Đại Bát Hầu

Chương 360: Chương 360: Bị nhìn thấu




Dịch & Biên: †Ares†

Nghe tiếng quát, Lưu Đại lập tức mềm nhũn.

Thấy thế, Khỉ Đá không khỏi nhíu mày.

Lưu Đại cầm yêu bài của mình mà còn để đối phương hung hăng càn quấy thế này, thật là...

Nhưng nói đến cùng, chẳng qua là một tiên nô nho nhỏ, kể cả cho y một phần thánh chỉ thì cũng không thể tăng cao tầm mắt bản thân được.

Đế Tâm và Phong Linh chớp chớp mắt, nhất thời không biết nói gì cho phải. Chỉ có Hạm Vi trấn định, theo bản năng chắn trước người Đế Tâm, cong eo hành lễ, nói:

- Bái kiến Hồng Quan, nô tỳ là Hằng Nga Quảng Hàn cung, Hạm Vi.

- Quảng Hàn cung? Hừ, khi nào thì Quảng Hàn cung cũng đi nuôi thiên mã rồi?

Hồng Quan kia cười lạnh nói.

- Những thiên mã này đều thuộc Ngự Mã giám.

- Ngự Mã giám?

Nghe vậy, khóe mắt Hồng Quan giật giật, khẩn trương hỏi:

- Là Ngự Mã giám do vị yêu vương Bật Mã Ôn quản lý sao?

- Đúng vậy.

Hạm Vi thản nhiên cười cười, nói:

- Mấy vị ở Ngự Mã giám tới chăn thiên mã, còn chúng nô tỳ là thừa dịp rảnh rỗi tới đây ngắm hoa. Nếu có chỗ nào đắc tội, kính xin Hồng Quan lượng thứ.

Hồng Quan kia run run, lập tức nhìn quanh một vòng như đang tìm gì đó. Một lúc sau, gã mới lấy lại bình tĩnh nói:

- Dù là Ngự Mã giám cũng không được. Dưới cây Nguyệt, sao để các ngươi làm ẩu?

Giọng điệu này nghe sao cũng cảm thấy mang vẻ bất an.

Hạm Vi nghĩ thoáng qua, nghiêng mặt nói với Phong Linh và Đế Tâm:

- Nếu Hồng Quan đại nhân không chịu, không bằng để bọn họ tới chăn ở chỗ khác, chúng nô tỳ ở lại ngắm hoa. Mọi người thấy sao?

Phong Linh yên lặng gật đầu. Đế Tâm lại bĩu môi có chút không vui.

Thấy đối phương chịu thua, Hồng Quan nhất thời lấy lại tinh thần, quát lên:

- Các ngươi cũng không được ở chỗ này! Cây Nguyệt chính là trọng bảo của Thiên Đình, là thứ để các ngươi thưởng ngoạn chắc?

Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Đế Tâm trừng lớn như chuông đồng, cái miệng nhỏ nhắn há ra muốn phát tác, lại bị Hạm Vi kéo tay lại.

Phong Linh không muốn gây phiền toái cho Khỉ Đá, chỉ đành im lặng không nói.

Ba cô gái nhỏ giọng thương lượng một phen, cuối cùng quyết định rời đi. Nhưng vừa ngẩng đầu, lại thấy “Lý Bình” bước tới gần Hồng Quan.

- Vị đại nhân này... E hèm...

“Lý Bình” kéo dài giọng, đưa tay muốn tóm cổ Hồng Quan.

- Ngươi muốn làm gì?

Hồng Quan kia vung tay muốn hất tay đối phương đi, nhưng vừa va chạm, gã bỗng giật mình phát hiện sức lực của mình so với đối phương không khác nào con kiến đụng phải voi, hoàn toàn không thể phản kháng.

Không đợi gã kịp phản ứng, cổ đã bị tóm lấy.

“Lý Bình” tóm cổ nhấc gã đi tới phía sau gốc cây Nguyệt, nghiêng mặt, lóe một cái, khuôn mặt người đã biến thành bộ dáng lông lá.

