Ánh nến đỏ rực vương vấn trên cánh cửa chạm trổ hoa ngọc đang mở rộng của Tường Khôn điện nguy nga và tráng lệ.
Đứng ở trên nóc lương đình với mái hiên màu sắc rực rỡ cao cao vểnh lên, ngón tay Hiên Viêm Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt đan xen lẫn nhau, hai mắt nhìn xuyên qua cửa sổ chạm trổ hoa ngọc của Tường Khôn điện, Die nd da nl e q uu ydo n rõ ràng có thể nhìn thấy thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong ngồi ở bên cạnh bàn sách nạm vàng, đang vung bút vẩy mực.
Hiên Viêm Diễm khẽ nhíu mày, thúc giục nội lực hùng hậu truyền âm, đưa tiếng cười nhu hòa vào trong tai Thượng Quan Ngưng Nguyệt -- không ngờ, môn chủ Sinh Tử Môn lại là Dạ Dật Phong. Thái tử Thương Nguyệt này, ẩn . . . cũng rất sâu.
Giờ thân hôm nay, tất cả chưởng môn các phái trong lãnh thổ Thương Nguyệt đều đúng hạn tới đỉnh núi Lý Ngư. Còn môn chủ Sinh Tử Môn chân chính, vì để nhìn kỹ hành động của những kẻ giả mạo bụng dạ khó lường bọn họ, nhất định sẽ xen lẫn vào trong đám người chưởng môn các phái.
Chẳng qua, chưởng môn trong lãnh thổ Thương Nguyệt quốc, số lượng tổng cộng có 106 vị. Rốt cuộc môn chủ Sinh Tử Môn chân chính “mượn dùng” thân thể và gương mặt của vị chưởng môn nào, hắn và Nguyệt nhi cũng không thể biết được.
Cho nên, liền có tiết mục chưởng môn các phái lần lượt tiến lên kí tên. Cây bút lông màu xám đặc biệt đầu tiên dùng để kí tên kia, vốn có tác dụng tìm kiếm môn chủ Sinh Tử Môn.
Trên cây bút lông màu xám bôi một loại bột thuốc vô sắc vô vị vô hình.
Quả thật chưởng môn các phái trúng phải kỳ độc của hắn và Nguyệt nhi, dẫn đến da thịt toàn thân đen kịt, trong đó còn lóe ra tia sáng màu xanh âm u. Chạm vào cây bút lông màu xám đầu tiên bôi lên thuốc bột, sẽ vẫn duy trì trạng thái vô sắc vô vị vô hình.
Nhưng nếu môn chủ Sinh Tử Môn chạm cây bút lông màu xám đặc biệt đầu tiên, thuốc bột vô sắc vô vị vô hình bôi lên cây bút lông màu xám tro, sẽ lập tức ngưng kết thành một đường nhỏ màu đỏ không quá rõ ràng.
Đó là bởi vì, chưởng môn các phái bị trúng kỳ độc sẽ không sinh ra một chút phản ứng bài xích nào với thuốc bột vô sắc vô vị vô hình bôi lên cây bút lông màu xám đặc biệt đầu tiên.Mà môn chủ Sinh Tử Môn, mặc dù da thịt toàn thân hắn cũng đen kịt, Dieenndkdan/leeequhydonnn trong đó còn lóe ra lóe ra tia sáng màu xanh âm u.Nhưng dẫn đến da thịt môn chủ Sinh Tử Môn hoàn toàn biến dạng, lại không phải là kỳ độc của hắn và Nguyệt nhi, mà là độc dược môn chủ Sinh Tử Môn tự mình nghiên cứu ra.
Trên cây bút lông màu xám đặc biệt đầu tiên bôi lên thuốc bột vô sắc vô vị vô hình, một khi tiếp xúc qua lại với độc dược khác, trong nháy mắt sẽ sinh ra phản ứng bài xích -- ngưng kết thành một đường nhỏ màu đỏ không quá rõ ràng.
Đầu ngón tay thiếu bang chủ Kim Phiến Bang mới vừa chạm vào cây bút lông màu xám đặc biệt đầu tiên, trên cây bút lông màu xám liền ngưng kết thành một đường nhỏ màu đỏ không quá rõ ràng.
