Ào ào vũ bão, sau lần đại loạn lần trước của Phật Tiên Nhất
Thủy, một đợt gió lốc mới bắt đầu nổi lên, làm cho cả thiên hạ đều bị cuốn vào
trong đó.
Thế đạo vô thường, luân hồi lặp đi lặp lại.
Này thiên hạ phong vân biến ảo, ai thắng ai bại, phải xem
hôm nay.
Vọng Thiên Nhai kinh đô, nghị chính cung.
“Có thật không?” nhìn mệnh lệnh của Vân Thí Thiên, lo lắng
trên mặt Phong Vô Tâm như vân khai vụ tán, thay đổi hoàn toàn thành một bộ tươi
vui sáng láng.
Tươi cười sáng lạn là đã lâu mới xuất hiện, quang thải chói
mắt.
“Thật.” Một thân phong trần cũng không che đậy được hưng phấn
Yến Phi cùng Yến Trần kích động gật đầu.
“Tốt, tốt.” Phong Vô Tâm nghe vậy nắm chắc tờ giấy mệnh lệnh
của Vân Thí Thiên trong tay.
Quân vương của bọn họ tốt lắm, một thân bị thương rốt cục đã
khỏi rồi.
Làm cho Quân vương bọn họ mệt mỏi, làm cho bọn họ lo lắng suốt
bao năm qua, cuối cùng cũng khỏi rồi, rốt cuộc cũng chữa khỏi rồi.
Cám ơn trời đất, cám ơn trời đất.
“Chúng ta Quân vương thương thế đã khỏi Hoàn toàn khỏi rồi.”
Cánh tay vung lên, Phong Vô Tâm sắc mặt vui mừng.
“Ầm.” Nhóm quần thần trong nghị chính cung, nhất thời ‘ầm’ một
tiếng điên cuồng đứng lên, đám người vui mừng cơ hồ không cách nào dùng lời nói
mà hình dung được.
Tốt lắm, tốt lắm, bọn họ Quân vương thương thế đã khỏi.
Hít sâu một hơi, Phong Vô Tâm xoay người bước lên thềm ngọc
phía trên, cao giọng nói: “Đồng thời, Quân vương cũng tìm được Vương phi rồi.
Chính Vương phi đã trị khỏi thương thế cho Quân vương, bọn họ hai người cũng được
lánh đời tông môn coi trọng, cùng chúng ta hợp lại chống lại Già Diệp Tháp.”
Âm thanh rung rung hưng phấn, mà quần thần phía dưới trong
nháy mắt chính thức mừng như điên rồi.
“Tốt quá…”
“Thật tốt quá, thật tốt quá…”
“Lánh đời tông tộc ra mặt, này quả thực thật tốt quá…”
Vui đùa ầm ĩ khóc cười, nghị chính cung trang nghiêm trong
nháy mắt giống như biến thành chợ rồi, các loại tâm tình, các loại thanh âm bay
lên tới đỉnh.
Tên tuyệt thế cao thủ kia hẹn một tháng sau đến Vọng Thiên
Nhai thỉnh giáo Quân vương bọn họ, đây vốn vẫn là đại sự trong lòng đám quần thần
Vọng Thiên Nhai.
Lúc này, nghe thấy Vân Thí Thiên không chỉ có thân thể tốt lắm,
còn tìm được Lạc Vũ rồi.
Lại còn tìm được đồng dạng tuyệt thế cao thủ tông tộc hỗ trợ.
Này, như thế nào có thể làm cho người ta không hưng phấn,
như thế nào làm cho người ta có thể không hưng phấn được?
Này một đạo tin tức, quả thực giá trị tuyệt đối vạn kim, tuyệt
đối vạn kim.
Phong Vô Tâm đứng ở trên đài cao, nhìn quần thần kích động
phía dưới, lớn tiếng nói: “Đã như vậy, Vọng Thiên Nhai chúng ta còn có cái gì
phải sợ. Có người có dũng khí tới cửa nhà khi dễ chúng ta, chúng ta tuyệt đối
làm cho hắn có đến mà không có về.
“Đúng vậy, tuyệt đối không để cho bọn họ sống trở về.” Quần
hùng hô ứng, tất cả đồng thanh.
“Người đâu, truyền hiệu lệnh của Quân vương, Vọng Thiên Nhai
chúng ta mở tiệc rượu mời quần hùng trong thiên hạ, mặc kệ là môn phái nào, mặc
kệ là có hay không đối đầu với Vọng Thiên Nhai ta. Chỉ cần đến được, Vọng Thiên
Nhai ta đều mở rộng cửa mà đón chào.”
