ Tiểu Ngân mà lôi lại phía
mình.
Lạc Vũ hít sâu một hơi điều chỉnh tâm tình: “Như vậy nếu không nhận thì chính là bất kính rồi.”
Mọi người trên Vong Xuyên đại lục đi đường đều là mang theo tay nải rất nặng nề, ít nhất là nàng cảm giác được như vậy.
Mà một cái thủ hoàn của Hải Mặc Phong này lại giống như một cái không gian của riêng mình, không hề có chút sức nặng nào, giống như là mang
theo một gian phòng ở bên người vậy.
Giá trị của thủ hoàn này, sợ là tuyệt đối không thấp hơn kì lân la sát đao của Vân Thí Thiên lấy được ở Phiêu Miểu bảo tàng đi.
Bất quá, nếu Hải Mặc Phong có dũng khí cấp, nàng cũng có dũng khí nhận.
Tiếp được thủ hoàn, Lạc Vũ mi mắt vừa chuyển, đột nhiên nắm tay Vân Thí Thiên vẽ một cái.
Nhất thời, huyết sắc bắn ra, thẩm thấu lên thủ hoàn.
“Ngươi…” Vân Thí Thiên ngẩn ra.
Lạc Vũ nhìn Vân Thí Thiên: “Của ta chính là của ngươi, sau này không xa rời.”
Lạc Vũ đem thủ hoàn buộc chắc tại tay của Vân Thí Thiên, sau này không xa rời.
Nàng không biết Vân Thí Thiên tại sao lại ở chỗ này, không biết hắn đã gặp phải những nguy hiểm gì.
Nhưng là nàng cảm giác được, nàng cũng có thể hiểu rõ được.
Vân Thí Thiên nhất định là bởi vì nàng, mà đã trải qua rất nhiều nguy hiểm mà đến đây.
Nói, không cần nói nhiều, nàng chỉ biết là, sau này sẽ không xa rời nhau nữa.
Mặc kệ phía trước có bao nhiêu mưa gió, hai người nhất định dắt tay nhau mà đi qua.
Cảm giác được tâm tình của Lạc Vũ, Vân Thí Thiên không phản kháng, để cho Lạc Vũ đeo thủ hoàn vào tay hắn, gắt gao nắm tay Lạc Vũ.
Chấp tử tay, cùng tử cùng lão, không cần nhiều lời.
Gió mát thổi qua, xua đi giá lạnh.
“Bây giờ, nói cho ta biết, các ngươi rốt cuộc gặp phải chuyện gì?”
Hải Mặc Phong một tay ôm Tiểu Ngân, một tay ôm Tiểu Hồng, một bên nhìn
thoáng qua đám người Quân Nhiêu Thiên vẫn không nói chuyện.
Lạc Vũ nghe khẩu khí của Hải Mặc Phong, hẳn là muốn nhúng tay vào hỗ trợ rồi.
Lập tức cũng không chần chờ, trực tiếp mở miệng nói.
Hải Mặc Phong nhìn qua cũng không phải hạng người tiểu nhân, vậy cũng không sợ hắn biết.
Gió thổi xào xạc, Lạc Vũ nắm tay Vân Thí Thiên ngồi cùng một chỗ, đem chuyện Đế Phạm Thiên, Già Diệp Tháp kể ra toàn bộ.
Một lúc lâu sau.
Quân Nhiêu Thiên xoa xoa mi tâm, hồi tưởng lại nói: “Trước kia ta đã
từng nghe cha ta nói qua cái gì Già Diệp Tháp, Băng Thánh Cung. Nhưng
cha ta cũng chỉ giới thiệu một chút về lục đại tông môn, còn nói qua về
một cuốn bí tịch. Nói rằng, nếu không chưa đến mức Quân gia tan cửa nát
nhà thì không được lật ra xem. Ta cũng chưa từng động vào nó, cho nên…”
Cho nên, hắn quả thật không biết cái gì huyết thống, Quân gia bọn họ
huyết thống có vấn đề gì, hoặc là bọn họ có dính dáng gì đến lục đại
tông môn, hắn hoàn toàn không biết.
Lạc Vũ vừa nghe khẽ nhíu mày.
