Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học

Chương 17: Q.1 - Chương 17: Chương 17: Muốn, cứ tới đây lấy!




Giờ phút này không khí trong viện hiển nhiên có chút khẩn trương, Vương Phượng Anh tức giận đến sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa phòng, Mạc Quân Bảo sắc mặt khó coi ngồi ở một bên, tổng cộng có hai chiếc ghế, trừ Mạc Quân Bảo và cụ lão kia ngồi, còn lại mọi người đều đứng.

Về phần bốn chiếc ngày thường hay lấy ra cho đủ ghế ngồi kia, giờ phút này bị thỏa đáng thu ở trong phòng Mạc Quân Bảo.

Mạc Tử Hàm đi vào sân, nhất thời khiến cho mọi người chú ý.

Mạc Đoan sắc mặt không tốt cười nhạo nói, “Cô ngốc Mạc gia đã trở lại.”

Lão đại Mạc Quân Cường nghe vậy trừng mắt nhìn con một cái, “Nói hươu nói vượn! Miệng không có cửa à, đó là em gái mày!”

“Con không có em gái ngu như vậy.” Mạc Đoan hai tay đút vào túi quần lùi sang bên cạnh mấy bước, sợ lão ba giận dữ đánh mình.

Mạc Quân Cường bất đắc dĩ trừng mắt nhìn vợ mình Vương Diễm một cái, người sau chống thắt lưng cười lạnh nói, “Anh quát con cái gì? Có năng lực thì nói lão tứ đi! Nhà chúng ta sành ăn phụng dưỡng mẹ già, kết quả có thứ tốt đều cho nhà lão tứ chiếm!”

“Chị dâu cũng không thể nói như vậy! Năm đó nhà các người nhận phụng dưỡng ba mẹ, ba trước khi đi nhà cửa để lại hết cho các người, nếu không lão đại có thể làm buôn bán sao? Nói chuyện phải có lương tâm chứ, sao mà cái gì các ngươi cũng nhớ thương vậy?” Mạc Quân Bảo dựng thẳng ánh mắt lên, tức giận kêu lên.

Bác hai Mạc Quân Hoa hừ lạnh nói, “Lời này cũng nói cho chú luôn, phòng ở này không phải là mẹ giữ lại cho các người sao? Chú dám nói chú cái gì cũng chưa tham không? Tôi nói lão tứ này, làm người phải có lương tâm, không thể chuyện tốt nào một nhà chú đều chiếm!”

Thì ra là ngày hôm qua Mạc Quân Bảo và Mạc Quân Hoa trở mặt không tiếp thu, sau khi kiểm định nói cái gì cũng không chịu bán ghế dựa kia, chọc tức Mạc Quân Hoa, thế là hôm nay liên hệ lão đại và lão tam cùng lại đây. Thậm chí còn kéo cả bà mẹ tuổi già si ngốc lại đây.

Thím hai Lý Ngọc kéo Mạc Quân Hoa một phen, nhỏ giọng nói, “Đều là anh em nhà mình, đừng nói chuyện như vậy.”

“Cô thì biết cái gì? Cô có biết ghế dựa kia giá trị bao nhiêu tiền sao? Đừng nói bốn vạn, chính là mười vạn tôi cũng mua!” Mạc Quân Hoa hừ lạnh một tiếng.

Nghe lời ấy, mọi người toàn bộ trừng mắt to, ghế dựa này đáng giá như vậy cơ à?

“Nếu thật sự là đồ cổ, thì có tiền cũng không mua được! Tôi nghe nói thời gian trước ở thủ đô có bán đấu giá một cái khung cửa sổ gỗ Hoàng lê hoa thời Minh, bán 7 số đấy!” Mạc Quân Hoa kích động giương cao cổ hừ lạnh nói.

“Bảy số!” Vương Diễm ánh mắt trừng căng tròn, trên trăm vạn! Vậy ghế dựa này bán bao nhiêu tiền?

