Edit: Hiên Viên Linh
Đây quả thực là một tiếng sấm nổ vang trời đất!
Đắc Kỷ lộ ra thần sắc kinh ngạc một cách rất tự nhiên, tựa như phản ứng không kịp, ngoài ra cũng không có hành động khác, chỉ hơi lui về phía sau môt bước.
Vân Linh nhìn nàng, ánh mắt trong suốt, nhưng khí lực Độ Kiếp quanh thân của hắn vẫn chưa tan hết, cho dù chỉ là tùy ý liếc mắt một cái, cũng giống như ẩn chứa phép tắc thiên đạo, nếu như tu vi của Đắc Kỷ yếu hơn một chút, chắc chắn sẽ không làm chủ được tâm thần.
Mà giờ khắc này, tâm tư của nàng hơi đổi một chút, trong ánh mắt mang theo chút thần sắc mơ hồ, đôi môi đỏ mọng hé mở, tựa như muốn lập tức đồng ý, ấn đường của Vân Linh cau lại, đưa tay phất qua trán nàng, đột nhiên trong đầu trống rỗng, nhưng chút xúc động vừa rồi vẫn còn, khiến gương mặt nàng đỏ ửng lên.
Nhìn đến đây, Chưởng Giáo sao có thể không hiểu rõ được? Cái gọi là Độ Kiếp, chính là Nhập Đạo, d!3nd@nl3quy/d0n thân là Tổ Tông của Kiếm Tu uy chấn Cửu Vực, tất cả mọi người đều cho rằng chắc chắn Vân Linh sẽ lấy kiếm nhập đạo, ai biết được ở bước cuối cùng lại lấy tình Nhập Đạo.
Đạo Tu lấy đạo Nhập Đạo, Đại Đạo vô tình, cho nên người Nhập Đạo thì vô tình, Kiếm Tu lấy kiếm Nhập Đạo, Kiếm Đạo cũng vô tình, người lấy kiếm nhập đạo, lấy tâm làm kiếm, tâm lạnh như kiếm, mà người lấy tình nhập đạo, lạnh nhạt với tất cả thiên địa nhân gian, duy chỉ khoan dung với một người.
Nhưng người này là ai cũng được, tại sao lại là Nghiêm Sương! Đồ đệ nuôi dạy ba trăm năm a! Chuyện này không phải cũng giống như nuôi dưỡng nữ nhi sao? Có ai sẽ động tâm với nữ nhi mình nhìn từ nhỏ đến lớn chứ!
Nhưng Vân Linh Tiên Tôn không chỉ động tâm, mà còn không hề xấu hổ nói thẳng ra trước mặt bao nhiêu người như vậy! Quả nhiên là...tính tình của bậc Độ Kiếp Đại năng.
Nếu như Vân Linh vẫn là Đại Thừa Tu sĩ, vậy thì Chưởng Giáo đảm bảo nhất định sẽ cho hắn một bạt tai để hắn thanh tỉnh một chút, nhưng mà Tu sĩ Độ Kiếp kỳ chính là Tiên nhân nửa bước phi thăng, dựa theo ước định đã thành quy củ của Tu Tiên giới thì giờ hắn đã không thể xem là người của Côn Lôn Tiên Tông nhân.
Chưởng Giáo nhìn đệ tử chuyền thừa này từ nhỏ đến lớn, lòng đang rỉ máu, nhưng vẫn chỉ có thể miễn cưỡng bày ra thần sắc cung kính, thi lễ đối với Vân Linh, đáp ứng.
Tu sĩ đến Độ Kiếp kỳ tính tình sẽ biến đổi, cho dù là Vân Linh lấy tình Nhập Đạo, tình tình cảm của hắn cũng chỉ dành cho một người, trước kia không phải cũng chưa từng xảy ra chuyện một thế gia Tu chân (gia đình có quyền thế, uy tín trong giới tu tiên) cung phụng một Đại Thừa Lão tổ ngàn năm đến khi độ kiếp, vốn dĩ tính tình ôn lương (ôn hòa, ấm áp, lương thiện) đột nhiên thay đổi, chém giết hết toàn bộ hậu nhân của mình ở Tu Tiên giời không chút lưu tình, sau đó tiêu dao phi thăng mà đi.
