Đặc Công Vườn Trường

Chương 63: Chương 63: Cố tình chứ gì, được, tôi nhảy




Editor: Nguyetmai

Chương trình lần này vốn dĩ chỉ là hoạt động nhỏ của lớp, tất nhiên không có kiểu nghi thức như hội diễn Tết Nguyên Đán. Các bạn học cũng chỉ ngẫu hứng lên hát một bài hoặc nhảy một điệu, mục đích là để góp vui mà thôi.

Thế nên Vương Nhu Nhu sớm đã ghi tên Vân Tiên vào danh sách đăng ký tham gia biểu diễn, cho dù Vân Tiên nói cô không đăng ký, mọi người trong lớp cũng sẽ nghĩ là cô đang làm mất hứng của mọi người.

Vương Nhu Nhu đã cân nhắc chuyện này, lại càng hiểu rõ Vân Tiên này vốn dĩ đến từ nông thôn, bảo cô nhảy? He, làm sao mà được! Có lẽ đến vũ đạo là gì cô cũng không biết ấy chứ!

Đây rõ ràng là muốn Vân Tiên mất mặt mà.

Quả nhiên sau lời giới thiệu của Vương Nhu Nhu, tất cả mọi người trong lớp đều vỗ tay, tiếng vỗ tay còn kịch liệt đến bất thường.

Mọi người trong lớp đều thích xem náo nhiệt, thực ra đa số các bạn học chỉ cần không phải loại ngu đần đều có thể nhìn ra là Vương Nhu Nhu đang cố ý làm khó Vân Tiên.

Nhưng có cảnh vui để xem, ai mà không thích chứ?

Thế là mọi người đều hò hét gọi tên Vân Tiên muốn cô lên nhảy.

“Vương Nhu Nhu, cậu làm vậy là có ý gì? Rõ ràng Tiểu Tiên không đăng ký, tại sao bắt cậu ấy lên biểu diễn vũ đạo, cậu cố tình phải không?” Trong những người đang xem kịch, chỉ có Lữ Phi Yến đứng ra. Sắc mặt cô ấy rất khó coi, sau khi đứng lên, ánh mắt sắc bén căm tức nhìn chằm chằm Vương Nhu Nhu, lên tiếng bênh vực Vân Tiên.

Cô ấy luôn bên cạnh Tiểu Tiên, sao có thể không biết Tiểu Tiên đăng ký tham gia tiết mục cơ chứ?

Mà lại còn là vũ đạo?

Vốn dĩ Lữ Phi Yến muốn mời Tiểu Tiên hát cùng cô, nhưng lúc đó Vân Tiên cũng không đồng ý.

Rất rõ ràng là Vương Nhu Nhu muốn lấy việc công báo thù riêng, cố tình thêm tên Vân Tiên vào, lại còn bắt Vân Tiên biểu diễn vũ đạo!

Hát hò thì đa số mọi người đều biết, cùng lắm thì hát quốc ca cũng được. Nhưng nhảy múa, chắc chắn người như bọn họ đều không biết.

Đây không phải rõ ràng muốn ức hiếp Tiểu Tiên sao? Lữ Phi Yến là người đầu tiên không nhịn được bèn đứng ra nói.

“Ý gì là ý gì, không phải tôi đang gọi tên theo danh sách này sao? Lẽ nào là do tôi ghi bừa tên của Vân Tiên lên à? Tôi không rảnh như mấy cậu!” Âm mưu của Vương Nhu Nhu đã được như ý, nhưng cũng không thừa nhận.

Nói xong những lời này, Vương Nhu Nhu bỗng nhiên thể hiện vẻ mặt rất khoa trương. Cô ta làm ra vẻ vô cùng kinh ngạc, như phát hiện được lục địa mới, nhìn về phía Vân Tiên cất cao giọng, rõ ràng đã biết mà còn hỏi: “Trời ơi, chẳng phải Vân Tiên cậu không biết nhảy à? Vậy tại sao cậu còn đăng ký biểu diễn vũ đạo? Nhưng dù sao cậu cũng đăng ký rồi, chắc chắn phải lên biểu diễn một tiết mục, không thì cậu lên uốn éo vài cái cũng được, dù sao chương trình của chúng ta hôm nay cũng chỉ vui là chính, không sao đâu...”

Nếu như là người không biết chuyện, có lẽ còn cảm thấy Vương Nhu Nhu mềm mỏng dễ tính, rất quan tâm bạn học.

Nhưng Vân Tiên chỉ thấy buồn cười.

“Cậu thực sự muốn tôi lên biểu diễn vũ đạo?” Lúc này Vân Tiên không để Lữ Phi Yến ra mặt thay mình nữa, cô cướp lời trước, uể oải đứng dậy. Cô nhìn Vương Nhu Nhu, giọng nói nhẹ nhàng tự tại.

“Đúng vậy, chẳng lẽ lại là đùa sao? Nhưng Vân Tiên, cho dù cậu không biết nhảy cũng không sao, lên nhảy bừa vài cái thôi, để cho mọi người vui. Dù sao cũng toàn người trong lớp mình, không phải ngại ngùng gì đâu!” Vương Nhu Nhu cố hết sức dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói, nhưng trong lòng đã sớm nở hoa. Cô ta đã nóng lòng muốn nhìn thấy bộ dạng mất mặt của Vân Tiên lắm rồi.

“Đúng đấy đúng đấy, có gì to tát đâu, lên nhảy đi chứ!”

“Đúng thế!”

...

Không ít người trong lớp bắt đầu hùa theo Vương Nhu Nhu, cô ta lộ ra một nụ cười chiến thắng.

Hừm, đối đầu với cô? Không có cửa!

Vân Tiên thấy vậy cũng nhếch môi cười: “Được, tôi nhảy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.