Đắc Kỷ

Chương 19: Chương 19: Tiếc rằng tiên tử khuynh thành (1)




Sớm tinh mơ Minh Tuyết đã phát hiện thương thế trên mặt Thiếu phu nhân nhà mình, chỉ là không hỏi nhiều, nàng cũng đã nghe qua không ít tin đồn về thiếu gia nhà mình, so sánh với thái độ khác thường mối lần tới cầu khẩn, nàng lờ mờ nghĩ tới điều gì, chỉ là giận mà không dám nói gì.

Đắc Kỷ sai Minh Tuyết tiễn Tô Ngọc Khanh, soi gương chải một kiểu tóc của một thiếu nữ cập kê, lấy giấy bút, suy nghĩ một chút, lại không có hạ bút, giấy tuyên thành trống không bày trên bàn, một chút mực ở bên trong nghiên mực.

Đến giờ V384 đã không chỉ là đồng cảm với hai đứa (nguyên văn tác giả nhé) Tô Ngọc Khanh và Phó Ly, nó quả thực muốn nhảy dựng lên cho bọn họ một người một cái ôm an ủi, mắt thấy Đắc Kỷ mạnh mẽ đụng đầu vào tường, yêu linh thoát khỏi, thân thể Hứa Thanh Yên lập tức không có hơi thở.

Lúc này, nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, Đắc Kỷ cũng hưng trí bừng bừng ngồi xuống loay hoay bên cạnh thi thể của Hứa Thanh Yên, lúc thì cảm thấy tư thế quá xấu, lúc lại cảm thấy không vừa ý, thật lâu sau mới chỉnh ra một tư thế vừa có mỹ cảm, lại không phải là cố ý gã xuống đất, V384 nhịn không được nói ra: “Không có ai sẽ chú ý đến mấy thứ này đâu.....”

Ngày Tô Ngọc Khanh tân hôn, tân nương lại đụng tường tự sát, lúc Tô gia điều tra nguyên nhân cái chết tự nhiên sẽ phát hiện ra chuyện đêm qua, Tô Ngọc Khanh lại không phải là một kẻ ngốc, mấy ngày nay mọi người đều nhận thấy những điều bất thường của Phó Ly, chỉ là không có ai đoán được sau khi hắn hối hận lại có thể làm ra những chuyện thế này mà thôi.

Những chuyện tiếp theo quả nhiên cũng không ngoài dự liệu của V384, sau khi biết được tin dữ đó, Tô Ngọc Khanh hoàn toàn không thể tin, thật lâu sau mới tự mình đi kiểm tra thi thể của Hứa Thanh Yên, căn bản không cần suy đoán nhiều, cặp mắt hiện tia máu đã nhìn chòng chọc Phó Ly đang đứng im một góc như tượng gỗ.

Phó Ly cứ đứng ngây ra mặc kệ Tô Ngọc Khanh xông lên đánh mình, một người phát điên đến hoàn toàn quên vũ kỹ, một người giống như đánh mất sinh cơ, Minh Tuyết quỳ trên mặt đất khóc thút thít, nhìn thấy bộ dáng của hai người này, dường như đã hiểu rõ điều gì đó, ôm thi thể Hứa Thanh Yên, khóc đến càng thêm lớn tiếng, Thiếu phu nhân của nàng, đến cuối cùng phải chịu bao nhiêu ủy khuất đây?

“ Mục tiêu của nhiệm vụ: Phó Ly, độ hảo cảm: 100, không phải mục tiêu của nhiệm vụ: Tô Ngọc Khanh, độ hảo cảm: 100”

Trở lại hệ thống không gian, cùng lúc V384 nhận được phản hồi sau khi hoàn thành nhiệm vụ, biểu thị nguyện vọng của Hứa Thanh Yên đã hoàn thành, sau khi bọn họ rời khỏi, bởi vì hai nhà có quan hệ thông gia, Tô Ngọc Khanh và Phó Ly không đánh nhau đến mức người sống ta chết, nhưng cũng đoạn tuyệt quan hệ, thên thể của Tô Ngọc Khanh cũng chưa hoàn toàn khôi phục, không thể luyện đao đến trình độ cao, vì vậy thay đổi học độc dược, Phó Ly khổ luyện kiếm pháp mười năm như một, cuối cùng hai người liên thủ giết chết Kiếm Thần Hàn Tiếu, báo thu cho Hứa gia.

