Tà Tích rất nhanh khôi phụ tinh thần, trấn định nhìn Đông Phương Diệu:“Thuộc hạ làm việc bất lực, không dám xin các chủ nương tay, chỉ là...”
Nói được phân nữa, Tà Tích ngẩng đầu như thăm dò ý của Đông Phương Diệu,
thấy thần sắc đối phương vẫn bình thường sau đó mới nói tiếp: “Ngũ y
tiền bối cũng ngăn cản việc thuộc hạ ám sát Trần Lâm Tư, phân phó thuộc
hạ về nói với các chủ không được manh động.”
Có trời mới biết
nàng sợ hãi cùng oán hận nam nhân trước mắt thế nào, thử nghĩ cũng tựa
như chuột và mèo vậy. Sức lực không đồng đều nên dù cừu hận hơn nữa cũng không làm gì được đối phương.
”Ồ, ra ngũ y mới là chủ của
ngươi.” Đặt chung trà xuống bàn, Đông Phương Diệu hơi mỉm cười: “Bỏ đi,
xuống chịu hai mươi đại bản xem như trừng phạt, đi đi.”
Ý là muốn tha cho nàng, nhưng trừng phạt này cũng không tính là tha thứ, hai mươi đại bản này giáng xuống nàng ít nhất cũng nằm nữa tháng không dậy nổi.
”Thuộc hạ đa tạ các chủ.” Dù biết vậy nhưng ngươi làm được gì? Thân là thủ hạ, sinh mạng không do bản thân quyết định, trong khi mình còn là sát thủ
do đối phương bồi dưỡng.
Chẳng lẽ nàng muốn làm sát thủ sao?
Trịnh Lâm nói nàng không có trái tim, các chủ xem nàng là con rối trung
thành của hắn ta, cả thiên hạ khinh bỉ nàng giết người không gớm tay,
nhưng chỉ nàng mới hiểu, lần đầu thực thi nhiệm vụ, cảm giác da thịt
người khác bị kiếm chém trúng truyền tới tay nàng, nàng đã hoảng sợ ra
sao, lần đầu giết một tiểu hài tử đã bị lương tâm giày vò thế nào, sau
đó, sau đó nữa thì những cảm xúc này cũng biến mất, không phải chúng
không có mà là đã quá nhiều, nhiều đến nàng không nhớ hết nên nàng xem
đó là cảm xúc bình thường.
Nên nhớ, người giết họ là nàng, nhưng
người có ý muốn giết họ là kẻ khác, là địch nhân của họ, nàng cùng lắm
là nhận tiền giải quyết phiền não cho người khác, không thể oán nàng!
Suy nghĩ này có thể chỉ là nàng muốn tự lừa bản thân thôi nhưng nếu
không làm vậy nàng làm sao lại giết người khác được.
”Tích nhi!
Ngươi thật sự không đánh lại tên Trần Lâm Tư đó?” Không biết từ lúc nào, Trịnh Lâm đã chạy ra hỏi nàng, khuôn mặt hắn không phải quan tâm mà là
tràn ngập hứng thú.
”Chưa cùng nhau đánh, ta là dựa vào nội lực
mà thôi.” Vừa đi về hướng hình phòng, Tà Tích vừa nói, tên này nàng hiểu rất rõ, không hỏi được sẽ bám theo nàng cả ngày.
Nghe vậy Trịnh
Lâm thất vọng, hắn ảo não nói: “Ngươi nếu dựa vào kĩ năng chưa chắc đã
thua hắn đâu. Hừm, tiếc thật... ta ở đây chờ đưa ngươi về phòng.”
Không ai để ý khi nghe Trịnh Lâm nói môi nàng khẽ cong lên, bước chân vững vàng.
♣♣♣♧♣♣♣♧♣♣♣♧♣♣♣♧♣♣♣
Hai mươi đại bản này không hề niệm tình, quả thật khi chịu hình xong ngay
cả khí lực đứng lên nàng cũng không có, phải nhờ Trịnh Lâm dìu về phòng.
