Đặc Công Vườn Trường

Chương 80: Chương 80: Rời thị trấn, đến thành phố Long Môn




Editor: Nguyetmai

Thời gian một tuần qua đi rất nhanh, Đổng Nguyễn đã giúp Vân Tiên làm xong thủ tục chuyển trường, Tần Y Nhu cũng sắp xếp gọn gàng những đồ đạc cần chuyển ra.

Thực sự những thứ thuộc về bọn họ không nhiều, chỉ có vài bộ quần áo hay mặc hàng ngày, còn các thứ khác đều không có tiền để mua.

Tuần này chuyển nhà, Vân Dịch cũng đã biết, anh cố tình từ thành phố về một chuyến để giúp đỡ mọi người, ngoài chuyển quần áo và đồ đạc của mình ra, còn mang theo một số sách vở còn dùng được.

Lúc rời đi, mấy người hàng xóm thường ngày quan hệ tốt với Tần Y Nhu đều đến để tạm biệt.

Lữ Phi Yến cùng với tất cả thành viên trong đội bóng rổ đều có mặt.

“Tiểu Tiên, cậu phải sống thật tốt, phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, đã nói trước rồi nhé, một năm sau chúng ta nhất định sẽ cùng thi vào một trường cấp ba, đây là hẹn ước của chúng ta đấy nhé!” Lữ Phi Yến cố nén nước mắt, khẽ nhăn nhở mỉm cười với Vân Tiên.

“Ừ, nhất định!” Vân Tiên gật đầu, vỗ lên mu bàn tay Lữ Phi Yến.

Kể từ khi sống lại đến nay, Lữ Phi Yến là cô gái đầu tiên thật lòng quan tâm đến cô.

Bạn bè, từ này, ý nghĩa vô cùng.

“Thật là... sao lại đột nhiên rời đi như thế! Không dễ gì đội bóng rổ của chúng ta mới có được một nữ sinh chơi giỏi như vậy, ai ngờ cậu lại đi mất...” Vũ Khuê không biết nên từ biệt thế nào mới phải. Dù sao cậu ta cũng là một “người đàn ông” chính hiệu, không thể khóc thút thít như con gái được, nên đành dùng những lời lẽ như vậy để biểu đạt.

Vân Tiên nhìn cậu ta, nhoẻn miệng cười, qua mấy ngày tiếp xúc với nhau, cô cũng đã xem đám người trong đội bóng rổ là bạn bè của mình.

“Một năm sau, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở thành phố Long Môn nhé!” Vân Tiên chỉ để lại một câu trịnh trọng, nhưng đủ để khiến nhiệt huyết trong lòng họ sôi sục.

“Được! Đến lúc đó cậu phải làm hướng dẫn viên cho chúng tôi đấy!” Lý Hưởng Dịch đứng cạnh cười hề hề nói, đưa tay lên gãi đầu theo thói quen.

Vân Tiên gật đầu cười, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn hiện ra trước mắt mọi người.

“Tiểu Tiên, Tiểu Dịch, chúng ta đi thôi, muộn chút nữa là xe chạy mất rồi, mau lên xe đi.” Tần Y Nhu cũng tạm biệt từng người hàng xóm bên nhà, sau đó gọi Vân Tiên, Vân Dịch.

Cuối cùng cũng phải đi rồi, phải rời xa nơi bản thân đã sống nửa đời người, nhưng cũng là nơi khiến tâm can nguội lạnh, đau đớn.

Gánh nặng trong lòng, dường như đã được đặt xuống vào lúc này.

Khi xe chuyển bánh, Vân Tiên quay đầu lại vẫn nhìn thấy Lữ Phi Yến đang chạy theo xe hét tạm biệt thật lâu, mãi cho đến lúc khuất dạng, chẳng còn trông thấy bóng dáng mới thôi.

Bấy giờ, Vân Tiên không thể diễn tả cảm giác của mình lúc này.

Nhưng cô biết, cô nhất định phải bước về phía trước, cô không phải người trọng tình trọng nghĩa, nhưng cũng không phải người không có trái tim.

Tuy nhiên, cô sẽ không vì ai mà ngừng bước chân mình.

...

Sau khi đến trạm xe buýt, Đổng Nguyễn đích thân lái xe đến đón.

Gia cảnh của Đổng Nguyễn rất tốt, nhà xe đều có cả.

Chỉ đáng tiếc một điều, chồng của Đổng Nguyễn đã qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ, tử vong ngay tại chỗ.

Chỉ để lại một đứa con trai mới có tám tuổi.

Thế nên thường ngày bà ấy đều sống cùng con trai trong biệt thự của mình. Dù vậy, Đổng Nguyễn luôn cảm thấy rất cô đơn, bây giờ cả nhà Tần Y Nhu có thể chuyển đến ở cùng, bà ấy thực sự rất vui mừng.

Biệt thự rất rộng, phòng ở cũng rất nhiều.

Đổng Nguyễn sắp xếp cho Vân Tiên, Vân Dịch và Tần Y Nhu mỗi người hai phòng, một phòng ngủ, một phòng sách, vậy mà biệt thự vẫn còn rất nhiều phòng trống.

Tần Y Nhu vốn không cần phòng sách làm gì, nên đương nhiên sẽ không dùng đến.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Tần Y Nhu định ra ngoài tìm việc.

Dù sao đây cũng là nhà người ta, có ở cũng không thấy thoải mái.

Đợi tích đủ tiền rồi kiểu gì họ cũng phải chuyển ra ngoài sống.

Đổng Nguyễn nghe nói Tần Y Nhu muốn tìm việc, mới đầu cũng ra sức ngăn cản, dù sao vết thương trên tay Tần Y Nhu mới bình phục chưa được bao lâu.

Về sau không thuyết phục được nên tìm cho bà một công việc rất nhẹ nhàng. Hơn nữa lương hàng tháng khá cao, ít nhất cũng cao hơn lương ở xưởng dệt rất nhiều.

Mà lúc này, sau khi Vân Tiên ổn định chỗ ở xong, gần như ngày nào cũng có thể nhìn thấy Tư Dịch, nhưng lại không có bất kỳ chuyện gì để nói với nhau.

Buổi sáng ngày thứ ba sau khi chuyển nhà, Vân Tiên đeo cặp sách cũ, đi tới trường học mới, cũng chính là trường Nhất Trung để đăng ký nhập học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.