Đắc Kỷ

Chương 28: Chương 28: Tiếc rằng tiên tử khuynh thành (10)




Edit: Hiên Viên Linh

Từ giờ đến lúc Lục Đạo Ma Môn vây công còn chưa đến ba năm nữa, dựa theo ký ức của Nghiêm Sương, thời điểm hiện tại ở kiếp trước chính là lúc truyền ra tin đồn Vân Linh yêu đương với yêu nữ ma môn, chưa nghĩ đến kiếp này, chuyện xưa lại bị đổi nhân vật.

Bắt đầu từ lừ lúc mới gặp gỡ Vân Linh, Đắc Kỷ đã cảm thấy hắn không phải là một người vì sắc đẹp mà vứt bỏ tông môn, hiện tại thấy được trình độ sáng tạo tin đồn của Ma môn, trong lòng cũng có suy đoán, nhưng mà....nếu Vân Linh đã không thích Khúc Linh Nhi, vậy thì đường đường là một đại thừa lão tổ bị người ta giội nước bẩn, không chỉ không thèm giải thích một câu, mà còn để lười đồn tùy ý lan truyền đến ba năm, làm hỏng danh tiếng củaCôn Lôn Tiên Tông, còn suýt nữa khiến người ta sát tông diệt môn, trong chuyện này có lẽ có uẩn khúc không thể nói rõ.

Đắc Kỷ thấy V384 trầm mặc khác thường, giống như đang suy nghĩ điều gì, tầm mắt hơi chuyển một chút, cũng không nhắc tới chuyện này nữa.

Côn Lôn Tiên Tông mới tổ chức một đại hội Hóa Thần, đúng là lúc trên dưới đều vui mừng, nhưng trên Lạc Anh Phong lại không dính một chút không khí vui mừng nào, vẫn tuyết bay toán loạn giống như trước đây.

Vân Linh phát hiện mình rất thích những ngày thế này, thích cùng đệ tử ở chung một chỗ, không có người ngoài đến quấy rầy, cho dù có lúc không nhìn thấy bóng dáng của đệ tử luyện kiếm trước mặt, chỉ cần đứng xa xa ngắm nhìn động phủ của đệ tử cũng thấy vui vẻ, sống đã ngàn năm, chỉ có hiện giờ mới có cảm giác mình giống như một người bình thường.

Hắn thích ngắm khuôn mặt nghiêm túc của nàng, cũng thích thỉnh thoảng nàng sẽ lộ ra vẻ mặt giảo hoạt, dường như nàng có ngàn vạn kiểu biến hóa, mỗi dáng vẻ đều không giống nhau đều rất đáng yêu khiến người ta thương mến. Một cái nhăn mày một nụ cười, hỉ nộ ái ố, đều khiến hắn động lòng, trước kia hắn chỉ cảm thấy tình yêu trong cuộc sống này chẳng qua chỉ như gió thoảng mây bay, cho tới bây giờ mới phát hiện làn khói này đẹp đến mức khiến lòng người say đắm, khiến người ta thà rằng đánh phải đổi tất cả cũng muốn có một khắc tươi đẹp.

Trước kia Nghiêm Sương và Vân Linh chẳng hề thân cận, bọn họ vô cùng giống nhau, một người là quá khứ của mình, một người lại là mình trong tương lai, cho dù trong tiềm thức, hai người cũng không muốn tiếp xúc nhiều, Đắc Kỷ phải từ từ từng bước thay đổi ấn tượng trong tiềm thức của Vân Linh với mình, mới có cục diện hiện giờ.

Kỳ thật ngược lại, Đắc Kỷ thật sự rất thích Vân Linh, càng là tiểu cô nương chưa từng trải qua thế sự thì càng dễ bị hấp dẫn bởi những nam nhân phong lưu, càng là người đã nhìn quen gió trăng, sẽ càng không thể kháng cự sự thật lòng.

Độ hảo cảm của Vân Linh lên lên xuống xuống, trước sau vẫn quanh quẩn trong 98 đến 99 điểm, V384 cũng rất phục, độ hảo cảm đã cao như vậy rồi, ai có thể nghĩ được vị này vẫn là yêu đơn phương? Nếu đổi thành người khác, đã điền cuồng theo đuổi rồi.

