Dịch: CP88
Thi Điềm run lên, không lập tức trả lời, mà ánh mắt của Kỷ Diệc Hoành trên người cô trước sau cũng không hề dời đi.
Máy điều hòa trong phòng ngủ gây ra động tĩnh rất lớn, từng đợt khí nóng còn kèm theo âm thanh rì rì. Thi Điềm ngồi xuống mép giường, “Kỷ Diệc Hoành, ngày Tết...... mình muốn đón Tết với ba.”
Yết hầu Kỷ Diệc Hoành khó khăn chuyển động, “Vậy ba cậu đâu? Sẽ về thật sao?”
“Sẽ, ông ấy nhất định sẽ về ăn Tết với mình.” Thi Điềm vò vạt áo, “Cậu còn phải quay về ngay trong ngày nữa đấy, chắc sẽ mệt lắm. Chúng ta xuống lầu ăn gì đó trước đã.”
“Không cần,“ Kỷ Diệc Hoành vẫn chưa đứng dậy, “Cậu cũng mệt rồi, tôi không đói.”
Ngôi nhà này của cô, vừa nhìn liền biết ngày thường không có người ở, lát nữa nhất định còn phải dọn dẹp.”
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Thi Điềm giật mình đứng bật dậy. Cô biết Thi Niên Thịnh có chìa khóa, nên sẽ không thể nào là ông. Không lẽ lại có người tìm đến? Thi Điềm nhìn sang Kỷ Diệc Hoành, cẩn thận từng li từng tí đứng lên.
“Tôi vừa đặt thức ăn bên ngoài, chắc là nhân viên giao hàng.”
Thi Điềm nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới bước nhanh ra mở cửa.
Bên ngoài quả nhiên là nhân viên giao thức ăn, Thi Điềm xách đồ vào trong. Kỷ Diệc Hoành gọi không ít, cô bóc đôi đũa dùng một lần ra rồi đưa cho anh, “Ăn xong mình đưa cậu đi?”
“Không cần.” Kỷ Diệc Hoành hiểu rõ, với tình cảnh này, anh ở lại càng lâu cô sẽ càng khó chịu.
Thi Điềm kéo ghế ngồi xuống, Kỷ Diệc Hoành biết cô không kén ăn, liên tục gắp thức ăn đặt vào hộp cơm của cô.
“Ba mình nói tối sẽ về, còn mua đồ về cho mình nấu một bữa. Bây giờ mình không cần phải ăn quá no.”
“Ngày Tết cậu định sẽ làm gì?”
Thi Điềm nhìn hộp cơm trong tay đến xuất thần, “Thăm họ hàng này, đi dạo lòng vòng xung quanh, đi đâu đó chơi. Thời gian nghỉ đông cũng chẳng hề dài, rất nhanh sẽ kết thúc thôi.”
“Tôi trở về sẽ chỉnh sửa lại kịch bản phát thanh cần dùng cho học kỳ tiếp theo rồi gửi cho cậu, cậu ở nhà tranh thủ đọc qua trước.”
“Được.” Như vậy cô cũng không cần lo lắng nghỉ đông không có việc gì làm rồi.
Ăn xong cơm tối thì bầu trời bên ngoài cũng đã đen kịt, Thi Điềm đưa Kỷ Diệc Hoành xuống lầu. Xe anh gọi đã chờ sẵn bên dưới tiểu khu, Thi Điềm đi theo anh, mắt thấy cổng tiểu khu dần hiện ra trước mắt, cảm giác không nỡ và chua xót ê ẩm càng lúc càng rõ rệt. Cô hận không thể giữ anh ở lại, hận không thể xin anh hãy ở bên cô, nhưng loại tâm tư này cô cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng vậy thôi.
Nhớ nhung rốt cuộc vẫn không thể đánh bại chấp niệm muốn che giấu lúng túng tận sâu trong lòng.
Kỷ Diệc Hoành đi đến cạnh xe, Thi Điềm bước nhanh về phía trước, nhẹ nhàng kéo tay cậu thiếu niên.
