Đắc Kỷ

Chương 20: Chương 20: tiếc rằng tiên tử khuynh thành (2)




Đắc Kỷ nghiêm mặt cảm tạ hai tiểu đồng giống như như Nghiêm Sương trước đây, đi về phía sau núi.

Phía sau núi Lạc Anh Phong vẫn là một vùng tuyết phủ trắng xóa, chỉ có một tảng đá màu đen rất lớn nằm ngang trên nền tuyết, phía trước tảng đá lớn đầy vết kiếm là một bóng lưng mặc y phục trắng tinh, phát giác thấy Đắc Kỷ đã đến, tấm lưng kia xoay người lại, đúng là một nam thanh niên tuấn mỹ như trích tiên (tiên giáng trần).

Thanh niên kia đúng là sư tôn của Nghiêm Sương- Vân Linh, vừa thấy Đắc Kỷ, cặp lông mày của hắn không nhịn được nhăn lại, hỏi: “Con bị thương sao?”

Vừa rồi, đến chưởng giáo cũng không chú ý tới chuyện này, chỉ đối mặt đã bị phát hiện, trong lòng Đắc Kỷ đã có dự tính, nhưng trên mặt chỉ cung kính nói: “Sư tôn, đệ tử không có gì đáng lo, chỉ là trong lúc đột phá nhất thời vô ý, tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ ổn thôi ạ.”

Trước giờ Nghiêm Sương chưa từng nói dối, cho nên Vân Linh cũng không hỏi nhiều, gật gật đầu, nói: “Con vừa đột phá Hóa thần, cũng nên đổi linh kiếm bổn mạng ban đầu, trước kia vi sư từng sử dụng thanh kiếm này lúc hóa thần, từng chém giết 3273 Ma tu nơi cửu vực, bây giờ con hãy tiếp nhận.”

Đắc Kỷ nhận kiếm, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, đây đúng là thanh kiếm Nghiêm Sương dùng làm phần thưởng cho nhiệm vụ, xem ra, nàng rất thất vọng với nam nhân trước mắt này.

Vân Linh không biết vì sao Đắc Kỷ lại bật cười, nhưng cũng không vì đệ tử vui vẻ hơn so với ngày thường mà bất mãn, chỉ nghĩ là nàng là bởi vì tiến cấp mà vui mừng, dừng một chút, lại nói: “Thiên tư của con rất tốt, tiến cấp quá nhanh, nhưng ngược lại tâm tình so với người khác lại càng thêm bạc nhược yếu kém, sau hôm nay tự đến Thanh Tâm Các của Động Thỉnh Lĩnh, bế quan ba năm.”

Thanh Tâm Các nơi đệ tử Côn Lôn Tiên Tông bế quan để củng cố cảnh giới, linh khí rất dồi dào, có lúc đệ tử cấp thấp không nắm chắc lúc đột phá cũng sẽ đi qua, vốn là sau khi Nghiêm Sương bị nội thương liền liên tục bế quan ở Thanh Tâm Các, cho đến khi lục đạo Ma môn đánh tới cửa, mới bị kinh động.

Từ giờ đến lúc lục đạo Ma môn vây công Côn Lôn Tiên Tông còn ba năm, Đắc Kỷ quyết định sẽ không ở trong Thanh Tâm Các đợi ba năm, yêu nữ ma môn kia hiển nhiên là dự tính dùng mỹ nhân kế, lấy gậy ông đập lưng ông  cho dù không có Cửu Huyền Băng Liên, cũng sẽ ra tay ở nơi khác, mặc dù nàng không ở đây, nhưng mọi chuyện vẫn sẽ phát sinh.

Nhưng Đắc Kỷ lại không nói ra, khẽ cúi đầu, trên khuôn mặt tuyệt diễm lại mang theo chút thần sắc kính cẩn đáp lại, Vân Linh gật đầu, suy nghĩ một chút, lại lấy ra ba tấm ngọc phù giao cho Đắc Kỷ.

“Trong ba tấm ngọc phù này có thể toàn lực xuất ra mười lăm đường kiếm khí của vi sư, trong lúc con bế quan có thể dùng để tìm hiểu, ngoài ra trong ba tấm ngọc phù này cũng có ba phần thần niệm* của vi sư, nếu như gặp phải nguy hiểm, bóp nát ngọc phù, thần niệm có thể dẫn lối cho vi sư ngay lập tức đến bảo vệ cho con.”