Trung khí mười phần thanh âm từ Vọng Thiên Nhai nghị chính
cung, mang theo làn gió ấm áp, hướng phía Vong Xuyên đại lục các phương bay đi.
Gió di chuyển tứ phương, giang sơn như họa.
Một khắc trước, Vọng Thiên Nhai từ năm lộ mười ba quốc vây
sát tìm được đường sống trong chỗ chết, ngược lại mượn cơ hội thâu tóm Phạm
thiên các không ít thành trì.
Càng làm cho bốn lộ mười ba quốc còn lại sau khi chiến bại tại
Vọng Thiên Nhai, bị các thế lực xung quanh bắt đầu trọng tẩy, huyết tẩy lật ngược
lại thế lực.
Mà bây giờ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn.
Vọng Thiên Nhai cư nhiên gióng trống khua chiêng mở tiệc rượu
mời quần hùng thiên hạ.
Hơn nữa, không chỉ giới hạn trong địa phận Phật Tiên Nhất Thủy,
mà là cả đại lục.
Vọng Thiên Nhai muốn làm gì?
Vọng Thiên Nhai rốt cuộc muốn làm gì?
Ào ào vũ bão, nương theo một đạo hàm này, nương theo chỉ dụ
mở đại hội thiên hạ, tứ phương thiên hạ bắt đầu chậm chạp di chuyển.
Cao thủ, tông chủ, nhà giàu có, hoàng thất, cũng bắt đầu hướng
phía Vọng Thiên Nhai tề tụ mà đến.
Tất cả mọi người muốn nhìn một chút, Vọng Thiên Nhai rốt cuộc
muốn làm cái gì.
Mà Vọng Thiên Nhai Quân vương Vân Thí Thiên, rốt cuộc suy
nghĩ cái gì?.
Mà đám binh sĩ còn sống sau trận đấu cuối cùng giữa Vọng
Thiên Nhai và Phạm Thiên các chính là những người hiểu rõ nhất nội tình bên
trong, hiểu rõ nhất nguyên nhất của hết thảy khúc mắc.
Sau khi bọn họ truyền tin ra, nội tình cũng bắt đầu được
sáng tỏ rồi.
Vọng Thiên Nhai đối đầu với sư môn của Đế Phạm thiên.
Đánh đệ tử, sư phụ ra mặt vì đồ đệ xuất chiến, tìm Vọng
Thiên Nhai tính sổ.
Như vậy ngàn năm khó gặp trò vui, sao lại không đi xem? Như
thế nào có thể không đi xem.
Trong lúc nhất thời, mặc kệ là vì cái gì, nguyên nhân gì,
cũng không cần biết là người không biết gì hay là rõ ràng nội tình bên trong. Cả
thiên hạ đều ùn ùn mà đổ về hướng Vọng Thiên Nhai.
Gió qua tứ phương, thiên hạ quần hùng chậm chạp mà di chuyển.
“Đây là thiếp mời, các ngươi tự mình đưa đi cho Hỏa Ma Đông
Thiên Vương.”
Một đạo thiếp mời màu hoàng kim được Phong Vô Tâm đưa cho Yến
Trần cùng Yến Lâm.
Hai người liếc nhau, nhìn một chút vẻ mặt vững vàng nhưng
ánh mắt lại thâm thúy của Phong Vô Tâm, hai người nhất tề nhướng mày, mặt đối mặt
cười gật đầu.
“Hảo, hai ta tự mình đi mời.”
Hỏa Ma Đông Thiên, đã từng giúp Vọng Thiên Nhai bọn họ, mặc
dù lúc đó là nể tình Lạc Vũ, nhưng mà, về tình về lý đều nên là để bọn họ tự
mình đi mời.
Đồng thời, càng quan trọng là, Đông Thiên Vương đối với
Vương phi bọn họ rõ ràng có ý đồ.
Thân là thần tử, tự nhiên càng vì chính Quân vương của mình
mà phân ưu.
Chủ hay khách, là chủ hay khách, Vọng Thiên Nhai ta Vân Thí
Thiên cùng Quân Lạc Vũ vốn là chủ.
Mà Đông Thiên Vương ngươi vốn là khách.
Không nên rối loạn chính mình thân phận, cũng không nên quên
chính mình vị trí.
Đông kết thúc xuân bắt đầu, bốn phương tuyết đọng đã bắt đầu
tan.
Trong trời đất đã bắt đầu rút dần đi cái lạnh lẽo cùng khắc
nghiệt của mùa đông.
Từ mặt đất, từ cây cỏ, từ không khí, từ bầu trời, tất cả đều
tràn ra sắc thái của sự sống.
