Dịch & Biên: †Ares†
Mượn ngự mã tại Ngự Mã giám có trái với quy định không?
Quy định đều do Khỉ Đá đặt, đương nhiên là không trái. Nhưng cũng không thích hợp. Đã nói là “ngự mã” rồi, há lại người bình thường mượn được? Để truyền ra, khó tránh bị người nói này nọ.
Có điều sợ gì chứ? Có bản lĩnh cứ đi tố cáo. Hiếm khi mới thấy tiểu ny tử này mở miệng nhờ hỗ trợ, lại còn chút chuyện nhỏ như vậy, Khỉ Đá thật sự không có cách nào từ chối.
Không nói hai lời, hắn lập tức vung bút, phê chuẩn cho mượn năm mươi con ngự mã.
Vì sao cho mượn nhiều như vậy?
Không phải vì có nhiều người tới, mà là để che mắt.
Hai Hằng Nga nói muốn mượn ngự mã đi xem cây Nguyệt, Khỉ Đá cho năm mươi con ngự mã tới gặm cỏ dưới gốc cây Nguyệt. Như vậy thì có phải là cho các nàng mượn hay không, ai nói được rõ ràng đây?
- Thế nhưng chăn ngựa dưới gốc cây Nguyệt thì Hồng Hi cung có đồng ý không?
Nguyệt Sương chất vấn, Khỉ Đá lại lơ đễnh, ném yêu bài bên hông cho Lưu Đại.
- Có người có ý kiến thì đưa yêu bài của ta cho bọn họ xem.
Khỉ Đá không biết người khác thế nào, nhưng với Nguyệt Lão thì yêu bài này nhất định hữu hiệu.
“Không biết ngón tay gãy của lão đầu kia khỏi chưa nhỉ?” Khỉ Đá nghĩ.
Giấu Phong Linh, lặng lẽ an bài xong mọi chuyện cần thiết, Khỉ Đá liền về phòng ngủ.
Hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, Hạm Vi và Đế Tâm mới bay tới Ngự Mã giám, sắc mặt nhìn trắng bệch.
Từ Quảng Hàn cung ở tầng trời thứ chín đến Ngự Mã giám tầng trời thứ tám, tuy các nàng có dải lụa làm pháp khí phi hành, nhưng với hai Hằng Nga chỉ có cảnh giới Nạp Thần này thì vẫn là khoảng cách cực hạn. Đây cũng là lý do Đế Tâm nhớ mãi không quên thiên mã của Ngự Mã giám.
Không có thuyền bay, muốn đi xem cây Nguyệt đúng là chỉ có thể dựa vào thiên mã rồi.
Hạm Vi dù không quá bằng lòng với ý tưởng này, nhưng Phong Linh đã đồng ý rồi thì nàng có thể nói gì nữa?
Đón khách tới xong, Phong Linh lập tức chạy đi gõ cửa phòng Khỉ Đá, mời Khỉ Đá đi ngắm hoa cùng các nàng.
Đương nhiên là Khỉ Đá quyết đoán từ chối.
Một đám tiên nữ đi ngắm hoa, một đại lão gia như hắn, lại còn là hầu yêu, đi làm gì? Phá phong cảnh sao?
Khỉ Đá không muốn đi, Phong Linh cũng không ép được.
Thừa dịp Lưu Đại Lưu Nhị chọn từng con ngựa, Phong Linh và Hạm Vi cùng Đế Tâm ở trong sân rảnh rỗi hàn huyên.
Mới vừa lúc bắt đầu, Hạm Vi tiên tử chiếu theo bổn phận hỏi kiểm tra Phong Linh một chút lễ nghi. Dù sao hai nàng đã báo cáo với Thái Âm Tinh Quân rằng mình tới để kiểm tra tình hình học tập lễ nghi của Phong Linh.
Tán gẫu lễ nghi, dĩ nhiên là không rời được những hình phạt phải chịu nếu làm sai lễ nghi trên Thiên Đình. Nói tới đây thì lại nhắc đến luật trời, sau đó không cẩn thận kéo tới việc của Nghê Thường và Thiên Bồng.
Lời này vừa ra, Hạm Vi tiên tử và Phong Linh tức thì im lặng, chỉ còn lại Đế Tâm chẳng biết tiền căn hậu quả việc lên trời của Khỉ Đá là vẫn chậm rãi nói.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, lỗ tai của Khỉ Đá hơi rung lên.
“Nghê Thường... Cái tên này nghe quen tai vậy nhỉ?” Hắn nghĩ.
“Nghê Thường... Nghê Thường...”
- Nghê Thường tiên tử!
Hắn ngồi bật dậy, đôi mắt híp lại:
- Đúng rồi, chính là Hằng Nga thông đồng với Trư Bát Giới.
Nghĩ tới đây, hắn chợt nở một nụ cười xấu xa.
Hắn chợt phát hiện có một chuyện thú vị hơn việc ngủ có thể làm bây giờ.
Thoáng cái, hắn đã tới chuồng ngựa.
Lưu Nhị đang lùa ngựa đi thấy thế vội hành lễ, lại bị Khỉ Đá ngăn lại.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
Ở trước mặt hai người, Khỉ Đá chậm rãi hóa thành bộ dáng Lý Bình:
- Hôm nay ta đi với các ngươi, không được nói cho những người khác.
- Rõ... rõ.