*Thần niệm: thần=thần linh, niệm= trí nhớ, ý nghĩ. Nghĩa gần giống thần lực nhưng cái này là thuộc về suy nghĩ

Đắc Kỷ tiếp nhận ngọc phù, bàn tay thuộc về Nghiêm Sương lại đang khẽ phát run, khi tông môn gặp nạn, tử thương vô số, lần lượt bóp nát hết ngọc phù, kiếm khí đầy trời, thần niệm tứ tán, lại không được đáp lại dù chỉ một chút.

“Sương Nhi?” Vân Linh hơi hơi nhíu mày nói: “Từ khi con đột phá liên tục thất thần, có phải là thân thể đã xảy ra vấn đề gì không?”

Đắc Kỷ phục hồi tinh thần lại, biết là thần niệm còn sót lại của Nghiêm Sương ảnh hưởng đến mình, nàng là yêu hồ ngàn năm không phải giả, có lẽ lúc Nghiêm Sương nhập ma trước lúc lâm chung đã đến Đại Thừa, cho dù thần hồn không có ở đây, nhưng một chút tàn niệm còn sót lại trong thân thể này cũng đủ khiến cho một người tâm chí không kiên định bị mất phương hướng.

“Sư tôn, con không sao.” Đắc Kỷ nói xong hé miệng cười nhẹ một tiếng, thuận tiện lặng lẽ làm tiêu tan tàn niệm còn sót lại của Nghiêm Sương.

Vân Linh lại hơi ngẩn ra, Nghiêm Sương không thích cười, ngay cả hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ nàng tươi cười như vậy, giống như Tuyết Liên nở rộ trên Băng Nguyên,  lãnh hương lan tỏa mười dặm. (Linh: nghĩa của câu là: “giống như hoa sen tuyết nở rộ trên một vùng băng giá, hương thơm lạnh lẽo lan tỏa mười dặm” nhưng mà ta thích để hán việt như vậy mới thấy hợp với ngữ cảnh)

Bình thường Nghiêm Sương không hay đến Lạc Anh Phong, cho nên thời gian gặp Vân Linh chung cũng không nhiều, mỗi lần đến lúc này, cũng là khi nên nói cáo từ, Vân Linh cũng quen như vậy, ánh mắt của Đắc Kỷ hơi híp lại một chút, giống như là nhớ ra cái gì đó, dừng bước quay đầu lại.

Vân Linh hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

Một câu hỏi thẳng, không hiểu phong tình một chút nào, trong nội tâm Đắc Kỷ hiểu rõ, cũng dựa theo tính tình của Nghiêm Sương, nói thẳng: “Sư tôn, con không có linh thạch để đi Thanh Tâm Các bế quan ba năm.”

Vân Linh mở lớn hai mắt, Đắc Kỷ thề là từ trên khuôn mặt tuấn mỹ tựa như trích tiên kia nàng nhìn thấy một chút mờ mịt, nàng nhịn không được buồn cười, dù sao cũng xem như kéo dài thời gian gặp mặt, kỳ thật dựa theo ưu đãi của Côn Lôn Tiên Tông đối với đệ tử truyền thừa, Nghiêm Sương có thể có rất nhiều linh thạch, nhưng mà nàng thật sự rất là ngốc nghếch, chỉ biết vùi đầu vào khổ tu, phần lớn đan dược, vật liệu mà tông môn phát cho nàng đều quý trọng hơn những người khác, trong nhận thức đáng thương của Nghiêm Sương, căn bản là không biết lấy vật liệu để đổi lấy linh thạch, cho nên Nghiêm Sương thật sự là ... Rất nghèo. (^o^)

Nhưng mà Đắc Kỷ tính sai, Nghiêm Sương không biết lấy vật liệu để đổi linh thạch là vì: làm những trưởng lão của Côn Lôn Tiên Tông, Kiếm Tu từ sau khi đạt Đại Thừa Hậu kỳ Đại viên mãn là cấp cao nhất, gần như là được Côn Lôn Tiên Tông nuôi dưỡng cả đời, Vân Linh cũng không biết mấy thứ này, hắn thậm chí còn vô thức hỏi một câu: “Bây giờ Thanh Tâm Các không thu đan dược sao?”

Đắc Kỷ nặng nề gật gật đầu, vì vậy Vân Linh cũng có chút phiền não , hắn chau mày lại, do dự một chút, nói: “Ngày mai ta tìm Chưởng môn sư đệ, con cứ về trước đi.”