Từng có người nói qua, mùa đông vừa tới cũng là lúc mùa xuân
sắp bắt đầu.
Trời đất mọi phía, bừng bừng sức sống.
Ngay lúc trời đất sức sống tràn ngập, Vọng Thiên Nhai chính
là cực kì bận rộn, bừng bừng đại khí.
Chuẩn bị cho thiên hạ đại hội.
Mà cùng khắc, tại Hắc Ngân hải vực, Lạc Vũ, Vân Thí Thiên,
Tiểu Ngân, Tiểu Hồng, chính là đang không ngừng phấn đấu, làm tăng thực lực của
chính mình lên cao nhất.
Thời gian tính theo từng giây từng phút, vùn vụt trôi qua.
Một ngày lại một ngày đến gần kỳ hạn thiên hạ đại hội.
Gần như tất cả cao thủ, thế lực của Vong Xuyên đại lục đều
đã đặt chân lên Phật Tiên Nhất Thủy, hướng Vọng Thiên Nhai mà đi.
Xa xa các nơi, tất cả đều theo hướng Vọng Thiên Nhai mà đi.
Thiên hạ quần hùng, chậm chạp mà di chuyển.
Mà Vọng Thiên Nhai lúc này đại khí hưng thịnh, hưng phấn ,
điên cuồng đi.
Cùng ngóng trông Quân vương cùng Vương phi của bọn họ trở về.
Gió di chuyển tứ phương, thiên hạ chưa từng có như thế náo
nhiệt.
Ngày lại qua đi, đại hội thiên hạ, gần trong gang tấc.
Trên Hải Thần đảo, vốn không có giá lạnh như Vọng Thiên
Nhai, giờ đã tới mùa xuân xinh đẹp, ánh sáng ấm áp hạ xuống khắp nơi, ánh sáng
phát ra bốn phía.
Chính là làm cho thế giới này ngày càng xinh đẹp, càng phát
ra sinh cơ bừng bừng.
“Ầm.” Ngay khi mùa xuân đang tràn về khắp mọi nơi, tại Hải
Thần tông miếu võ đường, bảy đạo ánh sáng đầy màu sắc đột nhiên bay lên, phát
ra kịch liệt địa va chạm.
Ầm ầm tiếng vang lớn, chấn động tứ phương, cửa sổ cũng run
nhè nhẹ.
Trong Hải Thần tông miếu võ đường.
Vài đạo ánh sáng đỏ phóng lên cao, Tiểu Hồng một thân bức
người hồng sắc quang mang giống như mặt trời đoạt của người ta ánh mắt đang đứng
sừng sững tại nơi cao nhất.
Ngân hồng ánh sáng quanh thân nó lưu chuyển, giống như ngưng
kết thành một khối.
Không có khí tức dao động, nhưng là càng không có khí tức
kinh người, lại càng làm cho bốn phía áp lực càng ngày càng tăng lên.
Cơ hồ làm cho không khí cũng đọng lại rồi.
Bên cạnh, Hải Thần tông Hải Mặc Phong cùng mấy người sư muội,
sư đệ, ở phía dưới nhìn lên, thấy như vậy một màn, trong tay lực lượng lại tăng
lên tới đỉnh.
Cùng khắc, đang ở giữa không trung, Tiểu Hồng đột nhiên mở mắt
ra.
Hai mắt đỏ rực, thần quang kinh người, giống như mặt trời cực
nóng, làm cho mọi người trong nháy mắt quanh thân như bị gai đâm đau đớn.
Mắt vừa mở, Tiểu Hồng hai trảo mãnh liệt hướng hai phương trảo
xuống.
Trong nháy mắt, ánh sáng vốn là đang quanh quẩn phi vũ bên
người nó, đột nhiên ‘bịch’ một tiếng, tán đi bốn phương.
Giống như mặt trời nổ mạnh, ánh sáng ẩn chứa cường đại uy lực
không cách nào có thể hình dung được, hướng phía dưới mấy người như vậy ầm ầm bắn
đi.
Ngàn vạn điểm quang hoa, lấy tốc độ ánh sáng, mang theo lạnh
thấu xương như gió mùa đông, giống như phi tiêu, phi nhanh mà đi.
Xuyên thấu hết thảy, quét ngang hết thảy, hủy diệt hết thảy.
So với trước đó hai mươi ngày, quả thực tăng lên gấp mười lần.
“Oa, tránh mau…”
“Người này vừa lại tiến bộ rồi, thật không phải là người…”
“Oa oa, không chệch đi đâu cả…”
Lời ca tụng nổi lên bốn phía, ríu ra ríu rít tiếng kêu cùng
tiếng mắng nhất thời loạn thành một mảnh.
