“Chuyện hôm nay chấm dứt ở đây thôi.” Mạc Quân Nghĩa vẫn đứng ở trong sân không mở miệng nói chuyện, lúc này lại nói.
“Chú ba?” Lão nhị Mạc Quân Hoa kinh ngạc trừng to mắt, Mạc Quân Nghĩa có ý tứ gì? Bảo bọn họ cứ như vậy quên đi ư?
“Chuyện này, hôm nay đến đây chấm dứt! Ở trước mặt mẹ tranh cãi thành như vậy giống cái gì!” Mạc Quân Nghĩa nhăn mặt nhíu mày, hai tay đút trong túi quần âu phục, ánh mắt phức tạp quan sát Mạc Tử Hàm vài lần, lại mở miệng nói, “Ngày mai chính là mười lăm tháng tám, nhà này còn muốn đoàn tụ không! Chuyện ghế dựa ngày mai nói trên bàn cơm.”
Vợ Mạc Quân Nghĩa là Thẩm Đồng Vân cũng nhẹ nhàng gật đầu, nhìn Mạc Tử Hàm ngồi ở trên ghế, lạnh nhạt nói, “Sắp quá tiết rồi, nháo thành như vậy xác thực khó coi. Có cái gì muốn nói thì sáng mai ngồi ở trên bàn cơm rộng mở tán gẫu, nhưng tôi có lời nói trước, ai ở trên bàn cơm nháo ra cái gì không thoải mái, đừng trách tôi không nể mặt.”
Mạc Tử Hàm nâng mắt nhìn về phía Thẩm Đồng Vân, Thẩm Đồng Vân này làm cho cô có cảm giác có chút phong phạm của chị cả.
Mạc Quân Hoa tựa hồ rất kiêng kị Mạc Quân Nghĩa, nghe lời ấy đành phải mặt nhăn mày nhíu không nói nữa, nhìn về phía Mạc Quân Cường.
Người đó giờ phút này cười ha ha đỡ Vương Diễm nói, “Chuyện này thật là chúng ta quá sốt ruột rồi, tôi xem như vậy đi, Quân Bảo cũng cẩn thận ngẫm lại việc này giải quyết như thế nào, ngày mai ở trên bàn cơm cho chúng tôi cái tin, đề nghị của chú hai chú có thể tham khảo một chút, cũng là một cái biện pháp.”
Lão nhị Mạc Quân Hoa vừa rồi đề nghị, Mạc Quân Bảo chia cho mỗi nhà một ít tiền, hoặc là chia ra một chiếc ghế dựa.
Đoàn người đều nói sơ qua mấy câu rồi bước đi, Vương Diễm vẻ mặt không cam lòng, nhưng tựa hồ có điều cố kỵ với nhà lão tam, không dám làm ầm ĩ quá mức, chỉ là trước khi đi không thiếu giận trừng Mạc Tử Hàm.
Vừa ra đến cửa, Vương Diễm ồn ào nói, “Dựa vào cái gì nhà cô ta chiếm tiện nghi, chúng ta phải phụng dưỡng bà cụ? Không dưỡng không dưỡng, cũng nên để nhà chú tứ tẫn hiếu!”
Cứ như vậy Vương Diễm để cụ bà mắt dại ra kia ở lại nhà Mạc Quân Bảo.
Mạc Tử Hàm hôm nay biểu hiện thực sự ra ngoài dự đoán của Vương Phượng Anh, bà nằm mơ cũng không nghĩ tới ở thời khắc mấu chốt con gái của mình có thể đứng ra áp chế cục diện. Ngay cả nam nhân nhà mình cũng không có quyết đoán như vậy.
Mạc Tử Hàm đứng lên cầm ghế dựa lại trong phòng, Mạc Quân Bảo hồ nghi nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, nhỏ giọng nói với Vương Phượng Anh, “Tử Hàm có phải có chỗ nào không giống với hay không?”