“Các người có ý tứ gì? Muốn này ghế dựa không có cửa đâu! Thứ này là của chúng tôi!” Mạc Quân Bảo ném xuống tàn thuốc, trừng mắt duỗi cổ quát.

Mạc Quân Hoa cười cười, “Quân Bảo à, mẹ chúng ta còn ở đây, nhà cũng không phân đâu, thứ này coi như là của mẹ, nếu chú muốn lấy ghế dựa này cũng được, phân cho mỗi nhà một ít tiền, nếu không nữa thì chính chú giữ một cái, còn một cái kia thì ba nhà chúng tôi phân.”

Mạc Tử Hàm đứng ở cổng mép sân, chưa tiến thêm một bước vào trong, chỉ tựa vào cửa nhìn mọi người hành động.

Một đại gia đình, khóe môi cô xẹt qua một tia cười lạnh, con người ở trước mặt lợi ích, quả nhiên không có thân tình đáng nói.

Lợi ích… Thân tình…

Một góc trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy đau xót. Trong đầu tựa hồ hiện lên một ít đoạn ngắn, Mạc Tử Hàm nhắm mắt lại muốn bắt được nó!

Cô nhăn mày, giống như đặt mình trong một đêm mưa đen tối, trước mặt có mấy thân ảnh nhìn không rõ diện mạo, chỗ hậu tâm bỗng nhiên truyền đến đau nhói!

“A!” Cô giương mạnh đôi mắt, cái trán dày đặc mồ hôi làm cả người cô rét run. Vừa rồi trong đầu hiện lên cảnh tượng đó vì sao quen thuộc như vậy!

Đáy lòng không hiểu nổi lên một trận tuyệt vọng bi thương, cô lẩm bẩm nói, “Ích lợi trước mặt, không có thân tình…”

Nói xong, khóe môi của cô bỗng nhiên nổi lên một tia lãnh khốc tươi cười, đứng dậy đi thẳng vào trong phòng.

Mọi người trong lúc Mạc Tử Hàm phát ra tiếng kêu sợ hãi, tập thể chuyển ánh mắt về phía cô, tự nhiên cũng chú ý tới biểu tình biến hóa của Mạc Tử Hàm.

Cô bé dường như vừa mới xem diễn, giờ phút này lại bỗng nhiên bộc phát ra một cỗ không hiểu lệ khí.

Khi Mạc Tử Hàm đi qua Vương Phượng Anh, Vương Phượng Anh còn nói, “Tử Hàm à, vào nhà học bài đi, đừng đi ra…”

Nói còn chưa dứt lời, đã bị ánh mắt lãnh khốc kia của Mạc Tử Hàm chặn ở cổ, thanh âm im bặt!

Không mất vài giây thời gian, Mạc Tử Hàm lần nữa xuất hiện trước tầm mắt mọi người, trên tay cô có một chiếc ghế dựa.

Chiếc ghế cổ xưa màu vàng nhạt, lưng ghế dựa điêu khắc hoa văn ngũ trảo long đùa ngọc trai, nhìn qua đã có không ít năm, chiếc ghế cũ như vậy, mặc dù đặt ở trên đường cái cũng sẽ không có người đi nhặt.

Nhưng mà hôm nay, mọi người lại suýt nữa đánh vỡ đầu vì nó.

Mạc Tử Hàm đi đến giữa sân, đặt thật mạnh chiếc ghế trong tay xuống sân vang lên tiếng thật mạnh, Mạc Quân Bảo thấy thế sợ tới mức nhảy lên, “Ai u! Con bé này làm gì thế! Cầm vào phòng cho tao nhanh lên!”

Tầm mắt mọi người đều bị cái ghế này hấp dẫn.

Mạc Tử Hàm ngay tại trước mắt bao người ngồi lên chiếc ghế kia, tư thái tao nhã nhếch lên chân bắt chéo, ánh mắt nhìn mọi người chung quanh, khóe môi giơ lên một tươi cười thản nhiên, “Cái này là chiếc ghế gỗ Hoàng lê hoa các ngươi muốn đấy, có tiền cũng không mua được, giá trị ít nhất ở bảy con số trở lên.”