Chỉ thấy, ngân hồng quang lướt qua, tất cả hết thảy kiến
trúc, kết giới, lực lượng, hoàn toàn bị xuyên thấu, trực tiếp bị ngàn vạn điểm
quang mang làm cho nát bấy thành tro bụi.
Không gì cản nổi, quét ngang hết thảy.
Hải Thần tông hùng vĩ miếu võ thất, bị ngân hồng quang mang
bao phủ, lấy một loại tốc độ mắt thường có thể xem thanh thanh sở sở, nhưng lại
không có cách nào ngăn cản được, toàn bộ nát bấy thành tro bụi.
Ngân hồng quang mang lóe lên, Hải Thần Tông võ miếu , hóa
thành hư vô.
“Tốt lắm, rốt cục thắng trận thứ tám, ngươi qua cửa rồi.”
Đầy trời hư vô, một trung niên nam nhân đầy người được bao
phủ bởi ánh sáng màu lam, nhìn Tiểu Hồng đứng ở giữa không trung, gật đầu.
Năm đối thủ của Tiểu Hồng, đã bị nó dùng một trảo lực lượng
làm cho sợ, sớm chạy xa rồi, toàn thắng.
Ánh sáng lưu động, Tiểu Hồng đứng giữa không trung, hướng
trung niên nhân có chút cúi đầu.
Đa tạ.
Một bên ngân hồng quang chợt lóe, có vài vết thương trên người,
còn lại toàn bộ đều không có việc gì, tại ngân hồng quang chợt lóe, rất nhanh
đã khôi phục như lúc ban đầu.
Hơn hai mươi ngày đêm kịch chiến, rốt cục tại giờ khắc này,
thắng lợi.
Ngân hồng quang chớp động, Tiểu Hồng quay đầu hướng tới nơi
luyện tập của Tiểu Ngân bay đi.
Nó qua cửa rồi, qua cửa rồi.
Hải Thần tông, ma thú hải cung.
Cao cao tại cửa cung đại môn được phong tỏa, đề phòng nghiêm
ngặt.
Chung quanh không có bất cứ âm thanh nào, cũng không có bóng
người nào, chỉ có tiếng động không ngừng truyền ra từ bên trong làm cho người
ta biết trong đó là đang có kịch chiến.
“Ầm…”
“Bịch…”
Một tiếng lại một tiếng kịch liệt giao chiến, tiếng xé gió
không ngừng từ bên trong truyền ra.
Cảm giác lực lượng mạnh mẽ cơ hồ cả hải ma thú cung cũng
đang run rẩy.
Tiểu ngân tại trong cung.
Lúc này, toàn thân trên dưới đã không còn có chỗ nào là tốt,
mà vốn là bộ xinh đẹp ngân mao từ lâu đã bị máu nhuộm thành màu đỏ.
Sau đó qua lâu dần mà lắng đọng thành màu đen.
Ma thú biển, không phân chia cấp bậc như ma thú trên lục địa,
không có mười một, mười hai, mười ba cấp bậc gì cả.
Nhưng là, lực lượng tuyệt đối không kém hơn Ngân bạch phi hổ
mười lăm cấp siêu cấp ma thú.
Huống hồ, nước có thể giúp ma thú biển tăng thêm ba phần lực
lượng.
Tiểu ngân căn bản là ma thú lục địa lại xâm nhập vào lãnh thổ
của ma thú biển, sớm đã bị công kích của đám hải ma thú sớm đã nhiều lần rơi
vào giằng co giữa sống và chết.
“Ầm…” Một đầu Hải xích sa trùng công kích tới, nương theo
công kích của nó, một cột nước biển thật lớn đánh lại đây, đem Tiểu Ngân vây khốn
lại, hung hăng ném Tiểu Ngân vào sâu trong tâm cột nước.
“Ô…”
Toàn thân vô lực, khí lực sớm đã dùng hết.
Tiểu Ngân bị vây trong cường đại lực lượng, trong nháy mắt
cơ hồ cảm giác được tử vong ở gần ngay trước mắt.
Mà nó, tại đây cũng vô lực giãy dụa.
Tiểu Ngân, ngươi là tên vô tích sự, đi ra cho ta.
Ta cũng qua cửa rồi, ngươi nếu ra không được, ta sẽ đem
ngươi “ tỏa cốt dương bụi” (tỏa cốt dương bụi ý là xương cốt hóa thành tro bụi)
Cho ngươi đời đời kiếp kiếp cũng chỉ có thể bị ta đè, bắt
ngươi làm vợ, nếu không ta sẽ không gọi Tiểu Hồng.
