Đặc Công Vườn Trường

Chương 65: Chương 65: Đúng là cho liêm sỉ lại không cần liêm sỉ




Editor: Nguyetmai

“Ha ha, Vân Tiên cậu treo người trên cột làm gì vậy?” Vương Nhu Nhu ngu ngốc, đến giờ vẫn chưa biết Vân Tiên muốn làm gì. Cô ta không nhịn được lại giễu cợt thêm lần nữa.

Đúng lúc này, trước mặt xuất hiện cảnh làm cho Vương Nhu Nhu sốc.

Vân Tiên một tay nắm vào cột, chân cô quấn quanh nó, cả người liền xoay tròn quanh cột.

Từng động tác của cô đều mê hoặc lòng người, kết hợp với tiết tấu của vũ đạo và hơi hướng cổ điển.

Tại đó không hề có bất kỳ nhạc đệm nào, nhưng màn múa cột của Vân Tiên lại khiến cho mọi người chìm sâu trong đó.

Xoạc chân, uốn eo, xiên ngang, mỗi động tác cô đều thể hiện đến hoàn mỹ.

Lúc này Vương Nhu Nhu ngoài việc mở to mắt xem cũng không thể thốt ra được lời nào nữa.

Cô ta vốn muốn Vân Tiên mất mặt, nhưng lúc này đến đứa ngốc cũng có thể nhìn ra. Điệu nhảy mà Vân Tiên nhảy, cho dù cô ta chưa từng xem cũng biết, nếu không luyện đến vài năm thì hoàn toàn không thể đạt được đến trình độ như vậy.

Vân Tiên biết múa cột? Nguyên Anh Tuấn của lớp một nhìn đến ngây người.

Trước giờ Vân Tiên xinh đẹp là chuyện mà tất cả mọi người đều biết. Bình thường kiểu ăn mặc của Vân Tiên rất phổ thông, quần áo rộng thùng thình, hoàn toàn giấu đi dáng người của cô.

Nhưng điệu múa cột này lại trong cương có nhu, đặc biệt là lúc tạo dáng, quần áo rộng thùng thình dán chặt lên thân người, phô bày ra đường cong kiêu ngạo và dáng người thon thả hoàn mỹ của cô, không còn giấu giếm nữa.

“Ôi trời ơi! Đẹp quá!”

Trong đám người, có cậu con trai không nhịn được thốt lên.

Không khí hiện giờ cũng đạt đến đỉnh điểm.

Mãi cho đến khi kết thúc, màn múa đã xong, mọi người vẫn còn ở tâm trạng cao trào vừa nãy, không thể thoát ra được.

Vân Tiên nhẹ nhàng tiếp đất, cô nở nụ cười, nhìn về phía Vương Nhu Nhu.

Tâm trạng của Vương Nhu Nhu lúc này đã không còn dùng từ kinh ngạc để biểu đạt được nữa.

Vân Tiên thu ánh mắt lại, chậm rãi bước về phía phòng học.

Múa cột là điệu nhảy mà kiếp trước làm đặc công cô bắt buộc phải biết. Cô còn có thể nắm rõ được điệu nhảy này, nhảy ra được ý vị khác biệt nữa.

Chỉ là không ngờ, hôm nay lại nhảy trước mặt tất cả mọi người ở đây.

Vân Tiên bước đến trước mặt Vương Nhu Nhu, nửa cười nói: “Tôi nhảy xong rồi.”

Nói xong, cũng không đợi đối phương đồng ý, cô đã đi về lớp.

“Ê, Tiểu Tiên!” Chỉ là cô còn chưa về đến lớp học đã bị Nguyên Anh Tuấn bước ra từ phòng học của lớp một gọi lại.

Vân Tiên vừa nghe đã nhận ra, giọng nói đó là của Nguyên Anh Tuấn.

“Tiểu Tiên, có phải em đã tha thứ cho anh rồi nên vừa nãy mới cố ý múa điệu đó ở bên ngoài cho anh xem phải không?” Lần trước Nguyên Anh Tuấn mất mặt mà trốn đi, nhưng thực ra vẫn không từ bỏ ý định.

Cậu ta không cho rằng Vân Tiên thực sự không thích mình.

Chỉ nghĩ rằng trước đây Vân Tiên hờn dỗi mình mà thôi.

Dù sao với một người con trai ưu tú như cậu ta, có đi cả thị trấn Tân Giang cũng không tìm được ai ấy chứ?

Hơn nữa nếu không phải vì lý do này, sao Vân Tiên lại đứng ở bên ngoài, ở nơi mình có thể nhìn thấy mà múa cột?

Vân Tiên nghe thấy lời Nguyên Anh Tuấn vừa nói, suýt nữa cười phá lên.

Cô thật sự chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như Nguyên Anh Tuấn.

Cô đã nhấn mạnh bao nhiêu lần rồi, nhưng tên Nguyên Anh Tuấn này vẫn hồ đồ ngu xuẩn tìm đến mình?

Điều này cũng khó trách, lúc nguyên chủ vẫn còn, khi mà Nguyên Anh Tuấn vẫn qua lại với Lâm Mộng Vũ, cậu ta cứ dây dưa không dứt với nguyên chủ. Bỏ cũng không bỏ được, giống như kẹo mạch nha vậy.

Tám phần là tên Nguyên Anh Tuấn này cho liêm sỉ mà không cần liêm sỉ nhỉ?

Vân Tiên cười khẽ: “Chúng ta không thân quen, nói gì đến tha thứ? Tôi múa ở bên ngoài chẳng qua là vì cần dùng đến cây cột đó, liên quan gì đến anh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.