Bông tuyết bay tán loạn, một thanh niên mặc một bộ hắc kim hoa phục* chậm rãi đi tới từ đằng xa, thân hình Đắc Kỷ dừng lại, d$đ/l#q^đkiếm thế từ mạnh mẽ chuyển thành nhu hòa, tóc đen buộc gọn sau lưng cũng bay lượn, vẽ ra một đường vòng cung linh động trong không trung, tuyết bay xuống mũi kiếm, lại bị kiếm thế vô ảnh đánh trúng tiêu tan.

*y phục đen có hoa văn màu vàng

Vân Linh ngắm Đắc Kỷ từ luyện kiếm chuyển thành múa kiếm, bước chân dừng lại, hắn không thích múa kiếm, cũng giống như không thích những người đạo tu đạp kiếm mà đi, nhưng đệ tử múa kiếm lại không như vậy, không có một chút uyển mị (quyến rũ, ẻo lả), không có một chút mềm mại, dường như chỉ là ngẫu hứng, không phải là để mua vui cho người, chỉ vì mình vui vẻ, trong kiếm thế luôn có một thứ chí chân chí thuần* đến thanh linh, trừ thứ đó, cũng không có thứ khác.

*Vô cùng thật, vô cùng thuần khiết

Chẳng biết tại sao trong lòng lại chó chút nóng lên mơ hồ, Vân Linh chưa từng nếm trải qua tư vị này, dường như phát giác hắn đến, đệ tử đột nhiên thu kiếm, sau đó xoay người nhìn hắn.

“Sư tôn...” Đắc Kỷ tiến lên vài bước hành lễ, sắc mặt trang nghiêm, nhưng Vân Linh lại có thể nhìn ra vẻ thấp thỏm bất an từ cặp mắt đang rủ xuống kia.

Vân Linh vậy mà lại không hề thất vọng, hắn cong cong đôi mắt, nói: “Múa rất khá, vẫn chưa xong đúng không?”

“Sư tôn, đệ tử không phải cố ý, chỉ là nhất thời khởi hứng...”

Đắc Kỷ cắn cắn môi dưới, đôi mắt khẽ nâng, lông mi cong dài giống như cọ vào lòng người, Vân Linh ho nhẹ một tiếng, xoay tầm mắt.

“Ta còn chưa trách con, kiếm có linh tính, con múa rất đẹp, tuyết bay cũng thật cao hứng.” Ngữ khí của Vân Linh cứng ngắc, nhưng khi nói đến hai chữ tuyết bay, giọng nói lại trầm xuống, ánh mắt rơi trên thân kiếm ở trên tay đệ tử, trong nháy mắt cảm thấy không được tự nhiên.

Đắc Kỷ giống như được trấn an, đôi mắt sáng long lanh, mang một chút cao hứng nói: “Sư tôn không tức giận là được, kỳ thật vừa rồi khi đệ tử múa kiếm có chút tâm huyết dâng trào, có lẽ làm nhiều thêm vài lần, có thể hiểu thêm được nhiều điều!”

Nàng nói tâm huyết dâng trào là một loại thuyết pháp của Đạo gia, không phải là đơn chỉ trong nội tâm đột nhiên nổi lên một ý niệm, mà là chân chính tâm huyết dâng trào đúng nghĩa, mà người ta gọi là linh quang hiện ra.

Vân Linh rất muốn sờ đầu của nàng, nhưng mà đệ tử cũng không phải là đứa bé, bộ dáng của hắn cũng không phải là một bộ lão nhân giống như chưởng môn sư đệ kia, quá thân mật sẽ khiến người khác sinh ra cảnh giác, chỉ có thể tận lực dời ánh mắt đi, “Nếu thích, con cứ việc múa, ta không quấy rầy con nữa.”

Ánh mắt Đắc Kỷ cười vui, đây cũng là phương thức ở chung giữa nàng và Vân Linh mấy ngày này, không nhận thức được, mới không biết là quái dị, nếu như bị những đệ tử của Côn Lôn Tiên Tông ở dưới chân núi nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thấy nàng bị đoạt đi rồi.

Nhất đường kiếm vung lên, sau đó bông tuyết bay lả tả đầy trời, tóc đen của Đắc Kỷ tung bay, trường kiếm trong tay giống như đã được luyện tập nhiều lần, kiếm phong lạnh lẽo, luyện kiến mà như không luyện, ánh mắt quay lại, thản nhiên cười một tiếng, dường như trong nháy mắt thiên địa đều mất đi màu sắc.