Như vậy có thể thấy được, thiếu bang chủ Kim Phiến Bang này chính là người khác giả mạo. Mà người giả mạo thiếu bang chủ Kim Phiến Bang, không nghi ngờ chút nào, dĩ nhiên là môn chủ thần bí của Sinh Tử Môn.
Để phòng bị môn chủ thần bí của Sinh Tử Môn nhạy bén nhìn thấy đường nhỏ màu đỏ không quá rõ ràng kia ngưng kết trên cây bút màu xám, vì vậy mà đề cao lòng cảnh giác. Hắn đương nhiên phải lấy tốc độ cực nhanh, phá hủy cây bút lông màu xám đặc biệt đầu tiên.
Như đã xác nhận thiếu bang chủ Kim Phiến Bang là do môn chủ thần bí của Sinh Tử Môn giả mạo. Vậy thì, cây bút lông màu xám đặc biệt thứ hai cũng nên ra sân phát huy tác dụng của nó rồi.
Cây bút lông màu xám đặc biệt thứ hai, chính là cây bút mà môn chủ Sinh Tử Môn dùng để kí tên trên giấy tuyên thành màu trắng, trên mặt cây bút cũng bôi lên loại bột thuốc vô sắc vô vị vô hình.
Loại bột thuốc vô sắc vô vị vô hình này, là hắn đã từng vì nhóm người của Huyễn Ảnh cung nghiên cứu chế tạo ra, lúc theo dõi mục tiêu quan trọng, nhất định phải có đầy đủ vũ khí -- ẩn hình truy tung phấn.
Người trúng ẩn hình truy tung phấn hoàn toàn không biết, nhưng chính hắn nghiên cứu ra ẩn hình truy tung phấn, chỉ cần dùng một viên thuốc nhỏ đặc chế, thì có thể dễ dàng ngửi thấy dư hương nhàn nhạt mà ẩn hình truy tung phấn lưu lại trong gió.
Dược hiệu của ẩn hình truy tung phấn có thể duy trì trọn vẹn mười canh giờ. Vì vậy, trong vòng mười canh giờ, da thịt môn chủ Sinh Tử Môn hấp thu ẩn hình truy tung phấn, bất luận ở đâu trong góc nào của Thương Nguyệt quốc. di@en*dyan(lee^qu.donnn) Dùng xong viên thuốc chính hắn đặc chế cũng có thể dựa vào dư hương nhàn nhạt mà ẩn hình truy tung phấn lưu lại trong gió, không tốn chút sức nào mà tìm được điểm dừng chân của môn chủ Sinh Tử Môn.
Vậy nên, sau khi hắn và Nguyệt nhi dùng xong bữa tối ngon miệng mỹ vị, dựa vào dư hương nhàn nhạt mà ẩn hình truy tung phấn lưu lại trong gió, xuất hiện ở trên nóc lương đình với mái hiên màu sắc rực rỡ cao cao vểnh lên, đối diện với Tường Khôn điện của thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong.
Hương thơm nhàn nhạt của ẩn hình truy tung phấn, lúc này đang liên tục không ngừng lượn lờ phiêu tán ra ngoài từ cửa sổ mở rộng được chạm trổ hoa ngọc của Tường Khôn điện.
Mà bên trong Tường Khôn điện lộng lẫy, hôm nay hắn ngoại trừ thấy thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong cúi đầu ngồi ở bên cạnh bàn sách, vung bút vẩy mực ra, cũng không thấy có người thứ hai tồn tại.
Cho nên, không nghi ngờ chút nào, thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong này, chính là môn chủ thần bí của Sinh Tử Môn, người mà hắn và Nguyệt nhi vì muốn điều tra ra nên mà mấy ngày gần đây thay nhau diễn ra mấy vở kịch oanh động ở trong Thương Nguyệt quốc.
Mặc dù Thượng Quan Ngưng Nguyệt không có chút nội lực nào, nhưng nàng có linh lực khiến người đời sợ hãi. Nghe thấy lời Hiên Viên Diễm nói, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng lập tức thúc giục linh lực trong cơ thể, truyền lời nói giễu cợt vào trong tai Hiên Viêm Diễm.
