Chờ khi không còn thấy bóng dáng Tà Tích Đông Ca mới đóng lại cơ quan,
khuôn mặt của lão như kết một tầng sương: “Trần đại nhân, mời vào.”
Trần Lâm Tư vừa vào, nhìn khắp nơi không thấy Tà Tích thì tính tình bạo phát: “Ngươi nên giải thích chút mới phải nhỉ?”
Đông Ca vẫn duy trì bộ dáng khí định thần nhàn, lão châm hai chung trà sau
đó đưa cho Trần Lâm Tư một chung: “Đại nhân, quả thật Thất Trọng các lần này không đúng, chỉ là thân phận của người họ cũng không biết, nên giơ
cao đánh khẽ thôi.” Đôi mắt lão rũ xuống che đi tinh quang trong mắt.
Trần Lâm Tư nghe lão nói vậy nhưng lại như không hiểu: “Người đâu?”
Hắn không phải muốn tính sổ với nàng! Nhưng điều hắn muốn là gì ngay chính hắn cũng không biết.
Đông Ca thấy Trần Lâm Tư cố ý như không nghe thấy lời mình nói thì cũng
không quản nữa, với khinh công của Tà Tích thì lúc này có lẽ cũng đã
chạy xa rồi, lão đưa tay làm dấu hiệu mời: “Nếu ngài vẫn muốn tìm người
thì ta không giữ ngài nữa. Mời, không tiễn.”
Trần Lâm Tư mong là
một địa điểm chính xác nhưng lão cáo già này làm gì tốt vậy, rõ ràng Tà
Tích đã đi xa rồi. Dù biết vậy nhưng hắn vẫn dùng tốc độ nhanh nhất rời
đi.
°•○●●○•°°•○●●○•°°•○●●○•°
Tà Tích không có trở về Thất
Trọng các ngay mà là đi đến Trần gia. Nàng lúc trước đã hứa với Nhữ Tiểu Mai sẽ đưa nàng ta ra, thật ra nàng cũng không phải là kẻ giữ lời hứa
nhưng không hiểu sao lần này lại muốn thử.
”Tiểu thư!”
Tà
Tích lưu loát lẻn vào phòng Tiểu Mai, khuôn mặt vừa mới giải độc xong
nên vẫn còn xanh xao nhưng đôi mắt vẫn chứa ý cười: “Chuẩn bị đi. Rời
khỏi Trần gia.”
Thấy nét mặt Tà Tích không tốt, Nhữ Tiểu Mai cũng hoảng hốt, chẳng lẽ tiểu thư ám sát thất bại? Nhưng vốn là đệ nhất hoa
khôi từ Túy Hồng lâu nên nàng vẫn biết cái gì nên hỏi cái gì không nên.
Tiểu Mai chỉ lấy theo vài món trang sức cùng toàn bộ số bạc nên chỉ một lúc
sau cả hai đã thuận lợi rời xa Trần phủ, ra đến ngoại ô.
”Chia tay ở đây đi.” Tà Tích lạnh lùng nói.
Nàng xưa nay luôn độc hành không quen có người đi chung, vướn víu.
”Tiểu thư, đừng... sẽ không làm phiền người đâu.” Nhữ Tiểu Mai nói năng lộn
xộn, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ hoảng hốt làm người khác thương tiếc.”Không được.” Nàng là sát thủ, Nhữ Tiểu Mai lại là một nữ tử yếu ớt, tự bảo vệ mình còn chưa được huống chi là còn bảo vệ thêm nàng ta? Công việc của
nàng luôn phải ẩn thân hoặc cải trang, không tiện dẫn theo một nữ tử như Nhữ Tiểu Mai.
”Tiểu thư...” Không đợi Nhữ Tiểu Mai nói xong Tà Tích đã sử dụng khinh công bay đi, chỉ để lại ba chữ: “Sống thật tốt.”
←↓→←↓→←↓→←↓→←↓→
Tà Tích cũng không vội về Thất Trọng các ngay mà thong thả đi đến một tiệm vải nhưng thật ra là căn cứ bí mật của tổ chức để thay lại hắc y như cũ rồi mới an tâm trở về. Ngồi trên ngựa phi nước đại về kinh thành, Tà
Tích vuốt đai lưng, môi đẹp khẽ cong, nàng thật tò mò nha, Trần Lâm Tư
này rốt cuộc là ai? Nàng sẽ không tin chỉ là một tên quan háo sắc như
những gì thăm dò được đâu. Có lẽ giết một kẻ như vậy mới vui đi...
Không ngưng nghỉ chạy về kinh thành cũng mất hết hai ngày đường, vừa đến Thất Trọng các Tà Tích đã vội đi đến chính viện. Việc nàng ám sát không
thành Các chủ chắc đã biết.
Thất Trọng các nằm ở gần kinh thành,
có kiến trúc văn nhã giống như chủ nhân của nó vậy, tuy phần lớn thời
gian lúc tập luyện đều ở đây nhưng Tà Tích lại không đi đâu ngoài phòng
của mình và chính viện, phải biết, những chỗ cơ mật trong các đều có cơ
quan. Sơ sẩy một chút thì tính mạng cũng không giữ được.
”Tà
Tích! Sao nàng lại thất bại?” Trịnh Lâm vốn cũng mới trở về đang định về viện của mình nhưng vừa nghe tin nàng ám sát thất bại liền đi đến chính viện, để nàng đi một mình khác gì cho nàng đi chịu chết.
Tà Tích ngó lơ Trịnh Lâm mà đi thẳng vào chính viện. Chuyện của nàng nàng sẽ tự xử lý, mang ơn người khác, nàng không muốn dính tới.
Ngồi ở
chính phòng là một nam tử hơn ba mươi tuổi, ngũ quan trên khuôn mặt hết
sức bình thường nhưng lại toát lên cỗ quỷ dị khó nói.
”Các chủ.” Mi mắt rủ xuống, Tà Tích che đi thần sắc phức tạp trong mắt.
”Trần Lâm Tư lợi hại đến nỗi ngươi không giải quyết được?” Giọng nói lười
biếng làm người ta không phân biệt được hắn đang vui hay buồn.
”Ân.” Không phản bác, đúng vậy, nếu so tài công bằng thì quả thật nàng có thể bị Trần Lâm Tư giết chết, nhưng nàng là sát thủ, chiêu thức qua nhiều
lần ám sát cũng biến ảo khôn cùng nên chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu!
Nhưng chỉ dựa vào vài trò vặt thì nàng cũng quá hèn kém rồi! Thà nhận là thực lực mình thua đối phương đi!
”Ngươi còn dám trở về? Can đảm lắm, không hổ là người chính tay Đông Phương
Diệu ta “bồi dưỡng” ra.” Đôi mắt hắn giống Tà Tích, đều là chứa ý cười
nhưng sâu bên trong lại như vô hồn.
Vừa nghe hai chữ “bồi dưỡng” thân hình Tà Tích cứng đờ, những ngày tháng đó với nàng không khác gì địa ngục trần gian.