Đang ở trong cột nước kịch liệt quay cuồng, trong cường đại
lực lượng vây áp, từ cửa cung bên ngoài truyền đến kêu của Tiểu Hồng.
Cực kì dứt khoát, tràn ngập tàn nhẫn.
Đúng là tác phong của Tiểu Hồng.
Vô tích sự, dựa vào, nó mới không phải vô tích sự.
Kêu nó làm vợ, không cần, Tiểu Hồng mới là vợ của nó, nó mới
không làm người vợ, nó vốn là lão công.
Nó muốn làm lão công, nó mới không cần bị Tiểu Hồng xem thường,
xem thường…
“Ngao…” Xuyên vân phá nguyệt, tiếng xé gió chấn đắc cửu
tiêu.
Trong ma thú hải cung đang cảm giác khí tức của Tiểu Ngân yếu
đi, nhưng sau tiếng rống giận của Tiểu Hồng, đột nhiên cảm giác khí tức lại lớn
mạnh lên.
Một cỗ lực lượng cường hãn thẳng kích thiên địa, phá không
mà ra, cùng một tiếng hí rống, chấn đắc tứ phương.
Tiểu Hồng thấy vậy, nhất thời giương lên mi.
“Bịch…” Ngay sau đó chỉ nghe thấy trong ma thú hải cung một
tiếng đại chấn.
Ngân bạch quang mang mãnh liệt từ trọng ma thú hải cung bắn
ra, sáng rực một phương trời, ngân quang bay múa trong thiên địa.
“Rống…” đàn ma thú trong ma thú hải cung tru lên, thanh thế
kinh người.
Tuy nhiên, tru lên cũng chỉ là trong chớp mắt, sau đó, toàn
bộ đều trầm mặc xuống.
Tĩnh lặng không tiếng động, trong một khoảnh khắc, chỉ có
thanh âm của gió thổi qua.
“Chết rồi?” Tiểu Hồng cau mày
Không áp đảo ngươi ác thê, ta tuyệt sẽ không chết. Trầm thấp
mà hữu lực thanh âm truyền đến, cùng khắc, cửa ma thú hải cung đang đóng chặt
chậm rãi mở ra, màu bạc quang mang chiếu rọi, Tiểu Ngân chậm rãi tiêu sái đi
ra. Thân hình giống như phi báo. Trên đỉnh đầu là thật dài tiêm giác được bao
trùm bởi một tầng thật dày lân phiến, ngân bạch quang mang ở trên mặt lưu chuyển.
Thân thể tỏa ra kim ngân quang mang, ngân quang chiếu rọi giống như không cho
phép người tới gần. Phía sau lưng mọc ra hai cánh, hiện lên vân long đồ án. Lần
thứ ba, biến thân. Hai mươi ngày trước, Tiểu Ngân là một cái tiểu tử không có
bao nhiêu công phu cùng bản lĩnh, chỉ có thể dựa vào uy phong của lão cha nó mà
chơi đùa cái danh bài tiểu vương gia. Như vậy lúc này, vương giả chi khí cũng
đã là ẩn giấu không được… Long hành hổ bộ, không giận tự uy. Tiểu Hồng thấy vậy
trừng mắt nhìn, đôi mắt to chớp chớp lưu động. Tiểu Ngân chậm rãi đi tới trước
mặt Tiểu Hồng, ánh mắt mang theo ý cười sáng lạn. Cúi đầu, chống lại ánh mắt Tiểu
Hồng, nháy mắt một cái. Hôn trụ đôi môi Tiểu Hồng. Người vợ ác, lão công đẹp mắt
không? Sau một lúc thất thần, Tiểu Hồng nhất thời vung móng vuốt, một trảo đến
bên miệng Tiểu Ngân. Ai cho phép ngươi hôn ta, lưu manh!. Ta hôn vợ ta, thiên
kinh địa nghĩa, mới không phải lưu manh. Tiểu Hồng nghe vậy mắt to dựng thẳng,
đứng lên, hai móng ôm ngực, hừ, ta mới không phải vợ của ngươi, ngươi thiên
kinh địa nghĩa địa ở bên kia, nhà ngươi lão công, ngươi đi mà thân hắn. Dứt lời,
Tiểu Hồng thân thể vừa chuyển, nhân tiện hướng phía Lạc Vũ vọt tới. Tiểu ngân
nghe vậy nhất thời nhe răng trợn mắt. Lão tử bây giờ không sợ hắn rồi, ta mới
không làm hắn cái gì thiếu phu nhân, ta đi hưu hắn. Hưu Hải Mặc Phong? Ý kiến
hay. Tiểu Hồng nhất thời cười, xoay người ngồi trên lưng Tiểu Ngân, cả hai hướng
