Dịch: CP88
Hàn Lăng Dương vừa đặt ly rượu xuống, một người đàn ông đi giày da bước đến trước bàn bọn họ, “Xin chào, người vừa rồi đánh đàn là cậu sao?”
“Đúng vậy.”
“Là như thế này, tôi muốn hỏi cậu có thể đánh thêm hai khúc nữa không? Nếu được, tôi sẽ miễn thanh toán cho bữa ăn tối nay của hai người.”
Hàn Lăng Dương liếc Thi Điềm một cái, không ngờ Thi Điềm lại phản ứng cực kỳ gay gắt, “Không được. Chúng tôi đến ăn cơm, không phải đến để biểu diễn.”
Hơn nữa, cô rõ ràng đã nói mời cậu ăn cơm, hà cớ gì phải làm như vậy chứ?
Thế nhưng Hàn Lăng Dương lại tỏ ra khá hứng thú, “Thật không? Chỉ cần đánh hai bài là sẽ được miễn tiền cơm?”
“Đúng đúng, còn có thể làm một tấm thẻ, lần sau đến đây sẽ trực tiếp được giảm giá.”
“Được!”
Thi Điềm muốn kéo Hàn Lăng Dương lại, nhưng không đủ sức. Vẻ mặt cô cực kỳ nghiêm túc, cậu cũng không phải là người bán nghệ.
Cậu thiếu niên ngồi xuống trước cây đàn, vị giám đốc kia cầm hai khúc phổ đưa cho cậu. Hai khúc nhạc này không dài, nhưng lại khiến Thi Điềm khó chịu không thôi.
Thực khách đến nhà hàng ngày hôm nay hiển nhiên rất thích, tiếng nhạc vừa dừng, tiếng vỗ tay như sấm dậy lập tức vang lên. Lúc Hàn Lăng Dương về chỗ, toàn bộ những món bọn họ gọi cũng đã mang lên đầy đủ.
Thi Điềm chống tay hai bên người, ngồi yên không nhúc nhích, “Vì cái gì mà ông ta muốn cậu qua là cậu phải qua?”
“Cứ coi như là luyện tập đi. Không đồng ý mới là lạ đó, chuyện tốt như vậy vì sao phải từ chối?” Hàn Lăng Dương múc một bát canh hầm nấm rồi đặt ở trước mặt cô, “Lần sau chúng ta lại đến đây đi.”
“Da mặt cậu từ bao giờ lại dày như vậy thế?”
“Cái này gọi là dùng bản lĩnh để kiếm cơm, không phải da mặt dày.”
Thi Điềm không nói nữa, sau khi nghĩ thông suốt rồi cảm thấy cũng không phải chuyện gì quá to tát.
Hàn Lăng Dương cắt miếng thịt bò trong đĩa, “Sư tử nhỏ, tớ nhớ lúc trước cậu đã nói trước khi đi làm sẽ không nói chuyện yêu đương.”
Hồi cấp ba cô đúng là đã nói như vậy, “Ai rồi cũng sẽ thay đổi mà.”
“Vậy vì sao cậu lại thích cậu ta?”
Thi Điềm đúng là vẫn chưa từng tỉ mỉ nghĩ đến vấn đề này. Là bởi vì bị nhan sắc của Kỷ Diệc Hoành quyến rũ sao? Lý do này cũng không phải không có khả năng, gương mặt đó đối với con nhan cẩu nhỏ là cô không nghi ngờ gì chính là một chiêu bạo kích rồi. “Nhật cửu sinh tình(*).”
(*) ở lâu với nhau sẽ nảy sinh tình cảm. Ngược lại với nhất kiến chung tình, khác nhau ở tốc độ thích đối phương
Hàn Lăng Dương ngẩng đầu nhìn cô, “Nếu nói tới nhật cửu sinh tình, tớ và cậu đã quen biết bao nhiêu năm rồi hả?”