Bên ngoài gió rét từng đợt, mỗi lần thổi qua đều mang theo cái lạnh sắc bén cứa lên da mặt. Thi Điềm im lặng nhìn gò má Kỷ Diệc Hoành, cậu thiếu niên nắm tay lại, bàn tay cô gọn gàng nằm trong lòng bàn tay anh.
Kỷ Diệc Hoành rũ mi mắt, giọng nói cũng ôn nhu đi không ít, “Theo tôi về nhé?”
“Mới không cần.” Thi Điềm tận lực khiến cho giọng nói của mình thật nhẹ, “Đi nhanh đi, không còn sớm nữa.”
Tài xế cũng sốt ruột giục. “Có đi không đây?”
Thi Điềm đẩy mạnh Kỷ Diệc Hoành vào trong xe, “Về đến nhà thì gọi cho mình. Đi nhanh đi, lát nữa ba mình về mà nhìn thấy cậu nhất định sẽ lại tra hỏi một trận cho xem.”
“Vậy cậu phải giới thiệu mình thật đàng hoàng mới được.”
Thi Điềm cười cười rút bàn tay về, vẫy tay chào tạm biệt anh, rồi nhanh chóng đóng cửa xe lại.
Tài xếp đạp chân ga, không hề để lại cho bọn họ một chút thời gian tạm biệt nào. Thi Điềm đứng trong gió rét, nhìn đuôi xe dần ẩn vào dòng xe cộ đông đúc. Cô lạnh đến mức run lẩy bẩy, nhưng vẫn không muốn xoay người đi vào.
29 Tết, Thi Điềm gọi điện thoại cho Thi Niên Thành, ông ta nói giao thừa sẽ về qua nhà.
Thi Điềm thu dọn căn nhà một lượt, tranh thủ một ngày thời tiết ấm lên liền mang toàn bộ chăn đệm và ga trải giường giặt sạch một lượt. Trên ban công treo đầy, càng khiến cho ánh mặt trời không có cách nào tiến vào phòng.
Sắp tới chiều tối, Hàn Lăng Dương gọi điện thoại đến.
Thi Điềm đang chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn, cô vừa thay giày vừa nghe điện thoại. “Alo, Linh dương đấy à.”
“Sư tử nhỏ, đang ở nhà hả?”
“Đang chuẩn bị ra ngoài đây.”
“Vậy tớ chờ cậu ngoài cổng tiểu khu.”
Thi Điềm thay giày xong, đứng dậy đẩy cửa, “Nói mớ, cậu đâu có biết mình ở đâu.”
“Cậu ra ngoài đi.”
Thi Điềm hoàn toàn không tin, cô mặc một chiếc áo phao dài đến đầu gối rồi đóng cửa ra khỏi nhà. Gió thổi vù vù bên tai, Thi Điềm có ảo giác cơ thể nhỏ bé này rất có thể sẽ bị hất bay mất. Cô đi nhanh ra ngoài tiểu khu, Hàn Lăng Dương lạnh đến mức phải trốn trong phòng bảo vệ, nhìn từ xa giống như đang cãi nhau với người bảo vệ già bên trong. Vừa nhìn thấy Thi Điềm trùm kín mít đi tới, cậu nhanh tay đẩy cửa ra.
“Sư tử nhỏ!” Hàn Lăng Dương đưa tay ra, thình lình đánh bộp một cái lên vai Thi Điềm.
Thi Điềm sợ đến mức bật thốt lên, “Má ơi, ai vậy?”
Trời lạnh như vậy nhưng Hàn Lăng Dương chỉ mặc một chiếc áo khoác lửng, đẹp đẽ phong cách, nhưng đúng là làm cậu lạnh chết rồi. Hàn Lăng Dương đứng tại chỗ liên tục nhún nhảy. “Tối rồi còn ra ngoài làm gì vậy?”
“Sao cậu lại tìm được chỗ này?”
“Tớ gọi cho ba cậu.”
Thi Điềm nghe liền hiểu, “Cậu đến đây làm gì?”
“Tìm cậu đó, đi, chúng ta đi ăn.”
“Mình không đi.....”