Nhưng mà Đắc Kỷ tốn nhiều công sức như vậy, không phải là từ chối Nghiêm Sương một mình bế quan, vì vậy nàng giả vờ gật đầu liền rời khỏi, lại âm thầm thúc giục linh lực, đem nội thương vừa rồi mạnh mẽ ép xuống lại bốc lên, lập tức phun một ngụm máu tươi phun, trước mắt biến thành màu đen, hôn mê bất tỉnh.

Vân Linh tính tình đơn thuần, tu vi lại cực cao, Đắc Kỷ dứt khoát liền thật chặt đứt ý thức, đợi đến khi V384 nhỏ giọng gọi nàng tỉnh lại, mới chậm rãi khôi phục lại.

Bài trí quen thuộc trước mắt nói cho nàng biết, đây là chỗ ở của Nghiêm Sương, V384 có chút uể oải, Đắc Kỷ lại không để ý mấy cái này, nàng hé mắt nhìn, chỉ là một lần đối mặt, nàng liền nhìn ra tính cách của Vân Linh, người này tuyệt đối không phải dạng người bại hoại vì sắc đẹp mà phản bội tông môn, nhưng rất dễ bị người khác tính kế.

Thực tế cũng dúng là như vậy, Vân Linh và Nghiêm Sương kỳ thật cũng rất giống nhau, đều có tư chất cực tốt, từ nhỏ đã được nhận vào danh môn, một đường thuận buồm xuôi gió, cho dù là vì rèn luyện tâm tình hay rời tông rèn luyện, sau lưng cũng có rất nhiều Sư trưởng bảo hộ.

Kỳ thật năm trăm năm trước Vân Linh đã đột phá Đại Thừa Hậu kỳ Đại viên mãn, hắn lại là Kiếm Tu có lực sát thương cường đại nhât trong các tu sĩ, âm thầm có danh tiếng Đệ nhất chính đạo, nhưng mà Đắc Kỷ- người ngoài cuộc này lại có thể thấy rõ ràng, Vân Linh kỳ thật mới là người có tâm bạc nhược yếu kém nhất. Đại thừa và Độ Kiếp chỉ cách nhau một bước ngắn, một bước này không liên quan đến tu vi, mà là ở tâm tình, có lẽ trong lòng Vân Linh cũng hiểu rõ, nhưng mà hắn và Côn Lôn Tiên Tông đã đi liền với nhau, hắn không thể bỏ lại Côn Lôn Tiên Tông để đi dạo chơi rèn luyện, Côn Lôn Tiên Tông cũng không cách nào có thể rời khỏi vị Đại Thừa trưởng lão uy chấn Cửu Vực này, vì vậy mà biến thành tử cục.

Đắc Kỷ ra khỏi động phủ, chỗ ở của Nghiêm Sương là một ngọn núi được tông môn ban thưởng cho khi nàng đột phá Kim Đan, sau này khi Kết Anh, tông môn lại ban thuởng cho một động phủ linh khí cực kỳ rồi dào, ngày thường lại có rất nhiều vật liệu cung cấp nuôi dưỡng, dưỡng đến mức cả đồ đệ và sư phụ đều ngây thơ đơn thuần.

Mới ra khỏi động phủ, liền thấy có tiểu đồng đến trước mặt, nhìn đi nhìn lại, đúng là hai đồng tử đáng yêu trên Lạc Anh Phong, thần sắc của Đát Kỷ nhu hòa xuống một chút, nhưng vẫn học Nghiêm Sương thản nhiên nói: “Là Sư tôn cho các ngươi đi đến chiếu cố ta sao?”

Hai tiểu đồng vội vàng gật đầu, tiểu đồng có đôi mắt hồ ly còn sợ hãi bổ sung một câu: “Tiên tôn nói muốn đi một chuyến đến Băng Nguyên Hãn Hải, để cho bọn đệ ở lại động phủ của tiên tử chăm sóc thật tốt.”

Ở trong trí nhớ của Nghiêm Sương, Vân Linh đi lần này là ba năm, lời đồn đãi nổi lên bốn phía, mãi cho đến cuối cùng cũng không trở về.

V384 sợ hãi kêu một tiếng, nhưng Đắc Kỷ chỉ hơi híp mắt, vẫn nghiêm mặt như cũ nói cảm ơn với hai tiểu đồng rồi quay người lại vào động phủ.

