Đắc Kỷ

Chương 27: Chương 27: Tiếc rằng tiên tử khuynh thành (9)




Editor: Hiên Viên Linh

Vân Linh thấy ánh mắt của đệ tử hơi chuyển động, mới phát giác tay của mình còn đặt trên tay đệ tử, dừng một chút, thu hồi hồi lại như chưa có chuyện gì xảy ra, trên khuôn mặt không có biểu tình như trích tiên càng có vẻ quang phong tễ nguyệt*.

*Phong quang tễ nguyệt: Cảnh tượng xanh tươi, trong trẻo sau cơn mưa

Đắc Kỷ nhoẻn miệng cười, trong mắt như chứa đựng ngàn vạn ngôi sao, từng điểm ánh sáng nhàn nhạt trêu chọc lòng người, nhìn đến mức Vân Linh cũng có chút không được tự nhiên, mới nghe nàng nhẹ nhàng nói: “Sư tôn, tu tiên có nghĩa gì?”

Gió mắt trăng thanh, mỹ nhân hơi say, đúng là đẹp không sao tả xiết lúc, nếu như đổi lại là người khác, thì đâu còn có tâm tư mà suy nghĩ những cái khác, nhưng Vân Linh lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, đáp lại: “Không có ý nghĩa.”

“Con đường tu tiên này, thủa bắt đầu đều là con người ngộ đạo mà trở thành tiên, có thể gặp nhưng không thể cầu, sau đó linh căn bị người trần phát hiện, có tông môn tiên gia, tu tiên càng ngày càng nhiều, thành tiên càng ngày càng ít.”

Vân Linh thấp giọng nói: “Ta không gia nhập Côn Lôn Tiên Tông, cũng không thể nói là ta đã sống uổng phí cả đời này, chỉ là con đường tu tiên, khó tránh khỏi sẽ phải vất vả hơn một chút, so với những thứ này mà nói, tu tiên cũng không có ý nghĩa gì.”

Ánh mắt trong suốt mà lại nghiêm túc, Đắc Kỷ đột nhiên hiểu rõ, tâm tính của người trước mặt này hoàn toàn là của tiên gia, thực sự hắn không phải là không hiểu chuyện phân tranh nơi trần gian, mà là đã nhìn thấu nhưng không nói ra, cái gọi là vân du đối hắn mà nói cũng không có quá nhiều ý nghĩa, chỗ khiếm khuyết của hắn là tâm tình, là tiêu dao.

Vân Linh lớn lên ở Côn Lôn Tiên Tông từ nhỏ, cho dù là đi theo con đường kiếm tu, hắn nhìn qua càng giống một người tu đạo, tu tiên là một cảnh giới, mà những đệ tử ở Côn Lôn Tiên Tông kể cả Nghiêm Sương, từ nhỏ đến lớn bị truyền thụ quá nhiều trách nhiệm và gánh vác, cho dù tu tới Đại Thừa, cũng khó tiêu dao độ kiếp mà đi.

Côn Lôn Tiên Tông nhìn qua thì rất vang danh, đứng đầu chính đạo, nhưng trong trí nhớ của Nghiêm Sương, d!3n~d@nl3^quY/d0n lúc Lục Đạo Ma Môn đồ tông diệt môn, không có một ai trong Chính đạo vươn tay ra giúp, không khó nhìn ra tình cảnh hiện giờ, lửa nóng sôi dầu, hoa tươi cài gấm*, cũng chỉ là vẻ ngoài.

*Tớ edit theo Hồng Lâu Mộng, nguyên văn convert là “liệt hỏa phanh du, tiên hoa trứ cẩm”, ý chỉ sự hoàn hảo, tốt đẹp

Đôi môi đỏ mọng của Đắc Kỷ khẽ nhếch, gò má ửng hồng, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, lại mang theo vài phần men say: “Lúc trước khi con chưa đi theo con đường tu tiên, mọi đau khổ đều đã nếm qua, nhưng cũng nếm trải được vài phần vui vẻ chốn nhân gian, không giống hiện giờ, mấy trăm năm nay, con không thể nào nghĩ ra một chuyện có thể khiến con vui vẻ như vậy.”

Vân Linh ngừng một lát, qua một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói ra: “Ta có một chuyện... có thể coi là rất vui vẻ.”

“Sư Tôn?” Đắc Kỷ khẽ ngửa mặt lên, đôi mắt đẹp giống như trăng sáng trên trời, sắc mặt hơi đổi, lại như mây mù che mặt.