Mũ lông của chiếc áo khoác bị Hàn Lăng Dương túm lấy, cơ thể nhỏ bé của cô căn bản không đấu lại được sức mạnh đó, cứ như vậy bị Hàn Lăng Dương kéo một mạch đến trung tâm thương mại gần đây.
Quanh tiểu khu nhà cô cũng chỉ có một cái trung tâm thương mại này là tạm được, Hàn Lăng Dương đẩy cửa đi vào, hơi ấm phả vào mặt, đầu ngón tay đông cứng rốt cuộc bắt đầu lấy lại tri giác, “Sống lại rồi.”
“Hôm nay dự báo thời tiết rõ ràng nói nhiệt độ dưới 0 độ C, cậu còn mặc như thế?”
“Lẽ nào lại như cậu, cuộn lại như cái bánh chưng?”
“Ấm là được.” Đó mới là thể hiện sự tôn trọng tối thiểu với mùa đông, có hiểu không hả?
“Có nhiều cách để xinh đẹp như vậy, cậu lại nhất định muốn chọn con đường làm chính mình xấu đi.”
Thi Điềm tức điên, vung tay muốn đấm cho cậu một cái, Hàn Lăng Dương né được, thuận tiện kéo tay cô đi vào thang máy, “Tớ mời cậu ăn tối.”
“Vì sao?”
“Ăn Tết, mai ba cậu về rồi, cậu tức khắc không cần theo tớ nữa.”
Thi Điềm mới đi được mấy bước đã thấy nóng, cô tháo khăn quàng cổ xuống cầm trên tay, “Linh dương, mình biết cậu sợ chỉ có mình ở nhà sẽ buồn chán. Nhưng thật sự không sao cả, như vậy toàn bộ thời gian có thể đọc truyện xem ti vi rồi, rất là tự tại đấy.”
Hàn Lăng Dương đã quá hiểu tính cô, bên ngoài có thể nhìn rất kiên cường, nhưng thực tế vừa yếu đuối vừa nhạy cảm. Đặc biệt là trong những thời điểm như thế này, nhà người khác đều là ồn ào náo nhiệt, cô có thể vui vẻ chấp nhận mới là lạ đấy.
Hàn Lăng Dương đưa cô đến trước cửa một tiệm cơm Tây, Hàn Lăng Dương nhấc chân đi vào trong, Thi Điềm vội vàng cản lại, “Mình không vào đâu.”
“Làm sao thế?”
“Nếu là cậu muốn mời mình ăn, mình sẽ không vào.”
Hàn Lăng Dương nghe xong liền hiểu, lại là cái lòng tự ái chết giẫm nào đó nổi loạn mà thôi, “Vậy cậu mời mình, được chưa?”
Thi Điềm lúc này mới buông lỏng tay, “Được rồi.”
“Bất đắc dĩ như vậy cơ à?”
“Không có không có, đi thôi.” Thi Điềm đẩy Hàn Lăng Dương đi vào trong.
Sinh hoạt phí của cô cũng không có nhiều, nhưng từ sau khi làm trợ lý cho Kỷ Diệc Hoành, mỗi khi có tiền trưởng từ trường anh đều sẽ chia cho cô một phần. Hơn nữa mỗi tháng Thi Niên Thịnh đều gửi cho cô một khoản tiền, Thi Điềm dùng không hết, mỗi tháng sẽ dư lại một ít.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người đến một bàn trống, Thi Điềm cởi áo khoác phao, vắt lên chiếc ghế dựa.
Hàn Lăng Dương cầm thực đơn, “Cậu ăn gì?”
“Gì cũng được, chỉ cần có thể lấp đầy bụng.”
“Vậy thì gọi hai phần đi, có muốn uống chút rượu vang không?”
Thi Điềm khẽ lắc đầu, “Cậu muốn uống?”
Ngoại trừ bia, những thứ khác cô đều chưa từng động tới. Hàn Lăng Dương quét mắt một lượt, cuối cùng gọi ra một chai rượu vang, bởi vì Thi Điềm không nhìn thấy mục giá nên trong lòng không khỏi lo lắng lát nữa sẽ không đủ tiền trả.
