Tụ Anh sơn trang tọa lạc tại một nơi kín đáo trong Thương Nguyệt quốc, bên ngoài chảy xuôi theo một dòng suối nhỏ trong vắt. Cuối dòng suối nhỏ trong vắt, ước chừng cách mười dặm là một ngọn núi nhỏ hơi dốc.
Giờ khắc này, trên ngọn núi, đâu đâu cũng tràn ngập một mùi hương thơm ngát thấm vào lòng người. Hóa ra, trên ngọn núi nhỏ hơi dốc kia, trồng hàng ngàn cây sơn chi*.
*còn gọi là cây dành dành
Ở trên mỗi một thân cây sơn chi vững chắc, hoặc cao hoặc thấp đều cột lên một mảnh lụa màu sắc sặc sỡ, ở giữa mảnh lụa màu sắc sặc sỡ lại treo lên một chiếc đèn lồng cực lớn, ánh nến đỏ rực bên trong đèn lồng phát ra ánh sáng chói lọi, xinh đẹp.
Ánh trăng sáng cùng với ánh nến đỏ rực, tha hồ đan vào nhau bao phủ cả một vùng, có thể nhìn thấy rõ ràng –
Dưới ánh trăng sáng rực rỡ thanh khiết xen lẫn với ánh nến đỏ rực mặc sức bao phủ, có thể thấy rõ ràng --
Trên cành cây sơn chi dài mảnh khảnh hé ra từng phiến lá sơn chi màu xanh ngọc bích, từng phiến lá sơn chi màu xanh ngọc bích mềm mại đỡ lấy từng đóa hoa sơn chi trắng như tuyết.
Gió đêm nhẹ nhàng phe phẩy qua cành cây, từng chiếc lá sơn chi xanh ngọc bích khẽ lay động, những đóa hoa trắng như tuyết xoay tròn như múa, rơi xuống khiến người ta khó nói nên lời hay ý đẹp.
Đặt mình trong rừng hoa sơn chi, cái mũi thanh tú nhẹ ngửi hương hoa sơn chi tràn ngập trong gió, đôi mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt tán thưởng nhìn hoa sơn chi trắng như tuyết, Die nd da nl e q uu ydo n đôi môi đỏ mọng nhịn không được tràn đầy ca ngợi nói: “Đẹp quá!”
Âm thanh tán thưởng vừa dứt, Hiên Viên Diễm lẳng lặng đứng bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong đôi mắt đen chứa đầy ý cười nhu tình, môi mỏng cũng tràn đầy nhẹ nhàng nói: “Ừ, thật sự rất đẹp!”
Có điều, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khen là hoa sơn chi đẹp, còn Hiên Viên Diễm khen giai nhân mặc dù đã dịch dung nhưng không cách nào che giấu được thần thái đẹp tựa thiên tiên .
Bởi vì, trong đôi mắt đen của Hiên Viên Diễm tràn đầy ý cười nhu tình, tầm mắt dừng lại ở chỗ cũng không phải là những đóa hoa sơn chi trắng trên cành cây, mà là tiểu kiều thê yêu dấu ngửa đầu thưởng hoa sơn chi.
“Ta đang cảm thấy kì lạ đấy, sao đột nhiên tối nay tất cả nhóm mật thám của Tụ Anh sơn trang đều biến mất không thấy đâu. Da.nlze.qu;ydo/nn Cho dù, bọn họ muốn ra ngoài sơn trang điều tra tin tức, cũng không cần phải phái đi toàn bộ chứ?”
Ánh mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt rời khỏi hoa sơn chi xinh đẹp, khẽ quay đầu sang bên cạnh, đôi mắt ngọc nhu hòa nhìn Hiên Viên Diễm, đôi môi đỏ mọng tràn đầy yêu kiều nói: “ Hóa ra… tất cả mật thám đều nhận mật lệnh của chàng, ra ngoài sơn trang tìm cây sơn chi.”