Vân Linh bỗng nhiên đứng dậy, rời đi, đầu cũng không quay lại, nếu không phải có âm thanh trong đầu nhắc nhở độ hảo cam đang dao động, Đắc Kỷ thiếu chút nữa thì cho là chính mình chọc phải hắn.

“Đây thật là...” Cười nhẹ một tiếng, Đắc Kỷ dùng lễ nghĩa cổ đại phất tay áo, chậm rãi uống cạn rượu Hoa Lê trong chén, giương mắt nhìn về phía trăng non trên bầu trời đen, đôi mắt híp lại, mặc dù có chút không kiên nhẫn, nhưng Khúc Linh Nhi, nên có hành động.

Khúc Linh Nhi quả thực không có ý định ngậm bồ hòn làm ngọt, thân phận của nàng ở chính đạo cũng không tính là cái gì, so với thân phận một nhân vật nằm vùng có cũng được mà không có cũng không sao ở chính đạo thì thân phận của nàng ở ma môn thân phận mới là quan trọng, ma môn hy vọng đạt được Côn Lôn Tiên Tông đã lâu, nếu không phải có Vân Linh tiên tôn trấn giữ, Lục Đạo ma môn liên hợp lại là có thể diệt Côn Lôn Tiên Tông, vậy thì tài nguyên to lớn nơi Nam Vực sẽ trở thành của bọn họ.

Đáng tiếc mấy lần gặp phải trắc trở, trong nội bộ Ma Môn cũng cũng tự chia rẽ, không ít người đã nản lòng thoái chí, muốn tiêu diệt Côn Lôn Tiên Tông, có lẽ phải đợi đến khi Phi Vân Linh tiên tôn viên tịch, hoặc là chờ đến ngày nào đó vị tổ tông này phi thăng mới có thể.

Hiện thời tin tức của Khúc Linh Nhi truyền về, trong ma môn cũng xốc lại tinh thần, trong giới tu tiên, chuyện thầy trò mến nhau không ít, đối với những chuyện này ma môn cũng không cảm thấy sao cả, thậm chí còn có ma tu chuyên tìm thu những cô nương tướng mạo đẹp mắt làm đệ tử, nuôi đến khi lớn lên sẽ hưởng dụng. Nhưng một khi chính đạo phát sinh loại chuyện như vậy, nhẹ thì trục xuất sư môn, nặng thì phế bỏ tu vi lấy làm khiển trách, d.đ.l.q.đ mặc dù biết Côn Lôn Tiên Tông không có khả năng dùng loại án phạt này với Đại Thừa Lão Tổ, nhưng ít nhất có thể mang đến không ít phiền toái cho kẻ thù chung của Ma Môn kia!

Vì vậy chỉ mấy ngày sau, khi Đại hội Hóa Thần của Nghiêm Sương kết thúc không bao lâu, các nơi trong cửu vực liền rầm rầm rộ rộ nổi lên tin đồn một vị đại năng của Côn Lôn Tiên Tông có chuyện mờ ám với chính đệ tử của mình, chuyện xưa ướt át, tình tiết lớn mật, từ ngữ càn rỡ... Vừa nhìn đã biết chính là biên tập.

Đến Đắc Kỷ cũng không còn gì để nói, lật qua lật lại thoại bản tiểu đạo đồng mặt đỏ mang đến cho nàng, đặt sang một bên, có lẽ ngay từ đầu ma môn rất nghiêm túc truyền bá lời đồn này, nhưng bọn họ đã đoán sai cách truyền bá lời đồn của giới Tu Tiên, mấy lời đồn này chưa kịp truyền khắp Cửu Vực, đã bị những người làm nghề kể chuyện nắm bắt cải biên thành một đoạn thoại bản rất ly kỳ, phức tạp, cực kỳ đắt khách.

Nhưng nàng cũng hiểu rõ, cái gì gọi là Nhất lực hàng thập hội*, thực lực Vân Linh mạnh như vậy, mà kiếm tu lại có thể đánh thắng địch nhân có tu vi cao hơn mình, cho dù là Độ Kiếp Lão Tổ cũng không giám đánh cuộc tiên đồ đang gần trong gang tấc của mình để liều mạng với hắn, trừ khi thừa cơ đánh lén có thể khiến hắn bị thương ra, bọn họ căn bản là không có cách nào có thể là hắn bị thương dù chỉ một chút.

