Editor: Nguyetmai
“Tiểu Tiên...” Sau khi nghe thấy Vân Tiên nói “Tôi nhảy”, Lữ Phi Yến siết chặt nắm đấm, khẽ gọi Vân Tiên một tiếng, có vẻ lo lắng.
Đó là cảm giác oán trách bất lực.
Rõ ràng biết Vương Nhu Nhu hại bạn mình, mà không có cách nào ngăn cản.
“Không sao.” Vân Tiên cười với Lữ Phi Yến.
Cô biết Lữ Phi Yến quan tâm cô thật lòng.
Con người sống trên đời này, bạn bè không cần cả bè cả đội, nhưng có được một người thật lòng, thực sự quan tâm mình, chỉ cần một người bạn, một người tri kỷ như vậy là đủ rồi.
Lúc gặp chuyện, mỗi lần nghe Vân Tiên nói hai chữ “Không sao”, Lữ Phi Yến lại cảm thấy bản thân bình tâm trở lại.
Hơn nữa còn tin tưởng Vân Tiên một cách vô điều kiện, tin rằng cô làm được!
“Vân Tiên, cậu muốn nhảy thì lên nhanh đi, cả lớp đang đợi kìa!” Vương Nhu Nhu thêm mắm thêm muối nói một câu, trong lòng đã gấp gáp không chờ được nữa rồi.
Cô ta hận không thể nhìn thấy bộ dạng mất mặt của Vân Tiên ngay bây giờ. Sau đó đợi qua tối nay sẽ đem chuyện này đi rêu rao, để cho tất cả mọi người trong trường đều biết Vân Tiên lớp cô chỉ là bề ngoài xinh đẹp. Có mỗi cái vỏ thì có ích gì?
Đã thế còn là một đứa nghèo đói đến từ nông thôn!
“Tôi không nhảy ở đây.” Vân Tiên nheo mắt chậm rãi nói.
Không nhảy ở đây thì cô muốn nhảy ở đâu? Vương Nhu Nhu gấp đến nỗi suýt thốt ra câu này.
Vân Tiên không để cô ta có cơ hội mở miệng, cô nhìn ra phía ngoài lớp học, nói: “Tôi muốn nhảy ở bên ngoài.”
Câu nói vừa dứt, tất cả mọi người trong lớp đều bất ngờ sửng sốt.
Nhất là Vương Nhu Nhu, biểu cảm của cô ta trông càng khoa trương hơn.
Vốn dĩ muốn Vân Tiên mất mặt trước lớp thôi, kết quả cô lại tự nói muốn nhảy bên ngoài lớp học?
Bên ngoài lớp học buổi tối có thắp đèn, như vậy mấy lớp tự học buổi tối bên cạnh đều có thể nhìn thấy bộ dạng Vân Tiên mất mặt không phải sao?
Nụ cười của Vương Nhu Nhu càng trở nên xảo quyệt. Cô ta nói liên tiếp, sợ rằng Vân Tiên đổi ý lại đòi nhảy trong phòng, gấp gáp nói: “Được, được, được. Cậu cứ nhảy bên ngoài, chúng tôi đứng ở hành lang lớp xem cậu nhảy!”
Nói xong cô ta bèn sắp xếp tất cả các bạn trong lớp đi ra ngoài hành lang.
Tất cả mọi người trong lớp đều hứng thú tưng bừng nhìn Vân Tiên bước ra ngoài. Bọn họ muốn xem xem rốt cuộc cô định giở trò gì.
Lẽ nào cô bạn này muốn cả trường đều biết mình không biết nhảy sao?
Mấy lớp xung quanh lớp sáu đều là năm ba, lúc này tất cả học sinh của lớp sáu đều đã đứng ra ngoài, mấy lớp bên cạnh cũng đã chú ý đến tiếng ồn bên này.
Bao gồm cả Nguyên Anh Tuấn của lớp một, còn có cả mấy người trong đội bóng rổ Lý Hưởng Dịch nữa, đều có thể nhìn thấy rõ Vân Tiên bước ra từ lớp mình đi đến một chỗ bằng phẳng.
Chuyện gì thế? Vân Tiên định làm gì?
Vân Tiên bước ra khỏi phòng học, hai tay cô đút trong quần, bước đi uể oải, nhưng lại khiến người khác có cảm giác rất rực rỡ.
Đối diện với phòng học lớp sáu là một mảnh đất bằng phẳng, trên đó còn có khá nhiều dụng cụ tập thể dục. Vân Tiên bước về hướng đó, đột nhiên đứng lại bên chỗ một cái cột dài trong số dụng cụ thể dục.
Cái cột này cao đến mấy mét.
“Ê, cậu ta đang làm gì vậy? Lẽ nào cậu ta muốn nhảy cùng cái cột kia? Hả? Ha ha!” Trong lớp có một tên con trai không nhịn được thốt ra một câu.
Vân Tiên ở bên đó đưa tay ra, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên chiếc cột.
Bỗng nhiên, không khí ở đó trở nên rực rỡ.
Vân Tiên vốn vẫn ở trong trạng thái uể oải bỗng trở nên quyến rũ. Cô bước qua, người dán lên chiếc cột, ánh mắt nhẹ nhàng hướng về phía mọi người đang đứng, mê hoặc lòng người.
Nhưng mà đây mới chỉ là khởi đầu cho vũ điệu mà Vân Tiên chuẩn bị nhảy.
Đúng lúc mọi người đang nghi ngờ khó hiểu, Vân Tiên đột nhiên đạp hai chân, cả người đã treo lên trên chiếc cột kia.
Nhưng điều khiến mọi người thấy kỳ lạ hơn là, khoảnh khắc cô treo người lên cột rất nhẹ nhàng tự tại.
Múa cột!
Một số bạn học đã biết được tiếp sau đây Vân Tiên sẽ làm gì.
Cô ấy lại biết múa cột? Không… không phải chứ?