Mà Hải Mặc Phong vốn vẫn bất động thanh sắc ngồi tại một bên, nghe
thế nhìn lại Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên, chậm rãi nói: “Quân gia ngươi
huyết thống có vấn đề gì ta không biết. Nhưng chuyện về sáu đại tông môn thì có thể hỏi ta.”
Lạc Vũ vừa nghe nhất thời tươi cười đầy mặt nhìn Hải Mặc Phong, nàng chờ chính là những lời này của hắn.
Mà Vân Thí Thiên ở một bên thấy Lạc Vũ thật là vì chuyện của hắn mà
kiệt lực bôn ba, không khỏi nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Lạc Vũ.
Ở sâu trong đáy mắt băng hàn xuất hiện tia ôn nhu chưa từng có.
“Lục đại tông môn trong thiên hạ, không tính Phiêu Miểu bộ tộc. Chia
làm Lâu Tinh gia tộc, Hải Thần tông ta, Lăng Nam gia tộc, Băng Thánh
cung, Già Diệp tháp, Song Diệp thành, lục đại lánh đời tông môn.”
Không để ý đến động tác của Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ, Hải Mặc Phong chậm rãi nói.
Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên cũng bắt đầu tập trung lắng nghe.
Gặp nhau là chuyện kinh hỉ cùng ba động, nhưng có thể kiềm chế để nói sau, bây giờ bọn họ phải quan tâm đến chuyện trọng yếu trước mắt.
“Mà lục đại tông môn lại chia làm thượng tam tông và hạ tam tông.
Thượng tam tông gồm có Lâu Tinh gia tộc, Hải Thần tông và Lăng Nam gia
tộc. Hạ tam tông là Băng Thánh cung, Già Diệp tháp cùng Song Diệp thành. Mặc dù đều là đương thời sáu đại gia tộc, lực lượng thông thiên, nhưng
là thượng- hạ tam tông là không hợp nhau. Ví dụ như Hải Thần tông ta
cùng Băng Thánh cung, nhất chương quản Hải vực thủy lực lượng, nhất
chưởng quản Băng cung băng lực lượng, xem nhau không vừa mắt, thâm cừu
cùng đối địch vốn đã là thâm căn cố đế.”
Nói đến đây, Hải Mặc Phong ném Tiểu Ngân xuống, ôm lấy Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng không nói gì, khiết phích.
Tiểu Ngân mừng rỡ, được giải thoát.
Già Diệp tháp thuộc về hạ tam tông, lực lượng lấy thổ tính chất làm
chủ, so với các ngươi xem như cao rồi, bất quá, nếu xét trong lục tông,
cũng không được coi là lợi hại. Lục tông giống nhau đều không để ý đến
thế sự, chỉ cần là không sinh ra biến hóa nghiên trời lệch đất thì vẫn
để cho các ngươi tự nháo. Các ngươi nói đến Đế Phạm Thiên kia, hắn hẳn
là đệ tử của Thất trưởng lão đi. Thất trưởng lão này, võ công cũng không tính là giỏi, bất quá hắn chính là có hậu thuẫn vững chắc, vốn là thân
huynh đệ với đương nhiệm Già Diệp tháp chưởng môn, các ngươi đả thương
đệ tử của hắn, trả thù này…”
Lời nói lạnh như băng, Hải Mặc Phong khẩu khí không hề đáng sợ, nhưng mà ý ở trong lời lại tương đương đáng sợ, lời mặc dù còn chưa nói hết, ý tứ cũng đã là rõ ràng.
Nói xong, Hải Mặc Phong bắt đầu nhàn nhã ẩm trà.
Lạc Vũ tiêu hóa hết chỗ thông tin vừa nhận được, có chút nhíu mày,
sau đó, đột nhiên hai tròng mắt đảo quanh, chậm rãi nâng chén trà lên
uống, hướng Vân Thí Thiên cười mà nói: “Già Diệp Tháp cùng Băng Thánh
cung đều là Hạ tam tông, đồng khí liên chi, hôm nay, Băng Thánh cung có
dũng khí đến tận cửa mà khi dễ Hải Thần tông, này…”
Vân Thí Thiên liếc mắt một cái về phía Lạc Vũ, thấy Lạc Vũ mỉm cười,
ngay lập tức rõ ràng ý tứ của Lạc Vũ, lập tức lạnh như băng mà chậm rãi
tiếp lời: “Này sau lưng, Hạ tam tông nếu không phải lén lút kết đồng
minh, làm sao có thể dám to gan như thế.”