*Nhất lực hàng thập hội: người có sức mạnh có thể chế ngự mười nhóm người

Khúc Linh Nhi cắn nát răng cũng không có cách nào, vốn dĩ nàng có vô số loại biện pháp có thể hắt nước bẩn cho Nghiêm Sương, nhưng mọi người đều coi nó là chuyện cười, trừ ra vài nam nhân bị nàng mê hoặc đến muốn sống muốn chết ra, căn bản không có người nào chịu tin nàng, nếu như nàng có thể qua lại với Nghiêm Sương vài ngày, đương nhiên mọi người có thể dùng mắt của mình mà phân biệt tốt xấu, nhưng nữ nhân đáng hổ thẹn kia lại chỉ lộ mặt một lát ở Đại hội Hóa Thần sau đó liền chuyển đến chỗ ở của Vân Linh tiên tôn!

Đắc Kỷ nghĩ có lẽ vẫn có lối rẽ, lời đồn của Ma Môn sẽ có chút tác dụng với Vân Linh, lật lại thoại bản mới xuất hiện, cả người Vân Linh đều có chút mông lung, thoại bản viết mặc dù không có chỉ mặt gọi tên, nhưng ở Côn Lôn Tiên Tông, thầy trò kiếm tu, Đại Thừa Hậu Kỳ Đại viên mãn, từng câu từng chữ đều chỉ về phía hắn và đệ tử, mà Ngọc Lâm tiên tôn trong thoại bản này hiển nhiên là ám chỉ hắn.

Mà vị “Phi Tuyết tiên tử” kia... trên trán của Vân Linh đã toát mồ hôi, cả người đều không tốt lắm! Tâm tư của hắn đối với đệ tử lại rõ ràng đến mức này sao! Nhiều người đã biết rõ như vậy, chắc chắn đệ tử cũng biết rồi! Đệ tử sẽ nhìn hắn thế nào đây?

Tiểu đạo đồng có cặp mắt Hồ Ly thấy sắc mặt của Tiên Tôn nhà mình đang kìm nén cơn giận, trong lòng bồn chồn, cuối cùng vẫn to gan khuyên một câu: “Tiên tôn, cái này vừa nhìn đã biết là là Ma Môn giội nước bẩn lên người Tiên Tôn, sẽ không có ai tin đâu.”

Vân Linh giương mắt nhìn về phía Tiểu đạo đồng có cặp mắt Hồ Ly kia, tiểu đạo đồng chỉ cảm thấy lời nói khi nãy của nàng đúng là có hiệu quả, hơn nữa hắn còn được tiên tôn nhìn với ánh mắt khích lệ! Hồi hộp nuốt nước miếng, tiểu đạo đồng có cặp mắt Hồ Ly vội vàng tiếp tục nói: “Những người này cũng không nghĩ lại, Tiên Tôn chính là một vị đại năng đương thời, đừng nói tiên tử, cho dù là cung chủ của Lăng Hoa Cung đến, Tiên Tôn nhìn cũng không thuận mắt a!”

Cung chủ Lăng Hoa Cung mà Tiểu đạo đồng có cặp mắt Hồ Ly nói đến, là một vị tiên tử đời trước của Chính Đạo, miễn cưỡng có thể coi như cùng lứa với Vân Linh, khi đó mỹ mạo và thực lực đều là nhất đẳng, hiện giờ đã là Xuất Khiếu Trung Kỳ Đại năng, là đệ nhất mỹ nhân của Chính Đạo.

Vân Linh nhìn chằm chằm tiểu đạo đồng có cặp mắt hồ ly một lát, nhìn đến khi tiểu đạo đồng cảm thấy toàn thân không thoải mái, mới cứng rắn nói: “Sương Nhi là tốt nhất.”

Tiểu đạo đồng lập tức nịnh hót: “Đúng vậy, tiên tử thiên tư hơn người, tu vi nhất định có thể đuổi kịp và vượt qua cung chủ của Lăng Hoa Cung...”dIêênđ@nleeqYuydd0n

Vân Linh không nói lời nào, hắn cảm thấy tất cả mọi thứ của Sương Nhi đều rất tốt, không chỉ là thiên tư, hơn nữa, Sương Nhi của hắn cho dù không tu luyện mỗi ngày, chỉ uống rượu ngủ làm nũng làm ầm ĩ, muốn người ta dỗ dành muốn người ta ôm, hắn cũng cảm thấy nàng là tốt nhất. (^O^)

Lời của Tiểu đạo đồng còn chưa nói xong, đã nghe thấy giọng nói của Chưởng giáo truyền tù gian ngoài vào, tu vi của hắn thấp không nghe rõ lắm, nhưng Vân Linh đã sớm phát hiện, chỉ là không có nhúc nhích.