Chỉ liếc một cái, lập tức Hồng Quan mềm nhũn ra.

Khỉ Đá vội vàng nhấc tay không để gã lăn ra đất.

- Đứng vững.

- Ái...

- Ngươi nhận ra ta chứ?

- Nhận... nhận ra...

Hồng Quan gật đầu liên tục, sợ hãi đến răng cắn vào nhau kêu lạch cạch.

Đêm lẻn vào Hồng Hi cung đả thương Nguyệt Lão, chuyện này người khác không biết, nhưng Hồng Quan ở trong Hồng Hi cung sao lại không biết? Còn cả vụ Cự Linh Thần bị treo ngay trước Hồng Hi cung nữa.

- Nhận ra thì dễ làm rồi.

Mặt Khỉ Đá lại lóe lên một cái, hồi phục bộ dáng Lý Bình:

- Ta thích ở chỗ này chăn ngựa, ngươi có ý kiến gì không?

- Không... Không có ý kiến.

- Ta dẫn mấy tiên nữ tới đây ngắm hoa, ngươi có ý kiến gì không?

- Không... Không dám có ý kiến.

- Tơ hồng của thất tiên nữ buộc hết cho ta, ngươi thấy thế nào?

- Không thành vấn đề. A? Hả!

Hồng Quan sợ tới mức há mồm trừng mắt:

- Cái này.... cái này...

- Nói đùa thôi, chớ khẩn trương. Ta còn chướng mắt bảy tiểu nha đầu kia cơ.

Khỉ Đá vỗ vỗ vai Hồng Quan, nói xong còn đưa tay chỉnh lại y quan xộc xệch cho gã, lại nói tiếp:

- Thả lỏng chút đi, hôm nay ta không có ý định động thủ, thật đấy, không lừa ngươi đâu. Ngươi đã đồng ý để ta chăn ngựa là xong rồi, đi đâu thì đi đi thôi. Thuận đường giúp ta hỏi thăm Nguyệt Lão đại nhân, nói ông ta có rảnh thì tới Ngự Mã giám uống trà.

Hơi dừng lại, Khỉ Đá nhếch môi cười híp mắt ghé sát lỗ tai Hồng Quan, nói nhỏ:

- Ta cam đoan, sẽ không bẻ gãy ngón tay của ông ta nữa đâu.

Mặt Hồng Quan trắng bệch.

Dứt lời, Khỉ Đá lại vỗ vỗ vai gã, rồi quay đầu bước trở về.

Khỉ Đá mới vừa quay người, Hồng Quan kia đã ngã ngồi xuống đất, ôm ngực thở hổn hển.

Cảnh tượng này khiến ba tiên nữ và hai tiên nô đều trợn tròn mắt.

Đi tới trước mặt mọi người, “Lý Bình” nói:

- Được rồi, ta đã nói chuyện xong, hắn đồng ý để chúng ta chăn thiên mã ở đây rồi.

- Lý Bình ca nói gì với hắn vậy?

Phong Linh thất kinh hỏi.

- Không có gì, chỉ nói chuyện phải trái cho hắn hiểu thôi. Hiếm khi mọi người vui vẻ như vậy, ta nghĩ Hồng Quan đại nhân cũng là người thấu tình đạt lý.

Đế Tâm duỗi cổ nhìn Hồng Quan còn đang ngồi phệt trên mặt đất thở hổn hển, nghi ngờ nói:

- Cái tấm mặt thối kia mà dễ nói chuyện vậy sao?

- Kỳ thật vị Hồng Quan này là một người trong nóng ngoài lạnh.

“Lý Bình” bình tĩnh đáp.

Đế Tâm bật cười:

- Còn trong nóng ngoài lạnh á? Tóm lại, cảm tạ ngươi.

Nói xong, nàng đã khôi phục bộ dạng vui mừng như mới đầu, kéo tay Phong Linh chạy sang một góc.