“Đúng đúng đúng, phải vội vàng đuổi theo, ngàn vạn lần không thể để cho mục tiêu của nhiệm vụ gặp được yêu nữ kia, tốt nhất khiến hắn...”

Đắc Kỷ cắt đứt lời nói của V384, ôn nhu nói: “Ta đuổi theo hắn, thế nhưng không có ý muốn ngăn hắn, không cho hắn gặp được vị yêu nữ cô nương kia nha.”

V384 a một tiếng, ở trong nhận thức của nó, người làm nhiệm vụ khi biết trước tình hình và hậu quả, đều lợi dụng phần ưu thế này để cố gắng tránh được nguy hiểm, chờ đến khi phản ứng lại, mới nhớ tới, nếu bàn về yêu nữ, ai có thể có thể so được với vị chủ nhân trước mắt này? Nếu Vân Linh thích yêu nữ, vậy thì quá tốt ! Bảo đảm hắn yêu đến mức không nhận ra đông tây nam bắc!

Đắc Kỷ nghe thấy được tâm tư của V384, tay ngọc khẽ bắn tấm ngọc thạch V384 gửi thân một cái, chính khí lẫm liệt trách mắng: “Xấu xa, thân là người trong chính đạo, sao có thể so yêu mị cùng những thứ kia ma môn nghiệt súc kia”

V384 dùng ánh mắt như gặp được quỷ nhìn nàng, liền thấy trên khuôn mặt tuyệt diễm xuất trần của Đắc Kỷ lại mang theo một chút trong trẻo nhưng lạnh lùng không để cho khinh nhờn, chói lọi giống như thần nữ chốn Cửu Thiên.

Hành trình của Vân Linh không phải là rất nhanh, theo lý đi một vòng giữa Côn Lôn Tiên Tông và Băng Nguyên Hãn Hải, Đại Thừa Tu sĩ chỉ cần nửa tháng là đủ, nếu dùng tới truyền tống trận, thì chỉ cần chưa tới năm ngày.

Đáng tiếc đã lâu rồi Vân Linh không rời tông môn, cũng không biết tình hình thay đổi của truyền tống trận các nơi, dứt khoát liền ngự kiếm mà đi, Nghiêm Sương từng có kinh nghiệm rời tông rèn luyện, liền dùng vài cái truyền tống trận, mới nhìn thấy bóng dáng Vân Linh ngự kiếm mà đi.

Vân Linh căn bản không nghĩ tới chính mình chẳng qua là rời tông môn có một chuyến, đệ tử đang bị thương đuổi theo hắn, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Đắc Kỷ, lông mày nhịn không được chau lên, một đạo kiếm khí bay ngang, mang nàng rơi xuống đất.

“Thân thể của con còn chưa khỏe hẳn, tại sao lại đến đây?” Vân Linh đưa tay, dừng một chút, vẫn ấn lên sau lưng Đắc Kỷ, chuyển vận cho nàng một chút linh khí, lúc này sắc mặt của Đắc Kỷ mới tốt hơn nhiều.

“Sư tôn, đệ tử cũng không phải là cố ý tùy hứng, mà là, mà là...” Đắc Kỷ hít một hơi mới nói ra: “Tiểu đồng nói Sư tôn là vì đệ tử mà đi lấy Cửu Huyền Băng Liên, đệ tử nhất thời nhớ tới chút chuyện, cho nên đến cản Sư tôn.”

Trên khuôn mặt như trích tiên của Vân Linh mang theo một chút nghi hoặc như thiếu niên, Đắc Kỷ nói thẳng: “Thánh nữ đời này của Lục đạo Ma môn cũng là biến dị băng linh căn, ma môn từ ba trăm năm trước liền liên tục phái người canh giữ ở Băng Nguyên Hãn Hải, lấy Cửu Huyền Băng Liên để Thánh nữ dùng khi luyện công, đệ tử không yên tâm Sư tôn.”

lời của editor: chắc mọi người cũng thấy tên của Sư tôn chương trước và chương này khác nhau, Linh xem trong bản gốc thấy tác giả để cá chương sau cũng là Vân Linh tiên tôn nên tớ sẽ sửa lại tên của Sư tôn trong chương trước. Có lẽ tác giả đổi tên cho sư tôn mà quên mất chưa sửa lại ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.