”Để ta đi thỉnh đại phu cho ngươi.” Khuôn mặt như trẻ con của Trịnh Lâm hơi đỏ lên, Tà Tích là bị thương ở bộ vị nhạy cảm nha, thỉnh đại phu hình
như không tốt, nhưng không thỉnh không được.”Ngươi thấy đại phu có thể
xem được sao? Nhờ ngươi đi gọi Trần Huyền tới đi.” Khuôn mặt nàng vì đau đã đổ đầy mồ hôi nhưng vãn không than thở một tiếng, mơ hồ có thể thấy
tay nàng đang chảy máu, hình như là lúc dụng hình đã nắm chặt tay làm
móng tay đâm vào.
Trần Huyền là một sát thủ hạng ba của Thất Trọng tháp, ngày thường cũng ít khi có nhiệm vụ, nhờ nàng ta là thích hợp nhất.
Một lát sau đã thấy một nữ tử bạch y đi vào. Nàng mặt mũi bình thường nhưng sát ý rất nặng, cho dù toàn thân dùng bạch y thuần khiết đi chăng nữa
cũng không che dấu được.
Tà Tích bất giác thở dài, đáng tiếc,
Trần Huyền võ công không thấp nhưng sát ý quá nặng, chỉ phù hợp ám sát
những người lơ là không cảnh giác, không thể làm việc lớn.
”Tà
Tích, có việc gì sao?” Trần Huyền nhướng mày hỏi, mắt hướng Tà Tích nhìn từ trên xuống dưới, lúc này Tà Tích đang nằm sấp, vết thương vẫn còn ẩn ẩn máu.
”Ngươi bị thương?” Đi nhanh lại, mặt Trần Huyền đầy kinh ngạc. Này giống như bị Các chủ phạt hơn, thường thì dù cho không hoàn
thành nhiệm vụ cùng lắm phải đi hình phòng nhận mười đại bản thôi, nàng
không tin Tà Tích chịu không nổi!
”Hai mươi đại bản. Giúp ta bôi
thuốc đi.” Như biết thắc mắc của Trần Huyền, Tà Tích mím môi. Các chủ
không biết vì sao nhưng luôn không ưa thích nàng.
°•○●●○•°°•○●●○•°°•○●●○•°°•○●●○•°
Đông Phương Diệu đi vào Thuần Phong viện, đây là viện của phu nhân hắn, Thẩm Trinh, từ xa đã thấy trong phòng một mĩ phụ đang ngồi, nàng khoát áo
màu thạch lựu càng làm nổi bật cánh tay tuyết trắng. Khuôn mặt nàng nhỏ
nhắn, trán cao, mắt to, mũi tinh xảo cùng đôi môi phấn nộn vậy mà giống
Tà Tích hết sáu phần. Khuôn mặt bà đầy vẻ âu lo nhìn người đang đi đến.
”Phu nhân, sao nàng lại nhìn ta như vậy?” Đông Phương Diệu mỉm cười ôn hòa,
bàn tay to lớn lấy một cây trâm trong túi áo cài cho Thẩm Trinh.
”Chàng phạt Tích nhi? Dù gì nó cũng là nữ nhi của thiếp, phu quân, người có
lỗi với chàng là ta, muốn gì cứ tìm ta, đừng làm khó nó!” Vừa nói, nước
mắt nàng như hai hàng châu tuôn ra, trong mắt có phẫn uất còn cả không
cam lòng.
”Phu nhân, sao lại nói vậy, ta không đành lòng trừng
phạt nàng đâu.” Khuôn mặt Đông Phương Diệu hoảng hốt ôm Thẩm Trinh vào
lòng: “Đúng rồi, ta nghe nói Tương gia ở ngoại thành trong đêm đã bị sát thủ tru sát cả nhà. Haiz, đáng tiếc, đáng tiếc...”
Vừa nghe vậy Thẩm Trinh hai mắt nhìn Đông Phương Diệu trợn trừng lên rồi thuận thế
ngất đi. Tương gia, nhà thanh mai trúc mã của nàng.
Đông Phương Diệu khẽ cười, ôm Thẩm Trinh vào giường sau đó bước nhanh ra.