Đôi mắt phượng trong suốt của Vân Linh khẽ nhắm lại, đột nhiên giương tay áo vung lên, tuyết đọng ngàn năm không thay đổi trên Lạc Anh Phong trong nháy mắt tan rã, tựa như chỉ trong một cái chớp mắt, từ chỗ Đắc Kỷ múa kiếm tràn ra màu xanh hoa cỏ mượt mà, hoa hồng đầy đất, bao trọn Lạc Anh Phong còn chưa đủ, liên tục không ngừng lan tới dưới chân núi Côn Lôn Tiên Tông.

Côn Lôn Tiên Tông rất ít có động tĩnh dạng này, lần này Vân Linh vung tay áo đúng là không thèm đếm xỉa đến kết giới, dIê%enđ*aNl&equyy$d00n vừa chứng kiến khắp nơi đều là màu xanh hoa cỏ, hoa hồng, đến động thượng cũng bị lan tràn vào, khiến cho các đệ tử Côn Lôn Tiên Tông sợ hãi kêu lên liên tục, chạy nhanh đi hỏi.

Trên Lạc Anh Phong, Đắc Kỷ đột nhiên cong môi cười một tiếng, lập tức trường kiếm chém xuống một đóa hoa hồng, mang tất cả cánh hoa, từng mảnh từng mảnh, rơi ở trên hắc kim hoa phục của Vân Linh, bỗng nhiên hắn vung vạt áo lên, ngồi trên mặt đất, trong tay xuất hiện một cây đàn.

Cầm động, tình động.

Ánh mắt của Vân Linh rơi ở trên người Đắc Kỷ đang múa kiếm, dây đàn rung lên, cũng không biết là ai trêu chọc ai, chỉ thấy giống như nhập thần, hòa cùng nhất cử nhất động của nàng.

Thiên địa đột nhiên biến sắc, bầu trời vố trong xanh hiện giờ tràn ngập mây đen, mơ hồ có Lôi Long (giống như lôi kiếp ý) nổi lên ở trong áng mây, nhưng mà tiếng nổ này này lại không lấn át được tiếng đàn kiếm kêu.

V384 cả kinh kêu lên: “Độ hảo cảm đầy!”

Cùng lúc đó, quanh thân Vân Linh tản ra một luồng khí mạnh mẽ vô hình, Đắc Kỷ lại nhìn lại, đã cảm thấy người này có cái gì đó không giống trước, nếu nói trước kia Vân Linh giống như trích tiên, vậy thì hiện tại hắn giống như một người thanh niên bình thường, nhưng mà hắn cũng chỉ là lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, lại giống như không liên quan gì đến trời đất này.

Đúng lúc này, một âm thanh rất vang dội được truyền âm lên Lạc Anh Phong, là giọng nói của của chưởng giáo: “Chúc mừng sư huynh Độ Kiếp!”

Một lời truyền âm này giống như sấm sét, nổ vang trên toàn bộ Nam Vực, Côn Lôn Tiên Tông lập tức nổ tung!

Nên biết, Đại Thừa không giống như Độ Kiếp, Đại Thừa tu sĩ còn có thể coi như là người, đến Độ Kiếp Kỳ, cách thành tiên chỉ kém một bước chân, tâm tình cũng sẽ thay đổi không giống như trước, tu tiên xem trọng nhất là cắt đứt tục duyên, d!3nD@nl3QuYd0dn tới Độ Kiếp Đại Năng, toàn bộ giới Tu Tiên liền trở thành tục duyên của hắn, tu sĩ sẽ cắt đứt tục duyên không chút lưu tình, mà một khi tấn cấp Độ Kiếp đại năng, trên cơ bản cũng không có ai còn để ý đến giới Tu tiên- nơi thế tục phàm trần này.

Đại Thừa Tu sĩ ở Côn Lôn Tiên Tông vốn cũng không nhiều, hiện giờ hai vị Độ Kiếp Đại Năng kia cũng chỉ có thể xem như sống nhờ ở trong Tông Môn, hiện giờ Vân Linh tiên tôn Độ Kiếp, đối bọn họ mà nói ngược lại là nhất chuyện vô cùng bất lợi!