Tối nay, sau khi nàng và Diễm dùng xong bữa tối ngon miệng, thời điểm rời khỏi Tụ Anh sơn trang, đã từng đi qua ngọn núi nhỏ dốc này. Lúc ấy, trên ngọn núi nhỏ này hoàn toàn không có hoa, đá vụn chồng chất hỗn độn, cỏ dại mọc tràn lan thành bụi.
Hiện giờ, chỉ qua ngắn ngủn một canh giờ, ngọn núi nhỏ dốc này lại xảy ra biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.
Vốn đá vụn chồng chất hỗn độn, cỏ dại mọc tràn lan thành bụi, tất cả đều biến mất không dấu vết. Thay vào đó, là rừng cây sơn chi với dáng vẻ thướt tha mềm mại theo chiều gió và một mùi hương thơm ngát tràn ngập khắp nơi.
Rất rõ ràng, nguyên nhân đột nhiên tối nay tất cả nhóm mật thám của Tụ Anh sơn trang đều biến mất không thấy – là do tất cả đều phụng mật lệnh của Diễm, toàn thể ra ngoài sơn trang tìm cây sơn chi, hơn nữa di chuyển tất cả số hoa sơn chi tìm được đến trồng trên ngọn núi nhỏ dốc này.
Mà tại sao Diễm lại làm như thế, trong lòng nàng cũng hiểu rõ, bởi vì một lời nói của nàng tối hôm qua. Tối hôm qua –
Rời khỏi khách sạn Duyệt Lai, nàng đổi chỗ đến ở Tụ Anh sơn trang, bởi vì cùng Diễm ăn trọn một đầu dê nướng, khiến dạ dày căng cứng khó chịu, trong lúc nhất thời lại không có cách nào chìm vào giấc ngủ một cách thoải mái.
Vì vậy, để tiêu hóa bớt thịt dê nướng căng cứng trong dạ dày, nàng và Diễm liền hạnh phúc nắm tay nhau, cùng nhau đắm chìm dưới ánh trăng dịu dàng, đi dạo đến đại hoa viên của Tụ Anh sơn trang.
Lúc đi dạo đến đại hoa viên Tụ Anh sơn trang, nàng nhìn thấy trong hoa viên trồng một gốc cây sơn chi, liền lập tức nắm lấy cánh tay Diễm, đi về phía gốc cây sơn chi kia.
Nhìn thấy nàng nhẹ nhàng cầm lấy một nhánh cây sơn chi dài mảnh khảnh, đưa đóa hoa sơn chi trắng như tuyết trên cành cây đến gần bên mũi hưởng thụ ngửi, Diễm mở miệng cười hỏi nàng -- Nguyệt nhi, nàng rất yêu hoa sơn chi sao?
Nàng cười cười, lười biếng dựa đầu vào trên vai Diễm, nhẹ nhàng mở miệng trả lời -- Thế gian hoa có trăm ngàn, Dieenndkdan/leeequhydonnn chỉ yêu duy nhất hoa sơn chi. Diễm, chàng biết không, kỳ thật hoa sơn chi còn có một cái tên, bởi vì nó có cái nút đồng tâm, cho nên lại gọi là hoa đồng tâm, đại biểu cho tình yêu vĩnh hằng và chờ đợi cả đời.
Thực ra thì, trước khi gặp được Diễm, nàng lại cũng không có cái gì là yêu và không yêu với trăm ngàn loài hoa xinh đẹp yêu kiều trên thế gian.
Nhưng mà, sau khi gặp Diễm, nàng thật sự yêu thích hoa sơn chi không rời. Bởi vì, nàng cảm thấy ý nghĩa của hoa sơn chi, chính là khắc họa tình yêu hoàn mỹ của nàng và Diễm – tình yêu vĩnh hằng và chờ đợi cả đời!
Nghe xong lời nàng nói, tuấn mày của Diễm chẳng qua chỉ vì kinh ngạc mà nhíu lại, cũng không có nói thêm tiếng nào.