“Đứa nhỏ bị anh đánh trận kia hiểu chuyện hơn rồi! Nghiệp chướng mà!” Vương Phượng Anh hung hăng trừng mắt nhìn hắn, bước nhanh đến trước người bà cụ.
Cụ bà ánh mắt dại ra ngồi ở trên ghế, tựa hồ đối với sự tình gì đều mắt điếc tai ngơ.
“Mẹ? Mẹ! Ai! Quân Bảo, anh nói vậy phải làm sao bây giờ? Phòng nhà chúng ta nhỏ thế này, nào có chỗ cho mẹ ở!” Vương Phượng Anh gấp đến độ vỗ tay, làm sao họ lại để bà ở lại nhà họ chứ?
Hơn nữa cái nhà này vốn chỉ dựa vào một mình cô, bây giờ như thế này không phải là nháo sao!
Mạc Quân Bảo thật ra không nghĩ nhiều như vậy, hắn cho rằng mình đã là một kẻ có tiền, phụng dưỡng bà cụ không có gì cả. Nhưng việc cấp bách là, nhà hắn căn bản không có chỗ cho bà cụ ở.
Cuối cùng trải qua thương lượng, Mạc Quân Bảo đi ra chợ mua cái giường gấp nhỏ, bởi vì phòng Mạc Tử Hàm đã không thể chứa được nữa, chỉ có thể để ở trong phòng hắn.
Hắn cảm thấy bà cụ không ở lâu, tạm thời an trí ở phòng hắn và Vương Phượng Anh cũng được.
Ngày hôm sau, mười lăm tháng tám âm lịch.
Buổi chiều còn không tan học, Tần Tiểu Du lôi kéo Mạc Tử Hàm nói, “Tử Hàm, tan học có thể về nhà mình được không? Mình giới thiệu cho bạn một người!”
Mạc Tử Hàm cười nói, “Buổi tối trong nhà mình có buổi tụ họp…”
“Ai nha, một lát thôi, không chậm trễ đâu! Năm giờ cam đoan cho bạn về nhà, được không? Hôm nay mười lăm tháng tám, ba mình còn ở bên ngoài xã giao, bạn bồi với mình đi!” Dường như trong đôi mắt hồ ly xinh đẹp của Tần Tiểu Du chớp động chờ mong.
Mạc Tử Hàm bất đắc dĩ đáp ứng
Buổi chiều tan học, Mạc Tử Hàm không đi cùng Trương Phân, mà là cùng Tần Tiểu Du trở về nhà.
Không ngờ nhà Tần Tiểu Du ở khu người giàu có nổi tiếng Lan Thành, nhà cô là một biệt thự xinh đẹp, tường màu trắng, phong cách châu âu, thoạt nhìn rạng rỡ sinh huy.
Đẩy cửa ra đi vào biệt thự, bên trong có vẻ trống rỗng, trừ gia cụ bình thường ở phòng khách, còn có một cây đàn dương cầm đặt ở cạnh cửa sổ.
Tần Tiểu Du nhảy vào sô pha ngồi xuống, “Trong nhà thường chỉ có một mình mình thôi, ba ba đều tới khuya mới trở về.”
Mạc Tử Hàm cũng ngồi ở một bên trên sô pha, “Không phải nói cho mình gặp một người sao? Người nào vậy?”
Tần Tiểu Du sắc mặt hồng hồng cắn môi, “Là thầy dạy ngoại ngữ của mình, người Tây Ban Nha, là sinh viên học viện Lan Thành, đặc biệt anh tuấn! Người cũng đặc biệt tốt!”
Mạc Tử Hàm líu lưỡi, “Bảo mình tới nhìn thầy Tây Ban Nha dạy kèm của bạn?”
“Anh ấy dạy tiếng anh, ba mình nhờ người mời đấy, anh ấy nói tiếng anh rất tốt!” Tần Tiểu Du vẻ mặt say mê nói.