Lưu Nhị chẳng hiểu gì, ngơ ngác gật gật đầu.
Không lâu sau, Lưu Đại cưỡi một thiên mã, thổi còi chạy ra khỏi Ngự Mã giám. Mấy chục thiên mã lập tức tự giác theo sau.
Lần đầu tiên cưỡi ngựa, Phong Linh túm lấy dây cương, có vẻ có chút sợ hãi. Đế Tâm thì hưng phấn thét chói tai. Còn Hạm Vi vẫn một bộ mặt cau có, lạnh như băng. Cũng may ngự mã ngoan ngoãn, lại phục tùng còi chỉ huy, nên ba cô gái này chỉ cần túm dây cương chứ không phải làm gì thêm.
Về phần Khỉ Đá là Lưu Nhị thì cũng cưỡi thiên mã, đi chầm chậm ở phía sau.
Được nửa đường, Lưu Nhị lặng lẽ điều khiển thiên mã tiến sát tới Khỉ Đá, thấp giọng nói:
- Đại nhân, ngài là định...
- Ngươi không cần phải xen vào, cần làm gì cứ làm.
- Rõ.
Lưu Nhị biết điều quay đi lùa thiên mã ngẫu nhiên lạc đàn, để lại Khỉ Đá một mình nhàn nhã tản bộ.
Đế Tâm nhìn thấy cảnh này, chép miệng nói:
- Tiên nô nhà các ngươi cảm giác thật lười nhác.
Nghe vậy, Phong Linh quay đầu lại, nhìn thấy “Lý Bình” đang cưỡi ngựa chạy chầm chậm một bên, thi thoảng lại ngáp.
- Lý Bình ca bình thường không phải như thế, có lẽ là tối qua không ngủ ngon thôi.
- Vậy sao? Muội xem, hắn cưỡi ngựa mà cong lưng thế kia, người như thế còn chịu khó được chắc?
Phong Linh chớp chớp mắt, cũng không biện giải thêm.
Một đàn thiên mã bay vọt qua chân trời, dọc đường tự nhiên làm vô số tiên gia ngước nhìn. Nhưng cũng chỉ như vậy.
Ngự Mã giám chăn thiên mã là lệ thường. Tuy rằng có thêm hai Hằng Nga không nên xuất hiện, nhưng cũng không ai rảnh rỗi đi quản chuyện này.
Ước chừng một canh giờ sau, bọn họ mới thuận lợi đến tầng trời thứ bảy, trông thấy cây Nguyệt.
Thân cây lớn như trụ chống trời, từng tán lá màu lửa đỏ che bầu trời. Một cơn gió nhẹ thổi qua, vô số đóa hoa lấp lánh nhẹ nhàng bay xuống, giống như một cơn mưa.
Cảnh tượng tựa như ảo mộng. Chỉ liếc một cái, ba tiểu cô nương đều ngẩn ngơ.
Nhìn thấy Phong Linh cười rạng rỡ trong mưa hoa, Khỉ Đá không khỏi cười theo.
Hôm nay cuối cùng không uổng công. Cho dù không moi được gì từ miệng hai Hằng Nga này, thì mang Phong Linh đi đạp thanh cũng tốt.
Hứng lấy hoa rơi, Phong Linh cười thật tươi, mắt lấp lánh.
- Đẹp quá. Lúc trước ta chỉ được nhìn thoáng từ xa thôi.
- Ta cũng thấy.
Đế Tâm xách váy, dắt tay Phong Linh chạy nhảy trong mưa hoa, rồi chợt múa theo gió nhẹ:
- Nguyện vọng lớn nhất của ta là múa một điệu ở dưới tàng cây Nguyệt. Hiện giờ nguyện vọng này đã được thực hiện rồi.
- Nhảy ở nơi này không có ai xem đâu.
Phong Linh che miệng cười khanh khách.
- Có người hữu tình toàn thiên hạ đang xem đấy.
Đế Tâm dang rộng hai tay, xoay tròn, váy dài tung bay:
- Lát nữa ta còn muốn cưỡi thiên mã bay xuyên qua những tán cây, nhìn những đóa hoa nở rộ lướt qua người nữa!
Nói xong, nàng ngẩng đầu, giang tay nhìn cây Nguyệt, tựa như muốn ôm lấy nó.
Đúng lúc này, mặt mọi người đều cứng lại.
Ngay ở hướng Đế Tâm đang ôm, một vị quan lại thân mặc áo đỏ, đeo đai gấm, cầm trong tay thẻ tre đang từ trên tán cây từ từ hạ xuống.
Đây là quan viên riêng của Hồng Hi cung, gọi là Hồng Quan, chuyên phụ trách kiểm tra nhân duyên của tam giới.
Hồng Quan kia chậm rãi hạ xuống trước mặt mọi người, nhìn Hạm Vi, nhìn Phong Linh, lại nhìn Đế Tâm, ánh mắt cuối cùng chiếu lên người Lưu Đại đang vội vàng chạy tới.
- Những thiên mã kia là các ngươi mang đến sao?
Lưu Đại gật gật đầu, vâng vâng dạ dạ đáp:
- Chúng ta, chúng ta đến chăn...
- Cái rắm!
Hồng Quan quát lớn, mở to hai mắt lạnh lùng nói:
- Ai cho phép các ngươi đến đây chăn thiên mã?