Kẻ xướng, người họa, phối hợp ăn ý vô cùng.
Hải Mặc Phong vừa nghe, trong mắt lạnh nhạt khẽ nhíu: “Ta nói rồi, ta không thích có kẻ tự cho là thông minh.”
“Vậy, mời ngươi hỗ trợ chúng ta, như vậy, đối với cả hai ta mới là đều có lợi.” Lạc Vũ tiếp lời cực nhanh.
Lạc Vũ nói xong, Hải Mặc Phong giương mắt thật sâu nhìn thoáng qua
Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên, đột nhiên nhẹ nhàng cười: “Có thể.”
Đáp ứng dứt khoát, lưu loát.
Băng Thánh cung cùng Hải Thần tông của hắn là thế bất lưỡng lập (ý
nói là một núi không thể có hai hổ = đối đầu), bất quá, dám đến tận cửa
khi dễ như thế, là ít thấy.
Hạ tam tông có dũng khí tam tông liên thủ, vậy thượng tam tông bọn hắn cũng nên bắt đầu phải suy nghĩ rồi.
Nói xong, cùng khắc, Hải Mặc Phong vung tay lên, đám người Quân Nhiêu Thiên đang ở một bên dựng thẳng tai lên để nghe đột nhiên bất tỉnh nhân sự.
“Ta giúp các ngươi, hai tín vật của Phiêu Miểu bộ tộc nghe nói có thể khai mở được Phiêu Miểu bảo tàng, đến lúc đó ta muốn tới xem cùng.”
“Được.” Đồng dạng sạch sẽ, lưu loát đáp ứng.
“Như vậy, ta cho các ngươi một ngày thời gian để chế thuốc, sau một
ngày, các ngươi bắt đầu nghe ta, các ngươi hôm nay có công lớn, Hải Mặc
Phong ta sẽ không để các ngươi chịu thiệt.”
Hàn phong phi dương, Hải Thần tông nhúng tay.
Có đầy đủ các loại dược liệu cần thiết trong tay, chế đan dược cứu mạng Vân Thí Thiên còn có chuyện gì đáng ngại.
Một ngày, kim đan ra lò, Vong Xuyên đại lục cực phẩm đan dược, dùng tại trên người Vân Thí Thiên.
Khí tức màu vàng kim thản nhiên lưu động theo dược lực.
Mạch tượng không bình thường của Vân Thí Thiên, lấy một loại lực lượng hoàn toàn có thể cảm giác được nhanh chóng khỏi hẳn.
Nội thương đã theo hắn nhiều năm như vậy, làm hắn mệt nhọc nhiều năm như vậy.
Khỏi hẳn, chính thức đã khỏi hẳn.
Hai mắt nhìn nhau, trong mắt có bao nhiêu ái hận, bao nhiêu tính
toán, bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu thân tình, tất cả đều ở trong đó.
Gió mây vô tình, nhân gian hữu tình.
Mà ngày thứ hai sau khi nột thương của Vân Thí Thiên khỏi hẳn, thủ đoạn ma quỷ của Hải Mặc Phong đã tới rồi.
Già Diệp Tháp không có gì đáng sợ.
Nếu muốn không sợ Già Diệp Tháp, đối phó với sự trả thù của bọn họ.
Rất đơn giản, tự thân mình mạnh mẽ lên, cái gì cũng không phải sợ nữa.
Hắc Ngân hải vực mịt mờ, sóng gió ầm ầm.
Vân Thí Thiên bị thần vật trong nhà của Hải Thần tông Hải Thần liên
vây quanh, khóa trụ hắn tại bên trong một con suối tại Hắc Hải biển.
“Lúc nào ngươi có thể thoát khỏi nó, lúc ấy Già Diệp tháp không còn
gây lo sợ được cho ngươi. Nếu thoát không khỏi, vậy so với việc ngươi
chết trong tay Già Diệp tháp, vậy nhân tiện chết luôn tại biển này cũng
không sai biệt lắm.”
Thanh âm của Hải Mặc Phong lạnh lẽo bay lên.