Tình yêu vĩnh hằng và chờ đợi cả đời, điều này đến từ thế kỉ hai mươi mốt của nàng, mới biết ý nghĩa của hoa sơn chi. Diễm cũng không phải là người đến từ thế kỉ hai mươi mốt, đương nhiên không biết ý nghĩa của hoa sơn chi.
Bởi vậy, nhìn thấy tuấn mày Diễm kinh ngạc nhíu lại, lúc ấy nàng còn cố ý muốn đùa Diễm một phen, nàng cười cười nói lí lẽ -- Diễm à, dù sao cũng đừng cảm thấy ta học rộng tài cao, càng đừng trách cứ bản thân kiến thức nông cạn.
Thật không ngờ rằng, ý nghĩa của hoa sơn chi theo như lời nàng nói tối hôm qua, ngoài mặt dường như Diễm cũng không để ý nhiều, dfienddn lieqiudoon kỳ thật… lại ghi nhớ kĩ ý nghĩa của hoa sơn chi theo như lời nàng nói vào trong tim, lại càng lặng lẽ giấu giếm nàng, vì nàng tạo ra một ngọn núi đầy hoa sơn chi xinh đẹp.
Không, hoặc là càng thêm chính xác mà nói, Diễm không chỉ vì nàng tạo ra một ngọn núi vô cùng bát ngát đầy hoa sơn chi xinh đẹp này, cũng trồng đầy hoa sơn chi xinh đẹp trong lòng nàng, trồng đầy hoa sơn chi xinh đẹp với tình yêu vĩnh hằng và chờ đợi cả đời.
“Thế gian hoa có trăm ngàn, chỉ yêu duy nhất hoa sơn chi. Sơn chi đồng tâm, mãi mãi yêu, cả đời chờ đợi!” Ý cười nhu hòa trong mắt Hiên Viêm Diễm đầy thâm tình lưu luyến, môi mỏng nhẹ nhàng mở, nói ra ý nghĩa của hoa sơn chi mà tối hôm qua Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói cho hắn biết, khiến cho hắn khắc thật sâu vào trong lòng.
Lập tức, cổ tay trái Hiên Viên Diễm nhẹ nhàng giơ lên, ống tay áo màu lam lay động cuốn theo gió, một ống sáo màu xanh biếc từ trong ống tay áo màu lam của Hiên Viên Diễm bay ra.
Ngón tay trắng nõn cầm lấy ống sáo màu xanh biếc, Hiên Viên Diễm kề ống sáo đến gần sát bên môi, một khúc sáo tựa như tiếng trời cao sơn lưu thủy (1), đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn (2), lay động theo hương hoa sơn chi tràn ngập trong gió đêm.
(1) Cao sơn lưu thủy: Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức. Khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên: 'Tuyệt! Tuyệt! cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!'
(2) Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn : Mâm ngọc đâu bỗng nẩy hạt châu - một câu thơ trong bài Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị
Tiếng sáo êm tai như tiếng trời, Hiên Viên Diễm lưu luyến tình yêu vĩnh hằng và chờ đợi cả đời, khiến trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt vui vẻ ấm áp, khiến linh hồn Thượng Quan Ngưng Nguyệt như say như dại, hạnh phúc ngọt ngào không thể nói rõ được.
Giữa lúc Hiên Viên Diễm nhẹ tấu lên tiếng sáo nhu hòa, cánh hoa sơn chi trắng như tuyết, từng phiến từng phiến từ trên cành cây dài mảnh khảnh nhẹ nhàng rơi xuống, theo làn gió đêm xao động, xoay múa tại trên đỉnh đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm.
Cánh hoa sơn chi trắng như tuyết, từ trên những cành cây dài mảnh khảnh rơi xuống ngày càng nhiều.