Vân Linh vốn là một nhân vật cường đại nhất trong những Đại Thừa Tu sĩ, đến Độ Kiếp kỳ lại càng mạnh hơn, hai vị Độ Kiếp đại năng đang được cung phụng ở trong Tông Môn sẽ càng không đánh bạc Tiên đồ đang gần trong gang tấc mà ra tay vì bọn họ, hiện thời Côn Lôn Tiên Tông cũng là không cầu lớn mạnh hơn, chỉ cầu được yên ổn, còn Nghiêm Sương... Thật không biết đây là phúc khí của nàng, hay là xúi quẩy.
Đắc Kỷ không biết là tính tình Vân Linh đã thay đổi, nhưng nàng cũng là người có kinh nghiệm, có thể nhìn ra ánh mắt của Vân Linh vẫn trong suốt giống như trước kia, có thêm lần Độ Kiếp này, là để hắn vứt bỏ phiền não của nơi thế tục này, bắt đầu đối mặt với nội tâm của chính mình, còn những thứ khác.....Nàng cúi đầu, mắt nhìn tay trái trống rỗng của Vân Linh, giờ phút này bàn tay hàng năm cầm kiếm kia lại đang siết chặt ống tay áo lộ ra vẻ căng thẳng.
Mượn rượu giả điên nàng đã gặp nhiều rồi, nhưng mượn Độ Kiếp giả điên vẫn là lần đầu tiên gặp, quả nhiên là có thể làm cho người ta thay đổi tính tình, chỉ là hắn muốn diễn, nàng cũng diễn cùng hắn.
Không dám kích thích “Tính tình đại biến”- Vân Linh Tiên tôn, Chưởng Giáo đau khổ mà dẫn tất cả các trưởng lão khác rời đi, hơn nữa còn lấy tốc độ làm việc ngàn năm qua chưa bao giờ có xóa bỏ danh phận sư- đồ giữa Vân Linh vad Nghiêm Sương, cùng lúc đó, biết được tin Vân Linh Độ Kiếp, nháy mắt toàn bộ Cửu Vực sôi trào như nước sôi!
Trên Lạc Anh Phong mặc dù không còn tuyết đọng ngàn năm không thay đổi, nhưng vẫn là cảnh sắc yên tĩnh trước sau như một, ngồi ở trước bàn ngọc, ngắm bóng dáng của đệ tử đang bận rộn nấu ăn vì mình, Vân Linh chột dạ một chút, hắn chẳng thể nghĩ tới mình lại có thể là loại người không biết liêm sỉ đến mức này, gần như trong lúc Độ Kiếp hắn đã nghĩ muốn mượn cơ hội lần này sẽ quang minh chính đại biểu lộ rõ ràng tâm ý với đệ tử, không nghĩ tới lời nói vừa ra khỏi miệng liền không dừng lại được, cuối cùng lại dọa chạy sư đệ chỉ lưu lại một mình đệ tử làm bạn với hắn ở trên núi.
Nhưng mà ngắm bóng dáng của đệ tử, mặc dù chột dạ, nhưng hắn cũng cảm nhận được niềm vui mà ngàn năm qua chưa bao giờ có, đệ tử hiển nhiên cũng sợ kích thích đến hắn, nói chuyện với hắn càng thêm ôn nhu hơn so với trước kia, d1iêẽndaànnlêêquyuudoônn hắn tựa như một hài tử có được kẹo, cho dù biết rõ kẹo là lừa mà có được, làm như thế là không đúng, nhưng vẫn nhịn không được mà say mê một khắc ngọt ngào trong nó.
Trong lòng Vân Linh có vô số ý niệm, nhưng trên mặt vẫn mang theo thần sắc không vui không buồn giống như sau khi Độ Kiếp, Đắc Kỷ cúi đầu xuống, lấy một bầu rượu châm thêm cho hắn.
“Vì sao không phải là rượu mà ta ủ cho nàng?” Vân Linh chỉ nhìn bầu rượu Quy Y kia, trong lòng cũng nhịn không được có chút ghen tuông, trong chớp mắt hắn có cảm giác mình không phải ở Độ Kiếp kỳ, mà phải là ở mấy tháng Động Tâm kỳ dễ vui dễ giận khi mới vào tiên đồ.
Đát Kỷ ngẩn người, mới chớp mắt nói: “Huyền Tuệ sư huynh nói rượu này mở ra lâu sẽ không dễ ngửi nữa, phải nhanh chóng uống hết, nếu Sư Tôn không thích, Sương Nhi lập tức đi đổi.”