-- ẩn sâu thì thế nào, còn không phải bị hai người chúng ta dễ dàng điều ra rồi hả? Một con hồ ly giảo hoạt, chỉ cần đụng phải hai người chúng ta ra tay, chỉ có thể biến thành một đầu heo vô cùng ngu xuẩn mà thôi.
Thật ra thì, giờ thân hôm nay cho dù chưởng môn các phái trong Thương Nguyệt quốc cũng không đúng hạn đến đỉnh núi Lý Ngư. Chỉ cần canh giờ vừa đến, chưởng môn các phái bị trúng kỳ độc, cùng với một đám đệ tử trong phái bọn họ bị trúng kỳ độc, cũng sẽ tự hóa giải.
Bởi vì đệ tử của Cái Bang đều lặng lẽ vẩy độc ở trong giếng nước của tất cả các môn phái, đồng thời cũng vẩy thuốc giải vào trong giếng nước.
Đúng như lời Diễm từng nói lúc trên đỉnh núi Lý Ngư, thuốc giải phải cần một khoảng thời gian phát huy. Mà đệ tử Cái Bang vẩy thuốc giải vào trong giếng nước, thời gian phát huy dược hiệu chính là giờ dậu hôm nay – lúc mặt trời lặn xuống phía tây.
Đáng tiếc, chưởng môn các phái không biết chuyện, môn chủ Sinh Tử Môn cũng không biết chuyện. Cho nên, sao chưởng môn các phái và môn chủ Sinh Tử Môn lại có thể không đúng hạn đến đỉnh núi Lý Ngư được chứ?
Toàn bộ tất cả đều chính xác nằm ở trong lòng bàn tay của nàng và Diễm. Sao môn chủ Sinh Tử Môn lại có thể không trúng chiêu, không hề che giấu hành tung của bản thân, bại lộ cho nàng và Diễm đây chứ?
Nhưng mà, nàng và Diễm còn chưa thật sự liên tưởng hai người là thái tử Thương Nguyệt quốc Dạ Dật Phong và môn chủ thần bí của Sinh Tử Môn ở cùng một chỗ. Đó là bởi vì. . .
Lúc trước lấy danh nghĩa mừng thọ, thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong đi đến Long Diệu hoàng triều đưa tới một phần “đại lễ”, đã từng vô cùng chật vật mới ngã quỵ trước độc dược của nàng.
Thái tử Thương Nguyệt trước thì trúng phấn ngứa của nàng, khiến da thịt gần như thối nát. Sau đó lại bị nàng làm cho đầu đau như muốn nứt ra, cực kỳ tức giận chạy tới yêu cầu đưa thuốc giải với nàng.
Cuối cùng bởi vì nàng không chịu cho thuốc giải, bản thân thái tử Thương Nguyệt lại không có cách nào thành công giải độc.
Chỉ có thể không thể làm gì bị nàng uy hiếp lên, đồng ý dùng mười lăm vạn đại quân của Thương Nguyệt quốc, hiệp trợ nàng cùng nhau đối phó với mười lăm vạn đại quân của thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn.
Nhưng nếu thái tử Thương Nguyệt chính là môn chủ thần bí của Sinh Tử Môn, thế thì với môn chủ Sinh Tử Môn cực kỳ am hiểu chế độc, vốn cũng không sẽ bị độc dược của nàng, khiến không thể tránh được mà bị uy hiếp.
Với bản lĩnh chế độc của môn chủ Sinh Tử Môn, mặc dù trước không thể thành công hóa giải độc nàng gây ra. Nhưng môn chủ Sinh Tử Môn tuyệt đối có bản lĩnh tạm thời khống chế được sự phát tác của độc mà nàng thả ra.
Chỉ cần cho môn chủ Sinh Tử Môn một thời gian dài, với thành tựu ở phương diện độc thuật của môn chủ Sinh Tử Môn, cuối cùng vẫn còn có thể nghiên cứu ra một loại thuốc, hóa giải độc dược của nàng.
Đổi lại mà nói, một thái tử Thương Nguyệt, lại không tiếc để bản thân bị độc của nàng hành hạ đến vô cùng đau đớn, cũng phải thành công che giấu thành tựu ở phương diện độc thuật cao siêu của mình. Thật là chỉ có hắn!