Nhìn qua dường như là một kết cục rất tốt, nhưng Tô Ngọc Khanh cả đời không lập gia đình, bỏ lại vị trí gia chủ, Phó Ly lấy kiếm làm thê, sống trong đau khổ, đây đâu chỉ là ngược a, mà quả thực là vô cùng, vô cùng ngược a!

Nghe xong phản hồi Đắc Kỷ có chút hào hứng, cũng tiếp tục giơ tay, tiếp tục lật danh sách nhiệm vụ V384 đưa tới , lật tới lật lui vài lượi, mới đã chọn được một nhiệm vụ hợp tâm ý.

V384 vội vàng quét mắt nhìn qua nhiệm vụ, lập tức toàn bộ hệ thống có chút ngốc, nhiệm vụ trước cấp S còn chưa tính, lần này Đắc Kỷ lại chọn một nhệm vụ cấp song S (SS), đừng nói là hoàn thành, cho dù là người có bản lĩnh khiêu chiến nhiệm vụ này cũng ít đến đáng thương.

Nhiệm vụ cấp song S này chủ yếu là để tăng thêm cấp bậc ở thế giới này, ngày xưa thánh nhân tranh đoạt chính đạo, làm cho Thượng Cổ Giới sụp đổ, Nữ Oa thánh nhân không đành lòng nhìn sinh linh đồ thán, lấy đá ngũ sắc làm nền tảng, lập ra ba nghìn thế giới tạo bình yên cho sinh linh, từ Thượng Cổ Giới chia ra ba nghìn thế giới, có nơi linh khí thiếu thốn, tiên ma khó tồn, được gọi là Mạt Pháp Giới, có nơi linh khí sung túc, sinh linh có thể tồn tại, phát triển, lại có nơi có vài phần cơ duyên, sinh linh trong đó có thể đạp phá hư không phi thăng đến tiên giới, cho nên được xưng là Tu Tiên Giới.

Để hình thành Tu Tiên Giới cần thiên thời địa lợi nhân hoà, cho dù là ở trong vô cùng vô tận ba nghìn thế giới, cũng rất ít ỏi, mà người ban bố nhiệm vụ cấp song S này chính là xuất phát từ một nơi gọi là Kiền Nguyên Tu Tiên Giới.

Người ban bố nhiệm vụ tên là Nghiêm Sương nữ tử, từ nhỏ phụ mẫu của nàng đều mất, bởi vì trời sinh có tư chất vô song với linh căn hệ băng rất khác người, sau nhiều lần chuyển đổi được xếp vào Tông môn cấp cao nhất chính đạo Kiền Nguyên Giới là Côn Lôn Tiên Tông, bởi vì thiên phú tâm tính không chỗ nào không tốt, được Tông môn coi như đệ tử truyền thừa tỉ mỉ bồi dưỡng, trong đại hội kết đan năm mười sáu tuổi được trưởng lão đứng đầu Côn Lôn Tiên Tông- Phi Hoa tiên tôn thu làm đệ tử thân truyền, có thể nói là tiền đồ vô lượng.

Nghiêm Sương là Đại sư tỷ của Côn Lôn Tiên Tông, tư chất của nàng lại cực tốt, dùng ba trăm hai mươi tuổi du ngoạn sơn thuỷ đạt đến cảnh giới hóa thần, có thể phi thăng, theo lý mà nói không nên giữa đường đứt gánh, nhưng thế sự vô thường, có lẽ chính Nghiêm Sương cũng không nghĩ đến, sư tôn nàng kính yêu thời gian thế nhưng sẽ bị yêu nữ của Ma Môn mê hoặc, không kịp chạy về lúc Côn Lôn Tiên Tông bị người khác luân phiên tính kế, tứ cố vô thân, bốn bề khốn đốn.

Lúc đó lục đạo Ma Môn đồng thời tiến công đến, Côn Lôn Tiên Tông trước mất chưởng giáo, sau đó lại mất thêm vài vị trưởng lão, Phi Hoa tiên tôn chậm chạp không về, mất một vị năng lực Đại thừa kỳ, làm cho lòng người bất ổn, chiến đấu cũng lùi lại, Nghiêm Sương vì bảo hộ tông môn, lúc lâm chiến nhập ma, lập tứ tăng thêm hai cấp, chém giết toàn bộ địch, nàng tự biết sau khi nhập ma thần chí không rõ, sợ thương tổn đồng môn, dùng một chưởng đoạn tuyệt vu thiên. (lời của editor: aizz ta cũng không hiểu rõ từ vu thiên nhưng chắm mọi người cũng đoán ra là chị ý tự sát còn đoạn tuyệt cái gì thì kệ đi haha)

Nguyện vọng của Nghiêm Sương rất đơn giản, nàng muốn sư tôn của nàng không bị yêu nữ của Ma Môn mê hoặc, có thể xuất hiện đúng lúc Côn Lôn Tiên Tông gặp nạn, khiến tông môn ít đi thương vong.