Cuối cùng, hàng vạn cánh hoa sơn chi trắng như tuyết, không chỉ xoay múa tại trên đỉnh đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm, cũng xoay múa ở tại bốn phía xung quanh bọn họ.
Được cánh hoa sơn chi trắng xinh đẹp, dệt thành một tấm lưới tình yêu trùng trùng điệp điệp vây quanh, đôi mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt tràn ngập sắc màu xúc động, cùng với đôi mắt đen của Hiên Viên Diễm tràn đầy nhu tình, yên lặng chăm chú khắc sâu lẫn nhau, lòng của bọn họ cũng không nói gì trong khi trao nhau hạnh phúc.
Hơn nửa buổi sau, Hiên Viên Diễm chậm rãi lấy ống sáo rời khỏi bờ môi, những cánh hoa sơn chi trắng như tuyết vốn đang bay múa, đều ào ào phủ kín khắp trên mặt đất.
Chỉ là, cánh hoa sơn chi trắng như tuyết ào ào phủ kín khắp trên mặt đất, lại không phải ở tình trạng lộn xộn, mà chúng lại ghép thành một đồ án* với hai khối trái tim hoàn mỹ xinh đẹp đan vào nhau.
*đồ án: hình vẽ
Mà hai người Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giờ này khắc này đều đang đứng đối diện nhau, ở trong đồ án hình trái tim hoàn mỹ do cánh hoa sơn chi trắng như tuyết chắp ghép thành.
Sau khi cất ống sáo vào ống tay áo màu lam, Hiên Viên Diễm ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng tinh khiết cao cao trên bầu trời xanh.
Vầng trăng sáng tinh khiết trên bầu trời xanh giờ đây đã dừng lại ở chỗ này, tính kĩ ra thì giờ tý sắp qua đi, ngày mai lại sắp tới, lúc này đầu Hiên Viêm Diễm mới nhẹ rũ xuống.
Đôi mắt đen mỉm cười mị hoặc chớp chớp nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, môi mỏng Hiên Viên Diễm tràn đầy nhu hòa nói: da.nlze.qu;ydo/nn “ Nguyệt nhi, nàng ngồi ở giữa đồ án này, đừng nhúc nhích nha.”
“Ừ.” Trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt biết rõ, kinh hỉ Hiên Viên Diễm cho nàng còn chưa kết thúc đâu, nhẹ nhàng gật đầu, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa ngồi xuống trên mặt đất thì hương hoa xông vào mũi.
Ngay khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngồi xuống trên mặt đất, đồng thời Hiên Viên Diễm đứng đón gió ở giữa đồ án hình trái tim, thân hình lại nhanh chóng xoay tròn, hai tay vung về phía đèn lồng lớn hoặc cao hoặc thấp treo trên cây sơn chi ở bốn phía.
Ánh nến đỏ rực trong đèn lồng lớn treo trên cây sơn chi vốn phát ra ánh sáng diễm lệ chói lọi, bị chưởng phong mạnh mẽ của Hiên Viên Diễm vung ra, trong nháy mắt toàn bộ đều bị dập tắt.
Lúc này, Hiên Viên Diễm mị hoặc nhấc lên vạt áo màu lam, cũng ngồi xuống trên mặt đất.
Dựa sát vào phía sau lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mười ngón của Hiên Viêm Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt đan xen vào nhau, đúng lúc này môi mỏng tràn đầy tiếng cười nói: “Nguyệt nhi, tạm thời nhắm mắt lại, dinendian.lơqid]on ngẩng đầu lên đối diện với trời. Cho tới lúc trong lòng không nhanh không chậm thầm đếm đến hai mươi, mới có thể mở mắt ra nha.”
“Được.” Đôi môi đỏ mọng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nở một nụ cười ngọt ngào, nghe theo lời nói của Hiên Viên Diễm, nhắm đôi mắt ngọc lại, đầu ngẩng lên đối diện với bầu trời, trong lòng không nhanh không chậm thầm đếm đến hai mươi.