Khắp nơi trong nhà hàng này đều mang theo hơi thở từ phương Tây, Thi Điềm hơi khó chịu, lúc này mới phát hiện ra trên chân mình là đôi giày đi tuyết. Cô khép hai chân lại, ngồi ngay ngắn, cố gắng không để cho người khác nhìn thấy.
Hàn Lăng Dương cũng đã cởi áo khoác ngoài, bên trong cậu chỉ mặc một chiếc áo len cổ trễ màu đen, xương quai xanh như ẩn như hiện. Thảo nào vừa rồi lại run rẩy như vậy.
Nhân viên phục vụ mang tới cho bọn họ hai cốc nước chanh, Hàn Lăng Dương đẩy một cốc đến trước mặt Thi Điềm. Cô nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón út của Hàn Lăng Dương, bởi ngón tay vốn đã thon dài nên đeo thêm phụ kiện vào càng thêm nổi bật hơn.
“Vì sao dọn nhà mà không nói với tớ?”
“Nhà cũng đâu phải mới dọn lần đầu.”
Hàn Lăng Dương không hỏi tiếp nữa, cậu nhìn thấy cách đó không xa có đặt đàn piano, “Tớ đàn tặng cậu một khúc nhé, chúc cậu năm mới vui vẻ.”
“Ok.”
Cậu thiếu niên đứng lên, đi tới, sau khi hỏi qua nhân viên phục vụ liền nhanh chóng ngồi xuống.
Thi Điềm một tay chống má, nhìn theo Hàn Lăng Dương nhẹ nhàng đặt hai tay lên phím đàn. Từ nhỏ cô đã ước ao được là một người có kỹ năng đặc biệt, giống như trong lễ kỷ niệm thành lập trường ngày đó, dù là cùng lớp hay ngoài lớp, bọn họ đều sẽ trở thành tiêu điểm được chú ý nhất.
Mười ngón tay thon dài của Hàn Lăng Dương thuần thục lướt nhanh trên phím đàn, khúc nhạc theo đó phát ra, là phiên bản piano của《 Bất nhiễm(*)》.
(*) OST Hương mật tựa khói sương, chắc mn chưa quên má Yêu là fan của La Vân Hi ^^
(Ai ở wattpad thì lên trên đầu chương để xem video, fb và wp thì lên yt tìm nha kkkk. Ai thích thì sáng mai ta sẽ tìm rồi đăng bản piano lên trang facebook CP88)
Thi Điềm đã mê bài này gần nửa năm nay, mỗi lần nghe đều phải bật chế độ tự động phát lại. Cô khẽ nhắm mắt, tập trung mọi giác quan để cảm nhận tiếng đàn dương cầm kia.
Lúc cô mở mắt ra một lần nữa, ánh đèn trên đỉnh đầu Hàn Lăng Dương đã bật lên từ bao giờ. Chùm đèn thủy tinh hình trụ, mỗi góc đều được treo một viên pha lê hình giọt nước, ánh đèn từ bên trong tản ra, từ nhiều phía khác nhau bao bọc lấy bóng dáng của cậu thiếu niên.
Một khúc nhạc kết thúc, ngón tay Hàn Lăng Dương đặt tên phím đàn lướt nhanh một vòng, sau đó đứng lên.
Thi Điềm nhìn thấy tất cả mọi người trong nhà hàng đều kích động đứng lên vỗ tay, cô cũng vỗ tay theo họ.
Hàn Lăng Dương ngồi về chỗ của mình, nhân viên phục vụ mang rượu tới, đôi mắt cậu chứa đầy ý cười nhìn chằm chằm Thi Điềm, “Nghe hay không?”
“Quá hay rồi.”
Hàn Lăng Dương đưa cho Thi Điềm một ly rượu vang, “Sư tử nhỏ, chúc cậu năm mới vui vẻ, chúc mừng cậu lại thu ngắn khoảng cách đến thời điểm đôi cánh trở nên cứng cáp thêm một bước rồi.”
Thi Điềm hơi xúc động, cô nhấc ly rượu cụng với ly của Hàn Lăng Dương, “Cảm ơn Linh dương, cũng chúc cậu năm mới vui vẻ.”