Lúc gần đi, Phong Linh còn quay đầu lại, hoài nghi liếc nhìn “Lý Bình” một cái, tựa hồ đã phát hiện cái gì đó.

Khỉ Đá vờ như không thấy ánh mắt kia. Thế nhưng, hắn lại không thể làm bộ với một ánh mắt khác.

Hạm Vi đứng ngay cạnh hắn, híp mắt nhìn chằm chằm hắn.

Một lúc sau, nàng nhẹ giọng nói:

- Ngươi hẳn chỉ có tu vi cảnh giới Ngưng Thần hả?

Lưu Đại cũng muốn mở miệng hỏi gì đó, lại bị Lưu Nhị kéo đi, nói là đi lùa ngựa.

(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)

Nơi này chỉ còn lại Khỉ Đá và Hạm Vi.

Khỉ Đá gãi gãi má, cười khan nói:

- Đúng là ta chỉ có tu vi cảnh giới Ngưng Thần thôi.

- Hồng Quan kia tối thiểu có tu vi cảnh giới Luyện Thần, lại bị ngươi ép kéo đi, chuyện này không hợp lý chút nào.

Hạm Vi từ từ nói.

- Vậy sao? Vừa rồi ta chỉ muốn làm tròn bổn phận đại nhân nhà ta phó thác, cho nên giống như được thần hỗ trợ vậy.

Khỉ Đá bịa chuyện.

Nghe thế, Hạm Vi nhíu mày, lập tức lấy ra một chiếc gương tinh xảo từ trong tay áo.

Mặt gương chiếu lên người Khỉ Đá. Tức thì, huyễn thuật kia bị phá mất.

Khỉ Đá cả kinh, vội vàng lấy tay đè chặt cái gương xuống.

Hạm Vi cũng cả kinh, buông gương ra, lui lại mấy bước, cảnh giác nhìn chằm chằm Khỉ Đá nói:

- Ngươi là Bật Mã Ôn?

Xoay xoay cái gương trong tay, Khỉ Đá lạnh lùng nói:

- Hằng Nga ra khỏi nhà đều mang loại gương này sao?

- Đi chỗ khác thì không cần, nhưng đến Ngự Mã giám của ngươi, dù không có cũng phải đi mượn.

- Hử? Không tin tưởng ta vậy sao?

Khỉ Đá cười hì hì, tiện tay trả gương cho Hạm Vi.

Cất gương lại vào trong tay áo, Hạm Vi cắn chặt hàm răng, lại lui về sau một bước, chân mày càng nhíu chặt.

Hai người lẳng lặng đối diện.

Ngay cách đó không xa, Đế Tâm đang ngoắc bọn họ:

- Mọi người xem ta phát hiện cái gì này.

Hai người vẫn không nhúc nhích.

- Bọn họ làm sao vậy?

Phong Linh đang muốn đi tới, lại bị Đế Tâm níu lại.

- Quên đi, đừng quản bọn họ làm gì. Hạm Vi tỷ tỷ luôn u sầu thế mà, lát nữa sẽ tốt thôi.

Hai người ngơ ngác đứng hồi lâu, Hạm Vi thấp giọng nói:

- Đến cùng là ngươi có mục đích gì?

- Làm gì cũng phải có mục đích sao?

- Không có mục đích thì sao lại phải biến ảo thành thuộc hạ của mình? Trước xuất phát Phong Linh có mời ngươi đi cùng, ngươi lại từ chối... Chỉ chớp mắt lại thay đổi một bộ dáng khác đi theo.

- Nhìn bộ dáng cảnh giác của ngươi kìa.

Khỉ Đá thở dài, khom người ngồi xuống, nói:

- Không phải vì ta không muốn làm chướng mắt sao? Ta ở chỗ này, Đế Tâm còn có thể tự tại vậy chắc?

- Chỉ có như vậy?

- Bằng không còn có thể thế nào nữa? Tuy ta chỉ là Bật Mã Ôn, nhưng ở thế gian ta là yêu vương. Chỉ hai Hằng Nga các ngươi, có thể có đồ gì cho ta lấy chứ?