Thi Điềm không nghe ra hàm ý trong lời của Hàn Lăng Dương, “Mình biết rồi, có phải cậu thấy mình có bạn trai nên ghen tị không? Vậy để mình giới thiệu cho cậu đi, cậu thấy mấy chị em cùng phòng ký túc xá của mình thế nào, hả?”
Hàn Lăng Dương mặt không đổi, dao trong tay bị cậu dùng sức cắt xuống. Thi Điềm cũng không phải đang nói đùa, “Rồi rồi. Mình biết tiêu chuẩn của cậu cao, người bình thường căn bản không lọt nổi vào mắt xanh của cậu.”
Cậu thiếu niên không tiếp lời cô, nhưng trong lòng Thi Điềm lại như gương sáng. Hàn Lăng Dương như vậy, con người đi đâu cũng tràn đầy một loại hơi thở nghệ thuật. Tốt nhất phải là người cùng giới, còn phải có gia thế tương đương, như vậy mới là tuyệt phối.
Ăn xong cơm tối, Hàn Lăng Dương đưa Thi Điềm về, hai người họ vừa đi đến cổng tiểu khu thì tuyết cũng rơi.
Thi Điềm nhanh chóng xua tay đuổi Hàn Lăng Dương, “Mau về đi thôi, đừng để bị cảm lạnh.”
“Tớ đưa cậu vào.”
“Thật sự không cần. Cũng chỉ có một đoạn ngắn, mình chạy nhanh vào trong là xong.”
Vừa vặn có một chiếc xe taxi dừng lại trả khách, cũng chỉ cách bọn họ một đoạn. Từ trên xe bước xuống một nam một nữ, Thi Điềm bận rộn đẩy Hàn Lăng Dương về phía chiếc xe đó.
Về đến nhà, Thi Điềm bật đèn lên, trong phòng vắng lạnh.
Vừa rồi Kỷ Diệc Hoành mới nhắn tin hỏi cô đang làm gì, cô chỉ nói đi ăn cơm tối. Ngày mai là giao thừa, Thi Điềm đã quên mất phải mua câu đối treo lên. Ngày Tết mà, ít nhiều cũng phải có như vậy mới phù hợp bầu không khí.
Sáng ngày hôm sau, Thi Điềm bị lạnh mà tỉnh. Cô không bật điều hòa, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết rơi suốt cả đêm qua không ngừng, đường đi bộ bên ngoài đều đã phủ đầy tuyết trắng, hiện tại vẫn còn có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh rì rào.
Thi Điềm lạnh đến mức không dám ngồi dậy, cô gửi tin nhắn cho Thi Niên Thịnh.
Ngày hôm qua Thi Điềm đã vẽ ra một mộng tưởng rất đẹp. Cô nghĩ tới ngày hôm nay ba trở về, cô sẽ cùng với ông đi siêu thị mua đồ, lại đến chợ một chuyến mua thức ăn. Sau đó cô sẽ làm một bàn ăn tối thiểu tám món, bởi đã rất lâu rất lâu rồi cô không ăn cùng ông một bữa cơm.
Thi Điềm chờ mấy phút, Thi Niên Thịnh mới trả lời lại, “Chiều nay về.”
Trong lòng hơi lạnh đi, chiều nay sao? Chưa biết chừng chính là chiều tối, lại không biết được phải tới tối muộn, nếu còn tiếp tục hoãn lại nữa, có phải đêm nay cũng sẽ chưa về tới?
Thi Điềm chỉ cảm thấy cái lạnh càng lúc càng lan rộng, thấm vào trong xương tủy.
Cô không muốn rời giường nữa, dù sao cũng sẽ không có ai gọi cô ăn cơm, cứ nằm đây chờ Thi Niên Thịnh về đi vậy.
Bên ngoài ngờ ngợ truyền đến tiếng gõ cửa, Thi Điềm vểnh tai lên nghe ngóng. Cửa phòng ngủ khép chặt, hình như cô thật sự nghe thấy có người gõ cửa.