May nhờ lúc trước, nàng uy hiếp với thái tử Thương Nguyệt, chẳng qua là chỉ kế trong kế.
Mục đích thực sự, cũng không phải mượn dùng đại quân của thái tử Thương Nguyệt tới chặn lại đại quân của thái tử Bắc Dực. Mà là để tất cả đại quân của Thương Nguyệt và thái tử Bắc Dực đều tới sườn núi, thúc ép bọn họ ký “ hiệp nghị hòa bình” quốc gia không xâm phạm lẫn nhau trong vòng một năm.
Nếu như lúc trước, không phải nàng áp dụng kế trong kế. Mà là bị hành động của thái tử Thương Nguyệt đánh lừa, dfienddn lieqiudoon cho là hắn thật không cách nào tự động giải độc, vì để lấy được thuốc giải nhất định sẽ đối với nàng nói gì nghe nấy. Hậu quả kia. . . thật đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Nghe thấy đường đường là thái tử Thương Nguyệt quốc, trước thì bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt tặng cho danh hiệu “con giun nhỏ làm mồi cho cá “, sau lại bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt đeo lên danh hiệu “một đầu heo vô cùng ngu xuẩn “.
Trong lòng Hiên Viêm Diễm thầm nghẹn cười, đôi mắt đen không khỏi tràn ngập chút “đồng tình”, nhìn thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong đang cúi đầu vung bút qua cánh cửa sổ rộng mở được chạm trổ hoa ngọc.
-- Diễm! Đừng để một đầu heo vô cùng ngu xuẩn, chà đạp mực nước uổng phí mà loài người mới có thể sử dụng. Ném thư cho con heo ngu ngốc kia đi, để con heongu xuẩn đó nhanh chóng trở về chuồng heo Sinh Tử Môn của nó đi, chúng ta còn phải đi chuồng heo Sinh Tử Môn lấy thuốc đấy.
Ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt rút ra từ trong lòng bàn tay Hiên Viên Diễm, sau khi thúc giục linh lực truyền âm với Hiên Viên Diễm, cổ tay trắng nõn nhẹ giơ lên. Một tờ giấy trắng bao quanh viên thuốc màu đen, bay ra từ tay áo màu xanh dương của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, rơi xuống lòng bàn tay Hiên Viên Diễm.
Đầu Hiên Viêm Diễm bỗng chốc nghiêng một cái, đôi mắt đen mị hoặc chớp chớp vài cái với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thúc giục nội lực truyền âm, đưa lời nói mười phần trêu tức vào trong tai Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
-- khụ khụ khụ, cái gì chứ?? Nguyệt nhi a, Dạ Dật Phong là một con heo, Sinh Tử Môn là một chuồng heo. Chúng ta đi chuồng heo, thưởng thức trà nói chuyện phiếm với một con heo như thế, vậy chúng ta.... là cái gì chứ?
Bị Hiên Viên Diễm này cố ý lấy lời nói chọc cười, khiến khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt co rút mãnh liệt, lúc này trợn mắt thật là to.
Thúc giục linh lực tức giận truyền âm, đồng thời ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt chọc về phía lồng ngực của Hiên Viêm Diễm – dieendaanleequuydonn chàng a, chàng cũng là một con heo, một đầu heo ngứa da muốn bị đánh. Về phần ta à, không chỉ là một người từ bi đối xử tử tế với heo, thậm chí còn có thể hiểu trao đổi với heo.
Bởi vì lo lắng một đầu heo ngứa da muốn bị đánh như chàng, sau đó sẽ bị một đám heo ở chuồng heo Sinh Tử Môn khi dễ. Cho nên, mới quyết định cùng đi với một đầu heo ngứa da muốn bị đánh như chàng, đến chuồng heo Sinh Tử Môn uống trà nói chuyện phiếm.
Hiên Viêm Diễm cực kỳ yêu bộ dáng nũng nịu lúc này của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đầu tiên là bẹp môi hôn trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sau đó mới thúc giục nội lực tiếp tục truyền lại lời nói trêu tức.