“ …tám, chín, mười… mười bốn, mười lăm, mười sáu…”
Ngay lúc Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhắm mắt lại, thời điểm trong lòng không nhanh không chậm thầm đếm đến mười sáu, cát bụi trên mặt đất ở phần ngoài đồ án hình trái tim hoàn mỹ do những cánh hoa sơn chi trắng như tuyết chắp ghép thành bỗng nhiên bắt đầu nhẹ nhàng xao động.
“…hai mươi!”
Đợi đến khi trong lòng không nhanh không chậm thầm đếm đến hai mươi, dựa theo lời Hiên Viên Diễm dặn lúc trước, đôi mắt ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vốn nhắm lại, bỗng chốc mở ra.
Mà khi trong lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt thầm đếm đến hai mươi xong, giờ tý hôm nay cũng vừa lúc trôi qua. Giờ tý hôm nay trôi qua, có nghĩa là một ngày mới lại đến.
Trên mặt đất ở phần ngoài đồ án hình trái tim hoàn mỹ do những cánh hoa sơn chi trắng như tuyết chắp ghép thành trong nháy mắt nứt ra rất nhiều khe hở nhỏ dài.
Bên trong một cái khe hở trong tổng số rất nhiều khe hở nhỏ dài, mười một đoàn pháo hoa màu đỏ bay ra. Mười một đoàn pháo hoa màu đỏ chói mắt, di@en*dyan(lee^qu.donnn) sau khi vẽ ra một đường cong diễm lệ, dùng tốc độ nhanh như tia chớp bay vụt về phía màn trời xanh thẫm.
“Ầm”. Mười một đoàn pháo hoa màu đỏ, vốn đan quấn vào nhau ở giữa màn trời xanh thẫm, sau đó lại giống như pháo hoa, ngay giữa màn trời xanh thẫm nhanh chóng nổ ra một tiếng vang dội.
“Chúc Nguyệt nhi yêu dấu của ta sinh nhật vui vẻ!”
Mười một đoàn pháo hoa màu đỏ nổ tung, hóa thành mười một chữ lớn ở giữa màn trời xanh thẫm. Mười một chữ lớn không chỉ có năm màu sắc rực rỡ, từ trên trở xuống lại hình thành một vầng trăng rằm vô cùng xinh đẹp.
Cùng lúc đó, trong tất cả khe hở nhỏ dài trên mặt đất, một màu đỏ lửa lần lượt bay lên.
Pháo hoa màu đỏ nhiều vô kể nổ thành vô số đồ án hình trăng rằm xinh đẹp ở giữa màn trời xanh thẫm, đồng thời cũng nổ thành vô số lời nói chúc mừng sinh nhật – Chúc Nguyệt nhi yêu dấu của ta sinh nhật vui vẻ!
Hóa ra, theo lời Diễm nói lúc trước, bởi vì ngày mai đến, cho nên muốn cùng nàng hảo hảo chúc mừng, chính là chúc mừng sinh nhật nàng à?
Hóa ra, theo lời Diễm nói lúc trước, còn có việc quan trọng hơn so với lấy được dược liệu khấp huyết hoa hiếm có cần phải làm, chính là đến đây chúc mừng sinh nhật cho nàng à?
Nàng ở thế kỉ hai mươi mốt, vì là một đứa cô nhi, tổ chức cũng không rõ đến cuối cùng nàng là người đã sinh ra như thế nào, vì thế ngay cái ngày đó đưa nàng tiến vào tổ chức, được quy định sẵn là sinh nhật mỗi năm một lần của nàng.
Mà cái ngày nàng tiến vào tổ chức, kỳ thật cũng chính là hôm nay. Chỉ có điều, nàng từ trước đến giờ đều cảm thấy, hôm nay cũng không phải là sinh nhật chính thức của nàng, là tổ chức định ra sinh nhật giả, cho nên nàng vốn cũng chẳng muốn trải qua.