Vừa dứt lời thì chuông cửa vang lên, Tần Tiểu Du vội vàng đứng dậy nói, “Thầy dạy ngoại ngữ của mình đến đấy!”
“Hi! Tiểu Du! Em hôm nay thật đẹp!” Cửa vừa mở ra, bước tới là một thanh niên chừng hai mươi tuổi.
Anh ta đúng là một người Tây Ban Nha, nhìn qua nhiệt tình không bị cản trở, không giống người Anh rụt rè, người Đức cổ xưa, cũng không giống người Nhật giữ gìn thủ lễ.
Người đàn ông sau khi vào cửa, nhìn thấy trên sô pha còn có một người thì sửng sốt, lập tức vẻ mặt nhiệt tình tiêu sái tiến lên, “Hi, em có thể gọi anh là Bạc Nhĩ Đa, em là bạn của Tiểu Du à? Đồng học?” Hắn nói tiếng Trung Quốc coi như không tệ, chỉ là phát âm có chút đông cứng.
Tần Tiểu Du sắc mặt hồng hồng tiêu sái đến bên cạnh Bạc Nhĩ Đa, “Bạc Nhĩ Đa, em đi rót cho anh một ly rượu đỏ nhé? Là ba em mới nhập loại rượu đỏ mới đấy, khả năng sẽ thu mua rất nhiều.”
Bạc Nhĩ Đa hiển nhiên rất cao hứng nhìn theo bóng dáng Tần Tiểu Du, miệng cười hớ hớ dùng tiếng Tây Ban Nha nói một câu, “Nha! Cô gái Trung Quốc đều hạ lưu như vậy sao?”
Nói xong hắn chọn đuôi lông mày cười nhìn Mạc Tử Hàm, ý gật đầu đồng ý với cô.
Mạc Tử Hàm ngồi ở tại chỗ, bình tĩnh nhìn hắn, thẳng đến khi Bạc Nhĩ Đa nhìn xem có chút co quắp đứng lên, cô mới thản nhiên dùng tiếng Tây Ban Nha nói, “Đàn ông Tây Ban Nha đều vô sỉ như vậy sao? Bạc Nhĩ Đa tiên sinh.”
“Ối! Trời ạ!” Bạc Nhĩ Đa cả kinh suýt nữa nhảy dựng lên, trên thực tế hắn quả thật đã đứng lên.
Nằm mơ cũng không ngờ được cô bé trước mặt dáng người nhỏ gầy như là lớn lên trong xóm nghèo, thế nhưng có thể toát ra ngôn ngữ Tây Ban Nha chính quy như vậy, hơn nữa cô còn nghe hiểu mình vừa nói.
Tần Tiểu Du giờ phút này trong tay bưng hai chén rượu đỏ, vẻ mặt ý cười đi tới nói, “Các ngươi đang nói cái gì?”
Bạc Nhĩ Đa tề mi lộng nhãn trong ánh mắt, Mạc Tử Hàm nhàn nhạt lặp lại đoạn đối thoại vừa rồi, thẳng đến khi sắc mặt Tần Tiểu Du đại biến đuổi Bạc Nhĩ Đa ra khỏi cửa.
“Đàn ông tồi! Mình vẫn nghĩ là hắn thực thích mình, thì ra là đang đùa giỡn mình!” Tần Tiểu Du rầm rầm uống sạch sẽ chén rượu, thần sắc rất bất mãn.
Mạc Tử Hàm ở trên sô pha, nâng tay cầm chén rượu nho lên, đặt ở mũi nhẹ nhàng ngửi, dường như thực hưởng thụ nhắm mắt lại, “Ừm… Tựa hồ là nhãn hiệu Pol, năm sao, còn cần nhấm nháp một chút.”
Dứt lời dưới ánh mắt kinh ngạc của Tần Tiểu Du, cô đưa rượu vào trong miệng, nhất thời mày nhíu lại.
“Giả .”
Hết chương 18