phía Lạc Vũ nhân tiện như bay đi. Khí trời tươi mát, tiếng nước ào ào. Phía sau
Hải Thần đảo chính là thác nước Thôn Thiên Thượng Mười mấy đạo thân ảnh màu lam
nhạt tại trung tâm thác nước bay nhanh xuyên qua, từ đầu này phóng tới đầu kia
của thác nước. Một thân lam nhạt, ưu nhã sạch sẽ, mười mấy thân ảnh giống nhau
như đúc. Chính xác, giống nhau như đúc, không có chút điểm khác biệt. Duy nhất
khác biệt ở chỗ, cùng một lúc nhưng động tác không giống nhau. Xuyên nước mà
qua, mười mấy người bóng dáng giống nhau ẩn hiện tại thác nước Thôn Thiên Thượng,
vạn phần quỷ dị. Mà trong trường hợp quỷ dị như vậy, nếu là nhìn kỹ lại, sẽ thấy,
dưới hàng vạn hàng nghìn tấn thác nước nước chảy xuống. Nhưng là trên người của
mười mấy đạo thân ảnh đang quỷ dị mà qua lại kia, một giọt nước cũng không hề bị
dính. Khô ráo thật giống như đất hạn ngày mùa hè Mặc dù là thác nước lớn, nhưng
lại một giọt bọt nước cũng không dính trên người, này tốc độ… Sợ rằng đã không
còn cách nào dùng lời nói mà có thể hình dung được. Thác nước phỏng chừng có đến
mấy trăm thước, một thân ảnh chợt lóe mà qua, đến điểm cuối cùng, mười mấy đạo
thân ảnh hợp thành một người. Ngay sau đó chỉ thấy nàng xoay người, bay xuống
dưới thác nước. Một thân như thiên tiên hạ phàm, không nhiễm một chút bụi trần,
vạt áo khẽ động, hai tay giơ lên, tay trái nắm một vật nhìn như một chiếc nhẫn,
tay phải cầm một viên cầu.
Quang hoa lưu chuyển, nguyên sắc ánh sáng trong nháy mắt lưu
động.
“Phiêu Miểu điềm lâm quyết.” Một thanh âm thanh thúy từ
trong tiếng ầm ầm của thác nước mà phát ra.
Nương theo thanh âm, nguyên sắc quang mang đột nhiên đại thịnh.
Một đạo bàng bạc nhưng lại ôn nhuận lực lượng phóng ra, bao
phủ khắp nơi.
Trong nháy mắt, vốn là thác nước chảy từ trên cao xuống,
thanh thế kinh người.
Mà giờ, tại nơi nguyên sắc ánh sáng màu chạm đến, giống như
có một bàn tay to đỡ lấy, nghịch lưu mà lên.
Gió qua ngọn cây, trăm thước thác nước nghịch lưu.
Thật giống như Bạch long phi thiên, thanh thế kinh người.
“Ngộ tính cũng không tồi, chấp nhận.” bên cạnh thác nước, Hải
Mặc Phong vẫn chắp tay đứng ở chỗ này, thấy vậy chậm rãi vỗ tay, thản nhiên nói
một câu.
Phiêu Miểu điềm lâm quyết, rốt cuộc lĩnh ngộ rồi.
Hảo, hảo, Lạc Vũ nhà ta thật là lợi hại.
Giỏi quá, ôm một cái.
Hải Mặc Phong thanh âm còn chưa nói hết, xa xa một ngân bạch
một ngân hồng thân ảnh bay nhanh mà đến, một đầu lao thẳng vào trong thác nước.
Phong thanh thay nhau nổi lên, thác nước đang ngịch lưu chậm
rãi trở về như cũ.
Nhưng thấy tại trung tâm thác nước, Lạc Vũ tay trái ôm Tiểu
Ngân, tay phải ôm Tiểu Hồng, chậm rãi đi ra.
Thần sắc thanh nhã, ý cười ẩn hiện.
Hải Mặc Phong thấy vậy thản nhiên vung tay lên: “Đi thôi,
còn một người cuối cùng.”
Gió bất chợt khởi, gió biển thổi qua cửu châu.
Hắc ngân hải vực biển sâu hung hiểm.
Bên trong hải vực, ánh sáng phát ra là vô cùng rạng rỡ, song
sâu ở trong đó là đen nhánh quang mang lưu chuyển, thần bí mà hiểm ác.
Ở đây gió êm sóng lặng, cái gì cũng không có, không có Vân
Thí Thiên, cũng không thấy hết thảy, chỉ có biển rộng mờ mịt.