Thi Điềm không để tâm đến cái lạnh, nhanh chóng đi ra, “Ai vậy?”
Người bên ngoài không lên tiếng, Thi Điềm mở cửa phòng ngủ, không khí lạnh lẽo phả ra từ mọi ngóc ngách. Thi Điềm đi nhanh đến cửa, không phải là Hàn Lăng Dương đó chứ?
Cô đưa tay đẩy cửa ra, ngoài tưởng tượng nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành.
Anh không mang theo ô, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác bò lót lông, bên trong là chiếc hoodie trắng. Trên bả vai anh đã ướt một khoảng, Thi Điềm làm thế nào cũng dám nghĩ đến là anh, vẻ mặt kinh ngạc, “Cậu -------”
“Có người ở nhà?”
Vành mắt Thi Điềm chua xót, đôi mắt đỏ lên, cảm giác trống trải trong căn phòng này thật sự sắp bức điên cô rồi. Cô thật sự không thích Tết, không có gì tốt đẹp cả.
Cô gần như là nhào tới, nhón chân lên, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ôm lấy cái cổ của Kỷ Diệc Hoành.
Kỷ Diệc Hoành hơi cúi đầu, trán hai người đụng vào nhau, thật lạnh, cô vội vàng kéo anh vào nhà, “Sao cậu lại đến đây?”
“Đến xem xem cậu đón năm mới thế nào.”
Ngày hôm qua còn nói với anh cô đã mua rất nhiều đồ ăn, rất nhiều rất nhiều quần áo mới, ba cũng đã quay về rồi, trong nhà bày biện trang trí cực kỳ đẹp đẽ. Giờ xong rồi, toàn bộ đều bị phanh phui.
Cô chưa rửa mặt, tóc cũng chưa gội, trên người mặc bộ pijama màu hồng phấn dày cộm, bộ dạng giống như vừa mới bò ra từ một cái hố đất nào đó.
“Cậu có lạnh lắm không?”
“Vẫn khá ổn,“ Kỷ Diệc Hoành không ngờ bên này lại lạnh như thế, “Đông Thành chưa có tuyết rơi.”
Hơn nữa trong nhà anh bật máy sưởi 24/24, anh suýt nữa đã cho rằng cả đất nước này đều là ấm áp như vậy.
Thi Điềm chạy về phòng, trước khi Kỷ Diệc Hoành đi vào đã nhanh chóng trải chăn đệm ra, sau đó tìm điều khiển bật điều hòa lên.
“Cậu ngồi nghỉ một chút đi, mình đi thay quần áo.”
“Ừ.”
Thi Điềm ôm quần áo đi vào nhà vệ sinh, đổi quần áo rồi đánh răng rửa mặt, bận rộn hồi lâu mới quay lại phòng ngủ.
Thi Điềm rốt cuộc đã phát hiện ra, thế nào mà con trai bây giờ còn thích chưng diện hơn cả con gái vậy nhỉ? Ngày hôm nay rõ ràng đã âm độ rồi, Kỷ Diệc Hoành lại mặc phong phanh không chịu nổi, cái cổ thon dài lồ lộ ra bên ngoài. Đây là sợ người ta không biết anh có cái cổ dài sao?
“Cậu định ăn tối ở đâu?”
Thi Điềm buộc gọn tóc lại, “Ở nhà.”
“Đi, tôi ra ngoài đi dạo với cậu.”
Thi Điềm đi tìm ô, tìm một hồi cũng chỉ thấy một cái, Kỷ Diệc Hoành cầm lấy, “Vậy được rồi.”
Vừa xuống đến dưới tiểu khu, Thi Điềm đã nhanh chóng đội mũ lông của chiếc áo khoác phao lên. Ngày hôm nay rõ ràng còn lạnh hơn cả hôm qua, Kỷ Diệc Hoành mở ô, kéo cô đi sát bên cạnh mình.