Liếc mắt nhìn Phong Linh nơi xa, Hạm Vi chợt nhớ ngày ấy Thái Thượng tự mình đến nhận người, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.

Có lẽ Phong Linh này có bối cảnh gì đó không chừng. Có thể làm cho Thái Thượng tự mình đến nhận người, thì Hầu Vương này hạ thân phận hóa thân tiên nô âm thầm bảo hộ cũng không có gì kỳ quái.

Nghĩ thông suốt, Hạm Vi cúi eo, nói:

- Vừa rồi Hạm Vi biểu hiện quá khích, kính xin đại nhân tha thứ.

Khỉ Đá khoát tay áo nói:

- Phẩm cấp của ngươi hẳn không thấp hơn ta nhỉ? Cần phải hành lễ vậy sao? Vừa rồi Hồng Quan kia cũng thế, chỉ là một lâu la ở Hồng Hi cung thôi, còn hung hăng càn quấy như vậy, cũng đáng được ngươi khách khách khí khí sao?

- Hạm Vi không thể so với đại nhân, không có thực lực cường hãn làm hậu thuẫn, hành tẩu tại Thiên Đình đương nhiên phải cẩn thận mọi chuyện. Nếu có thể an ổn thì lui một bước có làm sao đâu?

- Hử?

Khỉ Đá hít sâu một hơi, nói:

- Nếu thật sự lui một bước mà trời cao biển rộng thì không thành vấn đề. Chỉ tiếc có đôi khi lui không xong lại bị cho rằng yếu thế. Kết quả càng khiến đối phương thêm lòng tham không đáy. Nếu không phải là ta treo Cự Linh Thần lên cây Nguyệt, không chừng còn có nhiều người nghĩ đến trêu chọc ta nữa cơ.

Dứt lời, Khỉ Đá cười cười.

Hạm Vi như trước ngơ ngác đứng.

- Đúng rồi, nghe nói Quảng Hàn cung trước đây có vị Hằng Nga tên là Nghê Thường phải không?

Hạm Vi cả kinh, vừa thả lỏng được chút giờ lại căng thẳng, thật cẩn thận đáp:

- Đúng vậy. Nghê Thường đứng đầu các Hằng Nga, cũng là tỷ muội tốt của Hạm Vi.

Khỉ Đá yên lặng gật gật đầu.

Xem ra đúng là tìm đúng người, có điều không may là đối phương lại biết thân phận của mình.

Nhìn thái độ kia, hẳn rõ tình huống của mình như lòng bàn tay.

Câu chuyện này dĩ nhiên không thể tiếp tục.

Hai người cứ thế lặng yên đứng đó, mãi tới khi hai tiểu nha đầu kia chơi mệt rồi, mới cùng nhau trở về Ngự Mã giám.

Một đường không có gì xảy ra. Nhưng vừa bước một bước vào Ngự Mã giám, vẻ mặt Khỉ Đá liền hơi biến hóa.

Thừa dịp người khác không chú ý, Khỉ Đá tìm một góc không người biến lại nguyên hình, rồi lại sai Lưu Đại đi cùng Phong Linh tiễn hai vị Hằng Nga trở về Quảng Hàn cung, còn bản thân thì vội vàng đi về phòng.

Nửa đường, Nguyệt Sương vội vàng đi tới, thấp giọng nói:

- Đại nhân, có người...

- Biết rồi.

Khỉ Đá khoát tay áo ý bảo nàng lui xuống trước đi, đưa tay đẩy cửa phòng ra.

- Ta còn tưởng rằng Bật Mã Ôn đại nhân đang trên Thiên Đình hung hiểm vạn phần chứ. Không ngờ vừa lên đến đã thấy ngươi mang theo Hằng Nga đi đạp thanh, rất tiêu dao. Xem ra, đúng là ta lo lắng thừa rồi.

Trong phòng, Dương Thiền ngồi trước bàn trà, lạnh lùng liếc Khỉ Đá một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.