Vân Linh không thích bộ dáng cẩn trọng này của đệ tử, đơn giản vì mình vẫn là Độ Kiếp tu sĩ “Tính tình đại biến”, liền gọn gàng dứt khoát nói: “Hòa thượng kia đối với nàng không có ý tốt, sau này chỉ cho phép uống rượu ta ủ cho nàng.”
Nói hết lời này cả người hắn đều cảm thấy chột dạ, nói giống như ý đồ của hắn rất tốt, nhưng mà nghĩ lại, ở trong mắt đồ đệ, giờ phút này mình cũng không phải là mình, lập tức liền an tâm.
Rượu Quy Y được đổi thành rượu Lê Hoa Bạch, Vân Linh nhíu mày nhìn đệ tử đang đứng im lặng bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Ngồi.”
Đắc Kỷ ngồi xuống sát cạnh bàn, Vân Linh rót đầy một ly rượu cho nàng, giọng nói tự nhiên mang theo nhu hòa: “Không phải sợ, ta nói thích nàng, cũng không phải là muốn bức bách nàng... Ta sẽ cho nàng thời gian, rất nhiều thời gian.”
Những lời này của Vân Linh không phải là dụ dỗ Đắc Kỷ, Tu sĩ Độ Kiếp Kỳ có đủ thực lực, chuyện phi thăng chỉ là ở trong một ý niệm, trước kia hắn dừng ở Đại Thừa Hậu kỳ Đại viên mãn tu luyện năm năm, đồng thời tâm tình hòa hợp nên không có Lôi Kiếp khi Độ Kiếp, vì thế thực lực của hắn đã có thể lập tứ phi thăng, nếu không vướng bận chuyện tình cảm, có lẽ giờ phút này người đã ở trên tiên giới rồi.
Đắc Kỷ cũng không biết người trước mặt này đã hạ quyết tâm phải đợi nàng cùng phi thăng, nàng hơi đỏi sắc mặt một chút, nhẹ nhàng nói: “Sương Nhi cũng không cảm thấy Sư Tôn có ý muốn bức bách, chỉ là... Quá mức kinh ngạc, chưa kịp phản ứng.”
Vân Linh nhỏ giọng nói: “Không thấy là ta quá đáng sao?”
Đắc Kỷ giương mắt, trên khuôn mặt lãnh diễm hiện ra một nụ cười trấn an: “Sương Nhi biết rõ Sư Tôn là người như thế nào.....Ngược lại con cảm thấy rất áy náy, không phát hiện tâm ý của Sư Tôn sớm, còn khiến Sư Tôn phải chọn con đường lấy tình nhập đạo, sau này không thể trở thành Kiếm Tiên.”
Trước kia Vân Linh cũng không biết, đệ tử của mình còn có thể mềm lòng đến nước này, nếu như hôm nay không phải là hắn, tính tình của đệ tử lại dễ mềm lòng như vậy, không biết sẽ phải chịu bao nhiêu thiệt thòi!
Hiện thời độ hảo cảm của hắn đối với Đắc Kỷ đã đầy, thì cho dù trong lòng hay trước mặt thì cũng chỉ có Đắc Kỷ, V384 cảm thấy hiện tại nếu Đắc Kỷ nói một câu vầng trăng hình vuông, bầu trời màu hồng, thì người nam nhân này cũng sẽ nghiêm túc gật đầu phụ họa.
Nhưng mà cảm khái không bao lâu, Vân Linh chợt phát hiện giả thiết kia khiến cả người lạnh lẽo, lập tức không nhiều lời nữa, cả người tản ra một luồng khí chất không buồn không vui của Tiên gia.
Vân Linh Độ kiếp, vui mừng nhất không phải là Côn Lôn Tiên Tông, mà là Ma môn, bọn họ chờ vị tổ tông này Độ Kiếp đã năm trăm năm, thật vất vả mới đợi đến bây giờ, dường như cũng có chút không phản ứng kịp, cho đến khi thám tử nằm vùng ở Chính đạo đến báo, nói Vân Linh Tiên tôn tính tình đại biến, không chỉ xua đuổi mọi người của Côn Lôn Tiên Tông đến chúc mừng xuống núi, mà còn chiếm lấy đồ đệ của chính mình là Nghiêm Sương tiên tử, hiện giờ toàn bộ Côn Lôn Tiên Tông như cha mẹ chết, trên dưới bất an, thành trò cười cho Thập Tông của Chính đạo.