-- thật là, thật là. . . Cái người có thể hiểu trao đổi với heo như nàng, nay đã gả cho một đầu heo ngứa da muốn bị đánh như ta. Vậy thì. . . về sau ta có thể gọi nàng là tiểu ái thê heo bảo bối đáng yêu xinh đẹp không?
Bị Hiên Viên Diễm gọi là tiểu ái thê heo bảo bối, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm trán, một đám quạ đen như mực bay qua.
Đôi bàn tay trắng như phấn lập tức nhẹ nện vào lồng ngực Hiên Viêm Diễm, thúc giục linh lực truyền âm nói – nháo gì thế, da gà nổi lên cũng bị chàng làm cho rớt đầy đất. Được rồi, đừng cố buồn nôn, nhanh chóng viết thư của chàng đi!
Môi mỏng tà mị nâng lên, trong đôi mắt đên của Hiên Viêm Diễm tràn đầy nụ cười ngọt ngào, thân thể khẽ cúi xuống, lại một lần nữa bẹp môi hôn trán Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lúc này mới dừng lại hành động trêu chọc tiểu kiều thê vui vẻ.
Hiên Viêm Diễm cúi đầu, lấy tờ giấy trắng mà trước đó Thượng Quan Ngưng Nguyệt đã đưa, sau khi trải phẳng trên bàn tay trắng nõn, xuyên thấu qua ánh trăng sáng tỏ vương vấn, sử dụng viên thuốc nhỏ đặc chế màu đen, viết lên dòng chữ rồng bay phượng múa ở trên tờ giấy trắng.
Thời gian trôi qua, Hiên Viêm Diễm viết chữ ở trên tờ giấy trắng xong, đưa giấy trắng đối diện với cửa sổ mở rộng được chạm trổ hoa ngọc của Tường Khôn điện.
Sau đó, ngón trỏ phải thon dài của Hiên Viêm Diễm, bỗng nhiên gảy nhẹ lên, giấy trắng giống như một mũi tên bắn, tiến vào trong cửa sổ mở rộng được chạm trổ hoa ngọc của Tường Khôn điện, tập kích bay về phía thái tử Thương Nguyệt lúc này đang ngồi bên cạnh bàn sách.
Tờ giấy trắng bay với tốc độ cực nhanh, âm thanh giấy trắng bay vụt qua cũng vô cùng nhẹ nhàng, khiến vô số cấm vệ quân Thương Nguyệt quốc cầm binh khí sắc bén trong tay, da.nlze.qu;ydo/nn đứng trước gió ở phía dưới lương đình với mái hiên màu sắc rực rỡ cao cao vểnh lên, không có một chút nào phát hiện.
Vô số cấm vệ quân Thương Nguyệt quốc không phát hiện, không có nghĩa là thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong không phát hiện.
Dạ Dật Phong ngồi ở bên bàn sách nạm vàng, đầu vẫn cúi xuống như cũ, cầm cây bút viết dụ lệnh của thái tử trên giấy tuyên thành màu vàng, điều động tất cả đại quân của Thương Nguyệt quốc, lật tung lãnh thổ Thương Nguyệt quốc lên tận trời.
Đầu vốn cúi xuống, bỗng nhiên ngẩng lên, đồng thời ống tay áo màu vàng hơi đỏ của thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong vung quét về phía ngọn nến trên bàn sách.
Ngọn nến theo gió nhẹ nhàng lay động ánh lửa, trong nháy mắt bay lên thật cao, hóa thành một đường dài màu đỏ, nghênh đón lại mảnh giấy trắng nhanh như tia chớp tập kích về phía bàn sách.
Chỉ là, trong nháy mắt ngọn nến hóa thành một đường dài màu đỏ va chạm với tờ giấy màu trắng --
Ống tay áo màu vàng hơi đỏ của Dạ Dật Phong chợt vung lên lần nữa, ngọn nến hóa thành một đường dài màu đỏ nhanh chóng rơi trên mặt đất Tường Khôn điện, xuyên qua mặt đất cứng rắn của Tường Khôn điện thành mấy cái lỗ đen nhỏ.
Cùng lúc đó, mảnh giấy trắng trong nháy mắt Hiên Viên Diễm tập kích bắn tới, bị ngón cái và ngón trỏ trái của Dạ Dật Phong kẹp lấy. . .