Đắc Kỷ nhìn thoáng qua ban thưởng nhiệm vụ của Nghiêm Sương, là một thanh Thiên Giai linh kiếm, nàng chướng mắt mấy thứ này, nhưng lại cực kỳ hứng thú đối với yêu nữ Ma Môn có nthể mê hoặc người tu đạo ngàn năm, nghiêm túc mà nói, người sống ngàn năm chưa chắc đã là người, không thành ma cũng thành tiên, dạng người như vậy, còn bị tình yêu nam nữ trói buộc sao?

V384 đốt cho Nghiêm Sương một cây nến, trong rất nhiều người ban bố nhiệm vụ của hệ thống luân hồi thì một nửa đều giống như Việt Cơ, Hứa Thanh Yên, cả một đời đều sống không tốt còn một thân chấp niệm chờ người khác hỗ trợ hoàn thành, khó có được một nữ tử can tường như thế, nhiệm vụ cũng là vì đại nghĩa với tông môn, không liên quan đến tư tâm, nhưng không thể chịu nổi trong mắt của con hồ ly tinh này chỉ thấy mấy chuyện nam nam nữ nữ kia.

Lần này tiến vào nhiệm vụ là vào ngày Nghiêm Sương thăng lên cấp hóa thần. Trong Côn Lôn Tiên Tông, danh vọng của Nghiêm Sương đặc biệt cao, phần lớn đệ tử đều tụ ở trước bí cảnh Nghiêm Sương bế quan trông mong ngóng chờ, nhưng trong trí nhớ của Nghiêm Sương, đây lại là khởi đầu của hết thảy cơn ác mộng.

Chính vì trong lúc nàng đột phá hóa thần vô ý bị thương, sư tôn mới rời tông môn đi Băng Nguyên Hãn Hải tìm Cửu Huyền Băng Liên cứu nàng, gặp phải yêu nữ Ma Môn, cùng nàng yêu nhau. Lúc Côn Lôn Tiên Tông bị lục dạo Ma Môn vây đánh, thập tông chính đạo coi đó là cái cớ cự tuyệt không tiếp viện, trong trận chiến ấy Ma Môn dốc hết tinh nhuệ, Côn Lôn Tiên Tông chết vô cùng thảm, nguyên một đám đồng môn quen thuộc ngã xuống, mà sau lưng, không còn có người bảo hộ cho nàng.

Đắc Kỷ vừa mới bám vào thân thể, cổ họng đã ngòn ngọt, nàng cắn răng nuốt máu trở vào, cùng lúc đó kiếp vân trên đỉnh đầu tiêu tán, linh vũ* bay xuống như tơ, đây nghĩa là nàng đã bình yên vượt qua Hóa Thần Kỳ.

*linh vũ: sau khi một người độ kiếp hoàn thành bình an sẽ có một trận mưa mang theo linh khí rất có lợi với việc tu luyện của người tu tiên

Chứng kiến cảnh tượng này, chúng đệ tử của Côn Lôn Tiên Tông người thét chói tai, người hô hào lên tiếng, Đắc Kỷ hé mắt, theo như ký ức của Nghiêm Sương, đối với một số đồng môn này khẽ vuốt cằm ý báo đã biết một cái, lập tức dẫn tới một tràng ánh mắt nóng bỏng.

Không hiểu sao Đắc Kỷ có cảm giác như được trở lại Thanh Khâu, đối mặt với hồ tử hồ tôn khắp núi, khóe miệng liền không nhịn được nở một nụ cười, một tiếng cười này giống như hòa tan băng tuyết, khuôn mặt lãnh diễm xuất trần của Nghiêm Sương mơ hồ lộ ra vài phần xinh đẹp, trước giờ, các đệ tử của Côn Lôn Tiên Tông chỉ thấy qua Đại sư tỷ nghiêm mặt, lập tức sững sờ, ngây ngốc.