Chưởng giáo râu bạc là sư đệ cùng lứa với Vân Linh, cũng là một trong số ít bằng hữu của Vân Linh, lúc này đi tới, ánh mắt rơi xuống thoại bản trong tay Vân Linh, giọng nói mang theo vài phần vui vẻ: “Thoại bản này khiến huynh tứ giận sao?”

Mắt phượng trong suốt của Vân Linh nâng lên, nhìn chằm chằm chưởng giáo một lát, mới nhẹ giọng nói: “Ta chưa từng làm loại chuyện này.”

Chưởng giáo vuốt râu, nhịn không được cười: “Đừng nói đệ, cho dù cầm thoại bản này mang đi hỏi đệ tử tạp dịch trong tông, cũng không có ai tin a.”

Vân Linh bớt căng thẳng, trên mặt vẫn là biểu tình lạnh nhạt, nhìn chằm chằm chưởng giáo nói: “Vậy đệ tới đây, là vì cái gì?”

“Thật ra là có một chuyện.” Thần sắc của Chưởng giáo nghiêm túc nói: “ Sau Đại hội Hóa Thần của Sương Nhi, trên đường về Thanh Tiêu Ngọc Vũ Lâu phát hiện mất tích một người đệ tử, còn chưa ra khỏi địa giới của Côn Lôn Tiên Tông, bởi vì mất tích rất kỳ quặc, cho nên đệ đến mượn Vân Quang Kính của sư huynh một lát, tìm xem đệ tử này hiện đang ở chỗ nào.”

Vân Linh gật đầu, nhưng chợt nhớ tới cái gì, nói: “ Đệ tử của Thanh Tiêu Ngọc Vũ Lâu, người gọi là Chu Linh Nhi đó sao?”

Chưởng giáo gật đầu.

Vân Linh thản nhiên nói: “Người kia một thân ma khí, cứ cho là người của Thanh Tiêu Ngọc Vũ Lâu không có phát giác, đệ cũng không nhìn ra sao? Hiện giờ mất tích, không phải là tự động rời đi, thì cũng là do người trong Ma Môn mang đi.”

“Cho dù đệ phát giác cũng không thể nói thẳng ra được a...” Chưởng giáo hừ một tiếng, “Hiện tại trong Thâp Tông của chính đạo, đều có thể có Ngưu Quỷ Xà Thần*, vị sư phụ kia của nàng ta đã dặn dò, đệ cũng chỉ là cho người ta một câu trả lời thỏa đáng mà thôi.”

*Ngưu Qủy Xà Thần: yêu ma quỷ quái, đầu trâu mặt ngựa

Vân Linh lấy Vân Quang Kính ra giao cho chưởng giáo, chưởng giáo lập tức mặt mày rạng rỡ, ánh mắt rơi vào thoại bản trong tay hắn, nịnh nọt nói: “Sư huynh, đệ giúp huynh ném đi, cái bàn này cũng nên lau đi, ai nha, nền nhà cũng nên quét dọn...”

Phất ống tay áo đen có thêu hoa văn đỏ một cái, toàn bộ động phủ lập tức sạch sẽ gọn gàng, mắt phượng của Vân Linh nhìn chằm chằm gương mặt già nua của chưởng giáo không hề chớp, chưởng giáo ngượng ngùng vuốt bộ, nhỏ giọng nói lầm bầm: “Được rồi, được rồi, đệ dùng xong sẽ trả lại y nguyên.”

Vân Linh dùng giọng điệu cứng ngắc nói: “Giữ thêm vài ngày cũng không sao, vốn là Sư Tôn để lại cho hai chúng ta dùng.”

Chưởng giáo lập tức cười lên, bộ râu tuyết trắng đều bay hết ra ngoài, bái lễ một cái với Vân Linh, rồi vội vàng cần Vân Quang Kính bỏ chạy giống như sợ hắn đổi ý.

Cho tiểu đạo đồng có cặp mắt Hồ Ly xuống, Vân Linh lấy ra một quyển thoại bản thật mỏng từ trong ống tay áo, ánh mắt rơi ở bìa sách không tổn hao gì, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm

(“trai tơ” Sư Tôn lần đầu biết yêu quả thực quá moe, aizzz chưởng giáo à, mình là chưởng giáo, mình phải giữ thần thái và khí chất ở mọi nơi chứ....không thể không có tiền đồ trước mặt Sư Tôn như thế được”)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.