“Trinh Trinh, muội sao vậy?” Tương Tố Dư nhìn nữ hài tử đứng cách mình
không xa hỏi. Nữ hài đang nhìn vào một đụn đất lớn khóc thảm thương.
”Dư ca ca, tiểu Hoàng chết rồi.” Giọng trẻ con non nớt, dễ nghe như chuông
bạc ngân lên, khuôn mặt nữ hài thông tuệ như trăng rằm nhưng mắt còn
động lại nước nhìn thật thảm thương, ra là con chó tên Tiểu Hoàng nhà
nàng vừa chết.
”Trinh Trinh ngoan, Dư ca ca dắt muội đi mua kẹo
hồ lô.” Tương Tố Dư cười hiền lành dắt tay nữ hài tử đi ra phố. Bóng một nam hài mười bốn tuổi cùng tiểu cô nương gần sáu tuổi trải dài trong
nắng sớm, hình ảnh duy mĩ lại tinh khiết giống như nắng sớm này vậy.
”Trinh Trinh, sau này muội lớn gả cho Dư ca ca được không?” Khuôn mặt còn động nước mắt của Thẩm Trinh ngước lên đầy chờ mong nhìn nam hài trước mặt,
cười thật tươi.
Tương Tố Dư cười tươi, kéo tay dính đường trên
xâu hồ lô của Thẩm Trinh lau sạch sẽ, nhìn nữ hài cười hiền: “ Được,
nhưng lúc đó Trinh Trinh không được chê ca ca ta già đó, vì... ca lớn
hơn muội tám tuổi... nhớ kĩ, ca ca tên đầy đủ là Tương Tố Dư.” Nam hài
nhấn mạnh ba chữ “Tương Tố Dư”
Tương Tố Dư,... Tương Tố Dư,... nữ hài nhẩm cái tên của nam hài nhiều lần, miệng khẽ cười hạnh phúc, chỉ
là cả hai hài tử không ngờ rằng cái tên này làm Thẩm Trinh không chỉ nhớ mà sau này, mười năm, hai mươi năm, thậm chí cả đời có lẽ cũng không
thể quên. Bởi vì, nó đã in sâu vào tim của nàng rồi, muốn quên cũng
không thể quên được.
”Dư ca ca.” Một nữ tử nhìn gần mười sáu tuổi tươi cười đưa tay vẫy nam tử đứng cách đó không xa.
Nam tử không có nét gì xuất sắc cả, chỉ là một khuôn mặt thuộc hàng trung
lưu, nếu hắn có lỡ đi lạc vào một nhóm người thì cũng không ai chú ý
đến, có đi chăng nữa cũng là vì nụ cười của hắn, thật hiền lành.
”Cẩn thận chút, Trinh Trinh, muội không ngoan chút nào, lại trèo tường đúng
không?” Lắc đầu tỏ vẻ bất lực nhìn nàng, Tương Tố Dư lấy khăn tay giúp
nàng lau mồ hôi trên trán.
”Dư ca ca, muội đã mười sáu rồi, phụ
thân đòi gả muội, Dư ca ca, huynh đi nói chuyện với phụ thân đi!” Thẩm
Trinh mím môi, cố gắng không thở dốc nói.
”Được rồi, Dư ca ca sẽ về nói với phụ mẫu, tháng sau sẽ tới nhà muội.” Xoa đầu nữ hài, động tác của Tương Tố Dư đầy ôn nhu.
Tình cảm bọn họ là thanh mai trúc mã hơn mười năm, là từ thuở ngây ngô cho
tới khi trưởng thành, có lẽ không có gì có thể ngăn họ đến với nhau.
Thẩm Trinh vui vẻ đi về Thẩm gia, nhìn bức tường cao cao nàng lưu loát định trèo vào nhưng bỗng như nhìn thấy gì mà lại trèo ra.
”Đây là ai vậy?” Một nam tử hắc y bịt mặt dựa vào tường nhà nàng, nhưng lại
là một góc mù, chỉ có ở trên tường nhìn xuống mới có thể thấy hắn.
Nhìn nhìn, lại chọt chọt, bỗng nam tử khẽ nhíu mày, lưng hơi xoay làm lộ ra
một mảng lưng đỏ tươi, máu loang ở trên tường chảy xuống.
Thấy
vậy Thẩm Trinh khẽ cắn môi không đành lòng, liều mình định đưa nam tử
qua bên kia bức tường, bên kia tường chính là phòng của nàng rồi.
....
Nam tử này mê man rất lâu, phải gần ba ngày sau mới tỉnh dậy.
Vừa tỉnh dậy đã dùng bộ mặt lành lạnh nhìn nàng, nhìn thật hung ác. Đúng, là hung ác đi.
”Là ngươi cứu ta?” Nhìn nàng sau đó nhìn bộ hắc y vẫn chưa được thay của mình, nam tử thu lại sát khí, nằm xuống.
”Ngươi nói nhỏ chút, nếu phụ thân và mẫu thân biết ta thu lưu người lạ mặt sẽ
giết ta đó!” Thẩm Trinh trừng mắt nhìn hắn, miệng khẽ “suỵt” như sợ có
ai bên ngoài nghe lén.
Nhìn bộ dáng ngốc ngốc của Thẩm Trinh không hiểu sao Đông Phương Diệu lại cười. Cười? Hắn sửng sốt.
”Ngươi khỏe hơn rồi, vậy khi nào thấy tốt thì trèo tường đi đi, nhớ! Là trèo
tường! Còn nữa, tỉnh rồi thì nằm ở sạp bên ngoài đi, mấy hôm nay ngươi
chiếm giường ta!” Lên án tố cáo hắn xong, Thẩm Trinh thấy thoải mái hơn
hẳn còn nam tử lại nhìn nàng đầy kì quái. Nữ nhân này là bị ngốc đúng
không? Lại nhường giường cho người không quen biết, lại là... một sát
thủ.
....
”Không hỏi tên ta sao?” Đã ở phòng nàng được gần hai tuần rồi, nàng chưa bao giờ hỏi tên hắn.
”Ừm, quên mất, vậy ngươi tên gì?” Giọng tuy hỏi nhưng là không chút nào quan tâm cả.
”Diệu, Đông Phương Diệu, còn ngươi?” Cái này mớilaf mục đích của hắn.
”Thẩm Trinh.” Bâng quơ nói ra, Thẩm Trinh lại đi trèo tường ra ngoài.
”Thẩm Trinh, sau cách hai ba ngày ta lại thấy ngươi trèo ra ngoài vậy?” Nhíu
mày không vui nhìn nữ tử đang cố với tay lên thành tường, Đông Phương
Diệu thuận tay giúp nàng trèo qua.
”Cảm ơn, ta đi gặp tình lang.” Cười tươi, Thẩm Trinh liền leo ra ngoài tường, bỏ lại Đông Phương Diệu
tay còn đang cứng đờ giữa không trung.
Tình lang sao? Nàng ta có
người trong lòng? Còn hắn? Cũng đúng, hắn có lẽ đối với một người luôn
sống trong hạnh phúc như nàng chỉ là một người thuận tay thì cứu, nhưng
với một kẻ từ nhỏ đã không được nếm chút yêu thương như hắn thì nàng lại như là một tia sáng soi đường vậy. Một kẻ suốt hai mươi lăm năm sống
trong bóng tối, khi đã lỡ nếm thử mùi vị ánh sáng thì sẽ như kẻ cuồng
si, không thể buông bỏ được.
P/s: mạch nhanh, rất nhanh:D