Nhưng là, nếu là người có nhãn lực tốt, có thể nhìn thấy rõ
ràng.
Phía dưới của biển khơi tĩnh lặng, vô số ám triều đang quay
cuồng, vô số lực lượng xung đột va chạm.
Một mảnh trắng xóa, dòng chảy ngập trời, cắn xé hết thảy, hủy
diệt hết thảy.
“Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ hạn, nếu hắn không ra được,
như vậy sau này vĩnh viễn sẽ không ra được.”
Hải Mặc Phong nhìn xuống hải vực mờ mịt, chậm rãi nói.
Hai mươi ngày là cực hạn của con người có thể tồn tại ở hải
vực này.
Hôm nay, Vân Thí Thiên nếu không ra được, thứ nhất là vĩnh
viễn táng thân nơi đây, thứ hai là không có khả năng đột phá cực hạn.
Gió biển lướt qua, sương mù một mảnh dày đặc.
Sắc trời từng chút một tối dần, mặt trời chậm chjap di chuyển
về hướng tây, trên sắc trời phiếm đen của trời chiều xem lẫn ánh sáng ngọc màu
hồng của hoàng hôn, đẹp đẽ mà quỷ dị.
“Thời gian sắp hết đến rồi.” Hải Mặc Phong nhìn trời chiều:
“Có cần hay không ta kéo hắn đi ra?”
“Không cần.” Đứng ở bên cạnh Hải Mặc Phong, Lạc Vũ từ lúc tới
nơi này vẫn không lên tiếng, kiên quyết mà trầm ổn cực kỳ mở miệng.
“Không cần, ta tin tưởng hắn có thể đi ra, nhất định như vậy.”
Không có ‘bởi vì, cho nên’, chỉ có tin tưởng, chỉ có cảm
giác, Vân Thí Thiên, tuyệt đối có thể đi ra, tuyệt đối có thể đột phá.
Hải Mặc Phong nghe vậy có chút nhướng mi, chậm rãi giơ tay
lên chỉ vào mặt biển đằng xa, biển và trời đã sắp tương tiếp làm một: “Ánh mặt
trời đến tận đây, đã cực hạn.”
Đối với lực lượng của biển, hắn biết rất rõ ràng.
Lạc Vũ nhìn vậy chỉ có phía đằng xa, khoảng cách tương tiếp
giữa biển và trời chỉ còn có một ngón tay, nắm tay gắt gao nhưng rất kiên quyết.
Vân Thí Thiên, sẽ thành công.
“Mù quáng.” Hải Mặc Phong cau mày, người không có tiềm lực
không thể mù quáng mà tín nhiệm.
Lập tức tay áo bào vung lên, chuẩn bị hướng biển mà phi xuống,
ta không cứu, hắn tuyệt đối sẽ phải chết.
Mà ngay lúc tay áo bào hắn vung lên, ngay lúc trời và biển
hoàn toàn tương tiếp.
Ngoài khơi đột nhiên ám triều nổi lên mãnh liệt, ào ào như
vũ bão, sóng lớn ngập trời.
Một đạo màu đen, gần như mang theo thiên địa vô tận hắc sắc
quang mang, từ đáy biển gào thét mà ra.
Thật giống như vòi rồng, trong nháy mắt bao phủ cả một
phương hải vực.
Gió biển thổi ào ào, thiên địa trong khoảnh khắc biến sắc.
“Ầm…” Kinh thiên cột nước từ dưới mặt biển dựng thẳng mà
lên, giống như từng ngọn tháp màu đen, nối liền trời đất.
“Ngao…” Đàn thú lui bước, thất kinh mà chạy trốn tứ phương.
Mặt biển bị xé rách, những dòng suối thật lớn mạnh mẽ thay đổi
dấu vết cùng phương hướng, hung hăng bị phá hủy.
Đá ngầm bắn lên, phá không mà ra, tạo thành một hồi thạch
vũ, rớt xuống mặt biển, tạo thành vô số cành hoa.
Gió cuốn thiên hạ, một đạo sóng biển đánh qua.
Nước biển đen nhánh, giống như bị chặn bởi một bức tường
trong suốt, tạo thành một đường dài.
Đứng ngay chính giữa, một người tóc bạc, trên tay quấn quanh
bởi Hải Thần tông thần vật chấn tộc Hải Thần liên, từ trong nước biển tách ra,
chậm rãi mà đến.
Đầy trời ánh sáng ngọc màu hồng hạ xuống phía sau hắn, hạ xuống
thật dài bóng dáng, giống như hải thần ra biển. (nghĩa là thần biển bước ra khỏi
biển khơi ý.)