Trên đất đã có tuyết đọng, bước đi cũng phải vô cùng cẩn thận. Thi Điềm trượt chân một cái, suýt chút nữa thì ngã chổng vó, may mà có Kỷ Diệc Hoành nhanh tay kéo cô lại. “Không sao chứ?”
“Không sao.”
Một tay kia của Kỷ Diệc Hoành đưa ra ôm lấy vai Thi Điềm, cô ngẩng đầu, nhìn thấy bàn tay cầm ô của anh đã lạnh đến mức trắng bệch, “Để mình cầm ô cho.”
“Cho cậu cầm ô? Không lẽ muốn tôi ngồi xổm mà đi?”
Thi Điềm dùng cái đầu nhỏ của mình húc vào ngực anh, “Cậu lại dám nói mình thấp.”
“Tôi chưa có nói.”
“Nói rồi.” Thi Điềm đứng chặn lại phía trước Kỷ Diệc Hoành, cô sờ sờ bàn tay lạnh băng của anh, sau đó tháo một chiếc găng tay xuống. “Mau đeo vào đi.”
“Hồng nhạt xấu chết đi được, không đeo.”
“Cậu cứ như thần tượng phải giữ gìn hình ảnh thế nhỉ,“ Thi Điềm phủ tay lên mu bàn tay của Kỷ Diệc Hoành, “Mỗi người một cái.”
“Không cần, cậu tự dùng đi.”
Thi Điềm không nghe, nhất định muốn kéo tay anh tới, sau đó nhanh tay đeo chiếc găng tay thêu hình con thỏ vào cho anh.
Kỷ Diệc Hoành quét mắt một cái, sau đó liền không dám nhìn thẳng.
Thi Điềm xỏ cả hai tay mình vào vào túi áo anh. Trên đường gần như không có lấy một bóng người, bên trong túi áo khoác của anh cũng không có lấy một chút hơi ấm. Thi Điềm hơi ngửa mặt lên, “Cuối năm mà cậu lại chạy đến đây thế này, ba mẹ cậu không nói gì hả?”
“Tôi lớn rồi.”
Lời này cũng mang theo không ít hàm ý nhỉ, Thi Điềm cong môi cười khẽ, “Vậy cậu nói tối nay bọn họ phải làm sao?”
“Đã đặt cơm rồi, mẹ tôi không thể nấu cơm, ba cũng lười làm.”
Thi Điềm thầm nghĩ, thật tốt, như vậy nhất định là sẽ rất náo nhiệt.
“Cậu có muốn cùng tôi về đó không?”
Thi Điềm chôn đầu vào ngực Kỷ Diệc Hoành, “Ba cũng rất nhớ mình, hơn nữa nếu mình qua đó, nhất định sẽ hù dọa ba mẹ cậu.”
“Tôi có thể giới thiệu cho ba người làm quen với nhau.”
Thi Điềm cười cười, khẽ dụi đầu vào ngực anh, “Mình không dám.”
Cô vẫn rất lạnh, nhưng hai tay chỉ dám giấu trong túi áo khoác của Kỷ Diệc Hoành. Cô thật sự không dám ôm lấy anh thật chặt, dù hiện tại cô đã muốn đến điên rồi.
Kỷ Diệc Hoành nâng một tay còn lại khẽ vuốt má Thi Điềm, bàn tay anh lạnh cứng như một khối băng. Thi Điềm co rúm lại, cậu thiếu niên thuận đà đưa ngón tay luồn vào cổ áo cô.
Trong đầu Thi Điềm nổ oành một cái, sợ đến mức không dám di chuyển. Anh anh anh...... làm cái gì đấy, ban ngày ban mặt, anh sờ vào chỗ nào vậy?
------ lời tác giả ------
Ta cảm thấy ngày mai có thể viết một cái nụ hôn đầu rồi ~
Mọi người thấy sao, nhìn trời ~