Vân Thí Thiên cái gì cũng không nói, gật đầu, không còn tồn dư chút
nào thần sắc uể oải của ngày hôm qua, tất cả đều là kiên quyết.
Vân Thí Thiên hắn cái gì cũng không sợ, đến đây đi.
Gió chợt thổi lên, ma thú trong sông suối cùng biển lớn, tất cả đều gào thết cuồn cuộn mà đến
Phía sau Hải Thần đảo, trong một cái thác nước rất lớn.
Lạc Vũ đứng ở phía dưới thác nước, thừa nhận ngàn cân lực lượng xối xuống.
“Lúc nào thác nước này không thể tạo thành bất cứ áp lực nào với
ngươi nữa, tùy ý ngươi đi lại, một giọt nước cũng không chạm đến thân,
ta sẽ dạy ngươi Phiêu Miểu ngọt lâm quyết. Nhớ kỹ, ngươi chỉ có nhiều
nhất là hai mươi ngày mà thôi.”
Lạc Vũ cắn răng, lao từ trên một phiến đá phía trên thác nước xuống,
tiếp tục một lần nữa đứng lên, đứng lên không được, vậy thì lại cố gắng
tiếp tục đứng lên lại.
“Ngươi, chính là Thú vương, nhưng năng lực lại thấp kém, quá mất thể
diện, đi, tiến vào Hải Thần ma thú cung cho ta. Không thắng được chúng
nó, ngươi nhân tiện vĩnh viễn cũng không cần đi ra nữa. Ta sẽ đi báo
tang cho lão cha ngươi.”
Thanh âm lạnh nhạt hạ xuống, Tiểu Ngân bị ném vào Hải Thần ma thú cung.
Nơi nơi, toàn bộ là ma thú hung mãnh có tiếng tại trong biển.
Ma thú trên mặt đất có thể cho Ngân Tông (cha Tiểu Ngân) mặt mũi,
không dám đánh lại nó, nhưng là ma thú trên biển cũng không biết Ngân
Tông là ai, không có bản lãnh thật sự, vậy thì không thể ra ngoài, nhân
tiện chết ở bên trong đó luôn.
Không cần đi ra, mất thể diện.
“Ngao ô…” Không có đoan trang khí chất, chỉ có một tiếng tràn ngập
mùi máu tanh cùng thú tính tuyệt đối gầm rú, nương theo chiến đấu kịch
liệt mà vọng ra.
“Ngươi, trời sinh thiên trường, có vô cùng lực lượng cũng không biết
cách vận dụng nó, bây giờ ngươi phải nghe ta, đến võ thất của Hải Thần
tông, ngươi làm đối thủ của ta cùng tất cả đệ tử của Hải Thần tông. Lúc
nào ngươi có thể thắng chúng ta tám trên mười trận, lúc đó huấn luyện
của ngươi kết thúc. Nếu không, ngươi sẽ chết vị mệt. ”
Gió bất chợt khởi, thân ảnh của Tiểu Hồng hiện lên rồi lại biến mất tại võ thất của Hải Thần tông.
Võ thất, vốn là nơi luyện võ của tất cả đề tử của Hải Thần tông, cái không thiếu nhất chính là đối thủ để đánh nhau.
Gió mát thổi qua, chờ đợi Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng chính là địa ngục cùng thiên đường.
Đánh thua, chết ở chỗ này, coi như trên đời ngươi chưa từng tồn tại.
Mà đánh thắng, đường lớn trong thiên hạ tất cả đang rộng mở mà chào đón ngươi.
Phong vân thay đổi, Hải Thần đảo ào ào vũ bão.
Cùng khắc, Yến Phi cùng Yến Trần theo lệnh Vân Thí Thiên quay trở về Vọng Thiên Nhai.
Phật Tiên Nhất Thủy Vọng Thiên Nhai quân vương có lệnh, yêu cầu cao thủ trong thiên hạ tề tập tại Vọng Thiên Nhai.
Hai mươi ba ngày sau, thiên hạ đại hội.
Thân là lục tông lánh đời cao nhân, cư nhiên nhúng tay vào tục sự.
Ngươi nếu muốn ỷ thế hiếp người, như vậy cũng đừng trách ta nháo thành một trận oanh oanh liệt liệt.