Con ngươi của tất cả mọi người co rút lại, cái ghế dựa này chính là cái gỗ Hoàng lê hoa! Chiếc ghế gỗ Hoàng lê hoa giá trên trăm vạn nguyên!

“Muốn, cứ tới đây lấy đi.” Mạc Tử Hàm chậm rãi thu hồi khóe môi tươi cười, ánh mắt chuyển thành lạnh như băng.

Mạc Quân Bảo ở phía sau gấp đến giơ chân, ông đã cất ghế dựa vào phòng rồi, đóng cửa không cho mọi người vào, sợ cho bọn họ xem! Vạn nhất đám người này đỏ mắt cướp ghế này của ông thì ông biết tìm ai nói lý lẽ?

Phòng ở này vẫn là dưới tên của bà cụ, bà cụ lại đang ở nhà lão đại Mạc Quân Cường, bọn họ muốn lấy cớ này cướp đi, ông thật đúng là không tìm ra lý lẽ!

Lão nhị Mạc Quân Hoa lúc đầu là muốn gạt chuyện này, nghĩ khi nào trên người mình có tiền sẽ thương lượng mua ghế dựa của Mạc Quân Bảo, không muốn chuyện tốt này rơi vào tay người khác, phải biết rằng lão đại và lão tam nhiều tiền hơn hắn rất nhiều.

Nhưng Mạc Quân Bảo bất nhân, hôm nay cũng đừng trách hắn bất nghĩa.

“Tử Hàm! Đừng hồ nháo! Cầm ghế về phòng đi!” Vương Phượng Anh cũng gấp muốn tiến lên trước.

Vương Diễm giữ chặt bà lại, “Anh Tử, gấp cái gì, chúng tôi nhìn xem bảo bối được thêm kiến thức có phải không? Ha ha, Tử Hàm à, cháu đứng lên trước, thím cả nhìn một cái.”

Nói xong, Vương Diễm tiến lên nhìn ghế dựa, bàn tay vừa đụng vào lưng ghế dựa, Mạc Tử Hàm đưa lưng về phía bà ta bỗng nhiên kỳ dị vươn cánh tay ra cầm chặt cổ tay bà ta, chỉ nhẹ nhàng uốn éo, Vương Diễm kêu rên một tiếng cả người theo thủ thế của Mạc Tử Hàm xoay về phía trước mặt cô.

Mạc Tử Hàm nhẹ nhàng chấn động bả vai, đồng thời buông bàn tay ra, Vương Diễm phanh một cái ngã xuống đất.

“Thím cả, muốn nhìn ghế dựa, cũng cần tư cách.” Mạc Tử Hàm cong khóe miệng cười nghiền ngẫm.

Cô hơi hất cằm nói với mọi người, “Muốn, chính mình lại đây lấy.”

Khí thế Mạc Tử Hàm giờ phút này làm tất cả mọi người ở đây kinh sợ. Lão đại Mạc Quân Cường thậm chí quên đi nâng vợ, chỉ trừng mắt to nhìn Mạc Tử Hàm, wow, sao đứa bé này đột nhiên đại biến tính tình vậy hả?

“Mẹ!” Mạc Đoan phẫn nộ kêu gọi trong hỗn loạn, một tiếng này gọi thần trí tất cả mọi người lại, Mạc Quân Cường vội vàng bước đến trước người Mạc Tử Hàm nâng Vương Diễm dậy.

Vương Diễm lại không đứng dậy, bà phục hồi tinh thần lại lập tức ngồi dưới đất khóc lên, tru lên nói, “Không có thiên lý rồi! Đồ súc sinh! Ra tay đánh chửi trưởng bối! Vương Phượng Anh, Mạc Quân Bảo! Các ngươi dạy đỗ con gái tốt!”

Mạc Tử Hàm lại vẫn như trước thần thái nhàn nhã chân bắt chéo, ngồi trên cái ghế giá trị bảy con số thản nhiên nhìn Vương Diễm.

Hết chương 17

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.