Cho đến khi Đắc Kỷ đi xa, mới có người chậm rãi phục hồi tinh thần lại, mặt mũi tràn đầy đỏ ửng hưng phấn xì xào bàn tán với người bên cạnh.

“Nhìn thấy không? Đại sư tỷ lại cười !”

“Trước kia chỉ thấy Đại sư tỷ trừng người khác, không nghĩ tới cười rộ lên lại đẹp mắt như thế.....”

“Trước đây người nào dám nói danh tiếng đệ nhất tiên tử chính đạo là Đại sư tỷ mua mới có được vậy ?”

... ........

Nghiêm Sương đột phá hóa thần, đầu tiên đương nhiên là tự mình đi gặp chưởng giáo Côn Lôn Tiên Tông, nhìn qua chưởng giáo là một ông lão đầu tó, râu bạc, dung mạo của người tu tiên vĩnh viễn không thay đổi, nhưng phần lớn người tu tiên cấp bậc cao đều không quan tâm những thứ này, sư tôn Phi Hoa tiên tôn của Nghiêm Sương là ngoại lệ, hắn hai mươi tuổi tiến vào Kim Đan, từ đó dung nhan liền dừng ở tuổi này.

Đối với đệ tử vô cùng tài giỏi- Nghiêm Sương, chưởng giáo vẫn rất hòa thuận, nói vài câu, liền cười nói: “Sư tôn của ngươi ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm ngươi, lần này ngươi đột phá, phần lớn tư nguyên đều là hắn dùng danh nghĩa Tông môn cho ngươi, được rồi, mau trở về cho hắn biết tin tốt này.”

Phi Hoa tiên tôn là một Thanh Kiếm tu*, kiểu tu hành chủ yếu ở Côn Lôn Tiên Tông, cho nên ngày thường hắn cũng rất ít thăm viếng người khác, cư ngụ ở Lạc Anh Phong, hẻo lánh nhất trong tu chân giới, thời gian qua nam sư nữ đồ bị kiêng kị, từ trước đến nay Nghiêm Sương đều ở cùng đệ tử Côn Lôn Tiên Tông, số lần đi đến Lạc Anh Phong cũng không nhiều.

*Thanh= đơn độc, thanh tịnh, Kiếm tu= tu luyện dùng kiếm làm pháp bảo

Ở Côn Lôn Tiên Tông bình thường đều là ngự kiếm, Nghiêm Sương lại không phi kiếm, “Kiếm tu không đạp (giẫm đạp) kiếm”, đây chính là câu nói đầu tiên sau khi Phi Hoa tiên tôn thu nàng làm đồ đệ, Đắc Kỷ thử sử dụng kiếm khí trong cơ thể Nghiêm Sương, rất nhanh kiếm khí dưới chân ngưng lại, người cũng không ngự lên được.

Dựa vào chiêu thức này, V384 liền chịu phục, đổi lại là người khác, cho dù có kí ức của Nghiêm Sương, đoán chừng chỉ một lát là bị vạch trần, dù sao không phải ai đi lên cũng sẽ bay, như vậy còn không lộ ra một chút kỳ quái nào sao.

Phi Hoa tiên tôn cũng giống Nghiêm Sương đều là linh căn hệ băng biến dị, nên rất thích những nơi rét lạnh, cái tên Lạc Anh Phong này nghe không tệ, lại phủ đầy băng tuyết vững chắc, Đắc Kỷ không thích tuyết, hoặc có thể nói người có lông dài cơ bản đều không thích, nàng thầm suy nghĩ chờ thêm mấy ngày nữa phải cải tạo lại cái đỉnh núi này một chút.

Vừa tới trước động phủ, hai tiểu đồng lanh lợi tiến lên đón chào, Đắc Kỷ nói: “Phiền các ngươi vào thông báo một chút, ta đến gặp sư tôn.”

Một tiểu đồng vội vàng nói: “Tiên tôn nói người chờ tỷ ở sau núi!”

Một tiểu đồng khác cũng gật gật đầu, ánh mắt to tròn như một con tiểu hồ ly, chỉ là mang theo một chút thần sắc sợ hãi, Nghiêm Sương thật ra là rất thích hai tiểu đồng này, chỉ là trời sinh nàng có một bộ mặt lạnh lùng, lại không giỏi nói chuyện, đến không ít lần, nhưng lời nói cũng chưa nói được vài câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.