Đắc Kỷ múa kiếm chậm lại, ánh mắt chuyển một cái, nhìn Vân Linh đang tĩnh tọa đánh đàn cách đó không xa, đối với chân tướng đời trước của Nghiêm Sương, ban đầu nàng đã có một chút suy đoán, hiện giờ cùng lắm là xác minh lại. Tu sĩ tấn cấp sẽ có Lôi kiếp, nhưng cũng không phải là ai cũng có, Vân Linh bị vây ở Đại Thừa Hậu kỳ Đại viên mãn đã năm trăm năm, thực lực sớm đã lắng đọng, chỉ còn tâm tình hòa hợp, hiện thời hắn đột nhiên nghĩ thông suốt, Thiên Đạo cũng đã công nhận thực lực của hắn, đương nhiên sẽ không giáng Lôi Kiếp xuống khảo nghiệm hắn.

Kiếp trước của Nghiêm Sương, Vân Linh vì lấy Cửu Huyền Băng Liên mà tiến vào Băng Nguyên Hãn Hải, có lẽ đúng lúc đó đột nhiên Độ Kiếp, bị người của Ma môn tìm được, che giấu tin tức, sáng tạo lên lời đồn hắn và Khúc Linh Nhi yêu nhau say đắm để bôi đen Côn Lôn Tiên Tông, không có ai có thể đoán được Vân Linh tấn cấp vậy mà không có thiên kiếp, vì vậy đương nhiên sẽ xem là thật.

Nếu như Vân Linh chưa Độ Kiếp, đã xuất hiện tin đồn hắn và ma môn yêu nữ mến nhau, tất nhiên hắn sẽ đích thân làm sáng tỏ, nhưng khi đó hắn đã nửa bước phi thăng, hết thảy tu tiên giới đối hắn mà nói giống như thế tục tu sĩ, không có ý nghĩa một chút nào, cho nên hắn cũng sẽ không để ý, lời đồn Ma môn truyền đi rất sôi nổi, nhưng lại chưa từng thấy Vân Linh đi ra làm sáng tỏ, đương nhiên sẽ xem là hắn đã ngầm thừa nhận.

Vân Linh nhắm hai mắt, tiếng đàn vẫn chưa ngừng, Đắc Kỷ không đoán được tâm tình hiện giờ của Vân Linh là thế nào, múa kiếm cũng mang theo chút do dự, đúng lúc này, tiếng bước chân của chưởng giáo truyền đến, Đắc Kỷ thuận thế thu kiếm lại.

“Sư huynh Độ Kiếp thành công, quả thật là một chuyện hết sức vui mừng của Côn Lôn Tiên Tông ta, sau ngày hôm nay, sư huynh nên ngừng ân duyên thế tục lại, không biết có sắc lệnh nào truyền xuống không?” Chưởng giáo cách xa nửa dặm, cung kính hỏi.

Kiếm thế của Đắc Kỷ dừng lại, Vân Linh mở hai mắt ra, ấn đường loáng thoáng có thêm vài đường kim tuyến, hắn lườm bóng dáng xa xa của chưởng giáo một cái, nhẹ nói: “Ta muốn thú Sương Nhi làm thê, làm phiền sư đệ xóa bỏ tính danh sư-đồ trong sổ ghi chép giúp ta.”

Chưởng giáo cho là mình nghe lầm, vô ý thức lại hỏi một lần: “Cái gì?”

Vân Linh thu đàn cầm đứng dậy, giọng nói nhàn nhạt như cũ: “Ta muốn thú Sương Nhi làm thê, làm phiền sư đệ xóa bỏ tính danh sư-đồ trong sổ ghi chép giúp ta.”

Cả người Chưởng giáo đều mơ hồ, mấy vị trưởng lão đi theo hắn đến cũng mơ hồ, nghe nói con người sau khi Độ Kiếp tính khí sẽ trở nên lạnh lùng, sẽ không còn quan tâm đến chuyện trong giới Tu tiên nữa, nhưng cũng chưa từng nghe nói tinh thần sẽ xảy ra vấn đề a!

Đắc Kỷ cũng có chút sững sờ, nhỏ giọng nói: “Sư tôn?”

Trong mắt Vân Linh không vui cũng không buồn, chỉ nhìn Đắc Kỷ, đột nhiên đưa tay sờ đầu nàng, giọng nói cứng ngắc: “Ta thích nàng, không muốn làm Sư tôn của nàng, nếu nàng không thích ta, ta có thể chờ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.