Ma môn đương nhiên không thèm để ý xem Vân Linh và Nghiêm Sương có phải là ngươi tình ta nguyện hay không, d#d%l*q&đôn bọn họ chỉ cảm thấy mình phải bắt lấy cơ hội! Khối thịt béo Côn Lôn Tiên Tông này hiện giờ không có chủ nhân, không một miếng nuốt gọn thì quả thực là phải xin lỗi chính mình!
Kỳ thật nguyên văn của thám tử là Vân Linh Tiên tôn đuổi Chưởng Giáo xuống núi, sau đó chiếm lấy Nghiêm Sương Tiên tử, từ trên xuống dưới Côn Lôn Tiên Tông đều là tiếng mắng, phần lớn đều mắng Vân Linh Tiên tôn là vi lão bất tôn, giam thủ tự đạo*, từ lâu đã mơ ước Đại sư tỷ của bọn họ, nhưng mà dựa theo suy nghĩ của những người trong Ma môn, thì hai điều này cũng không khác nhau nhiều lắm.
* Vi lão bất tôn, giam thủ tự đạo: ý nói Sư Tôn già rồi mà còn không để ý đến tác phong, không có đạo đức
Một trận ồ ạt tiến công vào Côn Lôn Tiên Tông, cuộc chiến tàn sát ở Nam Vực được khai hỏa sớm hơn hai năm, Côn Lôn Tiên Tông an nhàn đã trăm năm, đột nhiên bị tập kích, thiếu chút nữa là không có phản ứng kịp.
Lúc đó trên Lạc Anh Phong, Vân Linh đang nhắm mắt nghe Đắc Kỷ đánh đàn cho hắn nghe, kì thật hắn cũng không phải đặc biệt thích âm luật, chỉ là đặc biệt thích nghe Đắc Kỷ đàn, như giờ phút này nếu là người ngoài, tất nhiên có thể nghe ra tiếng đàn của Đắc Kỷ mới đầu hoàn toàn là phong cách của Nghiêm Sương, bây giờ tiếng đàn đã trở thành uyển chuyển du dương.
Mấy ngày gần đây Vân Linh giống như sống ở trong mộng! Đệ tử không chỉ không ghét hắn, thậm chí còn bắt đầu chậm rãi tiếp nhận hắn! Ánh mắt của nàng mỗi khi nhìn hắn đều mang ý cười, ngữ khi nói chuyện đều ôn nhu như vậy!
Nàng còn từng hôn hắn một lần! Đó là lúc hắn nằm ở trên thảm cỏ nhắm mắt nghe nàng luyện kiếm, nàng lén lút đi tới, giống như một tiểu hồ ly sợ hãi con người, một khắc hắn bị hôn kia, gần như không phản ứng kịp, không hiểu một cái hôn chuồn chuồn lướt nước trên môi vừa rồi là có ý gì, đợi đến khi phản ứng kịp, cả người đều kinh hãi.
Vân Linh nghĩ đi nghĩ lại, vành tai liền đỏ lên, bỗng nhiên phát giác tiếng đàn đã ngừng lại, hắn mở hai mắt ra, quả nhiên thấy khuôn mặt tươi cười của Đắc Kỷ đang gần ngay trước mắt, hắn cố gắng làm ra một bộ dáng không vui không buồn, nhưng tay lại nắm chặt lấy ống tay áo.
“Sư Tôn, Sương Nhi đàn có hay không?” Ánh mắt của Đắc Kỷ mang theo ý cười, trong mắt giống như chứa đựng hàng ngàn vạn ngôi sao, lại mang theo chút hoạt bát giống như hồ ly, khi trong mắt một nữ tử mang tình ý, đúng là thời khắc nàng ấy đẹp nhất.
Đẹp đến nỗi Vân Linh ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới nói: “Hay.”
Đắc Kỷ nhẹ nhàng nói: “Vậy thì Sư Tôn cũng nên...” Nàng nói, đột nhiên cúi đầu nhẹ hôn trên môi Vân Linh một cái.
Theo bản năng Vân Linh mở to hai mắt, thật lâu sau mới biết nên đổi khách làm chủ, nhưng khi hắn vừa mới đưa tay ấn lên gáy của Đắc Kỷ, bên tai nổ vang một tiếng truyền âm: “Sư huynh, Côn Lôn Tiên Tông gặp nạn!”