Kiệt ngạo bất tuân, lạnh như băng thấu xương, Vân Thí Thiên.
“Khá lắm.” Thu hồi lại nửa bước vừa định bước ra, Hải Mặc
Phong nhìn Vân Thí Thiên cư nhiên tu luyện ra một thân thuần hắc sắc đấu khí,
trong mắt hiện lên một tia thừa nhận.
Nước biển hợp lại, Vân Thí Thiên đã đứng trước mặt Lạc Vũ.
“Lo lắng?”
“Không.” Lạc Vũ lắc đầu,
Mỉm cười: “Ngươi nhất định có thể đi ra, ta không nghi ngờ
điểm này.”
Vân Thí Thiên nghe vậy, chậm rãi mỉm cười, đôi mắt thuần túy
màu đen nhuốm ý cười, không có lạnh như băng, mà là cuồng liệt kinh người.
Dưới đáy biển nhiều lần giãy dụa, nhiều lần phấn đấu, cùng với
nhiều kiên cường cuối cùng tìm được đường sống trong chỗ chết, đáng giá.
Hai tay duỗi ra, mười ngón tay nắm cùng một chỗ.
Hắn, cũng chưa bao giờ lo lắng Lạc Vũ qua không được.
Một bên nhìn Tiểu Ngân cùng Tiểu Hồng cũng bắt đầu ở bên người
Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên huy khai tiểu móng vuốt.
Thật mạnh, thật mạnh, a a, đi, đi báo thù, ngao ô, đi báo
thù.
Đánh chết tất cả bọn chúng, ai bảo bọn hắn dám khi dễ chúng
ta.
Đầy trời ánh sáng ngọc màu hồng bao phủ, cảnh sắc đắc ý kinh
người.
Nhìn trước mắt một màn vạn phần hài hòa, Hải Mặc Phong thân
thủ duỗi một đầu ngón tay nhẹ câu, Hải Thần liên đang quấn quanh cánh tay Vân
Thí Thiên bay vọt về.
Hải Mặc Phong nhìn Hải Thần Liên, loang lỗ vết máu còn vương
trong Hải Thần Liên, lập tức chậm rãi gật đầu thản nhiên nói: “Thời gian không
còn nhiều lắm rồi, nếu cũng đi ra rồi, như vậy đi thôi. Ta cũng muốn nhìn một
chút Già Diệp Tháp mấy năm nay có tiến bộ gì.”
Dứt lời, xoay người hướng xa xa đi đến, dừng ma thú mà Hải
Thần tông bọn họ nuôi ở trong biển.
Chỉ có hai ngày thời gian, từ Hắc Ngân hải vực đi hướng Phật
Tiên Nhất Thủy trong vòng hai ngày, chỉ có ma thú biển của bọn họ là có thể đi
với tốc độ đó.
Vân Thí Thiên cùng Lạc Vũ liếc nhau, hai tay nắm chặt, đuổi
theo.
Phật Tiên Nhất Thủy, bọn họ đã trở về.
Lúc này đây, bọn họ muốn nhìn xem, Già Diệp Tháp rốt cuộc có
bao nhiêu lợi hại.
Gió bất chợt khởi, tóc bạc cùng tóc đen giao quấn, đằng đằng
sát khí.
Bên người màu bạc cùng ngân hồng sáng chói, người nào dám
cùng tranh phong.
Thủy sắc thiên hạ, Hải Thần tông hải ma thú đi ra, chở Hải Mặc
Phong cùng đám người Vân Thí Thiên và Lạc Vũ, hướng phía Phật Tiên Nhất Thủy
phi nhanh mà đi.
Hải Thiên tương tiếp, trời chiều bình tĩnh ánh lên ánh sáng
ngọc.
Ánh sáng ngọc cùng hắc sắc giao nhau, giống như là báo trước
về một hồi bão táp.
Hai ngày thời gian thoáng một cái mà qua, Già Diệp Tháp một
tháng ước hẹn, đã đến.
Ngày hôm đó, xuân phong mang theo hơi thở mùa xuân thổi qua,
đã sớm không còn nữa hơi lạnh của mùa đông khắc nghiệt, bầu trời xanh biếc tỏa
ánh sáng nhẹ tràn đầy khắp Vọng Thiên Nhai.
Dưới đầy trời xuân sắc, tại nơi cao nhất của Vọng Thiên
Nhai, trang nghiêm hơi thở phát ra tràn ngập.
Thiên hạ anh hùng ai ai cũng tề tập, nơi nơi đều thấy người
đi lại, tiếng nói chuyện ồn ào huyên náo.
Vọng Thiên Nhai, thiên hạ đại hội, khai mạc.