Còn khi nàng xuyên qua tới đây, nàng cũng chưa từng hỏi qua tướng quân phụ thân Thượng Quan Hạo, hôm nay nàng sống được là nhờ lấy thân thể này, ngày ra đời của chủ nhân ban đầu rốt cuộc là thế nào, nàng cũng không rõ, cho nên nàng vốn cũng không biết ngày nào là sinh nhật mình.
Nhưng, thế gian lại sẽ có chuyện tình trùng hợp như thế? Tổ chức định ra sinh nhật giả cho nàng, lại chính là sinh nhật chủ nhân ban đầu của thân thể nàng sống nhờ này?
Đôi mắt ngọc lẳng lặng nhìn pháo hoa màu đỏ nổ vang liên tục không dứt giữa màn trời xanh thẫm, một vầng lại một vầng trăng rằm xinh đẹp được hình thành và lời chúc mừng sinh nhật với màu sắc rực rỡ thật lâu cũng không tan biến, di@en*dyan(lee^qu.donnn) không chỉ lòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt say mê, linh hồn cũng hoàn toàn say.
Toàn bộ tâm hồn Thượng Quan Ngưng Nguyệt say mê, cũng không phải vì pháo hoa rực rỡ đầy trời, hình thành lời chúc mừng sinh nhật hoàn mỹ, mà là vì pháo hoa rực rỡ đầy trời, chứa đầy tình yêu nồng đậm của Hiên Viên Diễm đối với nàng.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt hiểu rõ, giờ này khắc này, tất cả lời nói đều dư thừa.
Bày tỏ tốt nhất, đó là nắm chặt mười ngón tay Hiên Viên Diễm, cảm thụ thật tốt pháo hoa rực rỡ tươi đẹp nổ liên tục không dứt giữa màn trời xanh thẫm, khắc sâu vô hạn thâm tình của Hiên Viên Diễm vào trong lòng nàng.
Nhưng mà, ngay tại lúc mười ngón tay thon dài của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nắm mười ngón tay thon dài của Hiên Viên Diễm chặt hơn một chút, đôi mắt ngọc cười định hưởng thụ thỏa thích pháo hoa tình yêu ngọt ngào, hạnh phúc mà Hiên Viên Diễm vì mình tạo ra ở giữa màn trời xanh thẫm thì –
Tim Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lại đột nhiên đau thắt một hồi. Cơn đau thắt này đến rất nhanh, biến mất cũng rất nhanh. Nếu dùng giây để tính toán mà nói, tim Thượng Quan Ngưng Nguyệt đau thắt nhiều nhất là một giây.
Nhưng, mặc dù chỉ có một giây, chỉ một giây tim đau thắt này, lại khiến lông mày Thượng Quan Ngưng Nguyệt không tự chủ được bỗng chốc cau lại, cũng khiến hàm răng Thượng Quan Ngưng Nguyệt không cách nào khắc chế run rẩy cắn một cái.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt là ai? Nếu nói về nghị lực nhẫn nại, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khiêm tốn xưng thứ hai, tuyệt đối không có ai đủ tư cách xưng thứ nhất.
Nhưng, ngay cả tim đau thắt một giây, lại khiến Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chỉ nhăn mày, hàm răng cũng run rẩy cắn một cái. Dfienddn lieqiudoon Đủ để chứng minh, tim đau thắt chỉ một giây này, đã mang đến cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt chấn động lớn, lại khiến người hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được.
“Nguyệt nhi, nàng … làm sao vậy?” Lúc này, tuy rằng Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã cố hết sức khống chế, tim đau thắt một giây vừa rồi, đã mang đến cho mình chấn động cực lớn.
Đang kề nhau thân mật ở phía sau lưng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mười ngón tay hạnh phúc nắm chặt lấy nhau, đôi mắt đen của Hiên Viên Diễm vẫn nhìn về giữa màn trời xanh thẫm, lại bỗng mơ hồ nhận ra Thượng Quan Ngưng Nguyệt không bình thường…